chương 63

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hye Sun đi tới trước mặt Park Jimin, "Đây là chỉ đến dùng cơm thôi sao?"

"Ừm." Jimin đứng lên, giúp cô kéo ghế ra, "Ngồi đi."

Rõ ràng có nhân viên phục vụ, nhưng anh lại tự mình làm như thế, làm cho người ta có một loại cảm giác được yêu mà sợ.

Hye Sun không hiểu nhìn lấy anh, "Anh định làm gì thế?"

"Chỉ là muốn mời em ăn bữa cơm."

Còn có thể làm gì?

Thật ra anh cũng muốn làm vài chuyện thật, ví dụ như chuyện đêm qua chẳng hạn, vậy thì cũng phải để cô tự nguyện chứ.

"..." Chưa từng thấy chỉ vì ăn một bữa cơm mà lại phải cho phức tạp như vậy.

Hye Sun ngồi xuống, người phục vụ mang khăn ướt cùng bát đĩa qua đặt ở trước mặt cô.

Cô cầm khăn ướt lau qua tay, ánh mắt vẫn dán vào người thanh niên vẫn đang chơi đàn violin, "Anh ta thật đẹp trai!"

"Thích à?" Jimin nói: "Biết em thích kiểu thịt tươi trắng trẻo, đẹp trai này nên anh cố ý bảo bọn họ tìm đến đấy."

"..." Hye Sun hoài nghi mình nghe lầm, anh đặc biệt tìm, còn tìm đàn ông cho cô ngắm? Cô tò mò hỏi "Anh không ghen à?"

Cô còn lâu mới thừa nhận vừa rồi cô cố ý ở ngay trước mặt anh khen người kia là muốn nhìn thấy anh ghen.

Kết quả, anh còn tỏ ra đắc ý, tự luyến làm Hye Sun quả thật là không hiểu được.

Jimin nói tiếp: "Nếu em thích, sau này, ngày nào anh cũng cho em nhìn thấy mấy tên mặt sữa này."

"..." Hye Sun nhìn anh không chớp mắt, cô vô cùng hoài nghi người đàn ông trước mặt mình có phải bị bệnh đến hỏng não rồi không.

Jimin ung dung nói với người phục vụ: "Có thể mang thức ăn lên rồi."

"Vâng, thưa ngài." Đối phương nhanh chóng đi sắp xếp mang thức ăn lên.

Lúc ăn cơm, nhân viên phục vụ còn ở bên cạnh giúp giới thiệu tên món ăn, cũng đều là các món ăn nghe đầy mùi tình yêu.

"Thưa cô Go, món ăn này tên là Đôi cánh tình yêu, nó giống như tình yêu của cô và ngài Park"

Hye Sun nhìn món kia, đấy không phải chỉ là một đôi cánh gà nướng thôi sao?

Hye Sun hướng về phía Jimin nói: "Ý tứ này là hai chúng ta cuối cùng sẽ biến thành cánh gà nướng sao?"

"..." Sắc mặt của nhân viên phục vụ cứng đờ, cười giới thiệu một sang món khác, "Món ăn này là bên nhau một đời."

"Đây không phải là rau cần sao? Rau cần không có thịt xào chung, tôi không thích ăn."

Đây là món rau trộn của bọn họ.

Nhân viên phục vụ đại khái lần đầu tiên nhìn thấy có vị khách kì lạ như vậy, rất là lúng túng, Jimin nhìn thấy cô nhóc nhà mình cố ý quấy rối, cưng chiều cười cười, nói: "cô đi xuống đi."

"Được, hai vị mời từ từ dùng."

Nhân viên phục vụ nhanh chóng đi ra.

Jimin nhìn cô vợ nhà mình, cười dịu dàng nói, "Em đừng bắt bẻ bọn họ nữa, họ làm ăn cũng không dễ dàng gì."

"Những thứ này đều là anh chuẩn bị à?" Hye Sun rất tò mò hỏi.

Jimin gật đầu: "Anh cho người chuẩn bị, nếu em không thích, lần sau đổi nơi khác."

"Thích, nhưng em có một việc không hiểu."

Nhà hàng này nhìn qua đã biết là rất cao cấp, hơn nữa món ăn cũng rất ngon.

Chỉ cần ăn ngon là được rồi, đối với Hye Sun mà nói, liền cái gì cũng dễ nói.

" Không hiểu cái gì?"

"Chú Park rốt cuộc đang muốn làm gì? Lại còn hẹn em tới chỗ như vậy ăn cơm?"

Bị cô gọi là chú Park nhưng Park Jimin cũng không đi so đo, chỉ nói là: "Không nhìn ra à? Còn Không đủ rõ ràng sao? Anh đang theo đuổi em đấy!"

"... Theo đuổi?" Hye Sun cảm giác như vừa bị sét đánh, cô nhìn anh, "Jimin."

Jimin kéo tay áo, gắp thức ăn cho cô, "Em nếm thử một chút cái này đi, mùi vị không tệ."

Dường như cũng không cảm thấy chuyện theo đuổi này, có chỗ nào không bình thường.

Hye Sun dùng đũa gắp, nếm thử một miếng, "Ăn ngon lắm."

"Cái này cũng không tệ." Anh lại gắp sang cho cô, Hye Sun cảm thấy mình giống như con lợn con, còn anh chính là người chăn lợn, chỉ phụ trách gắp thức ăn cho cô.

Cô nhìn anh, nhớ tới câu nói kia của anh, tâm tình lại một phen dậy sóng.

Đã ly hôn rồi, anh còn chạy tới theo đuổi cô?

Anh chắc là vẫn bình thường chứ?

Ăn xong bữa cơm, Hye Sun đứng ở trước cửa sổ, nhìn cảnh đêm bên ngoài, nơi này phong cảnh rất đẹp, cô phát hiện mỗi lần Jimin đưa cô đi ăn cơm, đều là những nơi cô chưa từng tới, cũng không biết anh tìm đâu ra.

Jimin đứng lên, từ phía sau ôm cô, cúi đầu xuống, ngậm vành tai của cô, nhẹ nhàng hôn cô.

Nụ hôn ấm áp, làm cho trong lòng Hye Sun ngứa ngáy.

Anh gần đây luôn lợi dụng mọi cơ hội để hôn cô, không chừa thủ đoạn để đưa cô lên giường, chủ động đến mức làm cô phải phát hoảng.

Hye Sun cầm tay anh, nhắc nhở: "Chúng ta đã ly hôn rồi, anh làm những chuyện này, em sẽ suy nghĩ nhiều đấy."

"Suy nghĩ nhiều?" Anh mở mắt ra nhìn người phụ nữ trong ngực mình, "Nghĩ cái gì?"

Trái tim Hye Sun giống như là bị một bàn tay vô hình bắt được.

Cô cẩn thận mở miệng nói: "Sẽ cảm thấy anh yêu em "

Jimin nghe xong bật cười, "Chẳng lẽ anh từng nói anh không thích em sao?"

"Khi đó không giống bây giờ, em gả cho anh, là vợ anh, anh tốt với em là bởi vì trách nhiệm."

Coi như anh đối với cô rất tốt, cô cũng chưa bao giờ dám suy nghĩ nhiều, không dám tự cho là đúng mà mong đợi.

Jimin nhìn bộ dạng có chút thấp thỏm bất an của Hye Sun, nắm chặt tay cô, ôm cô thật chặt, "Ừ, lúc trước đối tốt với em là bởi vì em là vợ của anh."

"Cho nên bây giờ anh không cần tốt với em như vậy nữa." Hye Sun nói tiếp: "Chúng ta đã không còn quan hệ gì nữa rồi, anh không cần xuất hiện ở trước mặt của em nữa."

Nếu không có tình yêu, cô muốn cùng anh vạch rõ quan hệ, nhưng ngay sau đó, cô lại nghe thấy anh nói: "Coi như ly hôn rồi, anh vẫn sẽ đối tốt với em. Lúc trước, bởi vì em là vợ anh, nhưng hiện tại, em là người phụ nữ duy nhất anh yêu ở trên đời này."

Hye Sun nhìn thấy anh qua ô kính của cửa sổ.

Tối nay anh mặc áo sơmi màu đen, mang theo vẻ lạnh lùng thần bí, coi là một người đàn ông như vậy nhưng lại nói, cô là người duy nhất anh yêu.

Cổ họng Hye Sun nghèn nghẹn, cô nhìn Park Jimin, không lên tiếng, bởi vì trong lúc này không biết nói cái gì cho phải.

Anh nói, anh yêu cô...

Cô thật sự có thể coi là thật không?

Trong lúc cô vẫn đang rối bời trong câu nói kia, Park Jimin tiếp tục tấn công trái tim cô, "Hye Sun, anh yêu em, anh chấp nhận ly hôn là bởi vì đó là điều em muốn, anh không muốn em chịu áp lực vì tình yêu của anh,cho nên anh tạm thời buông tay, nhưng điều đó không có nghĩa là anh muốn từ bỏ.

Em biết không, em là người phụ nữ cả đời này anh muốn yêu thương và bảo vệ. Em là của một mình anh, cả đời này đều là của anh, ai cũng không được cướp em ra khỏi tay anh!"

Nói xong câu đó, anh tiếp tục hôn cô.

Nụ hôn kia tiếp tục mơn trớn vành tai của cô, Hye Sun quay đầu, nhìn anh, trong đôi mắt cô chứa đựng nỗi hoảng loạn, Jimin dương khóe miệng lên, thừa cơ hội chuyển sang hôn lên môi cô.

Nụ hôn này là anh chủ động bắt đầu, nhưng Hye Sun cũng dần mất khống chế.

Trong nháy mắt cô chẳng còn suy nghĩ được mất, chỉ muốn yêu anh và được anh yêu.

Nội tâm như thủy triều mãnh liệt, khiến cho cô bạo dạn hơn, ôm cổ của anh, chủ động hôn anh.

Jimin ép cô lên bức tường thủy tinh, buông thả bản thân, cuồng nhiệt mà hôn cô... Bình thường anh là một người lý trí, sẽ không ở nơi công cộng làm ra loại chuyện như vậy.

Nhưng bây giờ, lý trí đó cũng không khống chế được dục vọng kia nữa.

Mà giờ phút này có " yêu " cô ở đây cũng không sao, nhà hàng này đã bị anh bao trọn, anh không gọi ai dám tiến vào đây, huống hồ bây giờ chỉ có cô và anh, lửa tình đang rực cháy, sao phải kìm nén làm gì!

________

* Đoạn đối thoại giữa Park Jimin - Jang Hyuk

Jang Hyuk: Anh Park, anh làm thế nào để cưa đổ vợ anh vậy?

Park Jimin lạnh nhạt nói: Cậu đoán xem!

Jang Hyuk: chắc do anh vừa tài giỏi,lại biết yêu thương, chiều chuộng cô ấy....

Park Jimin cười nhếch môi: Đều không phải.

Jang Hyuk: Vậy thì là gì, chỉ cho tôi với, tôi cũng muốn thoát kiếp Cẩu FA

Park Jimin cười phúc hắc: Rất đơn giản, cậu chỉ cần kéo cô gái cậu yêu lên giường rồi ăn sạch sẽ cô ấy, một lần không được thì làm thêm vài ba lần, làm đến khi nào cô ấy giơ cờ trắng đầu hàng thì thôi.

Jang Hyuk: Anh thật là manh động!

______

Đăng giờ linh chơi coi có ai còn thức hong nè =)))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net