Chap 5: Sự chào đón không mong muốn (kết)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Rosa chết điếng người ngã nhào ra đằng sau. Trước mắt cô bây giờ là một con quái vật gớm ghiếc với hai chiếc răng nanh dài nhọn hoắc. Cơ thể bốc mùi tử khí nồng nặc, miệng nhớp nháp thứ chất nhầy đen sì.

Cha mẹ ơi, từ bé đến giờ cô chưa từng thấy con vật nào mà xấu kinh khủng đến như thế.
Con quái vật chầm chầm từng bước tiến đến, ánh mắt thèm thuồng chỉ chực chờ bổ nhào vào cô. Rosa hốt hoảng lùi ra phía sau, cả người run lên vì sợ hãi.

Trong lúc hoản loạn, cô lại chợt nhớ đến lời Minki: '' CHỊ PHẢI TIN RẰNG CHỊ CHÍNH LÀ-MỘT-PHÙ-THUỶ NGHE RÕ CHƯA?''

Đúng rồi, cô chính là một phù thuỷ, và chắc chắn cô có phép thuật, như vậy cô chẳng việc gì phải sợ hãi cả.
Tự trấn an bản thân xong, cô hùng hổ đứng dậy chỉ tay vào con quái vật, ánh mắt tràn đầy tự tin hét lên. Biểu tượng hình ngọn lửa trên ấn đường cô phát sáng rực rỡ.
''- con quái vật kia, mi chuẩn bị chết đây....hây a...!''

1s

2s

3s

4s

''- ủa sao không có gì hết vậy nè?''

Rosa ngớ người nhìn vào ngón tay khi chẳng có tí phép nào xuất hiện, lẽ nào Minki gạt cô? Không thể nào!
Bất chợt con quái vật gầm lên giận dữ.

''- Aaaa....cha mẹ ơi, cứu với...quái vật, quái vật...!''

Cô kinh hãi liền co giò bỏ chạy về phía toà nhà, vừa chạy vừa la oai oái. Tiếng la lanh lảnh của cô làm kinh động cả khu rừng, đánh thức hàng trăm con mắt đỏ rực đang ẩn mình trong bóng đêm.

---------

Rosa cứ chạy mãi cho đến khi đã đứng trước toà nhà cao lớn, quay đầu lại chẳng thấy con quái vật đâu, lúc này đây cô mới dám thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi bình tĩnh lại, cô bắt đầu quan sát xung quanh và chợt nhận ra đây là trường học chứ không phải là toà nhà.
Bước chân cô vô thức đi vào bên trong, đôi mắt kinh ngạc mở to đến mức suýt lòi ra ngoài.

Khoảng sân cô đang đứng vô cùng rộng lớn nha, các dãy nhà cao hẳn mấy tầng lầu. Xung quanh cây cối được trồng rất đẹp mắt, thi thoảng có một vài học sinh sử dụng phép thuật bay ngang. Cô nhìn mà ngưỡng mộ họ vô cùng, ước chi cô cũng có thể được bay như họ.

''- làm gì mà chị ngạc nhiên thế?''

Minki lại đột nhiên xuất hiện, lập tức nụ cười trên môi cô trở nên cứng ngắc.

''- em đi đâu vậy? Có biết vừa rồi chị gặp chuyện gì hay không HẢ?''

''- hihi, em xin lỗi tại em có chút chuyện.''

Minki vừa dứt lời thì đột nhiên không biết từ đâu, một quả cầu ánh sáng chứa sức mạnh khủng khiếp nhằm vào Rosa mà lao tới.
Minki không kịp phản ứng thì đã thấy cô hứng trọn quả cầu ấy.

BÙM!

Tiếng động vang trời làm rung chuyển mọi thứ, tất cả học sinh trong trường đều nháo nhàu chạy ra xem, và họ bàng hoàng khi chứng kiến Rosa bị hất văng ra xa cả chục mét, cả người cô bốc khói nghi ngút.
Trên không trung, một người đàn ông từ từ hạ người xuống đất. Cả người ông phát sáng rồi dần dần vụt tắt, ánh mắt lạnh lẽo đến kinh người nhìn Rosa.

''- ngươi chắc hẳn là tay sai của Elusa? Hừ, dám cả gan đột nhập vào đây!''

Minki đứng hình nhìn Rosa, miệng lắp bắp đến mức không thốt nên lời.

''- ch...chị Rosa...''

Rồi chợt quay ngoắt sang nhìn người đàn ông, nó hoản loạn hét toán lên.

''- TRỜI ƠI! TIÊU RỒI...HIỆU TRƯỞNG ƠI ÔNG LÀM CÁI GÌ VẬY...''

Cái người vừa được gọi là hiệu trưởng chợt sững người khi nghe thấy Minki hét lên.
''- Minki! cậu sao lại ở đây?''

***

Rosa choáng váng đứng dậy nhưng lại ngã phịch xuống đất. Cơ thể cô bị chấn động mạnh, khói vẫn còn bốc nghi ngút , mặt lấm lem vết nhọ. Nhưng lạ thay, cô chẳng bị thương gì hết, điều này làm tất cả học sinh chứng kiến đều rất bất ngờ. Với sức mạnh khủng khiếp đó đến phù thuỷ còn hoá thành tro huống chi là một kẻ bình thường như cô.

Minki vò đầu bứt tai bay loạn xà ngầu, rồi nhanh chóng bay đến thì thầm gì đó vào tai hiệu trưởng. Nét mặt lạnh lẽo ban đầu của ông bỗng nhiên chuyển sang biểu cảm mừng rỡ khôn xiếc. Thảo nào lúc nảy khi ngồi ở phòng làm việc, ông đã cảm nhận được có kẻ đã vượt qua lá chắn bảo vệ trường học. Tuy nhiên, ông không cảm nhận được một sức mạnh nào tấn công cả. Lá chắn này là do đích thân nhóm phù thuỷ Ánh Sáng tạo ra, không dễ dàng gì có thể phá vỡ được kể cả Elusa. Điều này đã làm ông thực sự sợ hãi và lo lắng. Nhưng thật may khi mọi chuyện không như ông nghĩ.Thấy vậy, ông liền vội vàng chạy đến đỡ Rosa, mọi người trong trường lại trố mắt nhìn hành động của hiệu trưởng.

''- ôi thật xin lỗi con! là ta không biết, con không sao chứ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net