chương 37

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Anh muốn ăn không?" Hye Sun nhìn Park Jimin.

"Không, em ăn đi." Anh mới vừa ăn no, hiện tại không có khẩu vị như cô.

Hye Sun nhìn anh dáng vẻ trầm mặc, nói: "Em hay suy nghĩ linh tinh thôi, anh đừng để ý. Giờ em đã không sao nữa rồi!"

Tâm tình tiêu cực chẳng qua chỉ thỉnh thoảng xuất hiện.

Jimin thấy cô bị ủy khuất, an ủi, nói: "Là anh không tốt chuyện Oh gia bên kia, anh sẽ xử lý tốt. Không để cho bọn họ quấy rầy em nữa."

"Ừm." Hye Sun gật đầu một cái. Ngồi ở bên cạnh nói với Jimin lên chuyện ngày hôm nay: "hôm nay Oh Se Young tìm em bắt em xóa bài viết, còn muốn em công khai xin lỗi cô ta."

"Cô ta tìm tới em rồi sao?"

Hye Sun dương khóe miệng lên: "Cũng không hẳn, là Geun Soo thay em đi gặp cô ta. Hiện tại cô ta đang cho rằng Geun Soo là người viết sách, anh cảm thấy có buồn cười không?"

Mặc kệ là Clara Lee, hay là Oh Se Young, bọn họ đều sẽ không nghĩ đến Go Hye Sun chính là người viết sách nổi tiếng đó.

Bởi vì ở trong mắt bọn họ, Go Hye Sun chỉ là một kẻ tầm thường không hơn không kém.

Park Jimin nhích lại gần, vòng tay ôm lấy hông của cô, tựa lên trên vai của cô, "Chồng của em cả ngày nay phải ra ngoài làm việc nuôi em, giờ cũng mệt quá đây."

Trong tay Hye Sun vẫn còn cầm đồ ăn,trố tròn mắt nhìn người đàn ông này, anh tự nhiên dính sát vào, làm cho khoảng cách hai người trong nháy mắt được rút gọn.

Bình thường đều là cô dựa vào anh, hiện tại đổi làm cô có cảm giác vô cùng thành tựu.

Cô nhìn Jimin, dịu dàng nói, "Đã bảo anh phải chú ý nghỉ ngơi rồi! Đừng có cắm đầu vào công việc như vậy nữa."

Jimin nói: "Không có cách nào, ai bảo vợ anh là một cái máy nghiền thức ăn công suất cao chứ, không cố gắng làm việc, làm sao nuôi nổi?"

Hye Sun bấm tay anh một cái, nhỏ giọng nói: "Anh mới là máy nghiền ý."

-

Những bài viết bóc phốt Oh Se Young vẫn không hề hạ nhiệt, Oh Se Young nhìn những bình luận kia, cảm thấy vô cùng bất lực.

Gia đình cô ta còn sợ không đủ loạn, bố mẹ thì đòi ly hôn, Oh Se Young cũng không dám về nhà, chỉ ở bên ngoài.

Buổi sáng, ánh mặt trời chiếu vào trong phòng, trợ lý từ bên ngoài đi tới, "cô Oh."

"Chuyện thu mua thế nào rồi?" Se Young để điện thoại xuống hỏi.

Nhất định phải làm chuyện này lắng xuống, cô ta sắp bị đám người trên mạng kia làm cho phát điên rồi.

Trợ lý nhìn Oh Se Young, ấp úng nói: "Cái đó... Sợ là không được rồi."

"Tại sao?" Cô ta nhìn về phía trợ lý, trên gương mặt xinh đẹp, giờ phút này thêm mấy phần cau có.

Trợ lý nói: "Tôi đã điều tra, ông chủ thật sự của công ty này chính là Park Jimin."

"..." Se Young có chút kích động ngồi ngay ngắn người lại, "Anh chắc chắn chứ?"

"Vâng, thưa cô." Trợ lý nói: "Nhưng mà Park Jimin cho tới bây giờ chưa từng để ý tới chuyện điều hành của công ty này, mọi chuyện đều do Jo Geun Soo xử lý... Cô nói xem, chuyện trên mạng, có phải là ý của Park Jimin hay không?"

"Sẽ không." Se Young trầm mặc, "Tôi ở bên anh ấy nhiều năm như vậy, sao anh ấy lại có thể tuyệt tình với tôi như thế?"

Nhất định là Jo Geun Soo giở trò sau lưng Park Jimin làm việc này.

Dù sao, coi như là công ty còn của Park thị, Park Jimin cũng không khả năng chuyện nào cũng quản.

Nhất định là Jo Geun Soo vì Go Hye Sun, mới làm chuyện như vậy thôi!

Nghĩ tới đây, Oh Se Young cầm điện thoại lên, gọi cho Park Jimin.

Cô ta vẫn còn giữ số điện thoại riêng của Park Jimin vì biết Park Jimin không bao giờ đổi số điện thoại này.

Lần trước cô ta về nước cũng là dùng số điện thoại này để liên lạc với anh.

Nhưng mà, giờ phút này, cô ta gọi tới, lại phát hiện... Căn bản không gọi được!

Cô ta bất đắc dĩ, chỉ có thể gọi cho Jang Hyuk.

Jang Hyuk lạnh nhạt nghe máy, "A lô?"

"Jang Hyuk, là tôi." Oh Se Young lấy giọng mà cô ta cho là ngọt ngào ra nói, làm cho người ta chỉ cần nghe qua là có thể nhận ra là cô ta.

Mặt của Jang Hyuk lập tức liền trầm xuống, "Cô Oh có chuyện gì không?"

"Tôi tìm Jimin có chút việc, anh có thể để cho anh ấy nghe máy được không?" Se Young tận lực cầu khẩn.

Nhưng mà, Jang Hyuk là ghét cô ta như vậy, làm gì nghe lọt tại cái giọng buồn nôn ấy.

Nghe cô ta nói như vậy, trong lòng cảm thấy buồn cười, lúc trước lúc Park Jimin bị thương, cô ta coi thường, còn chẳng cho Park Jimin vào mắt, hiện tại lại cùng trợ lý quèn xuống giọng nói chuyện, còn dùng thái độ này, có phần quá châm biếm rồi?

Jang Hyuk cự tuyệt nói: "Không thể."

"Tôi tìm anh ấy có chuyện thật mà."

"Cô Oh." Jang Hyuk nói chuyện cũng không khách khí nữa: "Anh Park không có hứng thú nhận điện thoại của cô, anh ấy sợ bị cô hiểu lầm anh ấy còn thích cô, lần này tôi cũng phải nói rõ ràng cho cô hiểu: đừng bao giờ gọi điện thoại tới đây nữa."

Oh Se Young trước kia tự cho mình là đúng như thế nào anh ta còn nhớ rất rõ ràng.

Se Young cứng đờ, "Jang Hyuk, trước kia là tôi không tốt, nhưng mà hiện tại..."

" bây giờ cô có thế nào cũng không liên quan đến anh Park, OK?" Nói xong, Jang Hyuk hung hãn mà cúp điện thoại.

Oh Se Young cầm điện thoại, có chút phiền não, không nghĩ tới mình gọi điện thoại tới, chẳng những không tìm được Park Jimin, mà còn bị Jang Hyuk chửi cho một trận, tâm tình nhất thời trở nên rầu rĩ rồi.

Trợ lý nhìn cô ta, gọi " cô Oh."

Se Young nói: "Tôi đến Park thị tìm anh ấy."

Trợ lý lo lắng nói: "hay cô đừng đi! Ngay cả điện thoại của cô mà anh ta cũng không muốn nhận, khẳng định cũng sẽ không để ý đến cô đâu."

"..."

Oh Se Young không để ý tới hắn, trực tiếp đi ra cửa.

Park Jimin ngồi ở trong phòng làm việc, đang tại ký tài liệu, Jang Hyuk đứng ở một bên đợi lấy tài liệu.

Thư ký đẩy cửa đi vào, báo cáo"Park tổng, cô Oh Se Young đến tìm anh, xin hỏi, anh có muốn gặp không?"

Nghe thấy là Oh Se Young, Jang Hyuk nhíu mày, "cô ta tới làm gì?"

Mới vừa rồi ở trong điện thoại chửi cho Oh Se Young một trận, không nghĩ tới cô ta lại tìm tới tận công ty!

Da mặt này cũng quá dày rồi?

Jang Hyuk nói với Park Jimin: "anh Park tiếp tục làm việc, tôi xử lý."

"Để cho cô ta đi vào đi." Park Jimin nói.

Nghe đến đó, đôi mắt của Jang Hyuk trở nên âm trầm.

Rất nhanh, Oh Se Young liền tiến vào, hôm nay cô ta không trang điểm, đứng ở cửa, cũng không đi tới ngay, nhìn qua, dường như có vài phần chật vật.

Cô ta cố ý không trang điểm, bởi vì chỉ có như vậy, Park Jimin mới đau lòng vì cô ta.

Jang Hyuk nhìn người phụ nữ này, trong mắt tràn đầy địch ý.

Nhìn bộ dáng của Oh Se Young, dường như đợi Park Jimin chủ động mở miệng gọi cô ta sao?

Park Jimin tiếp tục xử lý công việc của mình, không thèm ngẩng đầu lên, tình cảnh trở nên lúng túng, qua một lúc lâu, Oh Se Young mới lấy dũng khí đi vào.

Cô ta ngồi xuống trước mặt anh, nhìn thấy nhìn thấy Park Jimin vẫn chuyên tâm làm việc, ngữ khí ủy khuất, "Anh đang bận sao? Có phải em quấy rầy đến anh rồi không?"

Park Jimin vẫn không ngẩng đầu lên, phảng phất như không nghe thấy cô ta đang nói chuyện.

Bị anh ngó lơ như thế làm cho Oh Se Young có chút khó chịu.

Nhìn cô ta đáng thương như vậy rồi mà anh vẫn không mủi lòng sao?

Se Young nhìn Park Jimin nói: "Hôm nay em đến tìm anh, là có chuyện muốn nhờ anh giúp em."

"Giúp?" Jang Hyuk đứng ở một bên mà máu dồn lên não. Anh ta vừa nhìn thấy người phụ nữ này đã thấy chướng mắt, "Cô Oh lấy đâu ra tự tin, cảm thấy anh Park sẽ giúp cô?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net