chương 83

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lão thủ trưởng khoe khoang nói: "Là hai ngày trước có người đưa qua, là trà mới năm nay, người bình thường muốn uống trà này của chú không có cửa đâu, cũng chỉ có cháu và Jimin mới được thử thôi đấy."

"Là vinh hạnh của cháu." Jimin cười nói.

"Chú không ghét cháu sao?" Hye Sun có chút thấp thỏm hỏi.

Vừa rồi ở bên ngoài, cô chỉ nghĩ về vấn đề này.

Lần đầu tiên gặp mặt, liền bị đuổi ra ngoài như vậy, cô đang cảm thấy hoài nghi cuộc sống.

Lão thủ trưởng nói: "Làm sao lại ghét cháu được? Lúc trước lúc chân Jimin bị thương, cháu lấy nó, ở bên cạnh chăm sóc nó tốt như vậy. Cháu là một cô gái tốt, cháu thích cháu còn không kịp."

Go Hye Sun có chút ngoài ý muốn, thủ trưởng lại nói thích cô?

"Nhưng mà vừa rồi..."

Jimin cười một tiếng, ôn nhu giải thích: "Đó là vì chú ấy nghe Min Yoongi nói em là bạn gái của anh, cho là anh với em đã ly hôn, ở bên người phụ nữ khác, nên mới nổi giận với anh, anh đã giải thích với chú ấy rồi."

Lão thủ trưởng trừng Park Jimin một cái, nói: "Đều là tại cháu làm chú hiểu lầm. Cũng không chịu nói sớm."

Nghe bọn họ giải thích, tảng đá lớn trong lòng Go Hye Sun kia mới rơi xuống.

Thì ra không phải Chú Min không thích cô!

Vừa rồi ở bên ngoài, còn cho là, thủ trưởng không thích cô là vì gia cảnh của cô chưa đủ tốt, cô không đủ ưu tú, không xứng với Park Jimin.

Lại không nghĩ rằng, cũng chỉ là sợ bóng sợ gió một trận.

Lão thủ trưởng nói với hai người: "Jimin, Hye Sun không tệ, nếu đã gặp được con bé rồi thì phải biết quý trọng có biết không? "

Jimin gật đầu: " Cháu biết."

Anh nói xong, nhìn Hye Sun, đưa tay nắm tay cô ở dưới bàn.

Ở ngay trước mặt Lão thủ trưởng, Hye Sun cảm giác rất lúng túng rút tay lại.

Lão thủ trưởng nói với Hye Sun: " Con bé này vừa có mắt nhìn người lại vừa may mắn hết phần người khác, cháu ở bên Jimin lúc nó khó khăn nhất, nhất định nó sẽ không phụ lòng cháu, cả đời sẽ đối tốt với cháu, yên tâm đi, cô bé ạ."

Ở trong mắt Lão thủ trưởng, Go Hye Sun so với Oh Se Young thông minh hơn nhiều.

Oh Se Young chỉ biết bám theo lấy lòng lúc Park Jimin tốt đẹp, đáng tiếc, làm như thế thì có ích gì?

Một chút sóng gió mà cũng không chịu nổi khảo nghiệm.

Về phần Go Hye Sun, chẳng những thông minh, tính tình cũng tốt hơn so với Oh Se Young. Cho nên, nhìn thế nào, cũng thấy Go Hye Sun xứng đáng để Park Jimin yêu cả đời.

Go Hye Sun và Park Jimin nói chuyện với Lão thủ trưởng gần một tiếng, Lão thủ trưởng nói với Park Jimin rất nhiều, cũng hỏi thử xem Park Jimin có ý định quay lại đội ngũ không. Anh cũng biểu đạt ý tứ của mình rất rõ ràng.

Thủ trưởng biết anh cũng không dễ dàng gì nên không miễn cưỡng.

Từ căn phòng này đi ra, Go Hye Sun cảm giác một thân ung dung thư thái.

Cô ôm lấy tay của Jimin, nhỏ giọng nói: " Lúc bị đuổi ra ngoài em còn nghĩ bị bà Oh già kia đoán trúng thật rồi, không nghĩ tới lại chẳng có gì."

Lão thủ trưởng chẳng những không ghét cô, còn khen cô cả buổi trời.

Jimin cười nói, cầm tay cô, "Hiện tại yên tâm rồi chứ? Em là cô gái tốt nhất, biết chưa."

Người đứng bên cạnh anh chỉ có thể là cô, chỉ là cô còn thiếu tự tin mà thôi.

" Em muốn đi vệ sinh." Lúc nãy ở trong kia uống nhiều trà như vậy, nếu không cho ra thì sắp không nhịn được nữa.

Jimin cười nói, "Đi xuống nhà."

Hai người từ trên đi xuống, phát hiện Oh Se Young đang ở dưới cầu thang chờ bọn họ.

Se Young hả hê nói với Park Jimin " Em đã nói rồi, bảo anh đừng mang cô ta đi, Lão thủ trưởng sẽ không thích cô ta, hiện tại như thế nào rồi?"

Hye Sun không vội lên tiếng, mà chỉ nhìn sang Jimin.

Nhìn bộ dạng này của Oh Se Young, Go Hye Sun cũng lười phải đôi co với cô ta.

Chẳng qua chỉ cảm thấy mình có chút may mắn, may mà Lão thủ trưởng không có ghét mình.

Nếu không lúc này xuống, chẳng phải đã bị Oh Se Young giễu cợt thật rồi sao?

Park Jimin nhìn Oh Se Young, đôi mắt màu đen của anh mang theo sự lạnh lùng nheo lại.

Anh chỉ lạnh lùng nói: " Đừng chĩa mũi vào việc của người khác."

Se Young ra vẻ tử tế nói: "Còn không phải là em đang quan tâm anh sao. Anh không nghe lời của em, bị ngài ấy trách mắng, trong lòng Hye Sun khẳng định cũng rất khó chịu, đây là gì chứ? Jimin, anh và cô ta vốn đã không thích hợp, nếu như đã ly hôn rồi, vậy cũng đừng dây dưa không dứt với cô ta nữa."

Rõ ràng nói chẳng phải là cái gì dễ nghe, nhưng cô ta vẫn còn có thể bày bộ dáng làm người tốt.

Go Hye Sun thật sự rất bội phục người phụ nữ này.

Rốt cuộc cô ta lấy dũng khí từ đâu ra mà lại dám ở chỗ này nói những lời này với Park Jimin?

Hye Sun hết chịu nổi sự trơ trẽn của Se Young, phản bác lại, " Anh ấy không ở bên tôi chẳng lẽ muốn ở bên cô chắc? Trước kia cô đối xử với anh ấy ra sao bây giờ còn mặt dày muốn trở về bên cạnh anh ấy, da mặt cô đúng là dày như mặt đường nhựa nha."

Go Hye Sun nói chuyện rất thẳng thắn, không hề giữ mặt mũi cho ai cả.

Nghĩ thế nào liền nói thế đó!

Hơn nữa cô cũng không cảm thấy mình nói câu nào không đúng.

Oh Se Young nghe xong Go Hye Sun nói, nắm chặt quả đấm, hận không thể đánh cho Go Hye Sun một trận.

Chỉ là cô ta nghĩ mình là Oh Se Young, Tô đại tiểu thư, không thể thô lỗ giống như Go Hye Sun, nên không dám manh động.

Hiện tại cô ta cũng rất ghét thân phận của mình vì không thể động thủ với Go Hye Sun.

Nếu như cô ta không cần kiêng kỵ, Go Hye Sun còn có thể nói cô ta như thế sao?

Hết lần này tới lần khác, cô ta là Oh đại tiểu thư, ở những nơi như này, nếu gây gổ với Go Hye Sun người mất mặt cũng chỉ có cô ta.

Oh Se Young gắng gượng nói: "Hye Sun, tôi cũng là vì muốn tốt cho cô thôi, đừng không biết tốt xấu. Cô không nghe vào tai thì cuối cùng thua thiệt cũng là cô mà thôi."

" Cũng đúng." Hye Sun cười nói: " Lúc Jimin còn chưa bình phục cô cũng đã từng khuyên tôi rời xa anh ấy, cũng nói là vì muốn tốt cho tôi. Nhưng hiện tại tôi nghĩ thế nào cũng cảm thấy cô đang hối hận? Đây không phải là tự vả mặt mình sao? Nếu cô thật sự cảm thấy mình nói cái gì cũng đúng, vậy thì cách xa người đàn ông của tôi một chút, đừng có tơ tưởng đến anh ấy nữa, có được không?"

Mỗi một chữ mà Go Hye Sun làm cho Oh Se Young không thể thoải mái.

Cô ta không nói lại được Go Hye Sun, chỉ có thể chuyển hướng sang Park Jimin, lộ ra vẻ mềm yếu bất lực, "Jimin, anh nhìn cô ta xem, rõ ràng em chỉ muốn tốt cho cô ta, cô ta lại miệt thị em như vậy..."

Park Jimin nghe Oh Se Young nói xong, nhìn sang cô vợ của mình một hồi lâu.

Một lúc sau anh mới trả lời Oh Se Young "Nhưng tôi cảm giác thế nào cũng thấy người phụ nữ của tôi đã quá khách sáo với cô nhỉ?"

Rõ ràng là chính Oh Se Young không nói lại, lại còn chỉ trích Go Hye Sun, như thể người sai là Go Hye Sun vậy.

Huống chi, coi như thật sự là Go Hye Sun sai, chẳng lẽ Park Jimin không cãi giúp bà xã của mình lại chạy đi giúp người ngoài chắc? Nghe đã thấy nực cười.

Oh Se Young cứng đờ, cảm giác mình bị hai người này xúm lại bắt nạt.

"Jimin." Đang lúc này, Min Yoongi đi tới.

Anh ta đứng ở bên cạnh Se Young, nhìn cô ta một cái rồi lại nhìn sang Hye Sun, " Hye Sun, em không sao chứ?"

Yoongi mới vừa đi xử lý vài việc, trở lại đã nghe nói Hye Sun bị bố mình đuổi ra khỏi phòng nên có chút lo lắng.

Theo lý thuyết, bố mình không phải là loại người như thế, coi như có không vừa ý đi nữa cũng sẽ không đẩy Park Jimin vào tình huống khó xử như vậy.

Hye Sun nói: " Tôi không sao. "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net