chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Park Jimin đứng lên đi mở cửa, nhìn thấy dì Han và Go Doosung đứng ở cửa.

Hye Sun bị thương, Doosung nghe tin liền sang đây thăm cô.

Giờ phút này, nhìn thấy người đi ra mở cửa là Park Jimin, cậu ta đứng hình mất năm giây, chuyện này... Đây là anh rể thật sao?

Dì Han thấy cửa đã mở ra liền đi ra ngoài.

Go Doosung đứng ở cửa nhìn Park Jimin, không thốt lên lời.

Chỉ cần đứng trước Park Jimin, cậu ta đều bị khí tức áp người của anh dọa cho không dám lên tiếng..

Doosung cũng không dám nhìn kỹ, chỉ biết người anh rể này ngồi xe lăn.

Nhưng bây giờ Park Jimin đứng đó, xe lăn không thấy đâu, thế cho nên Doosung cũng không dám nhận người.

Park Jimin thấy cậu ta ngớ ra, nói: "cậu đến đúng lúc lắm, vào chơi với chị gái cậu đi."

Hye Sun vào lúc này không thể đến trường học, sợ cô buồn, anh liền gọi Doosung tới với cô.

Nghe được giọng nói của Park Jimin, Doosung mới gật đầu một cái, "... Em chào anh rể."

Thật sự đúng là anh rể ư!

Park Jimin đi ra cửa, sang thư phòng xử lý công việc, Doosung đi vào, ánh mắt khó tin, hỏi: "Chị, anh rễ bình phục rồi sao?"

"Ừm." Hye Sun nhìn Doosung ngạc nhiên như vậy, cười một tiếng, "Có cần kinh ngạc như vậy không?"

Hye Sun đã quên trước kia, khi nhìn thấy Park Jimin có thể đứng lên cô cũng đã kinh ngạc như thế nào.

"Vậy sau này anh ấy không cần ngồi xe lăn nữa hả?"

"Đúng vậy."

Nhắc tới chuyện này, Go Hye Sun cũng rất vui vẻ.

Doosung ngồi xuống bên cạnh, nhìn Hye Sun.

Hye Sun hỏi: " Sao em lại tới đây?"

"Anh rể nói chị bị thương, bảo em tới chơi với chị." Doosung quan tâm nói, "vết thương của chị thế nào rồi?"

"Không sao nữa rồi, anh rể em cứ làm quá lên." Hye Sun nói: "Anh ấy xin nghỉ cho chị, bắt chị ở nhà nghỉ ngơi"

Doosung nghe xong, hâm mộ nói: "Anh rể đối xử với chị thật tốt, em cũng muốn ở nhà chơi, không muốn đi học."

"..."

Có một em trai cặn bã như này, Go Hye Sun không biết nên nói gì.

Doosung nói chuyện một lúc, kéo cô lên chơi PUBG, sau đó gọi theo cả đội lên chơi cùng.

Park Jimin sợ cô một mình buồn chán, dứt khoát mang công việc sang phòng khác xử lý.

-

Để cho tiện hoạt động, Doosung đã dọn ra ngoài ở.

Go mẫu hôm nay tới đây thăm cậu ta, xách theo khá nhiều đồ, còn giúp Go Doosung làm cơm tối.

Bà ta nhìn thấy Doosung vừa từ bên ngoài trở về, "Hôm nay con đi thăm chị con rồi hả?"

"Vâng." Doosung bưng bát lên, "Đúng rồi, anh rể có thể đi lại được rồi."

Go Doosung biết, mẹ mình vì chuyện Park Jimin ngồi trên xe lăn, cảm thấy bất mãn.

Thỉnh thoảng sẽ lấy chuyện này ra để nói, luôn cảm thấy Go Hye Sun gả cho Park Jimin, làm cho bà ta mất mặt..

Bây giờ biết chuyện Park Jimin đứng lên được, đương nhiên là phải ngay lập tức nói cho Go mẫu biết.

Hy vọng Go mẫu sẽ không lấy chuyện này ra bắt ép Go Hye Sun.

Go mẫu khó hiểu nhìn Doosung, "Bình phục rồi?"

Ở trong ấn tượng của bà ta Park Jimin chính là một kẻ tàn phế ngồi trên xe lăn, căn bản chưa từng nghĩ anh sẽ có ngày hồi phục.

"Đúng vậy, bây giờ anh ấy có thể đi lại rồi, không cần ngồi xe lăn nữa." Doosung nói xong lại gắp thức ăn.

Từ khi Go Hye Sun kết hôn đến giờ chưa gặp lại Go mẫu lần nào.

Mặc dù mỗi tháng Hye Sun đều gửi sinh hoạt phí cố định cho Go mẫu, nhưng đã hết mùa xuân rồi mà cũng không trở về thăm Go mẫu.

Dù sao, Go mẫu có làm tổn thương Go Hye Sun bao nhiêu, có thành kiến đối với Park Jimin như thế nào, thì cho tới bây giờ cô cũng chưa từng không gửi về.

Giờ phút này nghe nói Park Jimin có thể đứng lên, trong lòng của Go mẫu cũng vô cùng kích động.

Bà ta vội vàng nói: "Đem điện thoại của con ra đây để mẹ gọi cho chị con."

Doosung nói: "Chị ấy không muốn nhận điện thoại của mẹ đâu."

"Nó dù thế nào cũng là con gái của mẹ, con nhanh lên xem nào." Vào giờ phút này Go mẫu, có vẻ như không kịp chờ đợi thêm một phút một giây nào nữa.

-

Giờ phút này, Go Hye Sun đang cùng Park Jimin ăn cơm tối, liền nhận được điện thoại.

Cô nhìn thấy Go Doosung gọi đến nên nghe máy, kết quả lại là Go mẫu, " Sunnie à..."

Nửa năm không có gọi điện thoại, giọng của Go mẫu giờ phút này nghe rất dịu dàng..

Hye Sun lãnh đạm hỏi: "Chuyện gì vậy?"

"Không có việc gì." Go mẫu cười nói, phảng phất lại biến trở về người mẹ tốt lúc trước trong ấn tượng của Go Hye Sun, "Mẹ nghe Doosung nói, Jimin bình phục rồi?"

"..." Go Hye Sun nghe đến đó, lập tức liền hiểu nguyên nhân mẹ mình thay đổi thái độ.

Cô cười một tiếng, "đừng gọi đến thân thiết như vậy, mẹ và anh ấy không thân đến mức đó đâu mà gọi như thế."

Hye Sun nhớ vô cùng rõ ràng lúc cô kết hôn tất cả người thân họ hàng đều chế giễu cô lấy một người tàn phế.

Mẹ của cô, cũng bởi vì cái nhìn của những người đó mà tỏ thái độ với chồng cô ra mặt.

Càng về sau càng nói những lời khó nghe.

Bây giờ nghe nói Park Jimin tốt lên, liền chạy tới bắt quen, làm cho Hye Sun cảm thấy có chút buồn cười.

Go mẫu lấy lòng nói: " Sunnie, là mẹ không đúng, lúc trước mẹ lỗ mãng. Con tha thứ cho mẹ có được không? Cuối tuần nếu có rảnh thì mang Jimin về nhà, ăn chung bữa cơm được không? Mẹ nhớ con lắm, nửa năm rồi con không thèm về nhà rồi..."

"..." Hye Sun nghe xong mẹ mình nói, thật sự muốn cười nổ ruột.

Tính toán một chút, ai bảo đây là mẹ của cô cơ chứ?

Cô cũng không muốn cãi nhau với mẹ mình, chỉ nói: "Không rảnh."

"Vậy lúc nào hai đứa rảnh rỗi? Lúc nào đều được! Sunnie, con đừng so đo với mẹ nữa có được không?" Trong điện thoại, thái độ Go mẫu, quả thật là có thể dùng 4 từ ăn nói khép nép để hình dung.

Go Hye Sun quả thật không tưởng tượng ra, thái độ của mẹ làm sao có thể thay đổi nhanh như vậy?

Cô nắm chặt điện thoại, nhìn sang Park Jimin đang dùng cơm.

Anh lúc ăn cơm thường rất an tĩnh, mặc dù anh hiện tại đã bình phục rồi, nhưng Go Hye Sun chưa từng quên những thứ đã trải qua trước kia, trực tiếp nói với Go mẫu: " Đang ăn cơm, con cúp máy đây."

Sau đó, liền trực tiếp cúp điện thoại.

Park Jimin nhìn về phía cô: "Điện thoại của ai?"

"Mẹ em." Hye Sun chọc chọc miếng khoai tây trong bát, có chút buồn bực nói: "bà ấy biết bây giờ anh có thể đứng lên, bảo em cuối tuần mang anh trở về ăn chung bữa cơm, em không đồng ý."

Nghe được phản ứng của Go mẫu, biểu tình của Park Jimin rất bình tĩnh.

Hye Sun có chút xấu hổ nói: "Chồng ơi, xin lỗi anh."

Go Hye Sun biết, lúc Park Jimin chìm dưới vực sâu, mẹ của cô cũng là người tạo ra 1 phần tổn thương cho anh.

Jimin nói: "Anh không giận."

"..." Hye Sun phát hiện ông xã của cô càng ngày càng tốt.

Nếu là đổi thành cô đã sớm giận đến không thèm nhắc đến rồi.

Park Jimin ngẩng đầu lên nhìn Hye Sun một cái, nói: "Có một số việc hình thành thói quen là được rồi."

Oh Se Young mang tiếng được giáo dục trong môi trường bậc cao mà còn có thể làm ra loại chuyện đó, so sánh với mẹ Go Hye Sun thì nhằm nhò gì, Park Jimin căn bản không có để ở trong lòng.

Anh nhìn Hye Sun, nói: "Nếu mẹ em bảo chúng ta cuối tuần trở về đi ăn cơm, vậy thì phải về chứ."

"À?" Hye Sun không dám tin nhìn anh, không nghĩ tới anh lại... Đáp ứng... rồi?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net