chương 186

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mặc dù Min Yoongi chưa từng nghĩ muốn tính công, nhưng thấy cô đem tất cả công lao đều tính đến trên đầu Park Jimin như vậy, lại vô hình có một loại cảm giác chua xót trong lòng.

Nhưng mà như vậy cũng tốt!

Ngược lại nguyện vọng từ trước đến nay của anh, không phải luôn mong đợi bọn họ được hạnh phúc, không phải sao?

Anh dương khóe miệng lên, nói: "Đích xác giống phong cách của Jimin."

Park Jimin yêu Go Hye Sun như thế, vì cô làm loại chuyện này, cũng là bình thường!

Sự chú ý của Go Hye Sun không ở trên người Min Yoongi, tiếp tục vẽ tranh, Min Yoongi lẳng lặng đi ra ngoài.

Anh đứng ở ngoài hành lang, nhét vào miệng một điếu thuốc, nhưng lại không lấy bật lửa ra châm.

Jimin đi ra, nhìn Min Yoongi, hỏi "Đang suy nghĩ gì thế?"

Yoongi bình thản nói: "Không có gì, chỉ là đang chán, Mi Mi đang chơi với Hye Sun không để ý đến tôi, xem ra người anh trai này bị em gái bỏ quên luôn rồi."

Jimin nhìn Min Yoongi một cái, nói: "Cảm ơn."

Yoongi không chịu sự khách sáo xa lại như vậy, "Cảm ơn tôi cái gì?"

" Chuyện lần trước Hye Sun đánh người bị đăng lên trên mạng, là anh xử lý phải không?" Chuyện Min Yoongi làm, Park Jimin đều nhớ rất rõ.

Nợ ơn anh, cũng sẽ không quên.

Yoongi cười một tiếng, "Chuyện từ đời nào rồi hả? Không cần phải để ở trong lòng. Chuyện kia dù sao cũng là do tôi có lỗi, ngày đó tôi ở đấy nhưng vẫn để cho vợ cậu bị bắt nạt."

Park Jimin nhìn Min Yoongi, không có lên tiếng.

Ở trong thế giới của anh, chỉ có Go Hye Sun là thứ quan trọng nhất, vô luận là ai anh cũng sẽ không nhượng bộ.

Go Hye Sun dỗ Min Ro Mi ngủ rồi, mới trở về phòng, nhìn thấy Park Jimin đang ngồi ở trên ghế sa lon, trong tay anh là một chiếc nhẫn kim cương, nhìn anh vô cùng chuyên tâm.

" Anh còn chưa ngủ à?" Nghe có hỏi, anh ung dung thản nhiên cất chiếc nhẫn vào hộp, nhìn Go Hye Sun, "Về rồi hả?"

"Vâng, cô ấy mới vừa ngủ." Hye Sun đi tới, quỳ ở trên ghế salon, ôm lấy anh, hôn lên lông mày anh một cái, "Làm sao còn chưa ngủ? Chờ em à? Hay là anh sợ em ngủ bên Mi Mi không về?"

Jimin nói, " Cả hai."

Hye Sun cười nói: " Em đi tắm trước."

Park Jimin đưa tay, níu cô lại, kéo gần vào trong ngực của anh.

Hye Sun nhìn anh " Sao thế?"

Park Jimin nhìn gương mặt của cô, cúi đầu xuống, hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của cô.

Khí tức quen thuộc, chiếm cứ suy nghĩ của Go Hye Sun, não ngưng trệ không rõ, mặc kệ cho anh hôn không hề kháng cự, hôn một hồi, Park Jimin mới thả cô đi tắm rửa.

Hôm nay là ngày 11, sinh nhật Park Jimin hai ngày nữa mới diễn ra.

Go Hye Sun tắm xong lên giường, Park Jimin ôm cô vào trong ngực, cùng cô chìm vào giấc ngủ, cũng không có làm gì thêm.

Hye Sun nhìn anh vờ nhắm mắt, hỏi "Hôm nay anh biết điều ghê nhỉ?"

Làm cho cô không nhịn được muốn khen ngợi sự kiềm chế của anh.

Sao Park Jimin lại không biết Go Hye Sun nói gì?

Anh ý vị thâm trường nói, "Chờ đó cho anh."

Anh chỉ là sợ cô mệt lả, ngày mai lại không rời giường được.

-

Chỉ chớp mắt, liền đến sinh nhật Park Jimin.

Tiệc sinh nhật được tổ chức tại nhà lớn của nhà họ Park.

Go Hye Sun không muốn gặp nhiều người, cho nên, năm giờ chiều mới từ vườn hoa Serendipity ngồi xe đi qua.

Clara Lee hôm nay cũng tới, cô ta không nghĩ tới mình cũng nhận được thiệp mời.

Lee gia phá sản, cô ta vốn cảm thấy mình đã không có tư cách khách mời của Park gia, nhưng không nghĩ tới cô ta lại được gửi thiệp mời.

Nhớ tới ban đầu, lúc cô ta nhìn thấy Park Jimin, cô ta đã nghĩ, Park Jimin nợ cha mình một ân tình, cô ta ôm lấy hy vọng hèn mọn, đi cầu xin anh giúp mình, không nghĩ tới anh đã đáp ứng.

Hiện tại lại còn mời mình đến dự sinh nhật...

Clara Lee đột nhiên nghĩ, Bản thân mình bây giờ bị phong sát, có lẽ chỉ cần nói với Park Jimin vài câu sẽ có chuyển biến tốt?

Park Eun Ji đang cùng mấy người đàm luận về chuyện của Jeon JungKook, nghe nói Jeon JungKook ra nước ngoài, mọi người đều đang khen ngợi con trai chị giỏi giang, Park Eun Ji cười tít mắt.

Clara Lee đi lướt qua, Park Eun Ji thấy cô ta, nhíu mày một cái.

Nếu không phải là nghĩ muốn gió êm sóng lặng, chỉ bằng lúc trước Clara Lee dám cọ hơi để nổi tiếng, Park Eun Ji liền nghĩ muốn dạy cho Clara Lee một bài học.

Nhưng suy nghĩ kỹ một chút, con bé này cũng chỉ bằng tuổi con trai mình, thôi thì bỏ qua một lần, coi như xong đi.

Clara Lee đi về phía trước, tìm kiếm bóng dáng của Park Jimin, hôm nay nhất định cô ta phải tìm cơ hội nói với Park Jimin, xin anh giúp mình.

Chỉ cần một câu nói của anh, cô ta liền có thể lần nữa sống dậy, cho nên, cô ta không thể buông tha cơ hội quý báu này.

Trong chốc lát, Clara Lee liền thấy Park Jimin cùng vài người ở nơi đó nói chuyện. Cô ta giống như nhìn thấy hy vọng muốn đi qua, đột nhiên một bóng người chắn trước mặt mình.

Cô ta nhìn người đột nhiên đứng chắn trước mặt mình - Min Yoongi, có chút ngoài ý muốn, không phải là người này là người thành phố Tear sao? Làm sao lại xuất hiện ở Park gia?

Yoongi hỏi: " Cô tìm Jimin có chuyện gì?"

Vừa rồi thấy Clara Lee ở nơi đó đi tới đi lui, dường như đang tìm Park Jimin.

Hôm nay quan trọng như vậy, làm sao anh ta có thể để cho Clara Lee tiếp cận Park Jimin?

Muốn tố cáo sao?

Hay là muốn đi đến trước mặt Park Jimin kể khổ?

Một con ranh vắt mũi chưa sạch mà cũng muốn đấu với Min Yoongi này sao, thật ngây thơ!

Clara cứng đờ, sợ bị Min Yoongi nhìn ra cái gì, cúi đầu nói: "Không có."

"Ngoan ngoãn một chút, biết không?" Trong ánh mắt của Min Yoongi, tất cả đều là ý cảnh cáo, "Hôm nay là ngày vui vẻ, tôi nghĩ cô đừng nên gây chuyện."

Clara Lee nhìn Min Yoongi, luôn cảm thấy người đàn ông này, giống như một tòa thành vững chắc, làm cho mình không bước qua được.

Cô ta nhìn Yoongi, " Anh tốt với Go Hye Sun như vậy, anh có quan hệ gì với cô ta?"

"Hỏi nhiều như vậy làm cái gì?" Yoongi cười lạnh nói: "Muốn chơi tôi à? Cô còn non và xanh lắm. "

Min Yoongi nói chuyện với Clara Lee cho tới bây giờ đều là không nể mặt mũi của cô ta bao giờ, có sao nói vậy, trực tiếp thẳng thắn.

" Anh ơi." Clara Lee đang nói chuyện với Min Yoongi, đột nhiên vang lên âm thanh của Min Ro Mi ở bên cạnh.

Min Yongo nhìn thấy em gái mình, cười dịu dàng.

Go Hye Sun và Min Ro Mi cùng tiến tới, nhìn thấy Min Yoongi cùng nói chuyện với Clara Lee, có chút kinh ngạc, " Hai người quen biết à?"

Tên Min Yoongi này lại muốn giở trò quỷ gì đây?

Trước đã lên giường với bà cô già họ Oh rồi, hiện tại không lẽ lại để mắt tới Clara Lee?

Bởi vì lúc trước Min Yoongi quá mức tùy tiện, lại từng làm qua chuyện xấu với Park Jimin, cho nên ở trong lòng Go Hye Sun, đã dán nhãn người xấu cho anh ta.

Yoongi nói: "Đúng vậy, lúc trước từng gặp qua một lần."

"..."

Go Hye Sun quả thực không nghĩ ra được, Min Yoongi và Clara Lee là người của hai thế giới, làm sao có thể gặp gỡ. Cô trêu chọc nói " Min thiếu gia giao hữu rộng rãi nhỉ, thật là người nào cũng biết."

Yoongi cười nói: "Cũng bình thường."

Mà thôi, ngược lại cũng không liên quan đến chuyện của mình.

" Anh nhìn Mi Mi đi, tôi đi chào hỏi khách."

Go Hye Sun đi ra ngoài.

Clara Lee nhìn lấy bóng lưng của Go Hye Sun, không thể tin được Go Hye Sun lại có thể nói chuyện tùy tiện với người đàn ông này như vậy, hơn nữa, Go Hye Sun rất rõ ràng không chừa cho Min Yoongi chút mặt mũi nào trước mặt người khác.

Sắc mặt khi Min Yoongi nói chuyện với Go Hye Sun khác hẳn khi nói chuyện với Clara Lee, hoàn toàn là hai bộ mặt khác nhau.

" Jimin." Hye Sun đi tới bên cạnh Park Jimin.

Park Jimin đang nói chuyện với khách, nghe cô gọi, quay đầu lại nhìn cô một cái.

"..."

Go Hye Sun nhìn thấy anh, thoáng cái liền ngây ngẩn, cảm giác thế nào cũng thấy tối nay chồng của cô làm cho người ta có một loại cảm giác đặc biệt nồng đậm?

Ngay cả tóc tai cũng rất đặc biệt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net