Chap 4: Sự chào đón không mong muốn (p1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng hôm sau.

Rosa vừa đi vừa chưng bộ mặt ỉu xìu. Sáng hôm nay cô dẫn xe ra đến ngoài cổng mới phát hiện xe đã thủng lốp từ bao giờ. Thế là cô phải cực nhọc đi bộ đến trường. Trong đầu vẫn còn mơ hồ chuyện hôm qua.

Phốc!

''- chào buổi sáng chị Rosa!''

Minki đột nhiên xuất hiện làm cô giật cả mình. Cô bỗng dưng đơ người nhìn Minki không chớp mắt. Vậy có nghĩa chuyện hôm qua là có thật, không phải mơ.
Minki thấy cô bất động nên cứ bay lượn lờ trước mắt mong làm cô chú ý.
''- hey! Chị bị làm sao vậy?''

''- hả? À không...không có gì.''

Rosa chợt bừng tỉnh rồi lẵng lặng bước tiếp. Minki vẫn bay lẽo đẽo theo cô.

''- sao em còn đi theo chị? người khác mà thấy em chắc chắn em sẽ vào viện bảo tàng trưng bày những sinh vật lạ cho mà xem.''

''- haha chỉ mình chị mới thấy em thôi đồ ngốc.''

''- cái gì? Sao em không chịu nói sớm hả...''

Thảo nào nảy giờ cô cứ bị người qua đường chỉ trỏ. Hoá ra cô đang nói chuyện một mình như người điên vậy. Ôi xấu hổ quá!

''- em đi đi chị không muốn bị nói là khùng đâu.''

''- chị quên rồi sao? Hôm qua em đã nói là sẽ đưa chị về thế giới của mình mà.''

Rosa lúc này mới chợt nhớ. Nhưng chuyện này quá đường đột làm cô chưa chuẩn bị được tầm lý. Nghĩ đến việc phải rời bỏ nơi này để tới một thế giới xa lạ quả là khó có thể thích nghi nổi. Tuy ở đây cuộc sống của cô khá khó khăn, nhưng nơi này đã quá thân thuộc và gắn liền rất nhiều kỷ niệm với cô. Và còn Nana bạn thân của cô nữa, sao cô có thể đành lòng mà bỏ đi.

''- em biết chị đang nghĩ cái gì, chị yên tâm đi rồi mọi chuyện sẽ ổn cả mà, giờ thì xuất phát thôi nào...!''

Chưa kịp để Rosa phản ứng, Minki đã huơ nhẹ đũa thần một cái, lập tức một hố đen không gian mở ra, cô nhanh chóng bị hút vào.

-------

''- A...ui da...đau quá!'' Cô bị rơi từ trên không xuống đất, mông va vào rễ cây đau điếng.

Mất một lúc sau cô mới đứng dậy được và kịp quan sát xung quanh. Cô đoán đây là một khu rừng vì ở đây toàn là những cây cổ thụ lớn. Nhưng chúng xơ xác và khô héo, đến một chiếc lá cũng chẳng còn. Lại thêm sương mù giăng kính khiến tầm nhìn của cô bị hạn chế, không khí có phần âm u và lạnh lẽo.

''- Minki...Minki à...em đâu rồi?''

Rosa khẽ gọi khi không thấy Minki đâu. Cô sợ hãi đành liều mình tiến về phía trước. Vừa đi vừa lẩm bẩm cầu nguyện rằng sẽ sớm thoát khỏi nơi quỷ quái này.
Mãi mê đi mà cô không hề hay biết một biểu tưởng hình ngọn lửa đã nổi lên ngay ấn đường trên gương mặt cô, kết hợp với khuôn mặt thanh tú càng tôn lên vẻ đẹp đến mê hồn.

Đi được một lúc lâu, cô thấp thoáng thấy phía trước đám sương mù mờ ảo dần hiện ra hình bóng của một toà nhà cao lớn. Cô mừng rỡ vội vàng chạy về phía trước, lát sau cô đã thoát ra khỏi đám sương mù chết tiệt.

''- oa...to quá!''

Cô không kiềm chế được liền thốt lên. Một toà nhà nguy nga tráng lệ được xây theo phong cách cổ điển hiện ra thật oai phong, nổi bật hẳn giữa khu rừng rộng lớn, trông nó phải to gấp 5 lần trường học cũ của cô.
Rosa cứ thế mãi mê ngắm nhìn không chớp mắt mà quên luôn cả việc phải đi tiếp. Nhưng đột nhiên phía sau lưng cô truyền đến tiếng gầm gừ rất đáng sợ. Lạ thay mũi cô lại ngửi thấy mùi rất kì quái, trong đầu cô liền hiện lên hai từ rất mới lạ ''tử khí.'' Biểu tượng hình ngọn lửa chợt phát sáng lấp lánh.

''- Grừ....grừ...'' Tiếng gầm càng ngày càng lớn dần khiến Rosa dựng cả tóc gáy, cô nuốt nước bọt chậm rãi quay đầu...

(còn tiếp)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net