chương 39

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhớ tới mình vừa tỏ ra khổ sở ra sao vậy mà Park Jimin chẳng những không thương tiếc gì, thậm chí còn cảm thấy đáng đời!

Bị vỡ vụn tất cả hy vọng, Oh Se Young không dám tin nhìn Park Jimin, nước mắt rơi xuống, "Sao anh có thể đối xử với em như vậy?"

"Tại sao không thể?" Park Jimin cười lạnh nói: " ở trường học cô dám hại vợ tôi bị bắt nạt, bị tạt nước, bị người ta mắng là kẻ thứ ba. Sao tôi lại không thể để cho cô chịu báo ứng mà cô nên được nhận?"

"Chỉ vì Go Hye Sun ư?" Oh Se Young không thể tin được, "Cô ta quan trọng đến như vậy sao?"

Lúc trước cô ta sỉ nhục hắt hủi Park Jimin đến như vậy anh cũng không tìm đến cô ta gây phiền toái.

Nhưng chỉ vì Go Hye Sun...

Anh lại che chở như vậy.

Lúc trước cô ta cho là, anh chẳng qua là vui đùa, chỉ là giả vờ để ý Go Hye Sun để chọc tức mình, lại không nghĩ rằng, anh lại thật sự vì Go Hye Sun mà dồn cả nhà cô ta vào bước đường ngày hôm nay.

Park Jimin cười lãnh đạm nói: "Cô ấy là vợ của tôi, kẻ nào dám làm tổn thương cô ấy, thì tôi sẽ để kẻ đó trả giá gấp mười gấp trăm lần. Cô hết lần này tới lần khác khiêu chiến ranh giới cuối cùng của tôi, như thế này chưa là gì cả, tôi còn có thể làm hơn nữa, không tin cô có thể tiếp tục thử."

"Park Jimin!" Oh Se Young coi như là đã nhìn ra Park Jimin chính là muốn cho để cô ta phải hối hận vì tất cả những gì cô ta đã làm.

Cô ta giận đến run rẩy, nhìn người đàn ông trước mắt này, cô ta lại không biết mình phải làm gì.

Cô ta có thể làm gì bây giờ?

Nếu như khi đó cô ta không bỏ trốn, người nhà của cô ta không có đi từ hôn, cô ta không bỏ rơi anh khi anh khó khăn nhất thì bây giờ người được anh cưng chiều bảo vệ phải là cô ta!

Nhưng mà bây giờ, anh sẽ không bao giờ cho cô ta cơ hội này nữa.

Sống nhiều năm như vậy, Oh Se Young chưa bao giờ từng vì bất kỳ lựa chọn của mình mà cảm thấy hối hận, nhưng lần này là lần đầu tiên.

-

Cô ta khóc lóc chạy ra khỏi phòng làm việc của Park Jimin, nhân viên của công ty thấy cô ta, đều tò mò hỏi: "Ai đây?"

"Vị hôn thê cũ của Park tổng, lúc trước khi Park tổng bị thương, là cô ta bỏ trốn từ hôn đó."

"Oh Se Young? Chính là cô ta!" Gần đây cực kì nổi tiếng trên mạng, mọi người đều biết.

"Đúng rồi! Chính là cô ta! Ôi chao, ban đầu lúc Park tổng ngồi trên xe lăn, cô ta vứt bỏ chồng sắp cưới không thương tiếc! Bây giờ thấy Park tổng tốt rồi, lại tìm đến Park tổng, thật là đồ không biết xấu hổ."

"Còn khóc kìa, haha! Đổi thành tôi, cả đời cũng không dám đi ra ngoài nữa."

Go Hye Sun đã hẹn với Park Jimin là buổi chiều tới công ty tìm anh, kết quả vừa vào cửa, liền thấy Oh Se Young từ trong thang máy đi ra, mọi người vây quanh cô ta đều đang sôi nổi bàn luận. Lần đầu cô ta cao ngạo biết bao...

Khi đó, có ai ngờ, sẽ có cảnh tượng ngày hôm nay như vậy?

"Park phu nhân." Bởi vì Hye Sun đã tới mấy lần, nhân viên của công ty đều nhận ra cô. Lễ tân thấy cô, mỉm cười chào hỏi, lễ phép cực kì, "Phu nhân đến tìm Park tổng ạ!"

Hye Sun gật đầu một cái, "Ừ. Sao cô ta lại ở chỗ này?"

"Nghe nói là tới tìm Park tổng, sau đó bị đuổi ra ngoài. Đáng đời! Thấy Park tổng bình phục, liền muốn đến tìm Park tổng, cho là Park tổng vẫn là vị hôn thê của cô ta sao?"

Hye Sun đã tới mấy lần, chiếm được không ít hảo cảm của người trong công ty.

Lúc trước Park Jimin còn ngồi trên xe lăn, chính là cô ở bên Park Jimin.

Hiện tại, mọi người đương nhiên đều đứng về phía Go Hye Sun.

Lễ tân dẫn Hye Sun đi đến thang máy, từ lần trước có người bị đuổi vì dám vô lễ với cô, hiện tại tất cả lễ tân khi nhìn thấy Hye Sun đều rất nhiệt tình.

Đi đến đó vừa vặn chạm mặt Oh Se Young.

Thái độ của Park Jimin làm cho Oh Se Young đau lòng đến tuyệt vọng.

Giờ phút này lại nhìn thấy Go Hye Sun, cảm giác trong lòng càng khó chịu.

Cô ta mím chặt môi, không nói gì, trực tiếp đi mất.

Hye Sun có chút không thể tin được, ít ngày trước còn ở trước mặt mình, nói chỉ có cô ta mới xứng làm vợ của Park Jimin.

Mà giờ nhìn cô ta sao lại thảm hại đến như vậy?

"Cô Oh, cô không sao chứ?" Trợ lý lái xe, nhìn cô ta từ công ty của Park Jimin đi ra, vẫn không lên tiếng chỉ khóc nên quan tâm hỏi.

Oh Se Young vẫn không lên tiếng.

Trợ lý trực tiếp lái xe, đưa cô ta về nhà.

Cô ta vừa đi vào cửa, đã nhìn thấy một người phụ nữ nhìn còn ít tuổi hơn mình, ăn mặt toàn hàng hiệu, trang điểm cầu kì đang ngồi vắt vẻo khoa chân múa tay với người giúp việc trong nhà.

Oh Se Young liếc mắt liền nhận ra, đây là tình nhân ở bên ngoài mà bố cô ta bao nuôi.

Oh Se Young đi tới, nhìn thấy đối phương đang đi dép của mình, tay cô ta còn ôm cái gối mà mình thích nhất, Se Young giận đến bầm gan tím mật.

"Ai cho cô tới đây?"

Oh Se Young ở công ty của Park Jimin đã phải nỗi chịu nhục nhã lớn như vậy, bây giờ trở về nhà, còn phải nhìn lấy một người phụ nữ khác chiếm đoạt nhà của mình, tâm tình của cô ta lúc này khó có thể tưởng tượng được.

Người phụ nữ này vốn là sinh viên, sau khi bám được vào lão Oh liền dứt khoát thôi học.

Cô ta nhìn Oh Se Young, hời hợt nói "Làm gì mà ghê gớm vậy?"

"Nơi này là nhà tôi, cô cút ra ngoài ngay." Se Young tức giận nói.

Coi như Oh Se Young có giỏi nhịn đến đâu, cũng không thể nhịn được con giáp thứ mười ba này dám đến tận nhà ra oai chỉ trỏ, nghênh ngang xuất hiện ở trong nhà mình.

Se Young mới vừa gào lên, lão Oh liền chạy ra, lớn tiếng " Ồn ào cái gì đấy?"

"Ông xã." Người phụ nữ kia đứng lên, trực tiếp đi tới bên cạnh ông Oh, núp ở sau lưng ông ta, "Cô ta đòi đánh em, còn muốn đuổi em đi! Em sợ quá đi mất, còn có trong cục cưng trong bụng em... Nếu bị dọa sợ thì phải làm sao?"

"Em đừng nói nhảm."ông Oh luôn áo ước có một thằng con trai, nhưng ông ta chỉ có một đứa con gái là Oh Se Young, hiện tại người phụ nữ kia mang thai rồi, ông ta bao che cực kì.

Ông ta lớn giọng với Oh Se Young, nói: "Cô ấy mang thai em trai của con rồi, con biết điều một chút."

Se Young tức đến nổ phổi, hỏi "Bố dám mang con ả này về nhà, mẹ con đâu?"

Người giúp việc ở bên cạnh nói: "Phu nhân bởi vì tức giận quá nên đã dọn ra ngoài rồi."

Người phụ nữ kia hôm nay tìm tới cửa, nói cô ta mang thai rồi, hơn nữa còn là con trai.

Mấy ngày hôm nay chỉ có nghe tin ông Oh ngoại tình mà bà Oh đã làm ầm lên, cãi nhau đến long trời lở đất, làm sao cũng không nghĩ tới kẻ thứ ba kia lúc này còn dám tìm tới cửa.

Nghe cô ta nói đã mang thai, bà ta tức giận nổi cơn tan bành bắt cô ta đi nạo thai.

Nếu thật sự sinh ra đứa bé này, trong cái nhà này, còn có vị trí của bà ta sao?

Người phụ nữ kia đương nhiên không đồng ý, bà Oh tức giận tát cô ta một cái, sau đó liền bị ông Oh bắt gặp.

Hai người ầm ĩ một trận, cuối cùng là bà Oh tức giận trực tiếp dọn ra ngoài.

Người phụ nữ kia nhanh chóng nhảy vào thay thế vị trí nữ chủ nhân.

Oh Se Young nhìn thấy bộ dạng vô sỉ của cô ta, Se Young giận đến phát run, muốn nói cái gì đó nhưng lại không nói ra được. Trong mắt cô ta, bố mẹ mình luôn rất hạnh phúc, nhưng bây giờ, chẳng những có con hồ ly tinh này đến cửa mà còn làm mẹ cô phải dọn ra ngoài.

Se Young lên phòng, lại phát hiện đồ đạc trong phòng bị lật tung lên, hành lý của cô ta còn để ở chỗ này.

Cho nên, đây là chuyện gì nữa đây?

"Cô Wee." Se Young tức gắt ầm lên gọi người giúp việc"Đây là cái gì?"

Sắc mặt người giúp việc cứng đờ nói: "Cô Dong nói thấy phòng của cô chủ đẹp, cho nên muốn ở phòng này. Vừa vặn hai ngày nay cô cũng không về..."

"Cho nên dì liền để cho cô ta ở phòng tôi hả?"

____________

Hậu quả của việc tạo nghiệp khắp nơi để bây giờ nghiệp quật cho không trượt phát nào!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net