chương 199

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mới vừa về còn rất tốt, chỉ bởi vì người khác tặng hoa, cho nên, chồng của cô lại tức giận rồi sao?

Hye Sun nhìn dì Han một cái, ái ngại nói "Vậy thì ném đi!"

Chồng cô nói cái gì cũng đúng hết.

Hye Sun chạy lên lầu, đi theo sau lưng Park Jimin, nhìn thấy anh đứng ở nơi đó, đi theo, "Sao đột nhiên anh lại tức giận rồi hả? Chẳng lẽ anh biết là ai tặng ư?"

Jimin nhìn lấy Go Hye Sun, "Không có gì, chỉ là anh ghét mấy tên đàn ông khác tặng hoa cho em."

"Làm sao anh biết là đàn ông? Nhỡ đâu là phụ nữ thì sao?" Hye Sun cảm thấy có chút buồn cười, nhìn cái bộ dáng này của ông xã, quả nhiên biết là ai tặng rồi!

Jimin nói "Người phụ nữ nào lại đi tặng hoa cho em?"

"Cái này cũng không hẳn, em có rất nhiều fan nữ mà."

"Sau này trừ anh ra, người khác tặng hoa em không được phép nhận, nhớ chưa?" Jimin vô cùng bá đạo, đem Go Hye Sun ôm vào trong ngực.

"Nữ cũng không được sao?"

"Không được."

Hye Sun nhìn Park Jimin, cô cảm giác người đàn ông này, gần đây rất dính mình, "ông xã à, em cảm giác thế nào cũng thấy gần đây anh rất dính người nhỉ?"

Đối với cô rất tốt, quan tâm cực kì, ôn nhu như nước.

Hơn nữa, cái loại chiếm hữu nồng nặc muốn chiếm làm của riêng đặc biệt rõ ràng, giống như chỉ sợ cô sẽ bị người cướp nào đó cướp đi.

Jimin nói "Sợ em bị người ta lừa đi mất, ai bảo bảo bối nhà chúng ta đáng yêu như thế, quá dụ người mà."

"..."

Go Hye Sun cúi đầu xuống, được anh khen ngợi như vậy, mặt không nhịn được trở nên nóng ran, anh thỉnh thoảng lại trêu chọc cô như vậy, làm cho người ta có chút chống đỡ không được, " Em là của anh! Ai có thể giành được chứ! Nếu không em dán chữ TÔI LÀ NGƯỜI PHỤ NỮ CỦA PARK JIMIN để anh an tâm nhé?"

Jimin cắn lỗ tai của cô, " Đúng, thật sự cần làm như vậy."

Go Hye Sun nở nụ cười tươi rói, Park Jimin ôm lấy cô, kéo cô trở về phòng, hai người cùng ngã xuống giường.

Hai người vừa tới nhà, còn hơi mệt, nhưng tình địch lại đột nhiên xuất hiện, hiện tại anh càng muốn ép cô dưới thân, hung hăng làm thịt một trận.

Nghĩ như thế, Park Jimin liền thật sự đè cô ra, "Bảo bối."

"Ừm."

" Anh yêu em."

"..."

Hye Sun nghiêm túc nhìn Park Jimin "Ông xã, anh tốt với em như vậy, có phải muốn lừa em sinh con không?" 

Bằng không, với cái đầu nhỏ của Go Hye Sun, thật sự không tưởng tượng ra nguyên nhân chồng mình biến thành như vậy. 

Jimin cười khẽ một tiếng, " Em như vậy còn cần anh lừa sao?" 

"Có ý gì?" Hye Sun cảm giác được anh kỳ thị mình. 

Jimin ôm cô, nói " Em ngốc như vậy, chỉ cần đối với em tốt một chút, không phải em sẽ chủ động sinh con cho anh luôn sao? Còn cần phải lừa gạt nữa à?" 

Cô dễ dụ cực kì, cũng rất dễ bằng lòng với cuộc sống. 

Chẳng qua anh chỉ cầu hôn cô thôi mà cô đã hạnh phúc tới cực điểm. 

Hye Sun hừ một tiếng, " Còn lâu nhé." 

"Rõ ràng là như vậy." Tay Park Jimin giúp cô cởi khăn quàng trên người xuống, áo khoác cũng cởi ra nốt. Trên người cô mặc một cái áo thun màu trắng bó sát lấy thân làm lộ đường cong cuốn hút. 

Anh cúi đầu xuống, hôn lên môi cô một cái, Hye Sun hỏi " Anh không cần đi tắm sao?" 

"Không cần vội." Môi của anh dao động, hôn từ chân mày của cô rồi sau đó di chuyển qua cái trán, chóp mũi, xuống cằm... 

Sau đó, Park Jimin đi tắm rửa, Go Hye Sun nằm ở trên giường, nhớ lại nụ hôn vừa rồi, không nhịn được cười trộm ra tiếng trong chăn. 

Ở bên cạnh anh thật sự rất hạnh phúc! 

Đang lúc này, điện thoại reo lên, Hye Sun nghe điện thoại, "A lô?" 

" Em nhận được hoa chưa?" Từ trong điện thoại truyền tới âm thanh của Min Yoongi. 

Hye Sun hơi dừng lại một chút, " Thì ra là anh tặng! Tôi còn tưởng là ai cơ!" 

Hại cô đoán bao nhiêu lâu. 

Yoongi cười nói "Không phải em nói muốn tổ chức buổi ký tên cho độc giả sao? Anh nghĩ, làm sao cũng phải chúc mừng em nên tặng hoa cho em, em có thích không?" 

Hye Sun nói "Chồng tôi ném đi rồi." 

"..."

Min Yoongi hơi sửng sốt một chút, lại... Ném rồi sao? 

Anh ta không hiểu hỏi "Tại sao?" 

Hye Sun đưa tay kéo đuôi tóc, " Anh ấy không thích người đàn ông khác tặng hoa cho tôi, sau này anh đừng tặng hoa cho tôi nữa." 

Yoongi nở nụ cười, "Sao mà ngay cả giấm của anh mà cậu ta cũng ăn vậy, chẳng nhẽ chồng em cảm thấy anh có ý gì với em sao? Anh với Jimin là bạn, chẳng qua anh nể mặt của cậu ấy..." 

Anh cảm thấy hành động của mình với Go Hye Sun, không thẹn với lương tâm. 

Hye Sun nói "Trước kia Clara Lee nói với chồng tôi mấy chuyện lung ta lung tung về tôi và anh, sau này anh cũng đừng tặng tôi bất cứ thứ gì nữa. Vốn dĩ chúng ta cũng không có quan hệ gì, để cho người khác vu oan cũng không tốt lắm? Phải không?" 

Yoongi có chút thất vọng "Đó là hoa anh tặng em, Jimin bảo em ném đi, em liền ném luôn sao? Anh rất đau lòng đấy!" 

" Chuyện tôi không thích làm nhất chính là làm cho chồng tôi không vui." nguyên tắc của Go Hye Sun, chính là Park Jimin. 

Min Yoongi ngồi trên ghế salon, sau lưng là một mảnh bóng đêm, nghe Go Hye Sun nói vậy, trong lòng tràn lên cảm giác cô tịch. 

Hye Sun ngáp một cái, "Cứ như vậy đi, tôi cúp trước, tóm lại cảm ơn anh." 

Rất nhanh, Go Hye Sun liền cúp máy, Min Yoongi vẫn ngồi đó, đôi mắt tối xuống, nhớ tới bó hoa mình tặng... Có một loại cảm giác phiền não tuôn ra ngoài. 

-

Park Jimin tắm xong, trên vai vắt khăn lông, tóc còn khá ướt, anh vừa lau tóc, vừa đi ra, ánh mắt rơi vào trên người Go Hye, Go Hye Sun đang nằm sấp ở trên giường chơi điện thoại, " Em cứ nghịch điện thoại trên giường như vậy hại mắt lắm đấy." 

Hye Sun nói "Min Yoongi gọi điện thoại tới, nói hoa là do anh ta tặng, vậy mà em còn đang suy nghĩ đó là ai! " 

Min Yoongi tặng còn tốt chán. 

Chỉ cần không phải là người làm cho anh hiểu lầm là được.

Nhưng mà, khi Park Jimin nghe thấy hai chữ Min Yoongi xong, sắc mặt lại trầm xuống. 

Minstradamus, Hye Sun..

Min Yoongi cố ý lấy một danh tự như vậy, làm cho Park Jimin nghe qua liền không thoải mái. 

Park Jimin ngồi xuống, không lên tiếng. 

Hye Sun nhìn thấy anh ngồi ở một bên, tóc còn nhỏ nước mà anh cũng không để ý, cô để điện thoại xuống bò dậy, quỳ ở bên cạnh giúp anh lau tóc, " Ông xã?" 

Làm gì mà lại không để ý tới cô rồi? 

Động tác Go Hye Sun lau tóc rất ôn nhu, Park Jimin không có lên tiếng, không biết đang suy nghĩ gì. 

-

Hye Sun giúp anh lau xong tóc, mới nói, "Nếu anh mệt thì ngủ trước đi!" 

Cô đứng lên, đem khăn lông cầm lại phòng tắm. 

Lúc cô trở về, nhìn thấy Park Jimin vẫn ngồi ở chỗ đó, ánh mắt của anh có chút phức tạp. 

Hye Sun dương khóe miệng lên, đi tới trước mặt anh, đưa tay ôm lấy anh, "Ngủ! Ngủ! Trời lạnh quá đi mất!" 

Go Hye Sun cũng không muốn thức đêm nữa, cho nên muốn đi ngủ sớm một chút. 

-

Cuối cùng thì Oh Se Young cũng sinh, cô ta sinh ra một đứa con gái, là sinh mổ, đứa bé được hơn hai cân, vừa sinh xong đã ngay lập tức được đưa vào lồng kính. 

Dưới tình huống bình thường, thời điểm này, đều là một nhà ba người, nhưng vừa sinh xong đã không thấy cái bóng của Oh Se Young đâu. 

Buổi chiều, bà Oh ở bệnh viện chăm sóc Oh Se Young, hỏi "Se Young, con có muốn nhìn con gái của con một chút hay không?"

"Không cần." Se Young lạnh lùng cự tuyệt, mặc dù đứa bé này được cả nhà họ No rất chờ mong, nhưng cô ta lại không có một chút hứng thú nào cả. 

Đối với cô ta mà nói, đứa bé này giống như là một sự sỉ nhục, sau này cũng không muốn có dính líu gì với đứa bé này nữa. 

Bà Oh nhìn con gái mình như vậy có chút lo âu. 

Đứa con là con gái bà ta trăm ngàn cay đắng sinh ra, vậy mà ngay cả nhìn cũng không nhìn một cái, hình như không thỏa đáng cho lắm? 

Chỉ có điều, Oh Se Young đã nói không muốn nhìn, bà Oh cũng không nói gì nữa. 

-

Buổi sáng, Go Hye Sun từ trên lầu đi xuống, gần đây sắp hết năm, bầu không khí trong nhà rất náo nhiệt. 

Go Hye Sun vừa xuống đến nơi đã nghe thấy bà Park nói chuyện phiếm với Park Eun Ji, " Oh Se Young thật đúng là quá ác, nghe nói sinh con ra rồi mà không thèm nhìn con mình lấy một cái, liền để cho người của No gia ôm đi." 

Đứa bé vừa sinh ra đã bị bệnh, cũng là No Min Woo cùng mẹ hắn ở trong bệnh viện chăm sóc. 

Eun Ji trầm mặt, " Con bé đó không thích No Min Woo, tâm tư cũng không ở No gia, cũng không biết nên nói cô ta như thế nào nữa." 

Oh Se Young luôn đặt mắt ở trên người không thuộc về mình, mắt cao hơn đầu, nhìn thấy cô ta làm như vậy, Park Eun Ji cũng cảm thấy đáng lo thay cho tương lai của cô ta. 

Hiện tại khả năng Oh Se Young cảm thấy không có vấn đề gì, nhưng chờ đứa bé lớn hơn một chút, không nhận mẹ thì cô ta có muốn khóc cũng không ra nước mắt. 

Điều làm cho Park Eun Ji buồn bực là, trước kia mình lại còn giới thiệu loại phụ nữ này cho Park Jimin. 

Chỉ là suy nghĩ một chút, chị cũng đều có thể giận đến nôn ra máu. 

Bà Park than thở, " Con nói xem, sao con bé ấy cứ suốt ngày u mê như thế, toàn làm ra những chuyện ngu ngốc?" 

" Mẹ đừng suy nghĩ nhiều nữa." Eun Ji nói " Oh Se Young làm sao đi nữa thì cũng đáng đời! Lúc trước cô ta xem thường Jimin, bây giờ nhìn không nổi No Min Woo, cũng không suy nghĩ một chút cuối cùng, ai có thể để ý cô ta." 

Dù sao Oh Se Young đã từng sinh con rồi, không bao giờ còn có thể là băng thanh ngọc khiết trong mắt người khác nữa. 

-

Xuất viện xong, Oh Se Young không có quay lại No gia, mà trực tiếp về nhà mẹ đẻ. 

Bà Oh đỡ con gái vào cửa, "Cẩn thận một chút." 

Con gái mới vừa sinh xong không lâu, thân thể còn rất yếu ớt, bây giờ khí trời lại lạnh, chỉ sợ con gái không chịu được lạnh, sau đó lại bệnh, bà Oh chăm sóc con gái tận tâm tận lực.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net