chương 89

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nói cô ngốc nhưng có những lúc cô lại rất thông minh, một câu liền nói ra nỗi lòng Park Jimin..

Anh nhìn cô, hỏi ngược lại "Nếu đúng thế thì sao?"

Hye Sun nói: "Nếu anh muốn có con thì cứ trực tiếp nói với em! Anh không nói, em còn tưởng rằng anh cảm thấy phiền toái nên em mới uống thuốc"

Nghe Hye Sun nói, Jimin chìm trong suy nghĩ, cho nên, ý của cô là, chỉ cần anh muốn cô sẽ đồng ý sinh con sao?

Jimin hỏi: "Nói ra thì em sẽ đồng ý ư?"

"Không biết"

"..." Anh nghe xong cũng không biết nên khóc hay nên cười nữa.

"Thôi, cứ kệ đi. " Anh bất đắc dĩ thở dài một cái, "Sau này không được uống thuốc tránh thai nữa, rất ảnh hưởng đến sức khỏe, sau này anh sẽ chú ý hơn. "

Uống thuốc tổn thương rất lớn đối với sức khỏe sau này, nếu như nhất định phải như vậy, anh tình nguyện không động vào cô.

Hye Sun nhìn anh, nói: "Cho nên anh vì lo em uống thuốc có hại cho sức khỏe nên mới tức giận sao?"

Cô biết mà, quả nhiên, anh chưa bao giờ hết quan tâm đến cô.

Chẳng qua là, tối hôm anh hẳn tức giận như vậy làm cô bị anh hù dọa.

Hôm nay suy nghĩ cả ngày, mới suy nghĩ ra.

Jimin không trả lời, không nói lời nào tỏ vẻ ngầm thừa nhận.

Hye Sun nhìn anh, không nhịn được cười một tiếng, sau đó vòng hai tay ôm lấy cổ anh, đặt đôi môi mềm mại của cô lên môi anh, thừa cơ anh bị bất ngờ, cô tấn công trực tiếp vào khoang miệng của anh, bầu không khí trong phòng càng lúc càng nóng lên.

Một chút lý trí cuối cùng ép anh đẩy cô ra, giọng anh khàn đục tràn ngập dục vọng đang bị đè nén nói: " Không được, ở đây không có, anh quên không mang theo rồi "

Cô dụ hoặc nhìn anh nói:" Thật ra thì ngoài cái ly kia ra em còn chuẩn bị một món quà dự phòng, phòng nếu anh không chịu tha lỗi cho em thì sẽ dùng đến đảm bảo anh sẽ vừa ý"

" Thứ gì? " Jimin có hơi tò mò hỏi

" Anh tự ra lấy đi, ngăn trong cùng của balô ý " Cô đỏ mặt nói

Anh đứng dậy, tiến ra chỗ ghế, mở ngăn trong cùng của balô ra, lấy từ đó ra một hộp ba con sói!

" Em lấy đâu ra cái này? "

" Thì hôm nay đi mua, anh không thích à, vậy thì trả cho em? " Cô chồm dậy định giằng lại đã bị anh ôm eo vác cô trở lại giường, anh đặt cô xuống, bình thản cởi quần áo của mình, mặt không hề đổi sắc. Giọng nói vẫn vô cùng đàng hoàng như thể đang nói một chuyện không thể bình thường không?

"Nếu em đã mất công chuẩn bị mà anh không nhận chẳng phải uổng phí sao, nhưng anh phải dùng thử quà đã rồi mới xem xem có tha thứ cho em hay không được! "

Cuối cùng, kết quả là dùng hết cả một hộp ba con sói mà tên cầm thú nào đó vẫn còn chưa hài lòng, vẫn trách móc sao cô chỉ mua có một hộp, còn trở mặt bảo phải xem biểu hiện những lần sau của cô.

Còn về phần Hye Sun lúc này chỉ muốn chửi thề: Con mịa nó, sao mình lại đi mua thứ chết tiệt kia chứ, đúng là tự đào hố chôn mình mà!

Sau cuộc hoan ái cuồng nhiệt, cô cuộn tròn lại ngủ thiếp đi trong vòng tay anh.

Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng, bọn họ đã ra sân bay.

Khi về đến nhà, trời mới vừa vặn sáng, còn chưa tới giờ đi học.

Hye Sun ở trong nhà ăn sáng xong mới đi học.

Gần đây tin tức truyện của cô được chuyển thể thành phim điện ảnh lan ra, trên mạng bàn luận rất sôi nổi.

Những người tham gia sự kiện lần trước ở sau lưng tiết lộ, là một đại mỹ nữ, còn có một người bạn trai soái ca.

Tin tức này càng làm cho những người ái mộ sôi trào tới cực điểm.

Đối với những tin tức này, Go Hye Sun cũng không quá để ý. Đối với cô mà nói, những thứ này không có quan hệ gì với cô cả.

Chỉ là, có lúc nhìn thấy người khác bàn luận về mình, trong lòng cô cũng cảm thấy khá vui.

Oh Hyejin ngồi ở bên cạnh, lần thứ ba than thở, Go Hye Sun không nhịn được nhìn sang hỏi, " Có chuyện gì à? Sao cứ thấy cậu thở ngắn than dài thế "

"Jeon JungKook nói cậu ấy muốn rời khỏi đội" Hyejin cau mày, đội của bọn họ vừa mới nổi tiếng, chính là như mặt trời ban trưa, lúc này mà Jeon JungKook rời khỏi đội, những người ái mộ đều phát điên mất.

Hye Sun dừng một chút, hai ngày nay không ở đây, cô cũng sắp đem chuyện này quên mất chuyện này.

Hyejin nói với Hye Sun: " Cậu ấy nói cậu ấy muốn đi du học, là thật sao?"

Go Hye Sun và Jeon JungKook là người nhà họ Park, chắc sẽ có tin tức.

Người trong đội cũng không tin Jeon JungKook lại chọn lúc này để đi du học..

Hye Sun nghe xong, gật đầu một cái, "Ừm"

Trên thực tế, để cho Jeon JungKook ra nước ngoài cũng là chuyện tốt.

Tuổi trẻ của hắn chỉ vừa mới bắt đầu không thể cứ mãi chôn vùi ở bên cô mà biết chắc là sẽ không có kết quả gì được, chờ hắn đi ra nước ngoài, mở rộng tầm mắt, nhìn thấy cuộc sống mới, gặp được một cô gái khác tốt hơn, chắc sẽ mau chóng chết tâm mà quên cô đi thôi.

Hyejin nhìn Hye Sun, ánh mắt tràn đầy tiếc nuối "Nhất định phải đi sao?"

"Hic, mình cũng không biết" Chính Jeon JungKook có đi hay không, Go Hye Sun cũng không rõ ràng

Go Hye Sun đang nói chuyện với Oh Hyejin thì Jeon JungKook đi tới, gần đây trời vào hè đã bắt đầu nóng lên, hắn mặc áo sơ mi trắng, tay áo sắn tới chỗ cùi chỏ Rõ ràng là ăn mặc vô cùng đơn giản nhưng lại đủ để cho các nữ sinh thét gào.

Nhưng mà, nét mặt của hắn rất lạnh..

Hắn nhìn Hye Sun một cái, sau đó lạnh lùng nhìn ra chỗ khác.

Hyejin tò mò nhìn Hye Sun, "Hai người lại xảy ra chuyện gì à?"

Người khác không biết, nhưng mà Oh Hyejin biết rất rõ.

Từ khi Go Hye Sun ly hôn, Jeon JungKook luôn tìm cách để hàn gắn với Go Hye Sun.

Ít ngày trước vẫn còn tìm địa chỉ nhà mới của Go Hye Sun, sau đó không biết xảy ra chuyện gì, Jeon JungKook giống như phải chịu đả kích rất lớn, nên không thấy đề cập đến chuyện này nữa.

Hye Sun nói: "Không có gì"

" Mình thấy JungKook như bị cậu từ chối nên thất tình vậy, cậu đúng là lòng dạ sắt đá mà. "

"..." Hye Sun liếc Hyejin một cái, " Mình không đáp lại tình cảm của Jeon JungKook thì cậu phải vui mới đúng chứ? Nếu mình ở bên cậu ta, người đau lòng không phải là cậu sao? "

"Nếu không cậu giúp bọn mình khuyên cậu ấy đi, bảo cậu ấy đừng có ra nước ngoài có được không? Nếu JungKook đi rồi thì đội game của bọn mình biết phải làm sao?" Hyejin vừa nói vừa nhìn Hye Sun, ánh mắt khẩn cầu.

Hye Sun cự tuyệt, " Mình không giúp được"

Nếu cô mà đồng ý giúp, không biết Jeon JungKook sẽ ra sao, " Cậu ta đi thì các cậu tuyển người khác là được"

Bây giờ muốn tuyển thành viên vào một đội game vừa mạnh vừa nổi tiếng như vậy chẳng khó khăn gì.

Hơn nữa, Jeon JungKook cũng không thể cứ cả đời làm gaming được..

Hắn không giống Go Doosung, coi thứ này là ước mơ, với hắn mà nói, chẳng qua đó chỉ là trò tiêu khiển, rồi sẽ có một ngày, Jeon JungKook sẽ quay về đúng với thân phận của mình, trở thành người thừa kế duy nhất của nhà họ Jeon danh môn thế phiệt của Thành phố Fire.

Hết giờ học, Taehyung cũng tới, cậu ta hỏi Hye Sun: "Cậu biết chuyện Jeon JungKook muốn đi du học chưa?"

"..." Hye Sun nhìn Taehyung, không lên tiếng

Taehyung kích động nói: "Cũng không biết cậu ta nghĩ như thế nào, Go Hye Sun, cậu giúp bọn này khuyên cậu ta đi. Nếu cậu ta mà đi thì đội của chúng tôi coi như xong "

"Không phải là còn có cậu sao?" Hye Sun nhìn sang Taehyung, " Cậu ta đi rồi không phải cậu sẽ thành người đẹp trai nhất trong đội sao? hơn nữa bây giờ tuyển thêm thành viên cũng chẳng khó khăn gì?"

"Làm sao lại không khó khăn chứ? Không phải ai cũng có thể thế chỗ của JungKook được đâu. Hơn nữa, mình thấy cũng không phải cậu ấy tình nguyện ra nước ngoài, Cậu có thể tác động đến người nhà JungKook được không?"

Kim Taehyung biết, Go Hye Sun ở Park gia nói chuyện rất có trọng lượng, nếu như cô giúp cầu xin, người nhà họ Park nhất định sẽ đồng ý.

Go Hye Sun nghe thấy Kim Taehyung nói xong, đương nhiên vẫn cự tuyệt.

Mới vừa cự tuyệt xong Taehyung, Doosung lại nhắn tin cho cô giống y như vậy.

Buổi tối về nhà, Hye Sun về nhà ăn tối với Jimin, cô nói với anh chuyện hôm nay, " Hôm nay mấy người trong đội game của Jeon JungKook biết cậu ta sắp đi du học nên đến nhờ em giúp. "

Jimin cởi áo khoác, chỉ mặc một áo sơ mi, xương quai xanh tinh xảo lộ ra, "Chuyện này đã quyết định rồi, nó không thể cả đời chơi game được. "

"Em biết" Hye Sun nhìn anh, "Cho nên em cự tuyệt giúp bọn họ rồi, chỉ là muốn nói cho anh biết chuyện này thôi"

Jimin nhìn cô một cái, gắp thức ăn cho cô, "Ăn cơm đi, đừng nghĩ những thứ kia, ai đến nhờ vả em, em cứ bảo bọn họ trực tiếp tới tìm anh "

Hye Sun cười một tiếng, " Anh biết rõ bọn họ không dám đến tìm anh mà "

Ai cũng sợ Park Jimin như sợ cọp, làm gì có gan đến cầu xin..

Jimin nhíu mày, " Anh đáng sợ đến vậy cơ à?"

"Chẳng lẽ không phải " Hye Sun cười nói: "Như em trai em ý, ở trước mặt em lải nhải nhiều như thế mà mỗi lần nó nhìn thấy anh đều im re. Nó nói, mỗi lần nhìn thấy anh là nó không dám nói gì nữa, nó sợ anh cực luôn. "

"..." Jimin cũng không cảm thấy bản thân mình đáng sợ đến như vậy, anh chỉ ít nói thôi mà..

Anh nhìn Hye Sun, đột nhiên hỏi: "Vậy em có cảm thấy anh đáng sợ không?"

Người khác thấy thế nào anh mặc kệ, anh chỉ muốn biết Go Hye Sun thấy thế nào mà thôi.

" Dĩ nhiên là có " Hye Sun nhớ tới lúc anh giận cô "Nếu mà lần sau anh còn dám nổi giận với em nữa thì.."

"Thì như thế nào?" Jimin nghiêm túc nhìn cô

"..." Hye Sun suy nghĩ hồi lâu, sau đó tỉnh bơ trả lời " Em sẽ bỏ nhà ra đi"

Cô cảm thấy cái này đã là uy hiếp rất lớn rồi.

Jimin nghe xong, đưa tay ra, xoa đầu cô, "Ăn cơm đi"

Nhìn thấy anh không tỏ thái độ gì, Hye Sun như thể bị kích thích, " Này, anh không nghe em nói gì à, dù sao cũng phải tỏ thái độ chứ?"

"Em hy vọng anh tỏ thái độ gì?"

"..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net