Chương 66

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quân y Từ đại phu cực kỳ tức giận. Bệnh nhân đều không nghe lời, uổng công chữa trị của hắn. Thẩm Nhược Thần còn ở trên giường hôn mê, Hạ Diệc Hiên lại là bộ dạng hờ hững, hắn đành quay sang phát hỏa với Mộ Tử Duyệt: "Các ngươi sao lại thế này, một đám không coi mạng mình ra gì có phải không? Hắn đây là bị cái gì kích động? Ngày mai chờ nhặt xác đi! Còn có ngươi, ngươi dám dùng tay vận sức? Lại dùng lực, chỉ sợ độc khí áp chế bấy lâu lan lên trên, ngươi cũng chờ..."

"Từ đại phu!" Hạ Diệc Hiên đột nhiên ngắt lời hắn, "Ta mang nàng ra ngoài giáo huấn một lát, Thẩm đại nhân nhờ ngươi ."

Từ đại phu hài lòng vuốt chòm râu.

Mộ Tử Duyệt bị Hạ Diệc Hiên kéo thất tha thất thểu. Không hiểu sao, trong lòng nàng có chút chột dạ, nhịn không được biện giải: "Ta không thể thấy chết mà không cứu, chẳng qua giúp đỡ hắn một phen, vận khí một chút, ngươi không cần hoảng..."

Hạ Diệc Hiên làm như không để ý, chỉ một đường kéo nàng về phòng. Trong phòng nàng có hai người đang đứng, chính là Hạ Đao và Mộ Thập Bát.

"Hai người các ngươi, từ nay về sau một tấc cũng không rời nàng, nếu có gì sơ xuất, đem đầu tới gặp ta." Hạ Diệc Hiên trầm giọng nói.

Mộ Thập Bát không phục "Hừ" một tiếng: "Ngươi là gì của ta? Dựa đâu bắt ta đem đầu tới gặp ngươi?"

"Nói cũng đúng..." Hạ Diệc Hiên gật gật đầu, quay qua Hạ Đao nói, "Mộ Thập Bát người này rất không đáng tin, về sau chuyện bảo vệ Nghiễm An vương giao cho ngươi. Nếu xảy ra chuyện, ngươi trước giúp ta chém Mộ Thập Bát, sau đó đem đầu tới gặp ta."

Hạ Đao mặt không biến sắc lên tiếng nhận lệnh, thuận đường lia mắt qua cổ Mộ Thập Bát. Mộ Thập Bát chợt cảm thấy cổ ớn lạnh, nhịn không được rụt lui.

Hạ Diệc Hiên nói xong, không thèm nhìn Mộ Tử Duyệt một cái đã đi ra ngoài. Mộ Tử Duyệt ngẩn ngơ, theo sát sau hỏi: "Diệc Hiên huynh đi đâu?"

Hạ Diệc Hiên không thèm để ý nàng, chân đã bước gần tới cửa. Mộ Tử Duyệt phát giận: "Hạ Diệc Hiên, ngươi khi khổng khi không tức giận cái gì! Ta chỉ là tình cờ mới đụng phải hắn, lại tình cờ giúp hắn một phen mà thôi, ngươi nhăn mặt cho ta xem làm cái gì?"

Hạ Diệc Hiên đột nhiên quay đầu, lạnh lùng nói: "Ngươi nghĩ xem ta vì sao tức giận? Đúng, mọi chuyện chỉ là trùng hợp tình cờ, ngươi đều là thân bất do kỷ. Ta biết chứ. Ngươi căn bản không coi trọng chuyện sống chết của mình, thì sao có thể coi trọng cảm thụ của ta đây?"

Mộ Tử Duyệt sửng sốt: "Sao có thể như vậy được, mạng của ta tất nhiên là quý giá."

"Mộ Tử Duyệt, ngươi không cần gạt ta! Lần thứ nhất ngươi lừa ta đến Tây Tề trấn rồi giả chết, lần thứ hai ngươi uống rượu độc Lệ thái phi mang đến, lần thứ ba ngươi hỏa thiêu Phược Hổ Lao, còn bây giờ, tay ngươi đã đến nông nỗi này, ngươi còn một mình mạo hiểm đến Quảng Dương. Nếu ta không tìm được ngươi, ngươi không phải vẫn muốn bất chấp bệnh tình ẩn thân ở chỗ Ứng Lạc sao? Ngươi đối với bệnh tình của ngươi, đối với việc ngươi trúng độc, căn bản một chút cũng chưa từng để ý. Ngươi có bao giờ nghĩ tới, nếu ngươi có chuyện gì... người của ngươi... người của ngươi... sẽ thương tâm khổ sở thế nào không?" Ngực Hạ Diệc Hiên kịch liệt phập phồng. Hắn cho tới bây giờ tchưa từng một lần nói nhiều như vậy. Có thể vì những lời này đã ở trong tâm khảm quá lâu nên mới thốt ra liền mạch lưu loát như vậy.

"Ta... ta không có..." Mộ Tử Duyệt giật mình, vô lực cãi lại .

"Nếu ngươi còn chút gì nhớ đến ta thì  nên hiểu hiện tại nên làm gì!" Hạ Diệc Hiên lớn tiếng nói, phất tay áo bỏ đi.

"Ba ba ba", một tràng vỗ tay vang lên, Mộ Thập Bát ngưỡng mộ nhìn Hạ Diệc Hiên, tán thưởng nói: "Hôm nay ta mới coi như hiểu được, Thụy vương điện hạ xác thực lợi hại! Từng câu từng lời đều nói hết tâm khảm của ta rồi!"

Hạ Đao ở một bên trầm mặc một lúc. Đột nhiên, hắn quỳ một gối trước Mộ Tử Duyệt, trầm giọng nói: "Mộ vương gia, vương gia nhà ta đối với ngài tình sâu vô cùng. Mấy năm qua, tiểu nhân ngày ngày chứng kiến, đau ở trong lòng. Mộ vương gia cho dù không thể đáp lại, cũng xin ngài bảo trọng chính mình, bằng không chỉ sợ Vương gia nhà ta..."

Mộ Tử Duyệt đau đầu, ngả thẳng ra nhuyễn tháp: "Được được, ta nghe các ngươi là được."

***

Liên tục mấy ngày sau, Mộ Tử Duyệt ngoan ngoãn ở trong phủ đệ. Nàng ngại trong phòng buồn, khiêng nhuyễn tháp ra ngoài phơi nắng. Ngày xuân ánh nắng ấm áp, phơi nắng làm người ta thiu thiu ngủ. Phòng bếp có người cố ý vì nàng làm nhiều điểm tâm đưa tới, mấy thoại bản trong hành lý của nàng cũng không mất đi.

Nếu không phải tay nàng trúng độc, nếu không phải uống thuốc Từ đại phu kê, những ngày này thật giống như khi còn ở vương phủ.

Chỉ là mỗi ngày đợi cho đến khi mặt trời ngả về tây mà Mộ Tử Duyệt cũng không thấy Hạ Diệc Hiên đâu. Mặc cho nàng âm thầm theo dõi hay quang mình chính đại ngồi đợi, Hạ Diệc Hiên giống như đã mất tích. Đêm lạnh, nàng đành phải cho người khiêng nhuyễn tháp vào phòng, ngày hôm sau lại chuyển ra tiếp tục chờ.

Không biết có phải vì nhiều ngày không gặp hay không, đêm đó, hình bóng Hạ Diệc Hiên không ngừng xuất hiện trong lòng nàng, khiến nàng trằn trọc mãi vẫn không ngủ được. Trong giấc chiêm bao chập chờn, nàng như về tới Mộc Tề Sơn, về tới khu rừng trúc bạt ngàn.

"Ai! Ai đang thổi sáo?" Nàng chạy đến gian nhà trúc, bên tai vang lên khúc sáo quen thuộc "Tận trời điều".

Tiếng sáo nức nở, mãi mà không ai trả lời.

"Diệc Hiên huynh, là ngươi sao? Mau ra đây!" Nàng vội vàng hô, "Ngươi học thổi sáo từ khi nào? Mau tới dạy ta!"

Đột nhiên, Hạ Diệc Hiên lạnh lùng xuất hiện trong sương mù, không khí chung quanh như phủ tầng sương dày.

"Này, mặt lạnh với ta làm gì? Cười cho bản vương xem một cái, bản vương sẽ thích ngươi ." Mộ Tử Duyệt cười cực kỳ sáng lạn.

"Tử Duyệt... ta phải đi." Hạ Diệc Hiên thản nhiên nói, thu hồi sáo trong tay, "Người trong lòng ngươi nhiều lắm, ta không đến giúp vui đâu."

Mộ Tử Duyệt cả kinh, chạy lên bắt lấy tay hắn: "Diệc Hiên huynh, ngươi đùa gì chứ. Ngươi học thổi sáo không phải vì ta sao? Ngươi còn chưa đường đường chính chính thổi cho ta nghe mà đã muốn đi?"

"Thích một người quá mệt mỏi, ta muốn nghỉ ngơi, ngươi bảo trọng..." Bóng dáng Hạ Diệc Hiên dần nhạt đi, lát sau, chỉ còn sương trắng vô hạn.

"Diệc Hiên huynh! Diệc Hiên! Hạ Diệc Hiên!" Mộ Tử Duyệt bật dậy từ trên giường, kinh sợ thở gấp, một lúc sau mới nhận ra mình nằm mơ, sắc trời đã gần sáng.

Cửa bị đẩy ra, Mộ Thập Bát cùng Hạ Đao lập tức chạy vào, lại chen nhau ở cửa. Hai người trợn mắt nhìn nhau, thật vất vả mới một trước một sau vào phòng được.

"Mộ vương gia, ngài không sao chứ?" Hạ Đao khẩn trương nhìn xung quanh.

Mộ Tử Duyệt thở phào, lắc lắc đầu. Người hầu nghe tiếng đi vào, giúp nàng chải tóc, rửa mặt.

"Vương gia nhà ngươi đâu? Sao mấy ngày nay không thấy hắn?" Mộ Tử Duyệt không yên lòng, quay sang Hạ Đao hỏi.

"Đúng vậy, vương gia nhà ngươi đi đâu ? Ta cũng tìm hắn mấy lần mà không thấy." Mộ Thập Bát cũng cảm thấy kỳ quái.

"Tiểu nhân không biết, tiểu nhân lĩnh mệnh bảo vệ Mộ vương gia, không biết hành tung của vương gia." Hạ Đao nề nếp đáp.

"Gạt ta sao? Ngươi mà cũng không biết?" Mộ Thập Bát hồ nghi nhìn hắn.

"Ngươi tìm ngài ấy làm gì?" Hạ Đao liếc xéo hắn.

Mộ Thập Bát bỗng thấy hơi xấu hổ, nói quanh co: "Không cho ngươi biết."

Mộ Tử Duyệt gắt gao nhìn chằm chằm Hạ Đao, bỗng nhiên đứng lên: "Hạ Đao, ngươi nói thật đi, hắn đi đâu?"

Hạ Đao kiên trì cùng nàng nhìn nhau một lúc, cuối cùng đành chịu thua, cúi đầu lặp lại: "Tiểu nhân không biết."

Mộ Tử Duyệt choáng váng suýt ngã, vội bắt lấy bả vai người hầu, khiến người hầu kia đau hô lên. Nàng hít sâu một hơi, lạnh lùng nói: "Hắn đi tấn công Lộ Dương và Quảng Thiên phải không!"

***

Hạ Diệc Hiên đứng ở trên cao, trông về thành Lộ Dương ở xa. Trên tường thành, tiếng chém giết vang trời, khói thuốc khắp nơi. Vây thành đã gần một ngày một đêm, Tây Lăng quân chỉ còn dựa vào địa thế hiểm yếu để giữ thành.

Từ sau khi quân Tây Lăng đại bại, mật thám các nơi báo lại: triều đình Tây Lăng nổi lên một hồi sóng to gió lớn. Quả đúng như bọn họ phân tích, Uy Vũ tướng quân ra trận bị đổ hết toàn bộ trách nhiệm. Trước kia hắn liên tiếp đánh thắng mấy trận, đột nhiên có người phao tin trận này chắc bại, không ngờ lại thành thật.

Hạ Diệc Hiên suy tính: Chinh Tây quân mấy lần tấn công muốn đoạt lại hai thành Lộ Dương và Quảng Thiên, một khi gặp phải Uy Vũ tướng quân liền tan tác, mà gặp các tướng lĩnh khác liền đại thắng; trong Tây Lăng quân, lời đồn truyền đi khắp nơi. Mật thám cài ở Lộ Dương và Quảng Thiên đã ở trong thành truyền rãi lời đồn, nói là Uy Vũ tướng quân là do Đại Hạ phái đến làm đảo điên chính quyền Tây Lăng, cố ý kéo Tây Lăng vào cuộc nội chiến trong Đại Hạ, tạo thời cơ cho Đại Hạ phản công Tây Lăng, cướp lấy quốc thổ Tây Lăng.

Trịnh Quyết thành công tranh đoạt vương vị với huynh trưởng hắn, vừa mới ngồi lên long ỷ một năm, vây cánh chưa đủ, vẫn còn cố kỵ thế lực trong triều, trong khoảng thời gian ngắn cũng lâm vào tình thế chật vật, nghe nói đã muốn triệu hồi Uy Vũ tướng quân quay về.

Mà Uy Vũ tướng quân kia từ sau khi bại trận lui binh ở Quảng Thiên thì thủ vững cửa thành không ra. Bình Nam quân mấy lần đến khiêu khích đều vô ích. Cũng may, tướng lĩnh Tây Lăng quân trấn thủ Lộ Dương lại không nghe lệnh hắn, nôn nóng lập công, dẫn binh nghênh chiến Chinh Tây quân, bị Ứng Lạc và Khúc Quân Nghị đánh bại, không thể quay về thành lộ Dương, ở ngoài thành chém giết suốt một ngày rồi chạy về thành Quảng Thiên cầu cứu.

Quân coi giữ quận Sư Sơn cùng hai đạo quân Chinh Tây dưới sự chỉ huy của Hạ Diệc Hiên ba mặt vây thành, bắt đầu tổng tấn công thành Lộ Dương.

Mắt thấy thắng lợi đã gần, nhưng trong lòng Hạ Diệc Hiên không có nửa phần vui sướng. Cảnh tượng mấy ngày trước cứ tái hiện trong hắn. Hắn biết Mộ Tử Duyệt ngay từ đầu thích là Thẩm Nhược Thần. Nam tử tao nhã tuấn dật đó cho tới bây giờ đối với nàng vẫn có một lực hấp dẫn không thể hiểu nỗi! Thế nhưng, mặc dù đã biết vậy, khi hắn nhìn thấy hai người ôm nhau ở cùng một chỗ, sao tim gan vẫn đau đến thế?

Hay là hắn và nàng chung quy không có duyên phận. Tình cảm hắn dành cho nàng từ thuở niên thiếu, bởi vì nàng ngây thơ không biết mà hóa thành nước chảy về biển; vài năm trước cầu hôn, bởi vì đủ loại nguyên nhân mà thành công dã tràng; mà nay khổ luyến, lại bởi vì tình sâu duyên cạn đành bại dưới tay người khác...

Chỉ là mới nghĩ đến hoàn toàn dứt bỏ tình cảm với người này, hắn liền không thể chịu đựng được. Mới cách biệt chỉ có mấy ngày mà hắn đã thấy như vài năm. Thời gian ly biệt quá lâu đã ngốn hết nhẫn nại cùng kiên trì vốn có trong hắn, nếu từ nay về sau không bao giờ có thể thấy nàng nữa, cuộc sống còn có gì để hắn luyến tiếc?

Đột nhiên, trong thành, một phát đạn tín hiệu phóng lên cao, tiếng rít bén nhọn vang vọng tầng mây. Quân Đại Hạ chợt hoan hô: nội ứng Chinh Tây quân trong thành đã sắp chiếm được cổng phía đông, thành Lộ Dương chẳng mấy chốc sẽ bị thu phục!

Đội thân vệ trên cao cũng vui sướng, đồng thanh chúc mừng. Hạ Diệc Hiên thở phào nhẹ nhõm, khẩn cấp giơ roi ngựa trong tay: "Đi, chúng ta đi xuống nhìn một cái!"

Bỗng, trên đỉnh sườn núi phía bắc, tiếng binh khí giao đấu hỗn loạn vang lên trong tiếng hoan hô mừng thắng trận.

Như cảm ứng được điều gì, Hạ Diệc Hiên nghi hoặc nhìn chung quan. Từ phía thành Quảng Dương, mấy thân ảnh đang cưỡi ngựa như bay về phía hắn.

Thân ảnh kia càng ngày càng gần, một tay cầm cương ghì đầu ngựa, thần sắc lo lắng, đúng là Mộ Tử Duyệt.

Hạ Diệc Hiên tham lam nhìn thân ảnh của nàng, lại có chút tức giận và bất đắc dĩ: "Thật là lớn mật!"

"Tránh ra! Hạ Diệc Hiên, mau tránh ra!" Mộ Tử Duyệt gào lên thê lương, Hạ Diệc Hiên giật mình. Chợt, một âm thanh xé gió vang lên, một mũi tên từ sau lưng hắn lao tới.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net