Ngoại truyện 1: Chaeyoung và Jimin (phần 2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bọn cho vay nặng lãi lại tới nhà, nhưng lần này thái độ tốt một cách kỳ lạ, chúng cho Chaeyoung thời hạn một tuần lễ để trả hết năm mươi triệu won.

Năm mươi triệu won đối với một gia đình bình thường mà nói thì không phải con số nhỏ, chưa gom được đủ tiền, Chaeyoung quyết định trước tiên quay về thành phố Seoul. Một đêm trước ngày đi, Hye Ri gọi điện tới nói là đã trở về, hẹn cô ra ngoài chơi.

Chaeyoung đâu còn tâm tư mà đi chơi, cô ngồi trong quán rượu nghe Hye Ri thao thao bất tuyệt, buồn bực uống hết ly rượu này đến ly rượu khác. Thực ra cô có một thói quen rất không tốt, cứ gặp chuyện gì không vui là lại muốn chuốc say bản thân, sau khi não bộ đã tê liệt thì chẳng cần phải suy nghĩ gì nữa.

Hye Ri nói: "Chaeyoung, tháng trước có buổi họp lớp, tiếc là không có cậu."

"Vui chứ?" Chaeyoung thuận miệng hỏi một câu.

"Vui, nhưng mà..." Hye Ri cụp mắt, ngắm nghía chén rượu, nói: "Nhưng mà Chanyeol uống nhiều quá, miệng không ngừng gọi tên cậu. Hai người các cậu chia tay thật đáng tiếc! Nếu không phải cha mẹ anh ấy..."

Chaeyoung cắt ngang lời cô: "Đừng nói những chuyện đó nữa, uống đi!" Lại thêm một chai rượu bị rót cạn.

...

Hai ngày nay Park Jimin không thể tập trung được vào việc gì, gương mặt đầy nước mắt kia cứ hiện lên trước mắt anh, làm hại anh đến ngay cả chơi bài cũng không thuận lợi.

Quẳng xấp bài trong tay lên bàn, Park Jimin ủ rũ ngả người ra ghế sofa. Dong In hí hoáy bài trong tay, nói: "Dong Hyuk đã dặn dò bọn người đó xong hết rồi, cậu còn lo lắng cái gì!"

"Lo lắng vì sao cô ấy còn chưa tới nhờ vả tôi." Park Jimin nói.

Dong In cười nhạo: "Ấu trĩ!"

Park Jimin liếc nhìn anh ta. "Ấu trĩ thì sao! Chẳng lẽ cậu chưa từng ấu trĩ à?"

Anh rất muốn thấy bộ dạng cô cùng đường phải chịu thua trước mặt anh.

Ngoài cửa không biết có ai lớn tiếng gọi, "Dong In, bà xã tìm anh kìa."

Dong In hốt hoảng ném xấp bài trong tay, chỉnh trang lại quần áo rồi đi ra ngoài, cửa phòng bao vừa mở ra, má bên phải bỗng bị ăn một cái tát thật mạnh, cơn đau ập đến khiến anh ta nhe răng trợn mắt xuýt xoa. Park Jimin trợn trừng mắt, sau khi nhìn rõ người vừa tới là ai, vội vàng bật dậy khỏi ghế sofa. Vợ của Dong In là người phụ nữ ra tay tàn nhẫn nhất mà anh từng gặp.

Junna vừa níu cà vạt của Dong In kéo vào ghế sofa vừa dạy dỗ, thấy tình thế không ổn, Park Jimin khẩn trương nhường chỗ, cười giả lả nói: "Tôi còn có việc, đi trước, hai người cứ từ từ trao đổi, từ từ trao đổi."

Lúc cửa khép lại, Park Jimin nghe thấy rất rõ tiếng kêu đau đớn của Dong In. Chẳng ai ngờ được, Dong In nóng tính trước mặt người ngoài, chỉ một cái nhíu mày cũng khiến kẻ khác sợ suốt ba ngày lại là một tên bị vợ quản thúc.

Park Jimin lắc lắc đầu đi xuống.

Lúc đi ra khỏi toilet suýt nữa bị một con ma men đụng vào, Park Jimin cố kìm chế cơn giận, lớn tiếng, "Đi ra ngoài không... mang theo mắt à?" Mấy chữ đằng sau gần như bị nghẹn lại trong miệng.

Bởi vì cô gái có khuôn mặt say rượu đỏ hồng, ánh mắt mơ màng kia không phải Chaeyoung thì là ai. Park Jimin dìu cô qua một bên, ôm vai cô hỏi: "Con gái con đứa mà tự chuốc say mình thành ra thế này, đi cùng ai, bạn em đâu?"

"Không, không biết!" Chaeyoung uống đến hồ đồ, đầu lắc lư loạn xạ.

Cả nam lẫn nữ ra vào toilet đều dùng ánh mắt mờ ám đánh giá hai người, Park Jimin nhăn mày nói: "Uống chẳng còn biết trời đất là gì, không sợ gặp phải kẻ xấu sao!"

Park Jimin cúi người bế cô lên.

Ra khỏi toilet, Hye Ri ngó nghiêng bốn phía tìm người...

Trong chiếc xe con đắt tiền, Chaeyoung say không còn biết gì nữa, thân thể mềm nhũn như cọng bún ngả vào người Park Jimin. Ở bên cạnh là người con gái vẫn ngày đêm mong nhớ, Park Jimin cảm thấy lâng lâng, ôm chặt thân thể có hương thơm của rượu, nghiêng đầu ngắm nghía, bình thường ngang ngược mạnh mẽ là vậy mà sau khi say rượu lại mềm mại như một con mèo con khiến người ta yêu mến.

Anh nhìn khuôn mặt ửng đỏ, đôi môi hồng đầy đặn, bộ ngực bị chèn ép trong chiếc áo sơ mi, trong đầu tưởng tượng ra cảnh cô mặc đồng phục cảnh sát thật quyến rũ.

Chaeyoung đầu óc choáng váng, tay túm vạt áo miệng lẩm bẩm kêu nóng, mấy chiếc cúc áo sơ mi bị bung ra, hai gò mềm mịn và khe sâu thình lình phơi bày trước mắt Park Jimin.

Hơi nóng bừng bừng bốc lên, Park Jimin tinh lực sôi trào sao có thể chịu được loại cám dỗ này, anh vừa căng thẳng nhìn đường, vừa vội vàng đè lại bàn tay nhỏ bé không ngoan ngoãn.

Thực ra, anh chỉ là một tên lưu manh trong tư tưởng, đến khi thật sự hành động thì lại không có gan, đâu dám cưỡng ép ai, làm hại ai chứ.

Chaeyoung khó chịu vặn vẹo lung tung trong lòng anh, Park Jimin sầm mặt quát lớn: "Ngoan ngoãn một chút, nếu không sẽ ném em xuống xe."

Vào khách sạn, thuê phòng, lên giường.

Thu xếp xong, Park Jimin vừa định đi thì tay bỗng bị giữ chặt, Chaeyoung ánh mắt mơ màng níu tay áo anh, nói lớn: "Đừng đi, đừng, ném tôi xuống!"

"Bảo tôi ở lại làm gì?" Park Jimin nhìn đôi mắt rưng rưng kia, mềm lòng, lại ngồi xuống bên giường, nói thầm: "Chẳng trách người ta vẫn nói phụ nữ khi say rất nguy hiểm, có biết giữ tôi lại sẽ xảy ra chuyện gì không?"

Cánh tay mềm mại từ phía sau vòng lên, ôm lấy eo anh. Chaeyoung ôm anh, cái đầu nhỏ cọ cọ vào tấm lưng rộng lớn. Park Jimin như bị điểm huyệt, không dám động đậy, tim bỗng nhiên đập thình thịch điên cuồng trong lồng ngực.

Tình huống gì thế này!

"Chanyeol, em rất nhớ anh!"

Cô tưởng nhầm anh là tên cảnh sát kia!

Mẹ kiếp!

Park Jimin đẩy cánh tay cô, xoay người sang, hai ngón tay giữ chặt cằm nhỏ của cô, giọng nói hung dữ: "Nhìn cho rõ khuôn mặt này, tôi là Park Jimin, Park Jimin, Park Jimin." Nhóc con chết tiệt, đừng tưởng rằng tôi đây sẽ không nổi giận với em.

Chaeyoung đau đến nhíu mày, Park Jimin thả lỏng tay, hỏi: "Giờ đã biết tôi là ai chưa?"

"Park... Ji... Ọe..." Tất cả những gì có trong dạ dày đều tuôn ra hết, Chaeyoung nôn dữ dội, làm bẩn quần áo của chính mình còn chưa nói, ngay cả Park Jimin cũng không may mắn thoát khỏi, tay áo Âu phục bị dính bẩn.

"Ầy! Ghê chết đi được." Park Jimin cau mày cởi áo ra, gọi phục vụ phòng. Chỉ lát sau hai nữ nhân viên phục vụ đã đến thu dọn, lúc giúp Chaeyoung cởi áo, cô còn vừa vùng vẫy vừa khóc.

Park Jimin đứng ở cửa nghe không chịu nổi, quay đầu lại gầm lên: "Thôi thôi, ra ngoài hết đi!"

Hai nữ nhân viên phục vụ như được ban ơn, nối đuôi nhau đi ra ngoài. Park Jimin hậm hực đóng cửa, bất mãn nói: "Tay chân vụng về đến quần áo cũng không thay nổi thì còn làm được cái gì!"

Chaeyoung chỉ mặc mỗi nội y cuộn tròn trên giường, bị giày vò một lúc cô cũng đã hơi tỉnh táo, ánh mắt mơ hồ nhìn người đàn ông đang đi tới gần mình.

Park Jimin đi vào mới nhìn rõ cô đang mặc một bộ nội y bằng ren màu trắng, hai gò mềm mại dưới lớp vải gợi lên ham muốn, phong cảnh giữa hai chân như ẩn như hiện. Dáng người cô rất đẹp, gầy ở những chỗ nên gầy, béo ở những chỗ nên béo, là kiểu mà đàn ông rất thích, nhưng anh lại càng thích dáng vẻ cô khi mặc cảnh phục hơn.

Tư thế hiên ngang, oai phong khí phách.

Park Jimin cau mày kéo một cái ga giường trên chiếc giường khác ném vào đầu cô. Chaeyoung luống cuống dắt chiếc ga giường che kín thân thể rồi xoay người sang chỗ khác.

Cô chỉ cần một chiêu là đánh gục anh, chẳng cần phải sợ anh sẽ làm chuyện gì không đứng đắn!

Trong phòng tắm truyền ra tiếng nước chảy ào ào, một lát sau là tiếng bước chân đàn ông cùng tiếng xột xoạt trên giường.

Đèn tắt, căn phòng im ắng, tĩnh lặng đến mức có thể nghe được tiếng hít thở của nhau.

Không biết đã qua bao lâu, trong bóng tối vang lên tiếng nói.

"Nếu như em nhờ tôi, tôi có thể cho em mượn năm mươi triệu."

Chaeyoung cắn chặt môi không lên tiếng, không hiểu sao, cô không muốn liên lụy tiền bạc với anh. Cảm giác này không giống như đối với Hye Ri, không muốn làm phiền người thân thiết nhất.

Nhưng anh thì không phải người thân thiết nhất của cô!

Park Jimin nghiêng đầu nhìn thoáng qua bóng lưng quật cường, nhủ thầm: Để xem em có thể chống chọi bao lâu.

Trong căn phòng tối đen như mực, hai người nằm trên hai chiếc giường đều có tâm sự dần chìm vào giấc ngủ, họ không hề hay biết, thế giới bên ngoài đang trời long đất lở, cảnh sát ráo riết tìm người khắp nơi.

Các đội cảnh sát liên kết cùng nhau truy quét tội phạm, Chanyeol gặp Hye Ri trong quán bar, biết được Chaeyoung say rượu giờ không rõ tung tích.

Một cô gái say đến nỗi không biết mình là ai mất tích trong đêm, không chuyện gì có thể khiến người ta lo lắng hơn được nữa. Hye Ri lo phát khóc, níu tay Chanyeol xin anh giúp đỡ. Chanyeol không nói hai lời, đi kiểm tra camera giám sát của quán bar và các giao lộ.

Trong lòng anh còn sốt ruột lo lắng cho Chaeyoung hơn Hye Ri nhiều.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net