chương 93

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng hôm sau, Jeon Jungson lên máy bay đến thành phố Tear, người nhà tới đón anh.

" Cậu hai " Nhìn thấy Jeon Jungson trở lại, tài xế rất kích động.

Jeon Jungson gật đầu một cái, lên xe.

Tài xế nói: " Lâu lắm rồi cậu không về nhà. Cũng nên trở lại thăm nhà đi, ông chủ rất nhớ cậu "

Thật ra Jeon Jungson là con riêng, là em cùng cha khác mẹ với Jeon Junghyun, sau khi lớn lên mới về nhà họ Jeon nhận tổ quy tông.

Anh không thân thiết với người nhà họ Jeon, cụ Jeon - ông nội của anh chỉ thích Jeon Junghyun.

Cũng bởi vì mấy năm trước ông cụ Jeon khó qua khỏi, nên ông Jeon mới nhớ tới thằng con rơi này.

Jungson thản nhiên đáp một tiếng, "Ừm"

Tài xế cho là anh đã nghe lọt tai lời của mình, từ gương chiếu hậu bên trong nhìn anh một cái, lại phát hiện ánh mắt của Jeon Jungson đang nhìn ra ngoài cửa xe, không biết đang suy nghĩ gì.

Jeon Jungson về đến nhà, thay quần áo khác, cũng không kịp nghỉ ngơi, càng không có thời gian đi gặp cha anh, trực tiếp đi ra ngoài.

Min Yoongi vừa ngủ dậy đã nghe thấy quản gia tới nói: " Cậu chủ, bên ngoài có một người họ Jeon nói là muốn tìm cậu. "

" Họ Jeon?" Yoongi nhíu mày một cái, "là người nào được nhỉ?"

Anh ta đi xuống phòng khách, nhìn thấy Jungson đang ngồi ở đó, có chút ngoài ý muốn, " Sao mới sáng sớm mà Jeon tổng đã tới nhà tôi vậy?"

Mặc dù hai nhà Min - Jeon có qua lại với nhau, nhưng Jeon Jungson tính ra cũng không phải là người của Jeon gia.

Bởi vì mẹ của Jeon Jungson không có danh phận, Jeon Jungson là con ngoài dã thú, hay nói khó nghe thì chính là con hoang.

Cũng chính là mấy năm nay anh cố gắng có được thành tựu như bây giờ mới làm người ta phải nhìn anh bằng con mắt khác.

Min Yoongi cũng mới gặp qua Jeon Jungson mấy lần, cũng không tính là quen biết gì nhiều.

Jungson nhìn Yoongi, nói: " Hôm nay tôi tới đây là vì muốn gặp Min Ro Mi. "

Yoongi dừng một chút, cười nói: "Jeon tổng đang đùa gì thế? Em gái tôi mấy năm nay vẫn luôn ở nước ngoài du học, chưa từng về nước."

"..."

Lúc Min Yoongi nói chuyện, ánh mắt của Jeon Jungson vẫn nhìn Min Yoongi vô cùng bình thản, như thể đã sớm đoán được Min Yoongi sẽ nói như thế.

Nếu là người bình thường, khả năng sẽ để lộ sơ hở.

Nhưng mà Min Yoongi là ai cơ chứ?

Min Yoongi sao có thể bị lộ thóp để người khác nắm được.

Anh ta cười nói với Jungson: "Xem ra Jeon tổng đã uổng phí chuyến đi này rồi "

Jungson dõng dạc nói: "Tôi biết bây giờ cô ấy đang ở trong căn nhà này!"

Từ sau khi Min Ro Mi phát điên cho tới bây giờ chưa từng ra khỏi cửa.

Người nhà họ Min nói với bên ngoài rằng con gái họ đã ra nước ngoài du học.

Cho nên, người bên ngoài căn bản không biết cô vẫn còn ở đây.

Người duy nhất gặp Min Ro Mi mấy ngày gần đây chỉ có Go Hye Sun.

Trong lòng Min Yoongi cũng đã đoán được vì sao vừa rồi Jeon Jungson lại quả quyết đến như vậy.

Anh ta thở dài một cái, nói với Jeon Jungson: " Bây giờ con bé không tiện gặp người khác, Jeon tổng vẫn nên về đi thì hơn! Hai người cũng đã chia tay lâu rồi, hiện tại cần gì phải trở lại dây dưa không dứt với con bé. "

"Tôi chỉ muốn nhìn thấy cô ấy, nhìn xong tôi sẽ đi ngay"

Ban đầu người nói chia tay là Min Ro Mi..

Đến bây giờ Jeon Jungson còn nhớ những gì khi đó cô nói với anh, cô từng nói: " Anh chỉ là một thằng con hoang của nhà họ Jeon, đã thế lại còn không được bọn họ thừa nhận, em lấy anh thì bao giờ mới có thể ngóc đầu lên được. Em là con gái duy nhất nhà họ Min, chồng của em ít nhất phải là người có gia thế môn đăng hộ đối với gia đình em, nhưng anh thì có gì chứ, anh không có gì hết. Cho nên, em không muốn lãng phí thời gian và tình cảm của em cho anh nữa. Chúng ta nên kết thúc rồi "

Từ nhỏ anh đã mặc cảm với thân phận của mình, vậy mà người con gái anh yêu sâu đậm lại nói với anh như vậy, anh sao có thể bình tĩnh suy nghĩ nguyên nhân?

Tuổi trẻ bồng bột, hai người cứ như vậy chia tay, sau đó một thời gian nhắn,anh đã nghe nói cô ra nước ngoài du học. Lúc ấy anh đã vô cùng đau đớn tuyệt vọng, anh hận cô vì sao nói đi là đi nhanh như vậy, tình cảm của hai người chỉ mong manh vậy ư?

Từ đó anh không muốn nghe bất cứ chuyện gì về cô và nhà họ Min nữa.

Với anh mà nói, cô gái mà anh từng yêu kia, chỉ còn tồn tại ở trong ký ức của anh.

Bởi vì ký ức là tốt đẹp nhất, cô mãi mãi cũng là người con gái tốt nhất trên đời.

Mãi đến khi Go Hye Sun nói với anh rằng có một cô gái luôn chờ anh đi tìm cô ấy..

Hiện tại anh rất muốn được nhìn thấy cô..

Min Yoongi nhìn Jeon Jungson, nhớ tới tối hôm qua anh còn nói chuyện với Min Ro Mi.

Cô cầm ảnh của Jungson hỏi Yoongi, "Anh ơi, lúc nào anh ấy mới tới tìm em? Có phải anh ấy không nhớ em nữa rồi không?"

Min Yoongi là một người đàn ông mà khi nghe em gái mình nói như vậy còn thiếu chút nữa không kìm nén được đau lòng mà bật khóc.

Đã nhiều năm như vậy rồi, cũng không biết tại sao em gái dù đã điên dại không nhớ bất cứ ai, kể cả người nhà, vậy mà vẫn nhớ một người ngoài như thế, dù là đã quên tên người đó rồi, cô cũng chưa từng quên đi người ấy.

Yoongi đứng lên, nói với Jungson " Anh đi theo tôi "

Căn phòng của Min Ro Mi ở tầng cao nhất, bởi vì nơi này bình thường rất ít người đặt chân tới, như vậy thì tin tức cô bị bệnh sẽ không truyền ra ngoài.

Mọi người cũng sẽ không biết cô con gái duy nhất của Min gia bị bệnh tâm thần.

Cửa phòng đang khóa, bởi vì Min Ro Mi thường xuyên sẽ chạy loạn.

Min Yoongi mở cửa, Jeon Jungson đi vào, nhìn thấy Min Ro Mi mặc váy công chúa màu trắng, ngồi ở trên giường, chân trần không đi dép, trong ngực ôm một con gấu nhỏ, bàn tay nhỏ nhắn cầm thật chặt điện thoại như thể sợ có người sẽ cướp điện thoại của cô.

Trên màn hình điện thoại là ảnh của Cố Jeon Jungson, cô nhìn vào đó vô cùng chăm chú, thi thoảng cô sẽ cười ngây ngô.

Lúc Jeon Jungson quen biết cô, cô mới có mười mấy tuổi, đã nhiều năm như vậy, cô lại không thay đổi chút nào..

Năm tháng như thể dừng lại ở trên người cô.

Anh nhìn cô, cổ họng giống như là bị cái gì chặn lại, nghèn nghẹn chua xót không nói được thành lời.

Min Ro Mi ngẩng đầu lên, nhìn thấy Jeon Jungson, căn phòng của cô trừ bác sĩ và người giúp việc đến thì cũng chỉ có người trong nhà đến thăm cô.

Giờ phút này, cô nhìn thấy người đàn ông ở trước mắt mình, đôi mắt long lanh chớp chớp, có chút không dám tin la lên: " Anh.. Anh cuối cùng cũng đến thăm em rồi!"

Chỉ một câu nói này lại đủ làm cho Jeon Jungson cảm thấy cả thế giới đều yên tĩnh lại.

-

Buổi chiều, Hye Sun đang ngồi ăn tôm hùm với Jimin thì điện thoại của Jimin vang lên, anh bỏ tôm xuống, nghe điện thoại, " anh gọi có việc gì không?"

Điện thoại của Min Yoongi gọi tới.

Hye Sun bận bịu bóc tôm hùm, lại thấy Jimin nói với cô: " Yoongi bảo em nghe điện thoại"

Hye Sun dừng một chút, " Em á?"

Min Yoongi tìm cô có thể có chuyện gì?

Còn dám gọi tới trên điện thoại của chồng cô!

Cô cũng bỏ tôm xuống, cầm lấy điện thoại của Jimin, đặt ở bên tai, "tôi đây?"

Yoongi ở đầu máy bên kia chất vấn, "Jeon Jungson là do em gọi tới có phải không? Em nói chuyện của Ro Mi với anh ta đấy à?"

Bởi vì điện thoại để quá gần, Go Hye Sun cảm giác mình sắp bị anh ta gào cho thủng màng nhĩ, cô bỏ điện thoại ra xa một chút.

Cô nói: "Tôi chỉ tình cờ nói thôi, anh ta đến nhà anh thật đấy à?"

Tối hôm qua cô vừa mới nói với Jeon Jungson vậy mà Jeon Jungson đã tới nhà họ Min rồi cơ à?

Tốc độ này của anh ta cũng quá nhanh rồi đấy!

Không hổ là idol của mình!

Go Hye Sun không dám nói với Min Yoongi chứ thực sự trong lòng cô đang thầm khen Jeon Jungson hết lời.

"Nói nhảm" Yoongi bừng bừng lửa giận nói: "Go Hye Sun, anh cho em biết em xong đời rồi."

"..."

Go Hye Sun một mặt vô tội, cô có làm gì nên tội đâu, cô chỉ làm chuyện tốt thôi mà?

Thấy Min Yoongi dữ dội như vậy, cô cũng không lý giải nổi tại sao anh ta lại tức giận nữa.

Cô càng không thể hiểu được, rõ ràng Jeon Jungson còn yêu Min Ro Mi như thế vậy mà lại không biết Min Ro Mi bị bệnh.

Cúp điện thoại, Jimin hỏi: " Sao thế?"

"Bị anh ta mắng" Hye Sun run lẩy bẩy, " Anh ơi, nếu anh em tốt của anh tới chém em, anh có bảo vệ em không?"

Park Jimin: "..."

Đây là cái quỷ gì?

Anh nhìn Hye Sun, hỏi " Em lại gây họa gì rồi hả?"

Hye Sun nói: " Anh có biết em gái của anh ta không?"

" Mi Mi?" Jimin rất thân thiết với nhà họ Min, đương nhiên biết đến cô ấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net