chương 42

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Anh nghĩ như vậy, nhưng người khác không nghĩ như vậy."

Ở bên cạnh anh cô sẽ bị người ta chê cười, bị chỉ trích.

"Người khác nghĩ gì quan trọng lắm sao?" Jimin biết cô vẫn chưa hoàn toàn trưởng thành về suy nghĩ, cho nên suy nghĩ mọi vấn đề chưa thấy đáo, nhưng anh vẫn hy vọng cô có thể suy nghĩ lại, "Anh yêu em,vậy còn chưa đủ sao? Em đã từng nói, cả đời không rời xa anh. Bây giờ hối hận rồi sao?"

Hye Sun không dám nhìn anh, "Lúc đó anh không thể đi lại, bây giờ đã khác rồi."

"Trong mắt em anh là loại người tệ bạc như thế sao?" Từ khi anh cưới cô thì chưa từng nghĩ muốn buông tay cô ra.

Anh đã nhận định, cô là vợ của anh cả đời.

Jimin nói như vậy, làm cho hốc mắt của Hye Sun ẩm ướt, tâm tình tối nay không thể khống chế, "Em biết anh không phải loại người đó."

Anh rất tốt, cho nên, sẽ không bởi vì đã bình phục mà không cần cô nữa.

Nhưng anh yêu cô, chiều cô chẳng qua chỉ vì cô đã đưa ra lựa chọn khác Oh Se Young lúc mà anh tuyệt vọng nhất.

Khi đó cô lựa chọn lấy anh cũng bởi vì cô đã lâm vào đường cùng, chứ chẳng phải cô vĩ đại gì.

Cho nên, hiện tại sao cô có thể lợi dụng quan hệ trước đây mà giằng buộc anh, bắt anh phải chịu trách nhiệm cả đời đây?

Vợ của anh phải là người tốt nhất trên đời này, ít nhất, không phải là cô bé lọ lem như cô...

Anh có yêu chiều cô nhiều thế nào đi chăng nữa cũng không bù đắp được chuyện cô không có điểm gì ưu tú để xứng làm vợ anh.

Jimin trịnh trọng nói: " Hye Sun, từ lúc em đồng ý lấy anh, anh chưa từng nghĩ sẽ để cho em rời xa anh."

Nếu như anh có ý nghĩ như vậy, thì sẽ không đụng đến một cái đầu ngón tay của cô.

Anh quan hệ với cô, là vì đã quyết định, cả đời sẽ chịu trách nhiệm với cô.

Hye Sun bất đắc dĩ nói: "Nhưng mà, anh suy tính cho em một chút có được không? Chúng ta ký hợp đồng hôn nhân, lúc đó chúng ta kết hôn, chẳng qua anh chỉ cần một cô dâu, mà người kia vừa hay là em. Ngày kết hôn của chúng ta ban đầu chính là ngày cưới đã định sẵn của anh và Oh Se Young. Ở trong mắt người khác, em là cái gì chứ? Em chẳng qua chỉ là một con rối dùng để thay thế... Em cũng không biết bản thân mình là gì nữa. Hơn nữa, em còn trẻ, em không muốn cả đời xoay quanh một mình anh, em không muốn đi đây cũng bị người ta chê cười chỉ trỏ, cũng không muốn tất cả cố gắng của em đều bởi vì là vợ của anh mà bị hủy bỏ."

Jimin nhìn Hye Sun, đây là lần đầu tiên bọn họ cãi nhau.

Anh không lên tiếng, chỉ nhớ rõ câu nói: Anh suy tính một chút cho em có được không?

Đúng vậy!

Anh thừa nhận mình rất hèn hạ, lợi dụng cô trẻ người non dạ, chưa suy nghĩ sâu xa, nhân lúc cô gặp khó khăn, đã đưa ra yêu cầu hèn hạ như vậy, muốn cô làm vợ của mình.

Khi đó, chẳng qua anh chỉ lợi dụng cô, để bù đắp sự mất cân bằng trong nội tâm của mình.

Đến bây giờ cô vẫn chưa tới hai mươi tuổi, mà đã phải ở bên anh, chịu đựng áp lực và chỉ trích, bị người ta chê cười gièm pha, có nhưng mà, coi là như thế, anh vẫn... Vẫn không muốn buông tay cô ra.

Cô là vợ của anh!

Anh muốn cả đời bảo vệ vợ anh.

Một hồi lâu sau, Jimin khắc chế tâm tình trong lòng, hướng về phía Hye Sun hỏi, "Em... Suy nghĩ kỹ chưa?"

Hye Sun dừng một chút, gật đầu, "Em đã suy nghĩ rất lâu rồi, hôm nay mới nói cho anh. Gần đây thật sự em cảm thấy rất mệt mỏi, em cũng không biết tại sao, ở bên cạnh anh, lại cảm thấy áp lực lớn đến vậy. Park Jimin, chúng ta sớm hợp sớm tan có được không?"

Ánh mắt của của cô cùng ngữ khí khẩn cầu đó, làm cho Jimin lại lần nữa nhớ tới, ngày hôm đó, tại biệt thự Mono, cô khẩn trương bất an nói với anh: "chú ơi, chú có thể cho tôi mượn một chút tiền được không?"

Khi đó, ánh mắt của cô cũng khẩn cầu như vậy.

Đó chẳng qua chỉ là một chút tiền mà thôi, đối với anh không coi vào đâu.

Cô làm việc cho anh, anh hoàn toàn có thể trực tiếp ứng trước lương cho cô.

Nhưng khi đó không biết nghĩ như thế nào, liền nói với cô yêu cầu quá đáng như vậy.

Bây giờ nhớ lại, quả thật rất quá đáng.

Hiện tại cô rời khỏi anh, thật ra cũng dễ hiểu thôi.

Cuộc sống tươi đẹp của cô vừa mới bắt đầu, anh căn bản không có tư cách bắt cô trói chân bên cạnh anh.

Jimin nhìn Hye Sun, giọng nói có chút đè nén, từ cổ họng ép ra được một từ, "Được."

Cô muốn đi, anh để cho cô đi.

Vợ của anh muốn gì, anh đều sẽ đồng ý.

Hye Sun khựng lại, có chút khó tin nhìn Jimin, anh lại... Thật sự đồng ý rồi.

Jimin ôm chặt cô, "Giờ đã muộn lắm rồi, đi ngủ sớm đi. Ngày mai anh sẽ bảo Jang Hyuk xử lý chuyện ly hôn."

"Anh nói thật chứ?" Mặc dù là Hye Sun nói ra, nhưng vào giờ phút này, tâm tình của cô, quả thực chẳng cô một chút vui vẻ nào cả.

Jimin nói: "ừ."

Anh ôm chặt cô hơn, không nói gì thêm.

Rất khó tưởng tượng, bọn họ đưa ra quyết định ly hôn, lại là dưới tình huống này.

Hye Sun nắm chặt tay anh, qua rất lâu, mới khép mắt.

Sáng hôm sau, Park Jimin đánh thức Hye Sun dậy, dì Han làm bữa sáng, anh và cô đi xuống ăn như thường ngày.

Hye Sun ngồi ở trên ghế, nhìn anh, hôm nay anh mặc áo sơmi màu đen, ngũ quan tinh xảo rất nhu hòa. Cô thiếu chút nữa cảm thấy, hết thảy những gì xảy ra tối hôm qua, chẳng qua là một giấc mộng.

Anh thật sự đã đồng ý ly hôn với cô rồi!

Cô ăn sáng một cách vô hồn.

Jimin giúp cô bóc trứng luộc, đưa cho cô.

Hye Sun nói: "Anh ăn lòng trắng đi."

Cô thích ăn lòng đỏ trứng, cho nên lòng trắng trứng đều là anh ăn.

Jimin nhìn cô cười một cái, tách lòng trắng ra đưa lòng đỏ cho cô.

Jang Hyuk đi vào phòng ăn, lẳng lặng nhìn thấy một màn này, thiếu chút nữa cho là, mình nhìn lầm rồi.

Buổi sáng Park Jimin nói với anh ta chuyện ly hôn, lòng anh ta như lửa đốt mà từ nhà mình chạy tới, còn nghĩ, tình cảm của hai người họ có phải là xảy ra vấn đề gì không, nhưng,cảnh ân ái tình cảm trước mắt chẳng khác ngày thường này, thật sự là muốn ly hôn sao?

Hiện tại Jang Hyuk nghiêm trọng hoài nghi, khả năng mình chưa tỉnh ngủ, cần trở về ngủ một giấc.

Dì Han nhìn thấy Jang Hyuk, hỏi "Jang Hyuk, cậu ăn sáng chưa?"

"Không cần đâu ạ." Anh ta hiện làm gì còn tâm tình mà ăn với chẳng uống?

Anh ta chỉ muốn biết, bây giờ là tình huống gì.

Dì Han thấy anh ta bảo không ăn, cũng không nói gì nữa.

Go Hye Sun và Park Jimin ăn xong, cùng đi ra khỏi phòng ăn, Jang Hyuk đi theo sau lưng Park Jimin, " Anh Park."

"Ừ?" Jimin để cho Hye Sun đi lên phòng thay quần áo, cô phải đi học, anh cũng phải đi làm, hẳn là định đưa cô đi học trước rồi quay lại đi công ty.

Jang Hyuk thấy Hye Sun đi rồi, mới dám hỏi: "anh thật sự muốn ly hôn?"

Park Jimin dừng một chút, nhìn về phía Jang Hyuk, cái nhìn này, làm cho Jang Hyuk chảy mồ hôi lạnh khắp cả người.

Anh ta sợ là mình nghe nhầm, đột nhiên nói lỡ miệng, sẽ bị Park Jimin mắng một trận.

Kết quả, Jimin nhìn anh ta xong lại gật đầu một cái, "Ừm."

Tâm tình của Jang Hyuk lập tức trở nên kích động, "phu nhân làm gì sai, sao anh lại đối xử với cô ấy như vậy? Chuyện Oh Se Young không phải đã giải quyết xong rồi sao?" Không phải là Park Jimin hiện tại lại đột nhiên thay đổi chủ ý, muốn cùng với Oh Se Young nối lại tình xưa đấy chứ?

Nếu là như vậy, Jang Hyuk cảm thấy, anh ta không cần công việc này nữa!

Bởi vì anh ta cảm thấy bất công thay Go Hye Sun.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net