chương 197

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cô thề từ giờ sẽ không bao giờ đi ra chạy bộ với tên ma Vương này nữa.

Cô ủy khuất đi theo sau lưng anh, "Park Jimin, anh không thể lợi dụng việc công để báo thù riêng như vậy được."

Cũng bởi vì tối hôm qua cô không cho anh xxx, liền vừa mới mờ sáng đã kéo cô đi ra chạy bộ, thật sự là quá quân phiệt phát xít.

Park Jimin quay đầu lại nhìn cô một cái, lại quay đầu đi tiếp tục.

Vừa vặn Jeon Jungson cũng đi ra chạy bộ, nhìn thấy bọn họ, chủ động lên tiếng chào hỏi.

Go Hye Sun đi theo sau lưng hai người, nghe Jeon Jungson cùng Park Jimin nói chuyện kinh doanh.

Cô nghe xong một hồi, thừa cơ chạy trốn về nhà.

Park Jimin nhìn lại đằng sau thấy người nào đó đã biến mất không thấy tăm hơi "..."

Chạy bộ thôi mà, có khó khăn đến như thế không?

Về nhà, Go Hye Sun tắm rửa một cái, thay quần áo khác, lăn lên trên giường ngủ tiếp, buổi sáng ngủ không ngon, hiện tại nằm được ngủ tiếp quả thực rất thoải mái.

Chỉ là nằm xuống rồi lại không có buồn ngủ nữa.

Cô cầm điện thoại giết thời gian được một lúc thì Park Jimin trở về.

Cô nghe được động tĩnh, vội vàng giấu điện thoại đi, vùi vào trong chăn giả bộ ngủ.

Go Hye Sun sợ anh cực kì, cho nên, cô lén trốn về chỉ sợ bị anh giáo huấn.

Park Jimin đi vào, nhìn cô một cái, đi vào phòng thay quần áo cầm quần áo ra, tắm rửa một cái, mới một nằm xuống bên cạnh cô.

Go Hye Sun nhắm mắt lại, lông mi run lên một cái, chỉ cảm thấy một bàn tay lớn đang vuốt tóc mình, "Giả bộ ngủ đủ chưa?"

"Ai giả bộ ngủ chứ?" Hye Sun không có chút sức lực nào mà phủ nhận.

Cô mở mắt ra, nhìn thấy Park Jimin đang dùng ánh mắt cười đen tối nhìn mình.

Dù sao cũng là cô đuối lý, chột dạ nói "Ngày mai lại chạy tiếp có được không? Hôm nay em chạy hết nổi rồi."

Jimin ôm cô vào lòng, thì thầm vào tai cô " Rèn luyện nhiều mới có thể khỏe mạnh được, không phải em không biết thể lực của em kém đến như thế nào."

Hye Sun nhớ lại mình mỗi lần ở trên giường, bị anh chơi đùa thảm hại đến không nỡ nhìn như thế nào, nhỏ giọng nói "Là do anh quá đáng, bây giờ anh không yêu em nữa rồi! Anh nói xem, có phải lúc nào anh cũng muốn ngủ với em có phải không? Mục đích không đơn thuần chút nào."

"..."

Jimin nhìn cô, cứng lý đáp lại "Cưới vợ về mà không cho ngủ là lý gì?"

"Vậy cũng không thể ngày nào cũng "ngủ" được." Hye Sun nói "Có người đàn ông nào giống như anh không? Không biết tiết chế là gì?"

"Em biết người khác thế nào sao?" Jimin ý vị thâm trường nhìn cô.

"Oh Hyejin nói cô ấy và Kim Taehyung một tháng một lần." Thực sự thì Hye Sun thật đúng là có cùng người khác thảo luận đề tài này.

Jimin nhìn Go Hye Sun, có chút không nghĩ tới, " Thì ra phụ nữ bọn em còn thảo luận những vấn đề này?"

"Tại sao đàn ông các anh có thể thảo luận, phụ nữ bọn em lại không thể thảo luận chứ?"

"Vậy không phải anh càng phải cố gắng hơn nữa, để cho bọn họ phải hâm mộ em sao?"

"..."

Go Hye Sun nhìn Park Jimin, chỉ muốn đánh anh một trận, tại sao anh nói chuyện này mà còn tỏ ra đắc ý đáng ghét như thế cơ chứ?

Đang lúc này, có tiếng gõ cửa, là âm thanh của Jang Hyuk, " Anh Park."

"Anh ra đi kìa, Jang Hyuk đang tìm anh đấy, đừng quấy rầy em ngủ nữa."

Park Jimin nhìn cô một cái, đứng lên đi mở cửa.

Jang Hyuk tìm Park Jimin nói chuyện công việc, Park Jimin liền trực tiếp đi ra ngoài.

-

Go Hye Sun nằm ở trên giường, không ngủ được, mặc quần áo, từ trên lầu đi xuống, nhìn thấy Park Eun Ji đang nói chuyện với Min Yoongi, "Lần sau cậu qua đây chơi nhé!"

Yoongi gật đầu, " Vâng, lần sau em nhất định sẽ tới đây. "

Anh ta nhìn Go Hye Sun từ trên lầu đi xuống, ánh mắt rất ôn nhu, " Hye Sun."

" Anh phải đi về rồi à?"

Yoongi nói " Ừ, trong nhà anh có chút chuyện, bố anh bảo anh về sớm một chút. Lần sau lại tới thăm mọi người."

"Jimin đâu rồi?" Eun Ji hỏi.

Quản gia nói "Jimin ở trong thư phòng, đang nói chuyện công việc."

Yoongi cười thân thiện, " Cậu ta đang bận bịu thì không cần quấy rầy đâu."

Eun Ji nói " Để chị bảo tài xế đưa cậu ra sân bay."

"Vâng ạ." Yoongi cũng không khách khí, "Cảm ơn chị."

Sau đó 2 người cùng đi ra khỏi cửa.

Go Hye Sun nhìn bóng lưng Min Yoongi, Park Jimin đi xuống, đứng ở bên cạnh cô, " Em đang nhìn cái gì thế?"

"Min Yoongi đi rồi." Hye Sun nói "Sao anh ta lại đi sớm như vậy nhỉ?"

Jimin nhìn bóng lưng của Min Yoongi, mùi giấm thoáng bốc lên "Làm sao, không nỡ à?"

"Nói nhăng gì đó?" Hye Sun nhìn Park Jimin, trước anh sẽ không bao giờ nói như vậy, coi như cô có nói chuyện với Min Yoongi anh cũng sẽ không cảm thấy có cái gì.

Hye Sun hỏi " Em cảm giác thế nào cũng thấy giống như anh đang giận anh ta thế?"

"Tức giận?" Jimin không nghĩ tới tâm tư của mình nhanh như vậy liền bị Go Hye Sun nhìn đi ra rồi.

Anh biểu hiện cảm xúc rõ ràng đến như vậy sao?

Anh xoay người, hướng ghế salon đi tới, "Tức giận gì chứ."

"Em thấy có mà." thật ra thì Go Hye Sun vẫn có chút lo lắng, "Những gì Clara Lee nói chắc anh không có để ở trong lòng chứ?"

Go Hye Sun luôn cảm thấy, đây chính là một quả bom hẹn giờ, nói không chừng những lời đó của Clara Lee đã gieo mầm hạt giống ghen tỵ vào trong lòng Park Jimin.

Mặc dù anh là một người đàn ông lý trí, nhưng rốt cuộc cũng là một người đàn ông không hơn không kém, không phải là thần tiên, khó tránh khỏi sẽ có suy nghĩ cực đoan.

Jimin ngồi xuống, nhìn Go Hye Sun, đưa tay kéo cô vào trong ngực, "Vậy em nói xem, anh và Min Yoongi, ai đẹp trai hơn?"

Go Hye Sun đối mặt anh với vấn đề ngây thơ này, nhịn không được bật cười, ánh mắt giống như cong cong trăng sáng, làm cho nụ cười của cô thoạt nhìn phá lệ rực rỡ, "Đương nhiên là chồng em đẹp trai nhất rồi! Ở trong lòng em, anh là người đẹp trai nhất, Min Yoongi xấu xí chết đi được, liền ngay cả một đầu ngón tay của anh cũng không sánh nổi."

Lúc này nếu mà nói Min Yoongi đẹp trai hơn anh, đây không phải là muốn chết sao?

Jimin nghe thấy Go Hye Sun nói xong, nghiêm túc gật đầu một cái, " Kỹ thuật nịnh hót của em tiến bộ không ít."

Go Hye Sun "..."

Rõ ràng cô đang khen mà còn bị người ta hiểu lầm thành nịnh hót, buồn quá đi mất!

Hye Sun cong môi nói "Được rồi! Anh chẳng đẹp trai gì hết! Xấu xí chết đi được! Min Yoongi đẹp trai hơn!"

Vừa mới dứt lời, Go Hye Sun liền cảm giác môi của mình bị anh hung hãn mà cắn một chút.

Cô đau đến mức phải kêu " A" một tiếng, anh thừa cơ thăm dò vào trong miệng của coi, hung hăng mà trừng phạt...

Về sau, Go Hye Sun phát hiện, chỉ cần từ trong miệng cô nói ra hai chữ Min Yoongi, dù là nói xấu đi chăng nữa, cũng sẽ bị Park Jimin trừng phạt, hơn nữa còn là không giảng đạo lý, trực tiếp dùng dục hình.

-

Go Hye Sun đi đến Dynamite, Dynamite lạnh hơn thành phố Fire, buổi ký tặng cho độc giả được tổ chức bên trong một trường đại học, đây là lần đầu tiên Go Hye Sun ký tặng, hơn nữa, còn phải lên đài diễn thuyết.

Mặc dù nói, cô đã từng tham gia không ít cuộc thi, cũng rất tích cực với các hoạt động, nhưng lấy thân phận của tác giả đứng ở trên đài diễn thuyết, cô vẫn rất khẩn trương.

Go Hye Sun nhớ tới Park Jimin, anh lãnh đạm bình tĩnh như vậy, thường xuyên đứng ở trước mặt nhiều người như vậy nói chuyện, lại không có chút khẩn trương nào cả.

Thật hy vọng vào lúc này anh có thể ở bên cạnh cô!

Trợ lý ngồi ở bên cạnh, cắt đứt suy nghĩ lung tung của Go Hye Sun, " Chị không sao chứ?"

" Tôi không sao, chỉ là hơi hồi hộp thôi."

Trợ lý trêu ghẹo nói "Không nghĩ tới Go tổng của chúng ta cũng có lúc khẩn trương. Thật muốn để cho người của công ty tới xem một chút."

"Im miệng." Hye Sun cảm thấy Jo Geun Soo tìm cho cô người trợ lý càng ngày càng nhây.

Bây giờ công ty phát triển càng ngày càng lớn, chuyện mà Jo Geun Soo phải phụ trách cũng càng ngày càng nhiều, cũng không có thời gian theo cô đi tham gia hoạt động, cho nên đều là để cho trợ lý đi theo.

Nhìn cô trợ lý thích bỏ đá xuống giếng của mình, Go Hye Sun nhất thời có chút nhớ tới Jo Geun Soo.

Vẫn là Jo Geun Soo tốt nhất, anh ta luôn quan tâm, khích lệ cô...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net