chương 73

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jeon JungKook vốn đang muốn hỏi Park Jimin tại sao phải ép mình ra nước ngoài, nhưng nhìn thấy Go Hye Sun như vậy, hắn mở miệng nói: "Tôi tới đây tìm em."

"..." Nghe thấy hắn nói như vậy, Go Hye Sun theo bản năng nhìn sang Park Jimin.

Cô sợ Park Jimin vì chuyện này mà không vui.

Cô cũng không biết rốt cuộc Jeon JungKook muốn làm cái gì, chẳng qua chỉ nhìn hắn, bình thản nói "Vậy cậu cứ nói luôn ở đây đi!"

Nếu như lúc này cô chột dạ thì chính là đang thừa nhận cô và Jeon JungKook thực sự có điều gì đó mờ ám.

"Tôi sắp ra nước ngoài du học rồi, là ý của cậu tôi." JungKook nhìn Hye Sun, cười ai oán, " Cậu sợ tôi cướp mất em, cho nên sắp xếp ép tôi phải ra nước ngoài."

Đây coi như là đang tố cáo với cô ư?

Park Jimin ngồi ở một bên, anh mặc áo sơmi đen, tràn đầy khí tức cấm dục.

Nghe JungKook nói xong, anh cũng không vội phản bác.

Để cho Jeon JungKook đi du học, vừa là dụng tâm của anh nhưng cũng không hoàn toàn như vậy.

Đích xác là muốn để cho JungKook cắt đứt dây tơ với Hye Sun, cũng coi là vì muốn tốt cho hắn.

Hye Sun nghe xong, trịnh trọng gật gật đầu, " Thế thì tốt quá còn gì, tôi cầu còn chẳng được. Nếu tôi mà có điều kiện, tôi cũng muốn đi du học."

Chỉ là tạm thời là không có khả năng, cô có rất nhiều chuyện phải làm, hơn nữa cô cũng không thể rời bỏ Park Jimin.

JungKook nhìn cô chẳng những không hề quan tâm, còn rất tán đồng, đau lòng nói " Em đã quên hẹn ước ban đầu của chúng ta rồi sao? Bởi vì muốn ở bên nhau, chúng ta điền cùng nguyện vọng vào một trường đại học, vào cùng một ngành học. Nhưng hình như em đã quên hết rồi, hay là từ trước đến nay em chưa từng nhớ? Chắc chỉ có thằng khờ như tôi mới ôm lấy mấy thứ tình cảm vô vọng này."

Go Hye Sun sững sờ, cô có thể cảm giác được oán khí của hắn, giống như đang bị toàn thế giới ruồng bỏ vậy.

Đứng ở góc độ của hắn, cô gái hắn yêu không yêu hắn, lại còn lạnh lùng đổ thêm dầu vào lửa, ngay cả bố mẹ cũng đứng về phía cậu, hắn cảm thấy bản thân mình thê thảm vô cùng.

Nhưng mà, càng nhìn thấy Jeon JungKook như vậy, Go Hye Sun lại càng cảm thấy buồn cười, cô bình thản nói " Anh ấy sắp xếp cho cậu đi du học là vì muốn tốt cho cậu, cậu đừng nói với tôi là ngay cả cái này cậu cũng không nhìn ra được. Nếu thật sự là như vậy thì cậu cũng khiến tôi thất vọng quá rồi."

"Em xác định cậu tôi là vì muốn tốt cho tôi không?"

"Chẳng nhẽ không phải sao?" Nếu hắn đã tìm tới cửa, Hye Sun cũng không khách sáo nữa, "Nếu anh ấy không quan tâm đến cậu, anh ấy cần gì phải dụng tâm sắp xếp làm gì? Tối hôm qua cậu không về, anh ấy gọi điện thoại khắp nơi tìm cậu. Đổi thành người khác, cậu sống hay chết thì liên quan gì đến anh ấy? Nếu đổi lại là tôi, nhìn cậu không biết điều như vậy còn đánh cho cậu một trận nên thân rồi cũng nên."

Park Jimin nghe Go Hye Sun nói xong, ánh mắt nhìn về phía cô vô cùng ôn nhu. May mà vợ anh hiểu anh, không bị thằng nhóc con này kích bác ly gián.

Hơn nữa, không biết tại sao, đứng ở góc độ của JungKook, vốn là một chuyện bi thương qua miệng Hye Sun lại chỉ là một chuyện bé bằng hạt vừng, bầu không khí cũng chẳng còn sự bi thương lúc ban đầu rồi.

Jeon JungKook vốn đang là nam chính si tình bị bị nam phụ xấu xa chia cắt tình yêu lại bị Go Hye Sun dồn vào thế yếu, hắn không cam lòng, bi lụy nói " Chẳng lẽ em không còn yêu anh chút nào sao?"

Hye Sun nhìn hắn một lượt từ trên xuống dưới, "Xin lỗi, nhưng tôi đâu có bị mù, nhìn cái bộ dạng này của cậu tôi quả thực không có gì phải lưu luyến cả."

Ngây thơ, thiếu chín chắn, Go Hye Sun ghét nhất loại đàn ông này. Cô cần một người đàn ông để được yêu thương chứ đâu phải làm bảo mẫu.

"Em..." Nghe Hye Sun nói xong, gương mặt JungKook không nén giận được, cảm thấy mình bị điên rồi mới có thể yêu một cô gái như thế này.

Không chờ Jeon JungKook kịp nổi giận, Park Jimin đã mở miệng ngắt lời hắn: "Nếu đã nói xong rồi thì cháu có thể đi ra ngoài rồi đấy."

Tin rằng ý tứ của Go Hye Sun hắn cũng thấy rõ ràng rồi.

JungKook xoay người, tức giận rời khỏi phòng khách, Hye Sun nhìn bóng lưng của hắn, ngồi trở lại, nhún vai một cái.

Cô cũng cảm thấy kỳ quái, Jeon JungKook này từ bị bệnh thần kinh sao, rõ ràng cũng chẳng phải thật sự yêu mình đến chết đi sống lại nhưng lại hết lần này đến lần khác chạy đến trước mặt cô tỏ vẻ si tình.

Cô quay sang than thở với Jimin, " Cháu anh nhàn rỗi sinh nông nổi có phải không?"

"Còn không phải vì em đòi ly hôn sao?" Jimin hỏi: "Chúng ta khi nào mới tái hôn?"

Mặc dù anh chưa thật sự ly hôn, nhưng Go Hye Sun cũng không biết chuyện này là giả.

Anh muốn nhìn xem lúc nào cô mới có thể tự nguyện trở về bên cạnh mình.

Hye Sun nhìn lấy anh, nói, "Chờ lúc nào em có thể thành công giống như Jeon Jungson thì tính tiếp."

"... Anh còn sống để có thể đợi đến ngày đó sao?"

"Anh xem thường em như vậy cơ à?" Hye Sun đi tới, ngồi lên đùi của anh, hai tay vòng ôm lấy cổ của anh.

Jimin thấy cô đột nhiên đến gần, ngửi được mùi hương thơm mê hoặc trên người của cô, không nhúc nhích, hỏi: "Đây là em đang muốn làm gì?"

"Muốn ôm anh một cái thôi mà?" Hye Sun hếch hàm: "Không cho em ôm à? "

"Đi xuống."

"..." Người đàn ông này, quả thật là chính là điển hình xuống giường thì đừng manh động, trên giường thì là cầm thú.

Nhìn anh kiêu ngạo như thế này, Hye Sun càng thách thức: " Em không xuống đấy."

Jimin đen mặt nói: "Tranh của em vẽ xong rồi hả?"

Cô nói muốn vẽ tranh cho anh, tặng anh làm quà cho nên anh mới ngồi ở chỗ này cả buổi trời.

Vốn đang rất bận rộn, còn có rất nhiều công việc của công ty cần anh xử lý.

Hye Sun cười khoái trá nói: "Vẽ xong rồi."

Cô đứng lên lấy tranh tới, đi tới trước mặt anh, nhìn bức tranh cười sặc sụa, " Em cảm thấy em vẽ anh quá có thần thái rồi."

Nhìn nụ cười quá mức gian trá, Park Jimin cảm thấy vô cùng quái lạ lấy bức tranh tới, nhìn thấy trong bức tranh vẽ một con lợn "..."

Hye Sun nói: "Thế nào, có phải em vẽ rất đẹp không?"

"Cái này mà là anh sao?"

Hye Sun ngược lại tỏ ra nghiêm túc, "Không phải là anh thì còn có thể là ai."

"Được." Jimin đứng lên, một tay vác cô lên vai như vác bao cát huấn luyện, "Chúng ta đi lên phòng nói tiếp."

" A... Không được đâu." Hye Sun giãy giụa, cù nách anh nhanh như sóc chườn vội xuống, " Em phải đến trường "

"..."

Chỉ thấy cô vơ vội balô, giống như con thỏ chạy ra ngoài.

Mỗi lần phóng hỏa xong liền chạy, con nhóc chết tiệt.

Park Jimin cười nhếch mép, cũng không có ý định đuổi theo cô.

-

Buổi tối, Park Jimin ở bên ngoài ăn cơm, Go Hye Sun về Park gia cùng bà Park và Park Eun Ji.

Ăn cơm xong, Hye Sun vào bếp giúp Eun Ji rửa bát, hai người gần đây đều bề bộn nhiều việc, hiếm có thời gian tụ tập ở chung một chỗ, Eun Ji nhìn Hye Sun, hỏi "Gần đây có phải JungKook hay tới tìm em không?"

Go Hye Sun hiện tại đã ly hôn với Park Jimin, Park Eun Ji cảm giác được hình như Jeon JungKook lại nảy sinh tơ tưởng với Go Hye Sun rồi.

Hye Sun nói: "cậu ta có tới tìm em thật, nhưng mà chị yên tâm, em với con trai chị sẽ không có cái gì."

Eun Ji nói: " Chị rất yên tâm về em, nhưng chị không yên tâm về nó. Thằng nhóc này có lớn mà không có khôn. Vợ chồng chị muốn đưa nó ra nước ngoài du học nhưng nó sống chết không nghe, nghe nói tối nay nó còn đi tìm chú của nó."

Park Jimin tối nay về, ở bên ngoài cùng Jeon Jungson ăn cơm bàn chuyện công việc, Jeon JungKook cũng ở đó.

Jeon Jungson tham gia góp ý chuyện Jeon JungKook đi du học, cảm thấy bọn họ không nên bức bách hắn như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net