chương 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Hì... Uống một chút." Hye Sun nhìn vẻ mặt nghiêm túc của anh, liền biết mình sắp thảm rồi.

Bình thường ngay cả quần áo cô còn phải mặc kín cổng cao tường, làm sao có thể dung túng cho cô uống rượu?

Hye Sun nói: "Có cùng bọn họ uống một chút, chỉ một chút thôi, không nhiều đâu."

Sợ anh không tin, cô còn đưa tay ra, khoa tay múa chân.

Jimin không thèm đếm xỉa, ngồi ở một bên, tỏ vẻ không vui.

Tuy nói là uống cùng người quen, nhưng anh không thích Hye Sun ở bên ngoài uống rượu, cô mới bao nhiêu tuổi chứ!

Trong mắt anh, cô vẫn chỉ là một đứa trẻ to xác.

"Ông xã." Hye Sun sợ anh tức giận, lấy lòng nói: "Lần sau em không dám uống. Không bao giờ uống nữa... Anh đừng tức giận mà!"

Jimin không nhìn cô, lãnh đạm cầm máy tính bảng lên, "Về đến nhà làm thế nào hết được mùi rượu trên người thì nói chuyện với anh tiếp."

"..." Hye Sun rầu rĩ nhìn anh một lúc, mới đáp một tiếng, "ừm."

Chồng cô tức giận thật rồi.

Ủy khuất...

JungKook ngồi ở trên ghế sa lon, chơi game trên điện thoại, cũng không lâu lắm, đã thấy cậu nhà mình và Hye Sun từ bên ngoài tiến vào.

Bởi vì nơi này khá gần trường học gần, hắn vẫn giống như trước, nếu không có việc gì thì sẽ về nơi này ở nhờ.

Nhưng mà, có Park Jimin ở đây, bình thường Jeon JungKook cũng không dám ho he gì.

Jimin đi ở phía trước, mặt lạnh băng, về phần Hye Sun, chính là lẽo đẽo đi sau kiểu như vừa phạm trọng tội vậy.

Hye Sun hôm nay ở trường học gây họa, JungKook cũng đã nghe qua.

Hye Sun hắt nước làm ướt hết người Oh Se Young, lại bị bao nhiêu người chửi rủa mắng nhiếc, JungKook có chút lo lắng cho cô.

Kết quả...

Nhìn hai người họ lúc này, hai người vừa cãi nhau?

Vì Oh Se Young sao?

Cậu không phải là bởi vì chuyện này mà tức giận chứ?

Nghĩ tới đây, JungKook đứng lên, nghiêm túc mở miệng, "Cậu."

Jimin nhìn hắn một cái, "Chuyện gì?"

Hye Sun nhìn về phía JungKook, lập tức liền nhớ lại chuyện hôm nay ở trường học, JungKook tỏ tình với cô.

Trong lòng nhất thời nhảy dựng lên,thằng hâm Jeon JungKook này, sẽ không gây thêm họa cho mình đấy chứ?

Hiện tại có một Oh Se Young thôi, cũng đã đủ làm người ta nhức đầu rồi, cô chỉ hy vọng Jeon JungKook đừng gây chuyện nữa.

JungKook hỏi: " Cậu và Sunnie cãi nhau sao?"

"Cô ấy làm sai, dậy dỗ cô ấy vài câu" Jimin nói xong, nhìn JungKook, ngữ khí có vài phần không vui, "Sunnie là để cháu gọi à?"

Mỗi lần cùng Park Jimin nói chuyện, Jeon JungKook lúc nào cũng nơm nớp lo sợ mình lỡ mồm.

Bị Jimin phê bình, cũng không dám hậm hực, chẳng qua là nhìn Hye Sun một cái, vô cùng lễ phép nói: "Chuyện này không phải là lỗi của mợ, hy vọng cậu đừng trách mợ."

Hye Sun lấy Jimin lâu như vậy rồi nhưng đây là lần đầu tiên anh thấy JungKook nói đỡ cho Hye Sun.

Không biết tại sao, điều này làm cho Park Jimin có một loại cảm giác không thoải mái.

Anh nghiêm túc nhìn về phía JungKook, nhìn từ trên xuống dưới, nói: "Hôm nay cháu tới làm gì?"

JungKook bị anh nhìn đến lông tơ đều dựng lên, "Sợ cậu vì chuyện của cô Oh kia, mà cãi nhau với mợ, cháu tới xem thế nào. "

"..." Jimin nhìn hắn một cái, nói với Hye Sun: "Em đi lên trước đi."

"Ồ." Hye Sun vốn còn muốn tiếp tục nghe tiếp, kết quả Jimin vừa nói như vậy, còn dám nán lại sao, ai bảo cô là người mắc lỗi chứ.

Park Jimin không thích cô uống rượu, cô bị ghét bỏ bỏ thật rồi.

Hye Sun đi khuất, Jimin ở trên ghế sa lon ngồi xuống, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng nhìn JungKook.

Sao cứ ngửi thấy mùi gì chua chua thế nhỉ?

JungKook bị anh nhìn đến nỗi có chút chột dạ, "Cậu."

"Gần đây ở trường học hành như thế nào rồi?" Park Jimin đã rất lâu không quan tâm thành tích của hắn rồi.

JungKook gật đầu một cái, " Vẫn tạm ổn ạ."

Học tập với hắn mà nói, cho tới bây giờ đều không phải là chuyện khó khăn gì.

Hắn căn bản không yêu cần đặt nhiều tinh lực vào đó, còn có thể giành ra chút thời gian chơi game.

Lại nghe thấy Jimin nói tiếp: "Tạm ổn có nghĩa là không tốt lắm phải không?"

Cái này rõ ràng là đang tìm cớ để dậy dỗ một trận mà!

Park Jimin ngồi đó, bắt đầu giáo huấn Jeon JungKook: "Lúc còn trẻ không chịu học hành tử tế, suốt ngày chỉ giành thời gian vào mấy thứ vô bổ?"

Mấy thứ vô bổ kia, đại khái chính là chỉ chuyện hắn chơi game chứ gì?

Cậu trước rõ ràng không phản đối mình làm chuyện này.

Nhưng câu sau, rõ ràng cho thấy nhìn hắn không vừa mắt, muốn mượn cớ mắng mắng hắn đây mà.

JungKook cảm giác được, Jimin hôm nay tâm tình không tốt lắm, mà mình vừa hay thành chỗ phát tiết.

Cái này thật là quá xui xẻo!

Nhưng, thà để cho cậu mắng hắn, còn hơn để cậu mắng Go Hye Sun, vậy thì cứ để hắn ăn trận chửi này đi!

JungKook ra vẻ hiểu chuyện, "Cháu biết mà, chơi game chẳng qua chỉ là đam mê tạm thời, sau này cháu sẽ không thế nữa."

Jimin nhìn hắn một cái, lại cải chính ý nghĩ của hắn, "cháu biết cậu không nói chuyện cháu chơi game mà."

"..." JungKook hơi sững sờ, ngẩng đầu lên nhìn về phía người cậu đang bốc hỏa của mình, chẳng lẽ cậu hắn đang nói đến chuyện Go Hye Sun sao?

JungKook vẫn cho là, mình đã giấu giếm rất giỏi rồi, mỗi lần tới đây, cũng chỉ tìm cách lấy lòng Park Jimin, giống như thật sự hắn chỉ đến đây vì một mình Park Jimin vậy.

Nhưng mà ở trong mắt Park Jimin, chút tâm tư nhỏ này của hắn, cho tới bây giờ đều chưa từng qua mặt được anh.

Chẳng qua, điều khiến cho Jeon JungKook không nghĩ tới nhất chính là, cậu biết rất rõ ràng hắn vẫn còn yêu Go Hye Sun mà xưa nay, đều không vạch trần hắn, cũng không đuổi hắn đi.

Cái này rõ ràng không coi hắn là đối thủ vô luận hắn cố gắng thế nào, Park Jimin đều không cảm thấy, Jeon JungKook có tư cách để cướp Go Hye Sun ra khỏi tay anh.

JungKook nắm chặt ngón tay, nhìn Jimin, không biết lấy dũng khí đến từ đâu ra, hỏi một câu: "Cậu và Sunnie... Sẽ ly dị sao?"

"Ly dị?" Jimin nhíu mày một cái, "cháu vì cái gì mà nghĩ như vậy?"

Là vì anh tống thức ăn chó còn chưa đủ nhiều sao?

Nếu không, cháu anh làm sao lại sinh ra ảo giác như vậy?

JungKook cũng không dám nói thẳng, hắn là đang đợi bọn họ ly hôn, hắn thật sự rất sợ Park Jimin, cố giả vờ mình không có ý gì với Hye Sun, nói: "Cháu biết, cậu và Sunnie kết hôn, là bởi vì đã ký hợp đồng hôn nhân. Hiện tại cậu đã bình phục rồi, không cần cô ấy nữa... Cháu đang lo cậu sẽ không cần cô ấy."

"Không bao giờ có chuyện ấy." Jimin không chút do dự nói: "Nếu cậu đã cưới cô ấy, thì cả đời cô ấy chính là vợ của cậu, cháu không cần lo lắng thấy cho mợ cháu làm gì, cũng không cần lo lắng cho cậu, cậu mợ sẽ mãi hạnh phúc."

"..."

JungKook vốn chỉ là muốn nhìn một chút, xem mình và Hye Sun có cơ hội hay không,nghe Jimin nói xong, lồng ngực của JungKook như trúng một mũi tên.

Hắn muốn nói gì đó, nhưng bởi vì người trước mắt là Park Jimin, lại không dám nói ra.

Hắn cũng không thể nói với cậu của mình rằng cháu thích Sunnie, cậu nhường cô ấy lại cho cháu đi!

Nếu dám nói như vậy, Park Jimin đoán chừng sẽ bẻ gãy chân của hắn rồi vứt xuống hồ làm mồi cho cá.

Hắn cúi đầu không dám nhìn Jimin, chỉ có thể dối lòng mà nói một câu: "Vậy thì tốt rồi."

Dì Han đứng ở một bên, nghe đối thoại của hai người, có chút cảm động.

Bình thường không nhìn ra, còn tưởng Jeon JungKook ghét Go Hye Sun! Không nghĩ tới, hắn lại quan tâm tới Go Hye Sun và Park Jimin như vậy.

JungKookie vẫn là đáng yêu nhất!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net