chương 48

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ừm." Hye Sun áy náy nói: "Chuyện ly hôn là tôi nói, anh giúp tôi giải thích với mọi người, chuyện này không phải lỗi của Jimin, là tôi muốn ly hôn, xin anh giải thích để mọi người đừng trách anh ấy nữa."

Cả nhà hiện tại cảm thấy Park Jimin đang bắt nạt mình, Go Hye Sun cũng không biết phải nói sao cho mọi người hiểu, trọng điểm là bọn họ căn bản không nghe cô giải thích, mặc kệ cô nói cái gì, thì đều cảm thấy cô đang bảo vệ Park Jimin.

Jang Hyuk nghe xong Hye Sun nói, biểu tình cũng vô cùng nghiêm túc.

Thật bất hạnh là, anh ta và mọi người có cùng một ý nghĩ.

Mịa nó, Park Jimin chạy tới nơi này giả bộ đáng thương, thì ra là để cho Go Hye Sun thay mình chịu oan ức!

Jang Hyuk nói với Hye Sun: "Tôi biết rồi."

Sau đó đi đến thư phòng tìm Park Jimin.

Hye Sun nhìn bóng lưng của anh ta, cho rằng anh ta đã thực sự hiểu rồi, cũng không nói gì nữa.

Trong thư phòng dời đi một vài thứ, nhưng kỳ thật cũng không có thay đổi gì nhiều, không ảnh hưởng đến Park Jimin làm gì ở bên trong.

Jang Hyuk đi vào, thấy Park Jimin vẫn còn có tâm trạng ở nơi đó uống trà, không nhịn được kéo cà vạt một cái kháng nghị, "Park Jimin, là đàn ông thì đừng quá đáng như thế!"

"..." Từ khi nói ra chuyện muốn ly dị, thái độ Jang Hyuk rất khác, Park Jimin hiện tại cũng đã quen rồi, anh nhàn nhạt mà nhìn Jang Hyuk một cái, "Làm sao?"

"Rõ ràng anh không bị đuổi ra ngoài, còn muốn chạy tới đây lừa gạt lòng thương hại của vợ cũ, muốn cô ấy chịu oan ức thay anh, như thế còn chưa đủ quá đáng à?"

"Chịu oan ức gì chứ?"

"Rõ ràng là anh muốn ly hôn, dựa vào cái gì bắt vợ anh nói là ý của cô ấy?"

"..."

Park Jimin cảm giác dây thần kinh trên trán của mình nhảy nhằng nhằng, bị Jang Hyuk nói như thế, anh cũng cảm thấy mình giống như có tội ác tày trời.

Nhưng, chuyện ly hôn đích xác là Go Hye Sun nói, anh nói dối cũng chỉ vì kiếm cớ để có thể trở về nơi này.

Cái gì gọi là anh muốn để cho vợ mình thay mình chịu oan ức?

Park Jimin lười giải thích với Jang Hyuk, chỉ phân phó nói: " Hye Sun muốn dọn ra ngoài, cậu và Jo Geun Soo giúp cô ấy tìm một nơi ở mới đi."

Thay vì để cho Hye Sun tự tìm nhà ở, còn không bằng anh giúp cô sắp xếp.

Nhưng câu này nghe qua tai Jang Hyuk, quả thật là chính là Park Jimin không chờ được muốn đuổi Go Hye Sun đi, rất đáng hận rồi.

Park Jimin cũng lười giải thích.

Mặc dù chuyện ly hôn là Go Hye Sun nói, nhưng, anh cũng không muốn để cho người nhà biết.

Nếu mọi người đã hiểu lầm, vậy coi như làm là anh nói đi!

Mặc dù không cam tâm nhưng Jang Hyuk vẫn giúp tìm nhà.

Anh ta hiện tại thương tiếc Go Hye Sun, tự nguyện làm culi làm việc.

-

Thứ bảy, Hye Sun bắt đầu dọn nhà, nhà ở là Jang Hyuk tìm, để cho Jo Geun Soo mang cô đi xem.

Sau khi xem xong, cảm thấy nhà này không tệ, giá cả cũng phải chăng, cô liền quyết định dọn ra ngoài.

Cô mang không nhiều đồ, chỉ có một ít quần áo mình thường mặc, dì Han đứng ở một bên, nhìn Hye Sun, lưu luyến nói " Hye Sun, cháu thật sự muốn dọn ra ngoài sao?"

Nói tới chỗ này dì Han thiếu chút nữa bật khóc.

"Dì ơi." Hye Sun biết ở trong nhà này, bà là người đối tốt với mình nhất, cô nói: "Chẳng qua cháu chỉ dọn ra ngoài, để gần chỗ cháu làm việc thôi mà, cũng không phải là không trở lại đây nữa, dì đừng khóc, sau này cháu vẫn sẽ thường xuyên trở về đây thăm dì."

Cô đã sớm coi người của Park gia là người thân, coi như ly hôn, những người này vẫn sẽ là người thân của cô, sẽ không vì vậy mà cắt đứt quan hệ.

Dì Han sụt sùi nói: "Đều là tại Jimin, sao nó lại làm ra loại chuyện này cơ chứ."

"..." Hye Sun thật sự rất muốn giải thích với dì Han thì Jimin đi tới, "Đồ đạc đã thu dọn xong rồi hả?"

"Cũng gần xong rồi."

Park Jimin nhìn sang, phát hiện rất nhiều thứ cô đều không mang đi.

Cô không phải là người tham lam, cho nên cho tới bây giờ chưa từng nghĩ, muốn từ nơi này của anh mang đi bất kỳ vật gì.

"Anh đưa em đi." Park Jimin đi tới, giúp cô xách hành lý, cảm giác này, chỉ như là đưa cô đi du lịch vậy.

Hye Sun nhìn Jimin, bĩu môi, "Anh mong em đi nhanh như vậy cơ à?"

"..." Jimin oan ức nói: "Cái gì gọi là anh mong em đi? Em nói như vậy có phải là rất oan uổng cho anh không!"

Hye Sun cười một tiếng, "Đùa với anh thôi, em chỉ không hy vọng anh đưa em đi."

"Tại sao?"

"Sẽ đau lòng."

Ánh mặt trời rất ấm áp, Park Jimin nhìn Go Hye Sun thấp hơn so với mình một cái đầu, để tay lên đầu của cô, xoa xoa, "Lúc nào muốn về thì hãy nhớ còn có anh ở đây, anh sẽ chờ em!"

"..." Hye Sun ngẩng đầu nhìn anh, anh nói như vậy, làm cho cô vô cùng khó chịu, "Nếu cả đời em không quay lại thì sao?"

"Vậy thì chờ cả đời."

Anh chỉ nói đơn giản giống như cả đời, là chuyện rất dễ dàng.

"Nếu em chạy theo người đàn ông khác thì sao?"

"..." Park Jimin cười lạnh, vợ anh lại muốn chạy theo người khác?

Ánh mắt của anh lạnh thêm vài phần, nói: "Muốn chạy theo ai thì phải nói với anh trước một tiếng."

"Báo trước để làm gì?"

"Để còn đánh gãy chân hắn."

"..."

Cuối cùng vẫn là Park Jimin đưa cô đi, Go Hye Sun thuê nhà ở một khu chung cư bình dân giá cả rất phải chăng.

Thành phố Fire mặc dù không phải là thành phố nhỏ nhưng giá thuê nhà ở đây cũng không đắt, hiện tại thu nhập của cô có thể gồng gánh nổi.

Hye Sun thu dọn đồ đạc, nhìn thấy Jimin ngồi ở bàn đọc sách của cô cài đặt cho máy tính mới mua.

Lần trước đi thành phố Tear, anh nói khi về sẽ mua cho cô cái máy tính khác nhẹ hơn, lúc trở về anh liền thật sự mua cho cô.

Hye Sun đứng ở sau lưng anh, nhìn anh cài đặt máy tính.

Thấy cô tới, anh mở miệng nói: "Em nhìn xem còn cần cài thêm cái gì không để anh cài nốt cho."

"Thật ra thì những thứ này... Em có thể tự cài." Cô dùng máy tính lâu như vậy rồi, dù gì cũng hiểu biết một ít, mà cho dù có không hiểu thì vẫn có thể lên Chrome để tra mà.

Jimin nói: "Không sao, anh cũng không bận gì, tiện thể cài luôn."

Hye Sun nhìn ngón tay thon dài của anh lướt trên bàn phím mà bị hớp hồn đến đờ người ra.

Lúc này Park Jimin nhìn rất bình dị gần gũi, khác hẳn với vẻ cao lãnh vốn có.

Jimin kiên nhẫn nói với cô: "Máy mới có thể sẽ có chút không quen, còn nữa, lần sau lúc tới, anh mang cho em con chuột, không có chuột không dây bất tiện quá."

"..." Hye Sun khó hiểu nhìn anh: "Lần sau?"

Cô cảm giác thế nào cũng thấy như anh sẽ đến nhà cô bất cứ lúc nào vậy?

Điều này làm cho cô hoài nghi: Bọn họ thật sự ly hôn rồi sao?

Park Jimin dừng một chút, không để bại lộ mục đích của mình.

Anh trấn định như thường, không chột dạ chút nào, "Làm sao, không hoan nghênh anh tới à?"

"Không phải." Hye Sun nói: "Chẳng qua em cảm thấy chúng ta đã ly hôn rồi, anh không cần tốt với em như vậy."

Cô rời xa anh, chỉ là không muốn gây thêm phiền toái cho anh.

Nhưng mà bây giờ, cô cảm giác thế nào cũng thấy mình càng gây thêm nhiều phiền toái cho anh hơn?

Jimin nhìn màn hình máy tính, lẽ thẳng khí hùng mà nói: "Ly hôn rồi thì không thể đối tốt với em nữa hả?"

"..." Hye Sun quả thật là không cách nào phản bác lời nói của anh.

Jimin nhìn cô một cái, "Em đứng yên đó làm cái gì, thu dọn xong rồi hả?"

"Chưa xong." Hye Sun lại trở về phòng tiếp tục thu dọn.

Nơi này mặc dù không lớn, nhưng dọn xong nhìn cũng, khá thoáng mát rộng rãi.

Cô treo quần áo vào trong tủ quần áo, ngẩng đầu lên, nhìn thấy Jimin đã cài đặt xong máy tính đang tựa vào khung cửa nhìn cô.

Cô hỏi: "Cài đặt xong rồi à?"

"Ừm." Jimin nói: "Có thể dùng rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net