chương 92

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc trước cô cảm thấy, tình yêu chẳng qua chỉ là một thứ mơ hồ viển vông, chỉ có trong ngôn tình..

Cô cũng sẽ không bao giờ giống mấy cô gái trong chuyện, yêu một người đến đánh mất bản thân mình.

Nhưng mà hiện tại Go Hye Sun lại phát hiện mình đã bị thứ gọi là tình yêu khống chế mà, nó đưa đường dẫn lối cho cô đi vào con đường mà cô không muốn đi nhất.

Cô nhớ lại mấy hôm trước bị anh bỏ lại một mình trong phòng, đột nhiên sợ hãi tương lai sẽ có một ngày nào đó, bản thân mình lại lần nữa đối mặt cảnh tượng như vậy.

Hiện tại tốt đẹp không có nghĩa là sau này sẽ mãi tốt đẹp..

Liệu anh có yêu cô đến hết đời này không?

Sau này có con thì phải làm sao?

Còn nữa, nếu có con rồi, anh chỉ thích con mà không yêu cô nữa thì cô phải làm gì?

Jimin nhìn Hye Sun, nghe cô nói nói tiếp: "Thật ra thì mấy ngày nay em đang nghĩ, có phải em và anh thật sự không thích hợp ở bên nhau hay không. Chênh lệch giữa chúng ta quá lớn, có lẽ em nên cách xa anh một chút thì mới không phải lúc nào cũng lo sợ bị anh vứt bỏ. Nhưng mà, mỗi lần nhìn thấy anh, em lại quên hết những suy nghĩ này. Em nói với mình rằng, cứ được ở bên anh thêm giây phút nào thì hay giây phút ấy! Anh nói xem, như thế có phải là yêu anh hay không?"

Câu hỏi cuối cùng của cô làm cho Park Jimin không biết phải nói gì..

Go Hye Sun là một người hướng nội, coi như trong lòng có không vui cô vẫn che giấu cố tỏ ra là mình ổn.

Nếu như cô không nói ra, căn bản anh không biết thì ra cô lại yêu anh nhiều như vậy..

Jimin nhìn Hye Sun ánh mắt thâm tình ẩn giấu tình yêu xen lẫn sự tự trách của anh, "Xin lỗi, là anh không tốt."

Hye Sun nhìn anh, nói tiếp: " Em nói những thứ này không phải là muốn anh nói xin lỗi em. "

Chẳng qua anh muốn nghe cho nên cô mới nói ra.

Hye Sun có chút chột dạ nói: " Anh sẽ không cảm thấy em nực cười chứ?"

Jimin nhìn ánh mắt của cô, ôm cô vào trong ngực, "Sao em lại nghĩ như vậy?"

Anh còn đang lâng lâng trong cảm giác được vợ yêu, làm sao mà cảm thấy cô nực cười?

Park Jimin ôm Go Hye Sun kiểu công chúa đi lên phòng.

Go Hye Sun ở trong lòng anh, hai cái chân rũ xuống giữa không trung, bởi vì sợ bị ngã, cho nên dùng tay vòng qua bám chặt cổ của anh.

Từ góc nhìn lúc này của cô, người đàn ông này đẹp trai đến mức muốn lấy mạng của cô luôn đây mà.

Hye Sun hỏi: " Chồng ơi, anh đã từng ôm ai như thế này bao giờ chưa?"

"..."

Park Jimin liếc nhìn Go Hye Sun một cái.

Sao vợ anh lại có thể hỏi một vấn đề ngu ngốc như thế cơ chứ?

Thấy anh không nói lời nào, Hye Sun hỏi dồn: "Chẳng lẽ đã từng ôm rồi?"

Jimin cảm giác gân xanh trên trán giật một cái, lạnh lùng cắt đứt cô: "Không có"

"Không có thì thôi, anh làm gì mà hung dữ với em như vậy?" Hye Sun xị mặt

Jimin nói: "Em đừng hỏi mấy câu hỏi như thế nữa. Nghe đã thấy ngu ngốc rồi!"

"..."

Go Hye Sun chu môi phồng má, ai ngu ngốc?

Anh mới ngu ngốc ấy.

Trở về phòng, Go Hye Sun trườn xuống khỏi người anh, đi ra tìm quần áo để đi tắm, tiện thể cầm luôn cho anh bộ quần áo ngủ.

Cô nhìn Jimin, hỏi "Tối mai chúng ta cùng nhau ăn cơm có được không?"

Jimin đi tới phòng tắm, quay lại trả lời "Được"

Hye Sun ôm lấy quần áo đi theo sau lưng anh, " Em muốn ăn tôm hùm ở nhà hàng mà lần đầu tiên anh dẫn em đi ăn ấy "

Chỉ cần nghĩ đến là Go Hye Sun lại thèm nhỏ dãi..

Jimin pha nước xong, gật đầu, "Được, Tắm chung thì anh sẽ đồng ý"

"..." Hye Sun kháng nghị nói: "Làm sao còn có điều kiện kèm theo vậy?"

"Thế em có muốn đi ăn nữa không?"

"..."

Park Jimin đã cởi xong quần áo, tiến vào bồn tắm.

Bồn tắm rất lớn, được thiết kế đặc biệt, hai người cùng nhau tắm mà vẫn còn rất rộng.

Go Hye Sun dựa vào bồn tắm, cầm điện thoại gửi nhắn tin rồi cười cười.

Jimin phát giác có gian tình: " Em đang nhắn tin với ai thế?"

" Là Mèo đen! " Lần trước gặp mặt, trở về Go Hye Sun và Seong Hun càng thân thiết, hai người nói chuyện phiếm nhiều hơn.

Jimin nhíu mày một cái, " Mèo đen là ai?"

" Một người bạn trên mạng của em, lần trước anh cũng gặp rồi còn gì. " Hye Sun nói: "Jeon Jungson là do Mèo đen giới thiệu cho em, anh ta rất nổi tiếng ở trên mạng đấy. "

"..."

Go Hye Sun vừa nói như thế, Park Jimin ngay lập tức nhớ lại.

Không phải là cái tên dám có ý đồ với vợ anh đấy chứ?

Jimin cau mày: " Em và tên đó thân thiết nhỉ?"

"Cũng bình thường " Hye Sun nói: " Là bạn bè buôn dưa lê ấy mà "

Go Hye Sun cũng không cảm thấy, với điều kiện của anh lại đi ghen với Seong Hun làm gì?

Nhưng mà, cô mới vừa nói xong, tay Park Jimin liền vươn tới, cầm điện thoại của cô qua đó.

Vừa vặn gửi tới tin nhắn: Ông chú già nhà em ngủ chưa?

Bởi vì đang nhắn tin riêng nên Seong Hun cũng không kiêng kỵ.

Anh ta và Go Hye Sun đã trở thành kiểu " chị em " thân thiết chuyên đi bàn luận mấy chuyện trên trời dưới biển.

Chân mày Jimin run lên," "ông chú già " là đang nói anh đấy à? "

Go Hye Sun thấy ánh mắt của Park Jimin có chút không đúng, lấy điện thoại lại, nhìn thấy tin nhắn kia của Seong Hun, chỉ hận không thể xuyên qua cục phát WIFI để đập chết con mèo đen chết tiệt kia.

Nói cái gì không nói, lại nói biển giấm nhà cô là Ông chú già?

Cô nhìn Jimin, dụ dỗ nói: " Anh ta chỉ tùy tiện nói thế thôi, anh đừng để ở trong lòng"

" Tên đó dám nói anh già " Jimin kháng nghị như một đứa trẻ

Jimin vừa nói như thế, Hye Sun đã lập nhảy dựng lên, "Chồng em mà già à, con mèo đen chết tiệt kia mới già ấy?"

"Miệng em nói như vậy thôi, nhưng trong lòng em khẳng định không phải là nghĩ như vậy" Jimin nhìn Hye Sun, phảng phất nếu như cô không giúp anh đòi lại công đạo, chuyện này liền không xong..

Nhìn ánh mắt của anh lúc này Go Hye Sun làm sao có thể cự tuyệt?

Seong Hun không thấy Go Hye Sun rep lại, gửi thêm một tin nữa, kết quả thấy thông báo mình đã bị chặn..

( Tình cảm chị em cây khế liệu có bền lâu!)

Thật không ngờ Go Hye Sun lại có thể chặn anh ta một cách không thương tiếc. Không những thế còn xóa cả kết bạn!

Trên giường lớn, Hye Sun dùng chăn quấn chân, nhìn sang Jimin, giọng như kiểu chồng đang dỗ dành cô vợ nhỏ " Em chặn con mèo đen đấy rồi, còn xóa cả kết bạn nữa, Như vậy đã được chưa?"

Vì dỗ dành chồng mà không nhận bạn bè, thôi thì vì sắc mà tạm thời bỏ bạn vậy.

Go Hye Sun cảm thấy mình nên được khen thưởng.

Park Jimin nhìn bộ dáng Go Hye Sun cố gắng muốn lấy lòng mình, đương nhiên hài lòng cực kì.

Anh xoay mình qua kéo cô vào trong ngực, " Tạm được, ngủ đi"

"Ừm" Hye Sun ở trong ngực anh, cô nhìn lên mặt anh, thấy anh dường như rất vui vẻ.

Như vậy cũng tốt!

Cô còn lâu mới để cho anh biết, ngày mai cô lại kết bạn lại với Mèo đen!

-

Đêm khuya, Jungson không đi ngủ, trợ lý đi vào, quan tâm nói, "Jeon tổng, trễ lắm rồi"

Jungson nói: "Giúp tôi đặt vé máy bay sáng sớm ngày mai, ta muốn đi thành phố Tear"

"Ngày mai sao?" Trợ lý có chút ngoài ý muốn, chuyện này không có trong lịch làm việc!

Đây là quyết định đột xuất?

Từ khi làm CEO của Oh Thị, hai năm qua Jeon Jungson chưa từng về nhà họ Jeon ở Thành phố Tear, chỉ ở bên ngoài.

Thấy Jeon Jungson gật đầu, trợ lý nhanh chóng đi đặt vé máy bay.

Đêm khuya căn phòng, có vẻ hơi cô tịch.

Jeon Jungson ngồi một mình ở trên ghế, cầm điện thoại, nhìn một số điện thoại mà rất lâu rồi anh chưa từng gọi, anh. Ấn gọi, trong điện thoại truyền tới giọng nói nữ máy móc lặp đi lặp lại: Số điện thoại quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau!

Số điện thoại này là của Min Ro Mi dùng lúc trước, nhưng đã rất lâu rồi không liên lạc được nữa.

Liệu Jeon Jungson đến thủ đô có phải để tìm Min Ro Mi? Nhớ vote để đọc chương tiếp theo ngay nhé!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net