chương 198

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Người chủ trì giới thiệu xong, liền đến phiên Go Hye Sun ra sân, Hye Sun cầm lấy micro đi lên, "Xin chào tất cả mọi người, tôi xin tự giới thiệu tôi là Minnie..."

Nghe Go Hye Sun giới thiệu mình là Minnie, mọi người đều rất kinh ngạc, "Trời ạ! Minnie còn trẻ như vậy sao! Nhìn xinh quá đi mất!"

"Trên mạng không phải nói Minnie là đàn ông sao?"

...

Hye Sun cười nói "Đây là lần đầu tiên tôi gặp mặt trực tiếp với fan của mình, cho nên tôi rất hồi hộp."

Coi thật sự rất khẩn trương, khẩn trương đến chết đi được.

Go Hye Sun tận lực để cho mình bình tĩnh lại.

Hye Sun hỏi "Không biết mọi người ở đây đã từng đọc qua truyện của tôi chưa?"

Mọi người đều giơ tay, tất cả mọi người tới đây hôm nay đều là fan truyện.

Trước ở trên mạng, chỉ biết là những người xa lạ, nhìn tận mắt bọn họ xuất hiện ở trước mắt, Go Hye Sun nhất thời có một loại cảm giác không hình dung ra được.

Cô nói chuyện về lịch trình xuất bản sách, cùng các bạn học trao đổi một lúc, sự hồi hộp ban đầu tan biến từ lúc nào không hay.

Go Hye Sun đứng ở trên đài, có người đứng dậy đặt câu hỏi, cô ngẩng đầu lên, nhìn về phía người kia.

Cmn chứ! Có phải cô bị hoa mắt nhìn nhầm rồi không?

Người kia chính là Park Jimin, là chồng của cô.

Không phải anh nói anh còn bận việc sao?

Làm sao tới nơi này?

Hoạt động xong, chính là ký bán.

Bọn họ cầm sách, đứng xếp hàng để cho Go Hye Sun ký tên.

Park Jimin cũng lăn lộn ở trong đó, hôm nay anh còn đội một cái mũ, nghiêm túc đem sách thả vào trước mặt cô, Go Hye Sun ngẩng đầu lên, nhìn lấy người đàn ông này, thiếu chút nữa mê muội bỏ mặc hết fan của mình để kéo ông xã đem đi giấu, cmn, sao ông xã của mình lại đẹp trai thế này cơ chứ!

Từ khi nhìn thấy anh, ánh mắt của Go Hye Sun không lúc nào rời khỏi người đàn ông này.

Có vài lần, cô còn vừa nhìn vừa cười trộm!

Chồng cô thật là quá đáng.

Go Hye Sun bình tĩnh ký tên rồi đưa cho anh.

Sau khi mọi người đều rời đi, Park Jimin vẫn còn nán lại, Hye Sun đi tới trước mặt anh, "Sao anh lại tới đây thế? Không phải anh bảo không đến sao?"

"Đúng thật anh có việc bận thật." Jimin nghiêm túc nhìn cô, " Tác giả anh thích tổ chức buổi ký tặng cho độc giả, sao anh có thể không tới được."

"..."

Go Hye Sun nhìn lấy người đàn ông này, quả thật là nhịn không được bật cười, "Ngây thơ."

Trợ lý đi tới, nhìn thấy Park Jimin, kinh ngạc nói "Đây không phải là Park tổng sao? Park tổng, ngài cũng là fan của Go tổng chúng tôi à?"

Park Jimin nhìn trợ lý của Go Hye Sun, ở công ty bọn họ, thân phận của Park Jimin vẫn luôn bí ẩn, Hye Sun cầm tay Park Jimin, giới thiệu với trợ lý " Anh ấy là chồng tôi."

"..."

Trợ lý không dám tin nhìn Go Hye Sun rồi nhìn về phía Park Jimin, hai người họ nắm tay nhau, làm cho cô trợ lý trong nhất thời cho là mình đang nằm mơ.

Park Jimin nhìn Go Hye Sun, có một loại cảm giác vui vẻ dị thường, cô ở ngay trước mặt người khác, thừa nhận thân phận của anh.

Mà không giống như lúc trước chỉ có thể giả vờ không quen anh.

Hye Sun dùng ngón tay nhẹ nhàng chọc chọc cô trợ lý đang ngây người của mình, "Tại sao không nói chuyện thế? Không phải em nên khen chị vài câu, biết đâu chị vui vẻ lại tăng tiền lương cho em."

Từ sau khi Go Hye Sun làm chủ công ty, người trong công ty đều biết, chuyện cô thích làm nhất chính là trừ tiền lương nhân viên.

Trợ lý nghe xong sắc mặt cứng đờ, lấy lòng nói "Go tổng à, chồng chị đẹp trai thật đấy! Nhưng chị đã kết hôn thật rồi sao?"

Go Hye Sun vẫn là sinh viên, mọi người đều biết chuyện đó cả.

" Tôi đã sớm kết hôn rồi." Hye Sun tự hào nói.

Cô nhìn Park Jimin một cái, cảm giác rất vui vẻ.

Trợ lý cảm giác mình bị nhét cho đầy một bụng thức ăn cho chó.

Hơn hai mươi nồi bánh chưng rồi mà mình còn chưa có người yêu, lại còn phải chịu đựng ở đây nhìn sếp diễn show ân ái! Quá không có thiên lý rồi.

Không thể không than thở về cuộc sống của người khác và cuộc sống của mình.

Trợ lý nói với Go Hye Sun "Nếu không hai người đi về trước đi, em ở chỗ này cùng bọn họ thu dọn xong liền trở về."

Hye Sun nói "Được rồi."

Dù sao hoạt động cũng không xê xích gì nhiều.

Go Hye Sun nhìn về phía Park Jimin, cùng anh đi ra khỏi hội trường.

Trong trường học rất an tĩnh, Hye Sun cầm tay anh, nói "Hôm nay anh muốn làm em bất ngờ có phải không?"

"Không thì sao chứ?" Park Jimin nhìn Go Hye Sun, ngừng lại, nắm bả vai của cô, " Hye Sun."

Ánh mắt của anh đột nhiên trở nên trịnh trọng, làm cho Hye Sun có chút kinh ngạc, " Sao thế?"

Trong ánh mắt của Jimin xẹt qua một tia ấm áp, " Anh rất vui vẻ."

Hye Sun nhìn anh, cô hỏi "Vui vẻ cái gì?"

Anh đến với cô, Go Hye Sun mới là người phải vui vẻ mới đúng.

Âm thanh của Jimin rất ôn nhu, giống như trẻ con vừa được cho loại kẹo mình muốn ăn nhất "Đây là lần đầu tiên em giới thiệu anh với người khác."

"..."

Go Hye Sun dừng một chút, cho nên, một người như anh lại vì loại chuyện nhỏ này mà vui vẻ?

Hye Sun nói " Anh vốn dĩ là chồng của em mà!"

Mùa đông đến, thân cây trơ trụi, chỉ có mấy cái lá lưu lại ở phía trên, nhưng mà xung quanh lại có một loại cảm giác ấm áp.

Park Jimin nhìn lấy Go Hye Sun, ánh mắt rất là ôn nhu, nhìn đến nỗi Go Hye Sun như muốn hòa tan cô vào trong ánh mắt ấy.

Rõ ràng Dynamite rất lạnh, nhưng có sự hiện hữu của anh, lại làm cho thành phố này trở nên ấm áp.

Hye Sun nhìn thấy có mấy sinh viên đi tới, đẩy anh một cái, "Lạnh quá đi mất! Đi nhanh lên đi! Đừng đứng ngu người ở chỗ này nữa."

Go Hye Sun cầm điện thoại book xe, Park Jimin đi theo sau lưng cô, nhìn cô giống như thỏ con chạy trước, anh giương khóe miệng cười cười.

Sau đó bọn họ đi ăn thịt nướng, hôm nay tâm tình của người nào đó đang rất tốt, cũng không ngăn cô, mặc cho cô muốn ăn gì thì ăn.

Ăn uống xong trở lại, trời đã tối muộn, bọn họ trở về khách sạn, Go Hye Sun vốn cùng trợ lý ở chung một phòng, sau đó lại cùng Park Jimin đặt một phòng khác.

Cô và Park Jimin ở chỗ này chơi đến buổi chiều ngày hôm sau rồi mới trở về nhà.

Gần đây Go Hye Sun trồng rất nhiều hoa, mặc dù chưa nở hoa, nhưng cành lá rất tươi tốt.

Go Hye Sun và Park Jimin mới vừa vào cửa, dì Han liền nói "Hye Sun, có người gửi đồ cho cháu này. "

"Thứ gì thế ạ?" Hye Sun tò mò hỏi.

Dì Han ôm lấy một bó hoa to đi tới, "Có người tặng cho cháu."

Park Jimin đứng ở một bên, nhíu mày nhìn bó hoa kia.

Đây chính là một bó mãn thiên tinh *, Go Hye Sun mở thiệp ra, nhìn thấy trên đó viết:

[ Mãn thiên tinh: cùng họ với hoa Baby, mang ý nghĩa ngôi sao đẹp nhất bầu trời đêm. ]

"Chúc mừng Hye Sun lần đầu giao lưu với độc giả thành công viên mãn."

Tên nơi đó, chỉ có mấy chữ "Minstradamus"

Minstradamus?

Go Hye Sun cũng không nhận ra người này là ai.

Chỉ có điều, người đó biết cô tổ chức buổi ký tên cho độc giả, lại biết cô ở nơi này, còn biết cô tên là Hye Sun, nếu nói đối phương không phải người quen thì căn bản cô cũng không tin.

Hye Sun hỏi "Ai đưa tới vậy dì?"

Dì Han nói " Chuyển phát nhanh đưa tới."

"..."

Hye Sun nói " Minstradamus là ai vậy nhỉ? Cháu không quen biết người này."

Park Jimin đi tới, cầm lấy tấm thiệp trong tay Go Hye Sun, nhìn một cái, con ngươi liền tối xuống, "Nếu không biết là ai tặng thì ném đi!"

"Nhưng mà, người này biết em ở nơi này, chắc là bạn của em, Còn biết tên của em..."

Go Hye Sun nhìn về phía Park Jimin, lại nhìn vào bó hoa trong tay vừa bị anh đoạt mất, vứt sang cho dì Han rồi ra lệnh "Ném đi."

Nhìn dáng vẻ của anh thì có thể thấy được anh đang rất tức giận.

Go Hye Sun "..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net