chương 69

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Những lời này của Go Hye Sun làm cho Oh Se Young cứng đờ, nhớ tới những gì mình mới vừa nói với Go Hye Sun, sắc mặt của cô ta càng sa sầm.

Từ lúc nào mà cô ta trở nên thất thố như vậy?

Đây không phải là mình!

Mình không phải là người như vậy.

Oh Se Young đứng lên, nhìn đến chiếc dương cầm đặt ở nơi đó, cô ta đi tới,ngồi xuống bắt đầu đánh đàn khôi phục tâm trạng của mình.

Rất nhanh Oh Se Young liền dùng loại phương thức này thu hút sự chú ý của mọi người.

Chỉ chốc lát sau, cô ta trở lại bàn, nhìn Hye Sun, khiêu khích " Cô Go đây có muốn thử đàn một lần không?"

Oh Se Young biết, Go Hye Sun không biết đàn dương cầm.

Nghe nói nhà Go Hye Sun rất nghèo, có tiền đóng học phí đã là tốt lắm rồi, chứ lấy đâu ra tiền mà đi học mấy môn năng khiếu xa xỉ của mấy kẻ nhiều tiền này.

Hoàn cảnh sinh hoạt liền đã phân chia đẳng cấp rồi.

Cho nên, Oh Se Young cũng không cảm thấy cô ta ép Go Hye Sun rời xa Park Jimin có gì không đúng.

Hye Sun cũng không ngốc, làm sao không nhìn đào hố để cười nhạo cô, Cô cười ngại ngùng nói: "Xin lỗi! Tôi không góp vui được rồi."

"Dù gì cô Go đây cũng đã từng là Park phu nhân, cô đừng nói với tôi ngay cả dương cầm cô cũng không biết đàn đấy nhé?" Se Young nhíu mày, nhưng trong lòng cô ta lại vô cùng hả hê.

Cố ý làm khó Go Hye Sun, rõ ràng chính là bới móc.

Geun Soo thấy Oh Se Young làm khó Go Hye Sun, ở bên cạnh nói: "Không biết đàn dương cầm thì sao? Khi còn bé tôi cũng không thích đàn dương cầm nên cũng không học đó thôi."

" Vậy cô Go đây có tài năng gì đặc biệt không?" Se Young tò mò nhìn Hye Sun.

Nói là tò mò, thật ra chỉ là giễu cợt Go Hye Sun cái gì cũng không biết mà vẫn còn ý nghĩ ngu ngốc muốn làm vợ Park Jimin.

Dựa vào cái gì?

Hye Sun không nói gì, chỉ im lặng nhìn Se Young.

Cô biết, rất nhiều phương diện bản thân mình đều không có cách nào sánh bằng Oh Se Young.

Dù sao Oh Se Young còn có danh xưng rài nữ tài sắc số 1 của thành phố Fire.

Se Young cười nói: "Nếu cô Go cảm thấy không được, vậy cứ coi như tôi chưa từng nói cái gì đi!"

Cô ta chỉ cần để cho Go Hye Sun hiểu được, chênh lệch của cô và Park Jimin, đừng xuất hiện ở bên cạnh Park Jimin là được.

Nhưng mà, nghe Se Young nói xong, Hye Sun lại đứng lên, tươi cười nói "Nếu cô Oh muốn nghe tôi đàn như vậy, tôi mà cự tuyệt, há chẳng phải là có chút bất lịch sự sao?"

Oh Se Young cứng đờ, cho nên, Go Hye Sun đang ứng chiến sao?

Không đợi Se Young nói thêm gì, Hye Sun đi tới bên cạnh dương cầm, ngồi xuống.

Park Jimin cũng nhìn thấy màn này, ánh mắt dán vào trên người Go Hye Sun.

Se Young nhìn Hye Sun, cũng không tin Go Hye Sun thật sự có thể đàn được bài gì ra hồn.

Oh Se Young không tin nàng Go Hye Sun thật sự biết đàn dương cầm.

Nhưng mà một giây kế tiếp, liền thấy những ngón tay thon dài của Hye sẽ đặt lên phím đàn, sau đó ung dung, tràn đầy tự tin mà đánh đàn.

Tại biệt thự Serendipity, Park Jimin mua tặng Go Hye Sun một cây dương cầm, mỗi tuần đều sẽ có giảng viên thanh nhạc đến dậy cho Hye Sun, bình thường khi rảnh rỗi Jimin cũng sẽ dạy cho cô.

Go Hye Sun không nghĩ tới, Oh Se Young sẽ lấy đàn dương cầm tới làm khó mình.

Nếu như đặt ở lúc trước, khả năng thật sự cô sẽ bị làm khó, nhưng mà bây giờ, Oh Se Young uổng công vô ích rồi.

Go Hye Sun cũng không cảm thấy mình có chỗ nào đáng để bị Oh Se Young giễu cợt.

Cô không phải là không có thiên phú, chỉ là không có cơ hội.

Có cơ hội để học, chưa chắc mấy người kia có thể hơn được cô.

Chẳng lẽ chỉ bởi vì cô không có xuất thân danh giá như Oh Se Young nên cô ta có quyền khinh bỉ cô sao?

Oh Se Young càng nhằm vào mình như vậy, chỉ càng làm cô cảm thấy buồn cười.

Mọi người trong hội trường đều đang đắm chìm trong bản đàn của mình thì Hye Sun đứng lên, hướng về phía Oh Se Young, cười một tiếng, " Cô Oh đã hài lòng chưa?"

Se Young vô cùng kinh ngạc, " Sao cô lại biết đàn dương cầm?"

Hye Sun nhíu mày, "Chẳng lẽ chỉ có cô Oh được học đàn thôi à?"

Se Young vẫn chưa hết kinh ngạc nói: "Lúc trước cô sẽ không biết."

Hye Sun không biết Se Young nghe ngóng ở đâu, nhưng cô ta nói đúng, nếu là trước đây cô thật sự không biết.

Hye Sun lãnh đạm trả lời, "Đúng, lúc trước tôi không biết đến những thứ này, gia đình tôi cũng không điều kiện đi học năng khiếu, càng không thể mua dương cầm cho tôi, bởi vì nhà chúng tôi không có tiền. Đối với gia đình của tôi mà nói, có thể ăn cơm, có thể đi học, cũng đã là điều hạnh phúc rồi. Chỉ là, thứ lúc trước không biết, sau này tôi vẫn có thể từ từ đi học phải không? Anh Jeon anh cảm thấy có đúng không?"

Nói xong, Go Hye Sun còn nhìn về phía Jeon Jungson.

Nếu như nói, Oh Se Young là hoa hồng kiều diễm thì Go Hye Sun lại giống cỏ dại mùa xuân.

Thoạt nhìn rất nhu nhược, nhưng lại kiên cường mãnh liệt không có loài thực vật nào có thể sánh bằng làm cho người ta rất muốn bảo vệ cô: "Đúng thế. Không có người nào sinh ra đã là thiên tài, cô Go có tinh thần ham học như vậy thật là đáng khen."

Mới vừa nhìn thấy Go Hye Sun bị Oh Se Young làm khó, anh ta còn có chút lo lắng, dù sao Oh Se Young nhất định là biết rõ Go Hye Sun không biết đàn dương cầm, mới lấy cái này ra làm khó cô.

Lại không nghĩ rằng, Go Hye Sun không những biết đàn mà còn đàn chẳng hề thua kém một tài nữ có tiếng như Oh Se Young chút nào thậm chí có nhiều chỗ kỹ thuật đàn còn tốt hơn cả cô ta, trực tiếp làm cho Oh Se Young bị xấu mặt.

Trọng điểm là, Jeon Jungson không nghĩ tới Go Hye Sun còn rất có tâm cơ, rõ ràng biết đàn dương cầm, lại cố ý làm bộ như không biết. Khi đàn lại chọn đàn lại bản đàn mà Oh Se Young vừa chơi.

Chờ người khác đến bắt nạt rồi cô mới đào hố phản kích cho kẻ kia.

Biểu hiện xuất sắc của Go Hye Sun làm rất nhiều người chú ý đến cô.

Không phải ai cũng biết thân phận của cô, có người tò mò hỏi: "Cô gái vừa rồi là ai vậy?"

Có thể làm xấu mặt đại tiểu thư của Oh gia hẳn không phải người bình thường.

"Là vợ của Park Jimin, không đúng, phải là vợ trước, hai người họ đã ly hôn rồi."

"Không phải là nghe nói, vợ Park Tổng là một cô gái quê mùa sao? Tôi thấy cô gái này vừa xinh đẹp cao quý lại vừa tài năng, rất có khí chất, làm sao có thể là cô gái kia được "

Thậm chí còn có người nói: "Không nghĩ tới một cô gái tuyệt vời như vậy lại ly hôn với Park Jimin thật quá đáng tiếc, một đôi trai tài gái sắc thế cơ mà!"

"Đúng vậy! lúc Park Jimin ngồi trên xe lăn, nghe nói cô ấy tận tình ở bên chăm sóc, so với cái cô họ Oh kia tốt hơn gấp trăm lần."

Lúc trước bọn họ châm biếm Go Hye Sun, bây giờ lại không tiếc lời tán dương.

Park Jimin ngồi tại chỗ, nghe thấy mấy người kia thảo luận về vợ mình, không nhịn được dương khóe miệng lên.

Mặc dù ở trong mắt người khác, đều là anh bỏ rơi Go Hye Sun, nhưng anh cũng không cảm thấy có chỗ nào không tốt.

Chỉ cần bọn họ không dùng ánh mắt trước kia nhìn Hye Sun, để cho bọn họ nhìn thấy sự tốt đẹp của cô, anh tình nguyện chịu hết mọi sự chỉ trích.

Oh Se Young rời khỏi đại sảnh, nghe thấy mấy người kia còn ở chỗ này thảo luận về Go Hye Sun, thậm chí có người nói Go Hye Sun tốt hơn mình, cô ta tức muốn nổ phổi.

Rõ ràng muốn để cho Go Hye Sun xấu mặt, lại không nghĩ tới ngược lại lại giúp Go Hye Sun tranh thủ cơ hội biểu hiện.

Cô ta đi vệ sinh, lúc trở về nhìn thấy Park Jimin ở nơi đó, đi tới, "Jimin."

Park Jimin nhìn cô ta một cái, sao anh không nhìn ra, mới vừa rồi Oh Se Young cố ý làm khó Go Hye Sun cơ chứ?

Chẳng qua anh không nghĩ tới Oh Se Young đến bây giờ còn không hết hi vọng.

"Cảm ơn."

Park Jimin không đầu không đuôi nói một câu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net