Ngoại truyện 1: Chaeyoung và Jimin (phần 4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lần đầu tiên tham dự tiệc kiểu này, Chaeyoung vô cùng căng thẳng, bám chặt lấy cánh tay Park Jimin.

"Đừng căng thẳng, cứ thư giãn, đừng làm vẻ mặt đau khổ như thế, chỉ cần mỉm cười với người ta là được. Dùng thái độ mà em hay cư xử với những người vi phạm giao thông ấy, mỉm cười, khóe môi cong lên, hơi hé răng ra, đúng rồi, chính là như vậy."

Park Jimin vô cùng hài lòng với những gì anh vừa dạy cho Chaeyoung.

Chaeyoung cũng dần dần thích ứng với hoàn cảnh này, đi theo Park Jimin và một đám quan chức cao sang, gật đầu mỉm cười hoặc là chào hỏi vài câu. Hye Ri cũng xen lẫn trong đám người, tìm thấy Chaeyoung, cô kéo bạn vào một góc tâm sự chuyện phụ nữ.

Ba là thị trưởng, mẹ là doanh nhân, với chức danh con nhà quyền thế giàu sang, đội trưởng đội cảnh sát hình sự Park Chanyeol được rất nhiều cô gái trẻ ái mộ.

Nhưng trong hội trường tổ chức tiệc to thế này, ánh mắt anh ta sáng rực, chỉ vì một người.

Mang vào đôi giày thủy tinh, cô bé lọ lem liền trở thành công chúa.

Lần đầu tiên Chaeyoung có cảm giác mình ngang hàng với Chanyeol, cô giương cằm, nhìn thẳng vào người đàn ông đang đi tới, sự tự ti vẫn theo cô nhiều năm nay đã bị cảm giác bản thân là công chúa hơn người thay thế. Cô cảm thán: Nếu như mình cũng có gia thế ngạo nghễ như anh thì thật tốt.

Tiếc là thượng đế không ưu ái cô, cho cô sinh ra trong một gia đình như vậy.

Chúng ta không thể lựa chọn cha mẹ, lựa chọn xuất thân, nhưng chúng ta có thể lựa chọn con đường đi cho chính mình, lựa chọn cuộc đời sau này.

Chaeyoung tỏ ra thoải mái.

Chanyeol nhìn vẻ đẹp rung động lòng người của cô, nhàn nhạt nói: "Chaeyoung, chúng ta làm hòa đi!"

"Làm hòa?" Chaeyoung nhìn Park Jimin đang trò chuyện vui vẻ ở bên cạnh, nói: "Tôi đã ngủ với anh ấy, anh vẫn có thể tha thứ sao?"

"Chaeyoung, đừng coi anh như thằng ngốc, chuyện như thế nào, anh còn rõ hơn em." Chanyeol tiến lại gần, hơi thở phả lên mặt cô, đè thấp giọng: "Kể cả lòng em, anh cũng rất rõ, em yêu anh."

Đúng là cô yêu anh, chuyện đó Chaeyoung chẳng cần giấu giếm.

"Park Chanyeol, tôi yêu anh, nhưng như thế thì sao? Tôi đã nói rồi, gia đình anh không thể chấp nhận loại người có xuất thân như tôi, anh yêu tôi nhưng cũng không thể ngăn được sự châm chọc khiêu khích của cha mẹ anh đối với tôi, tôi không muốn sống một cách hèn kém, lúc nào cũng phải nhìn sắc mặt người khác. Tôi nghĩ cha mẹ sinh tôi ra cũng không hề mong tôi sẽ gả vào nhà nào mà phải chịu sự khinh bỉ xem thường. Nửa đời người tôi đã phải sống trong đè nén, sau này tôi muốn được người ta nâng niu trong lòng bàn tay, được người ta che chở, anh ấy và cả người nhà đều đối xử với tôi rất tốt."

Chanyeol dời ánh mắt nhìn về phía mẹ mình vừa đi vào đại sảnh. Đúng lúc bà cũng nhìn thấy Chaeyoung, sau khi sửng sốt, bà ta lặng lẽ đưa mắt lườm con trai. Chanyeol thu hồi ánh mắt, cắn răng đưa ra quyết định: "Vậy thì hai chúng ta rời khỏi nơi này."

"Không." Chaeyoung nói vô cùng bình tĩnh: "Park Chanyeol, tôi không thể phá hoại tương lai của anh. Không có tôi, anh có thể tìm được người phụ nữ tốt hơn tôi rất nhiều, không có anh, tôi cũng có thể tìm được người đàn ông của mình." Tình yêu không phải là tất cả cuộc sống, Chaeyoung vẫn luôn tự nói với mình như vậy.

...

Giữa một đám doanh nhân, Park Jimin vẫn nổi bật nhất, tập đoàn Park Thị dưới quyền của anh có lợi nhuận hàng năm lên tới con số gần một tỷ, ngay cả phu nhân thị trưởng mẹ của Chanyeol cũng muốn trèo lên ngọn cây cao Park Thị. Đang tán gẫu nhưng ánh mắt Park Jimin vẫn luôn chăm chú hướng về phía Chaeyoung, anh nâng ly rượu, nói với bà ta: "Phu nhân con trai bà thật là tuấn tú lịch sự! Chắc hẳn có không ít thiếu nữ hiền thục con nhà quyền quý thầm ái mộ!"

"Đâu có, đâu có, Park tổng mới thật là anh tuấn xuất sắc, là rồng trong biển người [1]." Bà ta khách sáo tán dương, ánh mắt nhìn Chaeyoung lộ rõ vẻ chán ghét, bà ta không hề ý tứ nói: "Đứa con trai này của tôi đúng là có không ít con gái theo đuổi, nhưng người mà nó thích lúc nào cũng là loại mà tôi không thích. Chẳng hiểu con gái thời nay thế nào, không cố gắng tự phấn đấu bằng chính sức mình mà chỉ toàn muốn dựa vào đàn ông, ham hư vinh, lòng dạ khó lường."

[1] Nhân trung chi long: rồng trong biển người, ý chỉ người tài giỏi, xuất chúng.

"Cảnh sát hình sự đều có con mắt rất tinh đời, người mà cậu nhà vừa ý chắc hẳn không hề tầm thường!" Park Jimin đáp.

Bà ta càng nhìn Chaeyoung càng cảm thấy bực bội, "Đàn ông nhìn đàn bà cũng chỉ chú ý đến cái mã bề ngoài hời hợt thôi!"

"Nói vậy, cô gái kia chắc hẳn rất đẹp, nếu không thì lấy cái gì mà quyến rũ được cậu nhà!" Park Jimin cười cười dẫn dắt bà ta vào bẫy.

Bà ta cười, "Park tổng, cậu thấy cô gái mặc váy trắng bên cạnh Chanyeol có xinh đẹp không?"

"Đẹp, ai cũng thấy được vẻ đẹp của cô ấy, nhìn quanh thì trong đại sảnh này không có ai xinh đẹp hơn cô ấy cả." Park Jimin nói rất thật lòng, trong mắt anh, Chaeyoung thực sự là cô gái xinh đẹp nhất.

Bà ta ghét nhất là có ai khen ngợi người mà bà ta không thích, nét mặt bắt đầu chua ngoa: "Vậy thì Park tổng nên cẩn thận, cô ta chính là đứa con gái ham hư vinh, lòng dạ khó lường, sống chết quấn lấy con trai tôi mà tôi vừa nhắc đến đấy."

"Phu nhân, có phải bà đã hiểu lầm gì rồi không?"

"Làm sao mà nhầm được, cô ta chính là người liều mạng quấn lấy con trai tôi không rời."

"Tôi thấy người liều mạng quấn lấy là con trai bà mới đúng!" Bà ta ngẩng đầu nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Park Jimin.

"Trong thành phố này, không có ai dám vô lễ với người phụ nữ của Park Jimin tôi, cho nên, nhất thiết đừng để tôi nghe thấy một lần nữa, bà hãy quản giáo con trai mình cho tốt, đừng có làm phiền người phụ nữ của tôi."

Dưới ánh mắt kinh ngạc của bà ta, Park Jimin uống nốt chỗ rượu còn lại trong ly, đặt chiếc ly rỗng lên khay của người phục vụ vừa đi ngang qua, hơi giận dữ đi về phía Chaeyoung.

"Em yêu!"

Chaeyoung quay đầu, một nụ hôn nhẹ như cánh bướm đậu vào má cô. Chaeyoung che dấu sự ngạc nhiên và hơi nhộn nhạo trong lòng, ánh mắt liếc thấy gương mặt phẫn nộ của Chanyeol, cô kiễng chân, khẽ hôn lên môi Park Jimin như chuồn chuồn lướt nước.

Nụ hôn môi bất ngờ khiến trái tim Park Jimin như nhảy lên tận cổ họng, cảm giác tuyệt vời vừa căng thẳng vừa kích thích nhưng lại cắt đứt thật không đúng lúc.

Anh biết cô chỉ đang diễn trò, nhưng anh cũng phải tham gia chứ!

Bàn tay nhỏ bé của Chaeyoung túm chặt cà vạt của anh, cô gắt giọng: "Sao bây giờ anh mới đến tìm người ta!"

Park Jimin nở nụ cười tươi phơi phới, ôm eo cô nói: "Không vui à, vậy anh xin lỗi!"

"Xin lỗi thì được cái gì!" Chaeyoung ngờ nghệch kéo kéo áo anh.

"Vậy anh đền bù được chưa!" Đây mới là kết quả mà Park Jimin muốn.

Anh quả thực có khả năng đó, dẫn dắt người ta tới bất cứ nơi nào anh muốn.

Nụ hôn bất ngờ đột ngột áp xuống, lúc hai đôi môi tiếp xúc gần gũi, Chaeyoung không hề cảm thấy chán ghét như cô tưởng tượng, mà ngược lại là cảm giác ngọt ngào, không thể tin nổi, lẽ nào cô đã thật sự dao động?

Nhớ tới Chanyeol còn đang ở bên cạnh, cô cảm thấy lúng túng, không dám đắm chìm vào nụ hôn mà chỉ bị động đón nhận.

Park Jimin không quan tâm, vừa hôn cô vừa oán thầm: Đây là bộ dạng làm nũng của em với đàn ông sao? Thế này thích hơn nhiều so với dáng vẻ nghiêm túc mạnh mẽ. Nhưng mà, Chaeyoung, diễn kịch thì phải có thù lao, tôi lấy một nụ hôn cũng không phải là quá đáng!

Chanyeol không thể nào chấp nhận việc người con gái mình yêu hôn người đàn ông khác ngay trước mắt mình, nắm đấm vừa giơ lên đã bị ai đó kéo xuống.

Là mẹ anh ta.

"Đừng làm mẹ mất mặt." Lời nói phun ra từ kẽ răng, bà ta giữ chặt tay con trai, cứng rắn kéo anh ta ra khỏi vòng thị phi rắc rối.

Ánh mắt đảo qua bóng lưng đang dần xa, khóe mắt Chaeyoung hoe đỏ, trong lòng cô rất khó chịu...

Sau khi kết thúc bữa tiệc, Park Jimin lái xe đưa Chaeyoung về nhà, để đáp lễ lại nụ hôn ban nãy, Chaeyoung hung hãn đạp cho Park Jimin một phát. Park Jimin tựa vào cửa xe xoa xoa bắp chân, đau đến nỗi nhe răng trợn mắt nhưng không hề cảm thấy thiệt thòi.

Hôn một cái, ăn một đạp, đáng giá!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net