chương 74

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jeon Jungson không kết hôn, Jeon Junghyun cũng chỉ có mỗi Jeon JungKook, cho nên Jeon JungKook chính là cháu đích tôn duy nhất của nhà họ Jeon.

Không chỉ Park gia cưng chiều, Jeon gia bên kia cũng rất cưng chiều. Nhất là ông cụ Jeon ở Seoul, Jeon JungKook lại chủ yếu ở thành phố Fire, bởi vì không được gặp cháu trai thường xuyên nên ông cụ Jeon lại càng yêu thương thằng cháu này.

Cơm nước xong đi ra, JungKook không về cùng Park Jimin, mà lên xe của Jeon Jungson.

Trên xe, Jungson nhìn JungKook, nói: " Về phía cậu của cháu chú đã giúp cháu nói qua, về phần bọn họ nghĩ như thế nào, chú cũng không biết."

Anh ta dù sao cũng chỉ là chú, không thể quyết định chuyện trong nhà anh trai mình, chỉ có thể góp ý.

JungKook nhìn ngoài cửa sổ, không lên tiếng.

Jungson cười nói: " Chú cũng rất hiếu kỳ cháu đã là làm ra chuyện tày đình gì mà bố mẹ cháu lại muốn tống cháu ra nước ngoài cho bằng được?"

"..." JungKook tiếp tục không lên tiếng.

Jungson lại dường như đã đoán được điều gì đó, phỏng đoán: " Liên quan đến phụ nữ phải không?"

JungKook ngẩn ra, nhìn sang chú mình.

Jungson nói tiếp: " Chú nghe nói trước kia cháu và Go Hye Sun từng yêu đương một thời gian. Hiện tại cô ta và cậu của cháu đã ly hôn, cho nên cháu lại tơ tưởng đến Go Hye Sun rồi có phải không?"

Trừ cái đó ra, Jeon Jungson quả thực không nghĩ ra được, chuyện gì có thể khiến cho Park Jimin nhọc công bắt cháu trai anh ta ra nước ngoài.

JungKook nhìn đường phố về đêm, nhớ tới lúc trước, " Cháu và cô ấy là bạn học cấp ba, vừa vào lớp 10 chúng cháu đã ngồi cùng một bàn "

" Rồi sao nữa?" Jungson cũng rất tò mò.

"Bởi vì cháu ngu ngốc, không chịu tin tưởng cô ấy." Nhớ lại khi đó, JungKook vô cùng hối hận.

Là hắn không tốt.

"Nhưng mà, cháu thật sự rất yêu cô ấy, chúng cháu đã hẹn ước, cùng vào đại học Begin, cháu và cô ấy sẽ bên nhau suốt đời, cùng cô ấy đến những nơi mà cô ấy thích..."

" Nhưng mà cô ấy đã lấy người khác rồi." Jungson nói tiếp "Dù cô ấy đã ly hôn với cậu cháu rồi thì sao? Không phải tất cả mọi người đều biết cô ấy đã từng là mợ cháu sao? Cháu tỉnh táo lại cho chú, đừng có ấu trĩ như trẻ con như thế. Là thằng đàn ông, cầm lên được thì cũng phải đặt xuống được."

"..." JungKook nhớ tới lúc trước, đột nhiên cảm giác khó chịu đến cực điểm, hắn ngồi ở trong xe, cùng Jungson nói rất nhiều chuyện của Go Hye Sun.

Jeon Jungson cũng chỉ gặp qua Go Hye Sun có một lần, nghe Jeon JungKook dốc bầu tâm sự, ngược lại càng ấn tượng sâu hơn đối với cô.

Trở lại chỗ ở, Jungson bảo JungKook đi tắm rửa còn anh ta thì tiến vào thư phòng, thấy cuốn sách của để ở trên, đây là lúc ra về tối hôm qua, Jo Geun Soo tặng cho Jeon Jungson, mong anh ta suy nghĩ chuyện đầu tư.

Seong Hun cũng ra mặt nói tốt cho rất nhiều.

Jungson ngồi xuống, mở sách của Go Hye Sun ra, lật vài tờ.

-

Park Jimin về đến nhà, nhìn thấy mẹ mình vẫn còn ngồi ở đó, "Mẹ."

"Trở về rồi hả?" Bà Park nhìn thấy anh, cười gian nói: " Hye Sun ở trên phòng ấy."

Bọn họ không cần biết Park Jimin và Go Hye Sun có ở chung một chỗ không, nhưng mà, chỉ cần Go Hye Sun về đây, người nhà đều sẽ tạo điều kiện để hai người họ ở chung với nhau.

Park Jimin đáp một tiếng, nhanh chóng lên phòng.

Phòng ngủ không mở đèn, Hye Sun nằm ở trên giường lớn, ôm lấy gối, ngủ rất say.

Jimin cởi áo khoác ra để ở một bên, cúi người, hôn lên môi cô.

Hye Sun bị anh hôn tỉnh ngủ, lười biếng mở mắt, "Anh về rồi hả?"

Trong phòng không mở đèn, cô không nhìn thấy rõ mặt anh, chỉ có thể thông qua mùi trên người anh để phán đoán là Park Jimin.

Có thể là bởi vì trong phòng quá mờ ảo, cho nên Hye Sun cảm giác lòng của mình nhảy loạn lên.

Jimin hàm hồ đáp một tiếng, "Ừm."

Môi không rời đi, tiếp tục tấn công mãnh liệt lên môi cô, giống như là muốn cướp sạch không khí của cô vậy.

Hai người triền miên một hồi anh mới buông cô ra.

Trong bóng tối, Jimin hơi thở nặng nề hỏi cô, " Em chờ anh lâu lắm rồi phải không?"

Từ sau khi bọn họ " ly hôn ", anh luôn muốn dành thời gian ở bên cô, cố gắng làm một người bạn trai tiêu chuẩn, nhưng chuyện công việc, có lúc thật sự quá bận rộn.

Hye Sun ngẩng đầu lên hỏi "Không sao, em biết anh rất bận rộn. Hôm nay em hơi mệt nên đi ngủ sớm."

Jimin ôm cô vào lòng, thanh âm trầm thấp tràn đầy cảm giác an toàn, " Em ngủ đi, anh đi tắm."

"Ừm." Hye Sun đáp một tiếng, nhìn thấy anh đi vào phòng tắm.

Jimin tắm xong đi ra, nhìn thấy Hye Sun ngồi ở trên giường, chân thò ra khỏi chăn, ánh mắt trong trẻo sạch sẽ nhìn anh.

Anh tiến lại gần, ánh mắt ôn nhu,dịu dàng hỏi cô " Em dậy làm gì?"

Hye Sun thỏ thẻ nói: "Chờ anh."

Khóe miệng của anh không tự chủ nhếch lên, đi tới mép giường, vén chăn lên, đem chân của cô nhét vào trong chăn, "Đi ngủ sớm một chút."

Hye Sun nằm ngang, dùng ngón tay nắm chăn, nhìn Jimin, không nói gì.

Jimin nằm xuống, nói: "Thứ sáu anh có việc, phải đi ra ngoài một chuyến."

"Đi bao lâu?" Hye Sun tò mò hỏi.

Park Jimin thường không nói chuyện công việc của anh là gì, chỉ có điều khi ra khỏi nhà anh sẽ nói với cô một tiếng.

"Phải đi hai ngày, thứ hai mới có thể trở lại." Jimin nhìn Hye Sun, nói tiếp "Thật ra anh... Muốn mang em cùng đi."

"Cuối tuần em có hẹn mất rồi." Hye Sun tỏ ra khá tiếc nuối.

Gần đây phải chuẩn bị thủ tục pháp lý để mở công ty cho nên thật sự cô không đi được.

"Là sinh nhật của thủ trưởng Min, anh muốn mang em cùng đi." Chuyện này đối với Park Jimin mà nói vô cùng quan trọng.

Lúc trước Lão thủ trưởng muốn gặp Go Hye Sun một lần, đáng tiếc vẫn không có cơ hội.

Anh yêu Go Hye Sun, muốn cùng cô sống hết đời, cho nên, làm sao cũng muốn mang cô tới gặp người kia một lần.

Hye Sun nhìn lấy Jimin, hỏi "Nhưng mà với quan hệ hiện tại của chúng ta nếu em đi cùng anh thì biết lấy thân phận gì?"

"Bạn gái." Jimin nói: " Em vẫn luôn cảm thấy gả cho anh, có chút danh bất chính ngôn bất thuận, vậy coi như bạn gái của anh. Sau này chờ em đồng ý, anh và em sẽ kết hôn. Như vậy không phải rất tốt sao?"

Thái độ của anh đối với Go Hye Sun xưa nay chưa từng dám khinh xuất, biết nội tâm của cô nhạy cảm, cho nên, anh luôn cố gắng che chở cho cô.

Hye Sun trầm mặc, không lên tiếng.

Jimin nhìn thấy Hye Sun như vậy, từ lần trước anh đem cô về biệt thự Serendipity, quan hệ của hai người cũng không tệ, mỗi ngày đều cùng nhau ăn cơm, ngủ chung, cô cũng không nói gì.

Anh cho là cô đã nghĩ thông suốt rồi, bây giờ nhìn lại hình như không phải vậy.

" Hye Sun." Jimin nghiêm túc nói: " Em có gì muốn nói với anh thì cứ nói ra hết đi, có được không? Đừng giấu ở trong lòng nữa."

" Em có thể không đi được không?" Hye Sun nói: " Tin tức chúng ta ly hôn mới vừa vặn truyền đi không bao lâu, liền lấy thân phận bạn gái của anh đi, anh không cảm thấy như vậy có gì không ổn sao?"

Cô nhìn về phía Park Jimin, thấy Park Jimin nghe xong, biểu tình trên mặt trở nên nghiêm túc.

Hye Sun sợ anh tức giận,nói tiếp "Nếu anh muốn thì em đi cũng được."

"..." Jimin nhìn thấy cô như vậy, biết Hye Sun vì mình mới thỏa hiệp, trong lòng cô vẫn không muốn đi, đưa tay ra, xoa xoa đầu của cô, "Là anh cân nhắc không chu đáo, em không muốn đi thì không đi thôi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net