chương 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hye Sun ở trong phòng tắm ra sức kì cọ, sợ trên người lưu lại mùi rượu, cho nên, tắm đi tắm lại mấy lần mới ra ngoài.

Nhìn thấy Park Jimin đứng ở bên cửa sổ không biết đang suy nghĩ gì.

Cô đi tới, đứng ở bên cạnh anh, ngó ra ngoài nhìn một cái.

Bên ngoài một mảng đen kịt an tĩnh, cũng không có cái gì có thể nhìn.

Jimin nhìn về phía cô, "Tắm xong rồi à?"

"Ừm." Hye Sun lại gần, "Anh xem đi,hết mùi rượu chưa?"

Park Jimin nhìn cô vợ trước mắt mình, không biết là vô tình hay là cố ý trêu chọc anh, cảnh cáo nói, "Lần sau không cho phép uống rượu nữa, biết không? Nếu mà còn uống nữa thì sẽ không đơn giản như hôm nay đâu."

"Ồ." Hye Sun nhìn anh, cười, "Nếu như em mà còn uống rượu anh có đánh em không?"

Đánh?

Jimin thấy có chút kỳ quái, ở trong mắt cô, chẳng lẽ anh là một người chồng vũ phu như thế sao?

Anh nhìn Hye Sun, ra vẻ nghiêm túc nói: " Cũng có thể."

"... Vậy thì sau này không uống nữa là được chứ gì."

"Ý em là nếu anh không đánh thì em vẫn uống à?" Jimin phục cô luôn rồi.

Hye Sun nói: "Chẳng qua em cảm thấy thỉnh thoảng uống một chút, cũng đâu phải chuyện gì lớn. Anh nhìn xem bình thường em có uống đâu, em rất ngoan mà không phải sao!"

Nói tới chỗ này, Hye Sun còn không quên khen ngợi bản thân.

"Ngoan bao nhiêu, lôi ra đây cho anh xem." Jimin lấn người lên, tạo thành tư thế kabedon ép sát cô lên bệ cửa sổ.

Anh ép càng lúc càng sát, Hye Sun chỉ sợ anh làm bậy, kháng cự nói: "Đừng... đêm nay em muốn nghỉ ngơi."

Tối hôm qua mới vừa "làm " xong, ít nhất cũng phải để cho cô nghỉ ngơi ngày chứ!

Loại chuyện này, vẫn là nên tiết chế một chút mới tốt.

Jimin cúi đầu xuống, thay đổi bộ dáng ôn nhu nhìn cô, " Hôm nay Oh Se Young đi gây phiền phức cho em hả?"

Nếu không phải như vậy, cô chắc chắn sẽ không động thủ với Oh Se Young.

Hye Sun nói: "Cô ta bảo cho em tiền để ly hôn với anh, đi tìm người đàn ông khác. Lúc trước cô ta đối xử với anh như thế đã đành, không biết cô ta lấy đâu ra mặt mũi như vậy? Anh có thể nhịn nhưng em thì nhịn không được!"

Muốn cô trả chồng thì phải xem cô ta có bản lĩnh đấy không đã.

Jimin ôm chặt cô, "Lần sau những loại chuyện như thế này, em cứ trực tiếp nói với anh là được, không cần tự mình đối phó cô ta làm gì."

"Tại sao?" Hye Sun hỏi: "Có phải anh cảm thấy em làm như vậy là rất quá đáng không?"

Ánh mắt lo lắng của cô làm cho Jimin bật cười, "Dĩ nhiên không phải, anh chỉ sợ cô ta làm vợ anh bị tổn thương thôi."

Hye Sun nhìn Jimin không hề có ý thiên vị Se Young, trong lòng rất vui vẻ, "Anh yên tâm! mặc kệ Oh Se Young nói cái gì, anh cũng đừng tin cô ta có được không? Mặc dù em biết cô ta rất đẹp, mà đàn ông đều thích những cô gái xinh đẹp, nhưng mà, cô ta không xứng với anh. Chẳng qua nhìn thấy anh tốt lên, đã muốn trở lại bên cạnh anh. Thứ người giống như cô ta, không có tư cách ở bên anh"

Go Hye Sun thật sự là vì muốn tốt cho Park Jimin.

Ở trong mắt cô, Park Jimin là người tốt nhất trên đời này, cho nên, cô không hy vọng nhìn thấy anh cùng Oh Se Young có bất kỳ dính dáng gì.

Nói xong những lời này, trong lòng của Hye Sun thật ra cũng có chút thấp thỏm.

Cô lo Park Jimin sẽ cảm thấy mình đang xen vào việc của người khác.

Dù sao những chuyện này đều là chuyện của bản thân anh.

Jimin nghe cô nói xong, lại cười, "Cô ta xinh đẹp? Sao anh lại không thấy cô ta đẹp ở đâu?"

"Cô ta rất đẹp " Hye Sun nói: "Anh không biết đâu, sinh viên trong trường em ai cũng thích cô ta, suốt ngày khen cô ta là đại mỹ nữ vừa có tài lại vừa có sắc. Nhưng em không thích cô ta một chút nào! Thậm chí còn thấy cô ta rất đáng ghét."

"Mấy cái người trong trường em mắt đã nông cạn lại còn." Jimin bế Hye Sun lên, ôm lên trên giường, "Chỉ có Sunnie là xinh đẹp nhất. Cô ta ngay cả một đầu ngón tay của vợ anh cũng không sánh nổi."

Hye Sun tựa vào trên gối, nghe anh nói, nhịn không được bật cười, "Lúc nãy anh còn mắng em vì em uống rượu đấy."

"..." Nghe được cái này, biểu tình của Jimin lập tức liền nghiêm túc, "Đây là hai chuyện khác nhau."

"Hừ."

"Hừ cái gì?" Jimin nói: "Nếu lần sau em mà còn dám uống rượu, anh còn ăn thịt em luôn, hiểu chưa?"

"Đồ lưu manh." Hye Sun giống như mèo con, đầu cọ xát vào lồng ngực của anh.

Jimin nhìn cô, cảm giác ấm áp cực kỳ, ôm cô vào trong ngực, "Làm xong việc rồi à?"

"Ừm, vừa làm xong."

"Vậy em nghỉ ngơi, anh đi tắm rửa."

"Ừm."

Jimin đi tắm, Hye Sun lấy điện thoại ra nghịch.

Doosung gửi tin nhắn cho cô, "Chị ơi."

"Em về đến nhà chưa?"

"Đến rồi." Doosung nói: "Mới vừa rồi mẹ gọi cho em, em nói với mẹ chuyện của bà cô già họ Oh kia, mẹ nghe xong rất tức giận."

"Aaa..." Hye Sun sửng sốt, "Em nói với mẹ chuyện này làm gì?"

Trọng điểm cô biết, nói cũng không có tác dụng gì.

Chuyện Oh Se Young, tự mình tới xử lý là được.

Doosung nói: "Mẹ thật sự quan tâm đến chị, nên mới hỏi em chuyện của chị."

Hiện tại Park Jimin tốt rồi, Go Hye Sun quả thật là đã thay thế vị trí của Go Doosung, thành con cưng của Go mẫu.

Biết Oh Se Young dám có ý định cướp Park Jimin, Go mẫu làm sao có thể để yên?

Hye Sun nhức đầu nói: "Đừng cái gì cũng nói với mẹ, đâu phải em không biết tính mẹ. Bà ấy mà biết cái gì, thì sẽ rêu rao cho tất cả mọi người đều biết."

Trọng điểm là người khác nghe xong, chỉ có thể chế giễu.

"Ừ, biết rồi, sau này em sẽ không nói linh tinh nữa."

"Chị cảm thấy em chính là một tên phản đồ." Chuyện nhỏ như thế mà cũng không giấu được.

Hye Sun và Doosung tán gẫu một lúc, cũng không đem chuyện này để ở trong lòng.

-

Buổi sáng, bà Park ở trong sân chăm sóc hoa cảnh, Hye Sun ở bên phụ giúp.

Bà Park nhìn thấy Hye Sun, hỏi: "Hôm nay con không phải đi học à?"

"Hôm nay con xin nghỉ ạ." Hye Sun nói: "Nhớ mẹ nên muốn sang thăm mẹ."

Bà Park nghe xong mặt tươi như hoa, vui như mở cờ trong bụng ra giọng người lớn bao che, "Lại gây chuyện gì ở trường, hay lại đắc tội giảng viên nào rồi? Cứ nói ra đi mẹ xử lý hộ cho."

Ở trong mắt bà, Go Hye Sun vẫn là một đứa trẻ, thỉnh thoảng nghịch ngợm gây truyện cũng là điều bình thường.

Bà rất yêu chiều Hye Sun, cảm thấy những thứ này đều là chuyện nhỏ, nguyện ý thiên vị cô.

Hye Sun nghe xong, bật cười, "Đâu có? Không thể nào."

"Ồ, vậy nếu gặp phải chuyện gì, nhớ phải nói với mẹ. Mẹ vĩnh viễn đứng về phía con."

Hye Sun nhìn bà Park, rất vui vẻ, "Mẹ tốt với con quá."

Go Hye Sun biết, đừng tưởng Jeon JungKook suốt ngày được cưng chiều như thế, nhưng nếu như hắn ở trong trường học không nghe lời, về nhà vẫn sẽ bị phạt lên bờ xuống ruộng.

Nhưng mà, ở trong nhà này, chỉ có cô là muốn làm cái gì đều được, bọn họ đều sẽ thiên vị cô.

Bà Park nói: "Đó là bởi vì con đối xử tốt với Jimin. Không giống Oh Se Young kia..."

Nhắc tới Oh Se Young, bà Park nhìn về phía Hye Sun, "Con và Jimin phải nhanh có con đi, cắt đứt tơ tưởng của người phụ nữ kia"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net