chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cô vừa đến gần, Park Jimin đã biết là cô, nhìn xuống tay bên hông mình, nhẹ nhàng ôm lấy, "Làm sao lại ra đây?"

Vừa rồi cô còn nói muốn đi viết truyện để đăng.

Hye Sun ôm chặt anh, mặt dán vào sau lưng anh, "Nhớ anh "

"..."

Trời đã tối, ánh sáng từ đèn trong phòng chiếu ra ngoài, bóng hai người trên mặt đất dán sát một chỗ.

Trời đêm của Mono có chút lạnh, Hye Sun ôm chặt Jimin, khẽ gọi: "Ông xã."

Bởi vì muốn lấy lại mặt mũi cho cô, anh lại làm nhiều việc như vậy.

Park Jimin không lên tiếng, hai người im lặng đợi một hồi, Park Jimin hỏi: "em làm xong hết mọi việc rồi à?"

"Chưa xong." Hye Sun nói tiếp: "Nhưng giờ em đói quá."

Bọn họ lúc ở Go gia cũng đã ăn khá no rồi.

Thế mà lúc này đã...

Park Jimin nhìn đồng hồ, mới ăn được 2 tiếng trước, anh nhướng mày hỏi: "Sao lại đói rồi?"

Nhìn dáng người bé con của cô, anh quả thực khó có thể tưởng tượng được, sao vừa nãy cô ăn nhiều như thế mà đã đói rồi.

Hye Sun cũng không biết mình làm sao có thể đói nhanh đến như vậy, mong đợi đề nghị: "Chúng ta đi ăn cái gì đi?"

Jimin hỏi: "Muốn ăn cái gì?"

"Hay anh với em đi ra ngoài ăn đi?" Bên này đến buổi tối, rất an tĩnh, nhưng trên đường giờ này vẫn khá náo nhiệt.

Park Jimin nhìn cô một cái, "Được rồi."

Mặc dù trước đó anh có ở nơi này một thời gian, nhưng chưa bao giờ anh đi ra ngoài.

Hai người cũng không đi xe, trực tiếp đi bộ.

Ban đêm khá lạnh, Jimin dắt tay cô hỏi, "Có lạnh không?"

"Cũng không lạnh lắm." Hye Sun khoác tay anh, ôn nhu nhìn Park Jimin, từ khi anh bình phục, đây là lần đầu tiên hai người cùng đi ra ngoài tản bộ như thế này.

lúc trước, những chuyện như thế này căn bản là chuyện không thể nào.

Anh khi đó ngồi xe lăn, rất nhiều nơi đều không thể đi tới, chứ đừng nhắc tới giống như bây giờ, dẫn cô đi ăn khuya.

Park Jimin cảm giác được cô nhích lại gần, vô cùng ỷ lại mà dán ở bên cạnh mình, không nhịn được dương khóe miệng lên, đưa tay ra khoác ở bả vai của cô.

Hai người đi về phía trước, dưới đèn đường, bóng của bọn họ thoạt nhìn vô cùng thân mật.

Thị trấn cũng khá náo nhiệt, nhưng không tính là sầm uất, thu nhập chủ yếu ở đây dựa vào kinh doanh ăn uống và du lịch.

Vào lúc này, phố ẩm thực bắt đầu mở cửa với đủ loại đồ ăn vặt, đủ loại mùi thơm của đồ nướng bay khắp con phố.

Hye Sun đã rất lâu chưa đến đây, dắt tay Jimin, tìm đến một tiệm lâu năm,ngồi xuống.

Mặc dù quán ăn nơi này căn bản không thể so với nhà hàng ở thành phố Fire, chưa nói tới có cao cấp hay không, nhưng đây là nơi Go Hye Sun lớn lên, trong trí nhớ của cô, đây là nơi có đồ ăn ngon nhất.

Chỉ cần nhìn thấy nhiều đồ ăn ngon, cô liền rất hạnh phúc.

Hye Sun ngồi ở trên băng ghế, nói với Jimin: "em nhớ lúc trước em là em trai em mỗi khi có tiền tiêu vặt thì đều tới nơi này, cảm thấy cái gì cũng đắt, cái gì cũng không mua nổi."

Khi đó cô nghĩ, đợi đến lúc cô kiếm ra tiền, sẽ có một ngày, cô phải trở lại nơi này, ăn hết tất cả mọi thứ một lần.

Park Jimin nhìn cô vợ ham ăn của mình, trên mặt mang theo mấy phần ôn nhu dịu dàng.

Hye Sun nói chuyện, thấy anh không đáp lời, chỉ nhìn mình, có chút lúng túng uống nước.

Cô cảm thấy Park Jimin có lúc thật sự rất cao lãnh, đi cùng với anh, cô thành người lắm mồm.

Cho nên, vẫn là nên ít nói lại thì tốt hơn.

Park Jimin giống như là nhìn ra ý nghĩ của cô, xoa xoa đầu của cô, "em cứ nói đi, anh vẫn đang nghe mà."

Hye Sun lo lắng hỏi, "Anh có cảm thấy em rất ồn ào không? Em nói nhiều lắm phải không?"

Jang Hyuk từng nói, Park Jimin không thích ồn ào.

Nhưng mà lúc Go Hye Sun ở bên anh, thật sự sẽ biến thành người nói nhiều.

Bởi vì ở bên người mình yêu cô thật sự không nhịn được.

Park Jimin nói: "Em không ồn chút nào."

Hai người lại văng đường tứ tung rồi, nhưng mọi người yên tâm, trước cơn bão bao giờ trời cũng nắng đẹp, để xem hai người này tung đường được bao lâu nữa.

Cô có nói nhiều bao nhiêu đi nữa, anh cũng sẽ không cảm thấy ồn, chỉ thích nghe cô nói chuyện.

Luôn cảm thấy thanh âm của cô là âm thanh êm tai nhất trên đời này.

Hye Sun bị ánh mắt của Park Jimin nhìn đến như vậy, cảm giác nhịp tim đập loạn lên..

Đang lúc này, điện thoại của Hye Sun vang lên.

" Jang Hyuk gọi điện thoại tới rồi."

Cô cầm điện thoại lên, nghe máy.

Jang Hyuk chẳng qua chỉ ra xử lý chút việc, vậy mà lúc quay lại đã không thấy hai người này đâu, chỉ để lại một mình anh ta ở trong biệt thự.

Tưởng có gì xảy ra, anh ta vội vàng gọi điện thoại cho Go Hye Sun.

Park Jimin ngồi ở một bên, nhìn thấy Hye Sun nghe điện thoại: "Ừ, chúng tôi ra ngoài ăn khuya, lúc nào về chúng tôi sẽ mua về cho anh một phần,anh muốn ăn cái gì?... Được, tôi biết rồi."

Hye Sun cúp điện thoại, có chút xấu hổ nói: " Jang Hyuk hỏi chúng ta đi đâu. Đáng nhẽ lúc nãy chúng ta phải gọi anh ta đi cùng mới phải."

Nhưng mà trong mắt cô chỉ có Park Jimin, nên quên béng mất.

Park Jimin lãnh đạm nói: "Không sao đâu."

Jang Hyuk sẽ không để ý những thứ này.

Hơn nữa, cậu ta mà dám bám đuôi làm bóng đèn thử xem.

Có cho cậu ta đi cậu ta cũng chẳng dám.

Hye Sun và Jimin ở bên ngoài ăn xong, lại đi dạo một lúc.

Mono có một con sông, ban đêm hai bờ sông có đèn chiếu sáng lung linh, có một loại cảm giác vô cùng bình yên khi đến đây.

Hye Sun và Jimin đi dạo trên cầu, cô hỏi anh, "Ông xã, anh cảm thấy nơi này có đẹp không?"

Park Jimin nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn lên hoạt bát của cô, "Ừ, đẹp lắm."

Hye Sun nói: "Em cũng cảm thấy nơi này phong cảnh rất đẹp. Thật đúng là kỳ quái, khi còn bé thường tới đây, lại không cảm thấy nơi này đẹp như vậy."

Tối nay lại cảm thấy nơi này giống như một bức họa từ trong tranh vậy.

Jimin nhìn cô, nghiêm túc cải chính nói: "Anh nói là em đẹp nhất."

"..."

Hye Sun nhìn Jimin, nhịn không được bật cười.

Đôi mắt cô tràn ngập ý cười, so với ngôi sao trên trời còn đẹp hơn vặn phần.

Cô đi tới trước mặt Park Jimin, khoác tay anh, "Có thật không? Đẹp cỡ nào?"

"..." Park Jimin nhìn cô, trực tiếp chuyển đề tài, nói: "Về thôi."

"Nói đi mà!" Hye Sun ép hỏi: "Làm gì có người nào khen người ta mà chỉ khen một nửa?"

"..." Jimin không biết phải nói gì.

Jang Hyuk một mình ở cửa biệt thự chờ hai người, Go Hye Sun cùng Park Jimin sau khi rời khỏi đây, mãi chưa về anh ta sốt ruột nhìn thời gian, vô cùng lo lắng. Cứ ở cửa đi tới đi lui.

Qua rất lâu, mới nhìn thấy Park Jimin trở lại, trên lưng còn cõng Go Hye Sun.

Thấy một màn như vậy, Jang Hyuk vội vàng nghênh đón, "anh Park."

Park Jimin ra dấu cho Jang Hyuk im lặng, sợ anh ta làm ồn đến Go Hye Sun, Park Jimin tiếp tục cõng Go Hye Sun đi vào bên trong.

Jang Hyuk nói: "Chân của anh còn chưa hoàn toàn bình phục, bác sĩ Kim nói vẫn phải chú ý một chút, hay là để tôi giúp anh!"

"Không sao" Park Jimin chững chạc nói nói: "Tôi tự có chừng mực."

Park Jimin đem Hye Sun trở về phòng, đặt cô lên giường, giúp cô đắp chăn lên.

Mono ban đêm rất yên tĩnh, không nghe thấy bất kì một động tĩnh gì, anh nhìn bộ dáng ngủ say của cô, đưa tay ra, vuốt nhẹ lên gương mặt của cô, trên mặt lộ ra một nụ cười thỏa mãn.

Luôn cảm thấy mỗi lần nhìn cô ngủ say như vậy đã là đây là thứ đẹp nhất mà anh muốn nhìn thấy cả đời này.

Sáng hôm sau, Hye Sun tỉnh dậy, liền bị Jang Hyuk dạy dỗ một trận, "anh Park hiện tại vừa bình phục, cô phải chú ý một chút."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net