chương 160

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Em đoán xem."

" Cái này mà còn phải đoán à?" Ánh mắt của anh đã bán đứng anh rồi!

Jimin hôn lên trán cô, cười nói: " Em biết là tốt rồi."

-

Ở Filter, nhà của Park Jimin là một căn hộ cao cấp ở tầng hai mươi sáu, ở chỗ này, có thể nhìn thấy toàn cảnh thành phố.

Không có người giúp việc, chỉ có Go Hye Sun và anh.

Buổi sáng, lúc Go Hye Sun rời giường, Park Jimin đã đi làm.

Go Hye cũng nghe thấy tiếng chuông cửa, đi mở cửa, nhìn thấy Min Ro Mi tới, Jeon Jungson để cho người giúp việc đưa cô ấy tới.

Ro Mi đưa cho Go Hye Sun một cái kẹo mút, sau đó trực tiếp bón cho Go Hye Sun " Chị ăn đi!"

"Chị không ăn đâu." Hye Sun cười nói: "Mi Mi ngồi đây chờ chị nhé, để chị vào đánh răng cái đã."

Cô nhìn thời gian, phát hiện giờ đã mười giờ.

Khó trách Min Ro Mi tới giờ này.

Không thể không thừa nhận, tối hôm qua Go Hye Sun lại có một đêm mất ngủ.

Cô cũng không biết Park Jimin lấy đâu ra tinh lực dồi dào như thế.

Thế cho nên hiện tại Go Hye Sun chỉ cần nghĩ tới chuyện kia liền cảm giác hai chân như nhũn ra.

Nếu như lấy chồng mà có thể không cần làm loại chuyện này, thật là tốt biết bao?

Cùng với Park Jimin ở chung một chỗ, cô cảm thấy cái gì cũng tốt vô cùng, ngoại trừ việc anh thích giày vò cô ở trên giường.

Go Hye cũng vừa nghĩ vừa đánh răng... Sau khi ra ngoài, nhìn thấy Ro Mi đang lấy đồ ăn vặt từ trong balo của cô ấy ra, nói với Go Hye Sun " Chị Sunnie ơi, em mang cho chị hơi bị nhiều đồ ăn ngon đấy nhé!"

" Ừ, Mi Mi ngoan quá." Hye Sun ngồi xuống, nhìn người giúp việc cùng đi với Min Ro Mi, " Chỉ có hai người tới sao?"

Người giúp việc nói: "Vâng, cô chủ muốn tới gặp cô nên tôi liền mang cô ấy tới. Còn ngài Jeon thì đi làm rồi."

Go Hye cũng ăn bánh quy Min Ro Mi mang tới, thu dọn một hồi rồi mới mang theo Min Ro Mi cùng ra ngoài đi kiếm đồ ăn.

-

Hai người ra một quán nướng ăn thịt xiên nướng, lúc Seong Hun đến tìm bọn họ, nhìn lấy Go Hye Sun, nhịn không được bật cười, nói " Cô đúng là đến chết cũng không bỏ được cái tật xấu vô tội vạ."

Anh ta nhìn Go Hye Sun ăn vô cùng nhiệt tình, cảm giác căn bản không hiểu được.

"Hun Hun." Ro Mi nhìn thấy Seong Hun, lên tiếng chào hỏi.

Seong Hun và Jeon Jungson có quen biết, thi thoảng Seong Hun cũng tới thăm nhà Jeon Jungson, cho nên cũng gọi là người quen của Min Ro Mi.

Anh ta nhìn thấy Min Ro Mi ăn cay, nói: "Em ăn ít tương ớt thôi, hại dạ dày lắm đấy."

"Ăn ngon lắm." Ro Mi ngược lại rất thích ăn cay, điểm này do bị anh trai ảnh hưởng.

-

Ăn cơm xong, Go Hye Sun mang theo Min Ro Mi cùng đi thăm công ty của Seong Hun.

Coi như đồng hành, Hye Sun vẫn rất kinh ngạc, "Công ty của anh lớn thật đấy!"

"Cũng bình thường thôi."

Seong Hun cũng rất khiêm tốn.

Hye Sun cười nói: " Ông chủ lớn à, anh làm ăn phát đạt như này thì tôi phải thịt anh một bữa ăn ra trò mới được."

"Hoan nghênh, chỉ sợ cô không dám tới, không phải chồng cô quản chặt lắm sao?" Seong Hun cũng từng nếm mùi.

Park Jimin quả thực là một thùng giấm siêu to khổng lồ!

Lần trước đến thành phố Fire anh ta cũng không dám hẹn Go Hye Sun

Hye Sun nói: " Còn lâu nhé, anh ấy quản tôi làm gì?"

Go Hye cũng cũng không muốn nói, vì muốn tới ăn bữa cơm này cùng Seong Hun mà tối hôm qua cô phải hy sinh bao nhiêu.

Chẳng qua có lúc Go Hye Sun cảm thấy đặc biệt không công bằng, mình biết điều là thế, cái gì cũng nghe anh, nhưng anh lại có bí mật không để cho cô biết, ví dụ như chuyện của Clara Lee.

Từ công ty của Seong Hun đi ra, ba người bọn họ lại đi ăn cơm.

Nhà hàng do Seong Hun chọn.

Go Hye Sun mới vừa ngồi xuống, liền nhận được điện thoại của Park Jimin, "Còn ở bên ngoài à?"

"Ừm." Hye Sun nói: " Buổi tối em ăn cơm với Mèo đen, anh có muốn tới không?"

" Sau khi xong việc anh tới."

" Thế bọn em chờ anh."

"Không cần đâu em cứ ăn trước đi."

Hye Sun cúp điện thoại, Seong Hun hỏi: " Người đàn ông của cô muốn qua đây sao?"

"Ừm."

Seong Hun cười nói: " Anh ta thật là nể mặt cô đấy, mọi người đều biết, Park tổng nổi danh khó hẹn. Tôi có một người bạn muốn hẹn chồng cô ăn bữa cơm mà xếp hàng một tháng vẫn chưa đến lượt."

"Anh ấy rất bận rộn." Hye Sun nói: "Quả thật chính một kẻ cuồng việc."

"Cuồng việc ở đâu ra? Ai chẳng biết chồng cô không nhận mấy cuộc hẹn kia là để về nhà với vợ? Thế mà cô còn trách chồng cô được. " Seong Hun nói tiếp: " Ai nhìn vào chẳng biết trong lòng Park tổng chỉ có vợ!"

Hye Sun cười một tiếng, "Không khoa trương đến như vậy chứ?"

Cô với Seong Hun và Min Ro Mi đã cơm nước xong mà Park Jimin vẫn chưa tới.

Ngược lại là Jang Hyuk gọi điện thoại tới thông báo, "Hye Sun, công việc của anh Park còn chưa giải quyết xong, có thể phải trễ một chút mới tới được."

"Không có việc gì." Hye Sun biết anh bề bộn nhiều việc, dù sao lần này về nghỉ hai ngày, anh cũng phải xử lý bù vào.

Go Hye cũng và Seong Hun không vội rời đi, ở lại chỗ này ngồi trò chuyện, tiện thể bàn chuyện công việc.

Seong Hun cũng rất có kiên nhẫn, tiếp chuyện không biết mệt mỏi.

"Chị ơi, em muốn đi vệ sinh. " Ro Mi mở miệng.

Hye Sun nói với Seong Hun " Anh chờ tôi ở đây một lát, tôi dẫn cô ấy đi vệ sinh."

"Được."

Từ phòng vệ sinh đi ra, Go Hye Sun dắt tay Min Ro Mi, vừa hay bắt gặp bóng dáng lướt qua của Park Jimin.

Anh mặc âu phục, nghiêm túc đứng ở nơi đó.

Go Hye cũng nhìn đồng hồ, không nghĩ tới anh vừa nói bận mà đã đến rồi!

Cũng không gọi điện thoại trước cho mình.

Cô định đi qua, lại nhìn thấy một người phụ nữ đi tới, đứng ở bên cạnh Park Jimin, nói chuyện với anh, nhìn hai người rất vui vẻ.

"..."

Chắc là tình cờ gặp người quen thôi phải không?

Go Hye Sun cũng không tiện đi tới quấy rầy, lúc này điện thoại của cô có cuộc gọi đến, là Park Jimin gọi, cô nghe máy, cô chưa kịp mở miệng, thì đã nghe thấy anh nói: " Anh còn bận việc, lát nữa mới tới được, em đang ở đâu?"

Go Hye cũng lúc này chỉ muốn hỏi một câu: Anh đang ở đâu đấy anh?

Không biết tại sao, thời khắc này, cô đột nhiên cảm giác trái tim mình như bị trăm nghìn cây kim đang đâm vào, đau đớn không biết phải nói gì.

Cô cho là anh tới tìm cô, nhưng thì ra không phải, chẳng qua anh chỉ cùng người khác tới nơi này, cô ngẫu nhiên nhìn thấy anh mà thôi.

Rõ ràng cô đã gửi địa chỉ cho anh nhưng kết quả anh căn bản không thèm để ý.

Có một loại cảm giác bị phản bội và lừa dối không thể đè nén được bùng phát làm cho Go Hye Sun trực tiếp cúp điện thoại.

Park Jimin hơi sững lại.

Người phụ nữ bên cạnh mở miệng, hỏi "Jimin? Anh bận việc gì sao?"

Cả ngày hôm nay cứ thấy anh nhìn thời gian.

Jimin nói: "Cũng không có gì, cô cứ tiếp tục nói đi."

Ro Mi nhìn Go Hye Sun, cảm giác được Go Hye Sun không vui, "chị Sunnie ơi, chị không sao chứ"

"Chị không sao." Hye Sun nhìn thấy chồng của cô và người phụ nữ kia tiếp tục trò chuyện, trong lòng chua xót, nhịn không được bật cười.

Thì ra cô chẳng là gì cả!

Đã như vậy, thì tại sao còn gọi cô qua bên này?

Cô cầm tay Ro Mi, về tới phòng ăn, cô cầm túi xách của mình lên, nói với Seong Hun "Chúng ta trở về đi thôi."

Bọn họ đã ăn cơm xong, ở nơi này chờ Park Jimin tới đón cô, nhưng hiện tại cô không muốn chờ nữa!

Cô đột nhiên phát hiện, có lúc, có một số việc không bằng không biết còn tốt hơn.

Tận mắt thấy anh và người phụ nữ khác ở bên nhau, mà anh lại lấy công việc ra làm cái cớ để lừa cô, thật sự quá châm chọc.

Seong Hun hỏi: "Không đợi chồng cô à?"

" Anh ấy bận việc, không tới được, cứ kệ anh ấy đi! Tôi tự về được!"

"Bạn tôi cũng ở gần đây, cô có muốn tới làm quen không? Đều là người nổi tiếng trong giới của chúng ta cả. Đằng nào bây giờ cô có về thì vị kia nhà cô cũng chưa về nhà đâu! Một mình buồn lắm. " Seong Hun đề nghị.

Công việc của anh ta và Go Hye Sun giống nhau, cho nên có rất nhiều đề tài chung.

Hye Sun gật đầu, "Được."

Go Hye Sun phát hiện, Seong Hun quen biết rất rộng, trừ anh ta ra cô cũng không quen biết ai khác.

Cho nên đi xem một chút cũng tốt.

Quan trọng là, hôm nay cô có chút không thoải mái, trở về cũng không biết làm cái gì.

Bạn bè của Seong Hun đang ở quán Karaoke, Go Hye Sun đi qua, Seong Hun giới thiệu với bọn họ về thân phận của Go Hye Sun, cũng giới thiệu Go Hye Sun với bọn họ.

Có người nhìn Seong Hun, cười nói: " Cái đồ trọng sắc khinh bạn này, vứt bạn bè ở chỗ này mặc kệ không thèm quan tâm, thì ra là chạy theo mỹ nữ."

"Nào có?" Seong Hun nói: "Không phải tôi tới rồi sao?"

Anh ta quay đầu lại, nhìn Go Hye Sun, "Chúng ta ngồi đây một lúc nhé? Đằng nào vẫn còn sớm."

"Được." Hye Sun cùng Min Ro Mi ngồi xuống bên cạnh, nghe bọn họ ở bên kia quỷ khóc sói tru.

Âm thanh trong phòng bao rất lớn, nhưng Go Hye Sun lại cảm thấy nội tâm tĩnh lặng trống rỗng đến đáng sợ, trong đầu chỉ hiện lên hình ảnh của người phụ nữ kia nói chuyện với Park Jimin.

Đang lúc này, điện thoại nắm trong cô lại đổ chuông, lại là điện thoại của Park Jimin gọi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net