chương 28

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jang Hyuk tự mình tới đón bọn họ.

Hye Sun nhìn thấy Jang Hyuk, có chút ngoài ý muốn, "Sao anh lại tới đây?"

"Tôi lo cho anh Park." Anh ta nhìn Park Jimin một cái, thấy anh đang đeo balô của Hye Sun ở sau lưng, nói: "Để tôi đeo cho."

"Không cần." Balô của vợ anh đương nhiên phải để anh tự xách.

Jang Hyuk nhìn thấy Park Jimin mới một ngày không gặp, càu nhàu "anh đi thành phố Tear mà không nói trước với tôi một tiếng, làm tôi lo lắng gần chết. Nếu anh ở bên ngoài mà xảy ra chuyện thì phải làm sao bây giờ?"

Từ sau khi Park Jimin xảy ra chuyện, cơ hồ anh ta liền chưa từng rời khỏi Park Jimin, thậm chí còn không cả về nhà ăn tết.

Chỉ cần là chuyện của Park Jimin, không cần biết là chuyện gì, anh ta đều tự mình xử lý.

Park Jimin lần này ra ngoài, không thương lượng với Jang Hyuk trước, nên anh ta có chút chạnh lòng.

Park Jimin nhìn Jang Hyuk một cái, chỉ đáp "Dài dòng."

Ánh mắt ghét bỏ của anh làm cho Jang Hyuk cảm giác như bị trúng một mũi tên vào ngực vậy.

Jimin đã lên xe.

Hye Sun nhìn thấy Jang Hyuk, cười một tiếng, "anh sợ cái gì, còn có tôi ra ngoài cùng anh ấy cơ mà, coi như có chuyện gì, không phải là còn có tôi sao?"

Cô cảm giác mình ở trong mắt Jang Hyuk, chính là một người vô hình.

Jang Hyuk cũng không tin Go Hye Sun, bởi vì anh ta cảm thấy Go Hye Sun chính là một đứa trẻ con chưa lớn hết, "nếu anh ấy thật có chuyện gì, có thể dựa vào cô được sao?"

Trong mắt anh ta, Go Hye Sun chính là cục nợ của Park Jimin.

Đương nhiên, căn bản anh ta không tin ai trừ mình ra.

Hye Sun liếc Jang Hyuk một cái, có lúc cô thật sự hoài nghi Jang Hyuk có tình ý với Park Jimin nhà cô.

Jimin ngồi trên xe, nhìn thấy hai người một hồi lâu mới lên xe, lười lên tiếng, chỉ nhắm hai mắt lại, nghỉ ngơi.

Hye Sun cùng Jimin đi ăn cơm, sau đó, Jimin cho người đưa Hye Sun về trường học.

Cô đã hai ngày không đi học, hơn nữa Hye Sun cũng đã định hôm nay sẽ trở lại trường.

Hai ngày nay cô luôn theo dõi confession, bây giờ trên đó tất cả mọi người đều nhận định cô là kẻ thứ ba, thậm chí còn có người, đào lại chuyện năm xưa của Oh Se Young và Park Jimin ra.

Ngược lại, ở trong miệng của những người đó, Oh Se Young chính là người con gái đáng thương bị cướp mất chồng, Go Hye Sun chính là kẻ thứ ba không biết xấu hổ.

Giờ phút này, Hye Sun mới vừa đi vào cửa, liền bị mấy người ngăn lại, " Go Hye Sun!"

Đối phương khí thế hung hăng vô cùng, "cô còn có mặt mũi tới trường học nữa cơ à! Chúng tôi còn tưởng rằng, cô sẽ không tới chứ!"

Dù sao hiện tại, trên đầu của Go Hye Sun, đã mang tiếng xấu kẻ thứ ba.

Hye Sun bình tĩnh dương khóe miệng lên: "Tìm tôi à, có chuyện gì?"

Lúc trước Go Hye Sun cảm thấy Clara Lee đã là kẻ đáng ghét nhất trên đời này,nhưng bây giờ mới biết, nếu so sánh với Oh Se Young thì Clara Lee chẳng là gì cả.

Bởi vì Oh Se Young thậm chí còn làm con rùa rút đầu, ném đá giấu tay, bởi vì cô ta có một đám người tình nguyện để cô ta tẩy não.

Ye Ji Won thay cô ta ra mặt liền coi như xong, trước mắt những người này, cũng bị Oh Se Young lôi kéo vào sao?

"Chúng tôi chờ cô rất lâu rồi!" Những người này nhìn Hye Sun đầy sát khí, từng bước từng bước đều rất khinh thường, "Sao cô còn dám vác mặt đến đây? Mấy con giáp thứ mười ba thời này mặt dày thật đấy! Cướp chồng của người khác mà trong lòng cô không cảm thấy hổ thẹn chút nào sao? Vì tiền, cô thật đúng là mặt mũi cũng không cần."

Hansol cũng ở trong đám người kia, cô ta xông lên dẫn đầu nói "Lúc trước ở cùng ký túc xá với mày, mày có quá đáng như thế nào tao cũng có thể nhịn mày, nhưng không nghĩ tới mày lại vô liêm sỉ như vậy. Làm kẻ thứ ba mà còn phách lối như vậy."

"Kẻ thứ ba?" Hye Sun nói: "Các người sao lại cho rằng tôi là kẻ thứ ba, mà không phải là người mà các người đang bảo vệ kia?"

Cô và Park Jimin đã kết hôn, là vợ danh chính ngôn thuận của Park Jimin, làm sao ở trong mắt những người này, cô lại thành kẻ thứ ba rồi?

"A..." Hye Sun nói xong mọi người đều bật cười đầy giễu cợt. " Go Hye Sun, cô bị hoang tưởng à? Cô Oh xinh đẹp như thế, còn cần đi làm người thứ ba sao?"

"Đúng vậy!" Ở trong mắt bọn họ, Oh Se Young căn bản không cần phải đi làm kẻ thứ ba, "Ngược lại là cô... Ngay cả chồng của cô Oh mà cô cũng dám cướp, lá gan của cô cũng lớn quá nhỉ!"

"Tôi cướp?" Hye Sun khẽ mỉm cười, ung dung nói: "cứ coi như là tôi cướp đi, vậy thì đã sao? Ở trong mắt các người, cô Oh nếu tốt như vậy, vị hôn phu kia của cô ta làm sao có thể bị tôi cướp đi sao? Đây không phải là tự mâu thuẫn à?"

"Chuyện này..." Nghe Hye Sun tràn đầy tự tin nói như vậy, mọi người đều có chút do dự.

Quả thực, chuyện này vốn đã không đúng lắm, tại sao Go Hye Sun có thể cướp đi vị hôn phu của Oh Se Young? Go Hye Sun nếu so sánh với Oh Se Young thì cô không hề có chút uy hiếp nào cả.

Hye Sun thấy bọn họ có chút dao động, cười nói: "Nhớ lúc tôi mới vừa kết hôn, Kwon Hansol có tung ảnh cưới của tôi lên trên mạng, lúc đó chồng tôi vẫn còn phải ngồi trên xe lăn. Cô Oh của các người xinh đẹp như thế, lại ưu tú, làm sao có thể chấp nhận cô ta có một vị hôn phu tàn tật? Đây không phải là rất giả dối sao?"

Hye Sun nói xong, làm cho mọi người trố mắt nhìn nhau.

Đều là đọc bài viết trên confession nên mới hoài nghi nhân phẩm của Go Hye Sun, nhưng mà bây giờ, nghe Go Hye Sun nói như thế, lại khiến người ta không biết nói gì.

Cũng đúng!

Oh Se Young làm sao có thể có một vị hôn phu ngồi trên xe lăn?

Hai người về căn bản không xứng đôi, có được hay không?

Hansol cứng đờ, nhìn Hye Sun, có chút tức giận nói: "mày nói dối!"

"Tôi nói dối gì chứ?" Hye Sun giờ phút này, không còn đối mặt mọi người, mà là trực tiếp nhắm vào Hansol, dù sao mọi bài viết bôi nhọ cô ở trên mạng đều do cô ta tung ra, "Cô quen thân với chồng tôi lắm sao? Chuyện của chúng tôi cô hiểu được bao nhiêu? Cô có chứng cớ gì mà ở chỗ này nói tôi là kẻ thứ ba?"

Trên người của Go Hye Sun, mang theo một loại khí thế nặng nề, làm cho kẻ đối diện phải sợ đến mức nín thở.

Kwon Hansol này vốn nhát gan, nhưng ở trên mạng lại không chút kiêng kỵ bôi đen người khác, dù sao chỉ cần một cái điện thoại là có thể làm mọi thứ.

Bây giờ bị Go Hye Sun nhìn như vậy, đáy lòng sinh ra cảm giác rụt rè.

Cô ta cũng không hiểu, tại sao Go Hye Sun trước mặt nhiều người như vậy, còn có thể bình tĩnh đến như thế.

Đang lúc này, không biết từ nơi nào chui ra một người đột nhiên bưng ra một chậu nước, trực tiếp tạt về phía Hye Sun.

Ào ào một phát, Hye Sun toàn thân ướt đẫm.

Cô sửng sốt nhìn về phía kẻ cầm đầu.

Bị Hye Sun trừng một cái, tên kia chột dạ nhưng vẫn lấy dũng khí nói: "Đáng đời! Ai bảo cô dám bắt nạt cô Oh!"

Cái này một động tác, để cho Go Hye Sun thật vất vả chấn trụ tình cảnh, lại rối loạn lên.

Nhớ tới Go Hye Sun tạt nước Oh Se Young, mọi người đều cảm thấy Go Hye Sun rất quá đáng.

Mặc kệ cô có phải là kẻ thứ ba hay không, nhưng đối với chuyện này, thì đó là sự thật.

Cô Oh là một người tốt như vậy, làm sao có thể để cho ác nữ Go Hye Sun bắt nạt được?

Trong nháy mắt, thanh âm huyên náo, lại vang lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net