Chương 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trời dần tối sầm xuống.

Không khí u ám, nặng nề đè lên cả thế giới.

Trăng lạnh thoáng lộ ra một chút ánh sáng, mây đen lại nhanh chóng kéo tới che lấp đi. Trời đất nhất thời sa vào trong một mảng hắc ám, tĩnh mịch như một cỗ quan tài cực lớn, từ từ khép lại rất đáng sợ.

Hàn Huyền Phi vẫn ngơ ngác ngồi bên cửa sổ, hai tay nắm chặt vạt áo mình, giống như một tượng gỗ .....

Hắn rất sợ .......hắn sợ có người đến, đưa hắn đi, lại bị lăng nhục! Hắn thà bị đánh chết, thà bị bị hình pháp tàn khốc hành hạ đến chết, cũng không muốn bị nhục nhã!

Hắn rất muốn chết ........rất muốn chết!

Chết rồi, thì không cần sợ loại lăng nhục đó khi nào thì lại đến ...... cảm thấy tất cả tôn nghêm đều bị lôi đi trong đau đớn!

Cạch một tiếng, ánh sáng chiếu vào trong gian phòng. Hàn Huyền Phi sợ sệt ngẩng đầu, dùng tay che ánh sáng đến đột ngột, một lúc lâu mới nhìn rõ, người đang lặng lẽ đứng ở đó.

Kỳ Dịch!

Hàn Huyền Phi sợ đến gần như nhảy dựng lên.

Phải không, có phải là lại đến dùng cách gì đó để vũ nhục tôi không? Lại muốn, lại muốn .......trong đầu toàn là nỗi sợ hãi, không thể cảm nhận được bất cứ thứ gì khác. Hàn Huyền Phi kinh hãi mở mắt, tuyệt vọng nhìn Kỳ Dịch từ từ tiến lại gần .......

Tất cả đều thay đổi rồi, người nam nhân soái khí tâm cao khí ngạo lúc đầu, đã biến mất không còn thấy được chút nào nữa. Lúc này chỉ có người đang phát run co vào trong góc, yếu đuối như vậy, yếu đuối đến xa lạ .....khiến người ta phải đau lòng như vậy ......

Kỳ Dịch cảm thấy một luồng chua chát rất nồng tan ra trong tim .....Kỳ Dương nói không sai, bộ dạng này, chết đối với hắn mà nói, ngược lại là một chuyện tốt!

Giết hắn đi .......

Sao có thể nhẫn tâm như vậy, nhẫn tâm thấy hắn như thế này ....

Nuốt xuống sự chua xót cay đắng trong lòng, Kỳ Dịch đem cái li trong tay đặt lên trên bàn. "Cậu không phải rất muốn chết sao? .......Đây là li nước có thuốc độc, cậu uống rồi sẽ chết thôi!"

Nghe thấy chữ chết, Hàn Huyền Phi nhạy cảm lập tức thẳng người lên, nhìn li nước đó .......Hắn không tin sự việc lại đơn giản như vậy, không biết Kỳ Dịch lại muốn giở trò gì! Hàn Huyền Phi nghi hoặc nhìn Kỳ Dịch, lại trĩu mắt xuống .....

Kỳ Dịch ngồi lên sofa, dùng âm thanh rất mệt mỏi nói: "Bỏ đi, tôi cũng không muốn hành hạ cậu nữa. Sự việc sẽ kết thúc như thế này, cậu chết rồi, tôi cũng được giải thoát."

Hàn Huyền Phi bán tín bán nghi nhìn Kỳ Dịch một lần nữa, thấy Kỳ Dịch thần tình âm u, nhắm mắt dựa vào sofa, giống như không muốn nhìn hắn .....

Là thật đó!

Đầu Hàn Huyền Phi dần dần minh mẫn lên ......

Là thật! Tôi thật sự có thể chết rồi!

Tất cả đau khổ đều có thể kết thúc rồi! Sẽ không còn những loại lăng nhục đáng sợ chờ mình nữa! Tất cả, tất cả đều có thể kết thúc rồi! Hàn Huyền Phi kích động đến nước mắt cũng sắp rơi xuống rồi.

Không biết khí lực từ đâu toát ra, để hắn bò rất nhanh đến bên bàn trà, dùng đôi tay vẫn luôn run rẩy, bưng cái li đầy nước đó ......

Đôi tay run một cái, nước trong li bị dao động. Hàn Huyền Phi khẩn trương ----không biết nước có đổ ra chút nào không, có ảnh hưởng đến hiệu quả không .....

Nhất thiết không thể để nước đổ ra! Nhất thiết không thể .....

Hắn tận hết khả năng mới giữ được hơi thở ổn định, trong lòng luôn lặp lại, làm cho bản thân đừng quá kích động .....hai mắt hắn nhìn chằm chằm vào mặt nước, rất cẩn thận dùng hai tay bưng cái li, thận trọng kê lên miệng ......

Quá tốt rồi! Quá tốt rồi! Cuối cùng có thể chết rồi!

Thật sự rất tốt .....

Dường như trước giờ chưa từng cảm thấy thoải mái như thế này, cơ thể lâng lâng, giống như hoa lan mềm mại bay trên không trung ....

Trong phút chốc trước khi đổ nước vào, Hàn Huyền Phi đã cười! Hắn thật sự cảm thấy rất vui mừng! Cuối cùng đã kết thúc rồi! Sẽ không có bất kì đau khổ nào nữa .......

Kỳ Dịch không dám tin vào mắt mình .....

Hắn thấy Hàn Huyền Phi cười rồi ......

Không phải là nụ cười khó hiểu, là một nụ cười chân chính! Giống như mây đen qua đi, ánh mặt trời xán lạng chiếu xuống mặt đất đóng băng, sáng rực khoan khoái!

Kỳ Dịch khóc rồi!

Hắn nhảy lên, một phát đánh đổ cái li đó!

Cái li rơi vỡ trên mặt đất, phát ra tiếng giòn vang, những mảnh thuỷ tinh vỡ tan nước chảy tràn ra, dưới ánh đèn, phát ra một tia sáng huyền bí .......

"Không! Không! Cậu đừng mơ! Tôi sẽ không để cậu chết đâu, cậu từ bỏ đi! Tôi sẽ không cho cậu được lợi đâu! Tôi sẽ quấn lấy cậu cả đời này!" Kỳ Dịch rơi nước mắt, gào đến khàn cả giọng. Hắn một cước đá Hàn Huyền Phi ngã xuống đất, nộ khí đùng đùng lao ra khỏi phòng.

"Lưu Minh Viễn, vào phòng thu dọn đi!"

Hàn Huyền Phi bị đá nằm rạp trên đất, ngơ ngác nhìn vệt nước tứ tán, khóc đến không còn nước mắt .....mặc cho người ta kéo hắn lên, đặt lên giường. Hắn chỉ động một cái nhìn về phía trước, giống như một người đã chết .....

Thu dọn xong những mảnh thuỷ tinh vỡ, lau đi vệt nước, tắt đèn, khép cửa lại, Lưu Minh Viễn nhẹ chân nhẹ tay đi ra ngoài .....

Rất lâu Hàn Huyền Phi mới động một cái, kéo chăn xuống, đưa tay đến trước mặt .....một mảnh thuỷ tinh vỡ sắc nhọn loé lên lên một tia sáng, màu xanh u ám ....

Hàn Huyền Phi xem mảnh thuỷ tinh đó như bảo bối nắm trong tay, dán chặt lên ngực .......Hắn lại mở tay ra, tinh tế nhìn mảnh vỡ phát ra tia hào quang .......Hắn sao từ trước giờ không phát hiện ra, thuỷ tinh vỡ, dưới ánh trăng yếu ớt, lại chiếu ra một màu sắc đẹp như vậy ......

Hắn lộ ra một tia tiếu ý, rất nhạt, mang theo hi vọng, và một chút nhẹ nhõm .....

Chỉ có cách này! Chỉ có cách này có thể làm mình chết đi! Ông trời, ông phù hộ tôi được không? Để tôi có thể thành công! Để tôi chắc chắn chết đi!

Ông trời phù hộ!

Hàn Huyền Phi rất thành kính tâm niệm.

Có người sắp vào rồi! Hàn Huyền Phi lập tức không để lộ dấu vết đem mảnh thuỷ tinh giấu dưới gối, nhắm mắt lại. Hắn biết đó chỉ là người đến kiểm tra hắn theo giờ. Người đó quan sát Hàn Huyền Phi một lát, lấy tay hắn ra khỏi chăn, không phát hiện được chuyện gì khác thường, liền đi ra.

Chờ người đó vừa đi, Hàn Huyền Phi lập tức thả lỏng thở hắt ra, chậm rãi đưa tay xuống gối, lấy mảnh thuỷ tinh ra ......

Hắn đưa tay lên cổ .......

Chỉ có cách này thôi!

Để chúng ta cược thời gian đi!

Hắn cắn chặt răng, xuất ra tất cả sức lực, dùng mãnh vỡ sắc bén đó, kiên quyết cắt vào động mạch ở cổ của mình!

..........

Kỳ Dương chạy vội vào trong bệnh viện.

Khi nhìn thấy Kỳ Dịch ngồi trước phòng phẫu thuật, ngước gương mặt trắng bệch nhìn mình, Kỳ Dịch xém chút đã ngã xuống đất.

Kỳ Dương mở to miệng hít lấy không khí, nhìn thấy ánh đèn "Đang phẩu thuật", đi đến bên cạnh Kỳ Dịch, đem hắn ôm vào lòng.

Vừa nghe được tin Hàn Huyền Phi tự sát, hắn đã vội vã chạy như bay đến đây. Hắn sợ Hàn Huyền Phi xảy ra chuyện gì, Kỳ Dịch tâm tình cực kì bất ổn, sẽ làm ra chuyện gì đó.

"Không sao rồi. Có một bác sĩ vừa ra đã nói, vì được phát hiện kịp thời, sẽ không xảy ra vấn đế lớn lắm đâu. Họ sẽ rất nhanh trở ra đây thôi."

Ngữ khí của Kỳ Dịch bình tĩnh, ngược lại làm cho Kỳ Dương cảm thấy một luồng hàn khí tự tận tâm can xông lên. Hắn thả lỏng hai tay, bất an dò xét biểu hiện của Kỳ Dịch.

Kỳ Dịch lộ ra một nụ cười chua xót với Kỳ Dương: "Tôi cũng không sao, anh đừng lo lắng." Tiếng của hắn rất nhẹ, nhưng trong ánh mắt có sự kiên định!

".........Chờ hắn tỉnh lại, tôi còn phải chăm sóc hắn nữa, sao có thể xảy ra chuyện gì được."

Hắn xoay đầu, không nhìn vẻ mặt lo sợ của Kỳ Dương nữa ......không khí như dừng lưu động, nặng nề khiến người ta không thở nổi.

"Lúc đó, nhìn thấy hắn nằm trong vũng máu, tôi thật sự tưởng hắn đã chết rồi .....mặt hắn trắng như vậy, sờ không thấy mạch đập nữa." Kỳ Dịch mất đi nụ cười trên mặt. "Cho dù tôi ấn vết thương lại, nhưng máu vẫn phun ra rất nhiều, tôi cũng gấp đến sắp phát điên! Tôi nghĩ hắn sẽ chết chắc!"

"Lúc đó tôi rất sợ! Cực kì sợ! Tôi sợ hắn sẽ chết như vậy, tôi sợ sẽ không còn nhìn thấy hắn mở mắt ra nữa .....khi ngồi chờ ở đây, tôi mới dần dần không sợ nữa. Sợ cái gì chứ? Sợ hắn chết sao? Sợ mất đi hắn sao?"

"Chuyện này có gì đáng sợ? Hắn chết rồi, tôi sao có thể sống tiếp được? Tôi cũng chết đi, thì làm sao cảm nhận được nỗi đau mất đi hắn?"

Kỳ Dương kinh hãi thất sắc: "Tiểu Dịch, sao cậu có thể nghĩ như vậy? Cậu, cậu ......" Hắn đau lòng đến không thể nói tiếp, hai tay ôm chặt đầu, ngồi xụi lơ trên ghế.

May mắn! May là Hàn Huyền Phi không chết! May là hắn không chết!

Kỳ Dương sợ đến nỗi trong lòng bàn tay toàn là mồ hôi! Toàn thân mềm nhũn một chút sức lực cũng không có ......

"Trong giây phút tôi thấy hắn nằm trong vũng máu, tôi đã hiểu, tôi vốn bỏ không được hắn! Tôi vẫn luôn lừa dối bản thân, luôn tự nói với mình, tôi có thể không cần có hắn ......

Nhưng tôi sai rồi! Tôi yêu hắn, yêu đến bản thân không biết phải làm sao! Sau này tôi không cần nghĩ gì nữa, tôi phải chăm sóc cho hắn, ở bên cạnh hắn!"

"Nhưng hắn ....."

"Tôi biết, hắn nhất định là hận tôi đến chết! Nhưng tôi không quan tâm! Tôi không quản hắn có yêu tôi không, có hận tôi đến chết hay không! Tóm lại tôi sẽ không buông hắn ra, tôi phải vĩnh viễn ở cùng hắn!"

Trên mặt Kỳ Dịch loé lên một tia sáng đã mất đi từ lâu, làm cả người hắn hiện lên thần sắc hồng hào. Tất cả những chán nản trước đây, tất cả u ám đã bị quét sạch, hắn đã khôi phục lại bộ dạng bá đạo và tự tin quen thuộc trước mặt Kỳ Dương.

Kỳ Dương không biết mình nên mừng hay nên lo lắng, trong đầu đã rối lên, ngớ ra nhìn Kỳ Dịch.

"Anh, xin lỗi ......" Kỳ Dịch thu hồi ánh mắt nhìn nơi xa, bất an nhìn Kỳ Dương không lên tiếng. "Tôi làm khó cậu rồi ......"

"Đừng nói vậy ......." Kỳ Dương chua xót nhìn Kỳ Dịch, trong nửa năm này đã gầy đi rất nhiều.

"Tôi có lỗi với những huynh đệ đã chết, và những huynh đệ bị giam trong tù! Có lỗi với tất cả huynh đệ đi theo tôi! Tôi là một người vô dụng, tôi không xứng làm đại ca của bọn họ, tôi có lỗi với bọn họ!

.........Tôi, tôi muốn lui ra khỏi Tung Hoành!"

Hắn dùng tay ngăn không cho Kỳ Dương nói.

"Sau này, tôi chỉ muốn an phận làm một người dân bình thường cùng hắn trải qua những ngày tháng bình thường ......" Hắn giữ bả vai Kỳ Dương, tựa đầu lên. "Xin lỗi, anh, tôi làm anh thất vọng rồi, anh có tha thứ cho tôi không? Tôi biết anh sẽ tha thứ cho tôi ......"

Kỳ Dương sờ lên đầu hắn, thờ dài: "Sao tôi có thể trách cậu! Chỉ là cậu phải nghĩ cho thật kĩ!"

"Tôi đã nghĩ rất kĩ càng rồi! Tôi quyết định rồi!"

Thấy thần tình Kỳ Dịch quyết liệt như vậy, Kỳ Dương không còn gì để nói. Trong lòng hắn hiểu, nếu Hàn Huyền Phi chết đi, cũng sẽ bức Kỳ Dịch đến đường cùng!

Thấy Kỳ Dịch đau khổ như vậy, thấy bộ dạng hiện tại của Hàn Huyền Phi, Kỳ Dương từ lâu đã không còn hận nữa!

Bây giờ hắn chỉ biết, hắn không thể mất đi đứa em trai duy nhất này! Cho dù muốn hắn làm gì, hắn cũng bằng lòng! Hắn không thể mất đi Kỳ Dịch!

Nhưng sự việc có thể thuận lợi không?

Cá tính kịch liệt của Hàn Huyền Phi, bị làm đến như vậy, sao có thể tha thứ cho Kỳ Dịch?

Lấy tình cảm của Kỳ Dịch đối với các huynh đệ, hắn làm sao mà có thể không bận tâm về cảm nhận của các huynh đệ? Nếu không được sự tha thứ, Kỳ Dịch sao có thể thoát khỏi áy náy đè nặng trong lòng?

Trước mắt Kỳ Dương như có một bóng đen, dần dần áp xuống, hơi lạnh thấu xương, từng chút từng chút tràn vào trong cơ thể hắn, làm toàn thân hắn lạnh lẽo.

Hắn không khỏi run lên một trận, hai tay ôm chặt Kỳ Dịch, không dám buông lòng một chút. Hắn sợ sẽ có một ngày, trong vòng tay này sẽ trống rỗng, hắn sẽ không còn được ôm đứa em trai thân yêu này nữa ......

...........

Tối quá! Một mảng đen kịt! Tại sao lại như vậy? Tôi đang ở đâu?

Đúng rồi, tôi đã tự sát! Tôi đã cắt động mạch của mình!

Tôi đã chết chưa?

...........

Hàn Huyền Phi đột nhiên mở mắt ......trước mắt là một mảng màu xanh và êm ái! Hắn miễn cưỡng định thần lại, nhìn kĩ hoàn cảnh xung quanh ......

Phòng bệnh!

Chưa chết!

Tôi chưa chết!

Tôi thật sự chưa chết!

Tại sao!

Tại sao ông trời cũng không cho tôi chết! Tại sao bất công với tôi như vậy!

Tại sao? Tại sao .......

........Tại sao ngay cả ông trời cũng đứng về phía của người đó!

Còn muốn tôi bị lăng nhục như thế nào nữa? Còn muốn dày vò tôi như thế nào mới đủ? Tại sao hắn không cho tôi chết! Tại sao chứ?

Những cảnh sát chìm khác khi bị bắt, không phải đều bị giết hay sao? Vì cái gì mà đến bây giờ vẫn không giết tôi?

........Dùng cách đó để làm nhục tôi! Tại sao phải dùng cách đó để cướp đi tất cả tôn nghiêm của tôi? Tại sao ngay cả việc để tôi chết như một người đàn ông, như một con người cũng không được!

Hắn muốn làm sao mới chịu buông tay?

Kỳ Dịch!

Cậu muốn sao mới giải được hận? Mới chịu giết tôi?

Tại sao phải đối xử với tôi như vậy ........

..........

Hàn Huyền Phi mặt đẫm lệ, hận đến nỗi như có một khối lửa đang rạo rực trong lồng ngực, thiêu rụi tất cả cảm giác của hắn! Chỉ có hận! Chỉ có hận!

Nộ hoả mãnh liệt làm hắn vũng vẫy ngồi dậy, đưa tay phải qua, đem cây kim truyền dịch ghim trong tay trái rút ra .....

Là vì gương mặt này sao?

Gương mặt này sao!

Hắn không nghĩ ngợi gì, dùng cây kim đó đâm vào một bên má mình, xuất toàn lực kéo xuống ......

Được một chút thì kim gãy đi, hắn cũng không bận tâm, vẫn liều mạng dùng cây kim gãy đó đâm vào, cố sức rạch xuống!

Kỳ Dịch vừa được bác sĩ kêu vào để giao phó sự tình, thì nghe thấy trong phòng phát ra tiếng động, hắn vội vã xông vào, đã thấy hành động tự tàn phá của Hàn Huyền Phi!

Kỳ Dịch giật lấy cây kim trong tay Hàn Huyền Phi cố sức áp hắn xuống giường.

Bác sĩ và y tá đều chạy vào, thấy Hàn Huyền Phi kích động như vậy liền tiêm cho hắn một liều thuốc mê, để hắn ngủ mê đi.

Da thịt trên mặt bị cào rách ra, kim gãy vẫn còn ở trong, các bác sĩ vội vàng lấy phần kim gãy ra, rất thuần thục khâu lại vết thương, rồi đi đến chỗ Kỳ Dịch đang quì ở trước giường.

"Không sao, những vết thương này đều có thể chỉnh hình. Sau khi khỏi, sẽ không nhìn thấy chút gì."

"Không cần ......." Kỳ Dịch chậm rãi lắc đầu "Cứ để hắn như vậy ......"

Bác sĩ rất kinh ngạc nhún nhún chân mày: "Khuôn mặt đẹp như vậy, thật đáng tiếc."

Kỳ Dịch nắm tay Hàn Huyền Phi, rất dịu dàng nhìn bên mặt bị thương của hắn .....

"Có sao đâu? Cho dù hắn biến thành như thế nào đi nữa, tôi đều cảm thấy hắn là người đẹp nhất ......."

Đêm dài đằng đẳng, trong phòng bệnh yên tĩnh chỉ nghe thấy tiếng dụng cụ y khoa phát ra rất khẽ.

Kỳ Dịch ngồi bên giường Hàn Huyền Phi, si dại nhìn khuôn mặt ngủ say của hắn. Hàn Huyền Phi trong khi ngủ, trên mặt không có đau khổ và sự sợ hãi, rất bình thản, yên tĩnh, giống như một thiên sứ bị tổn thương, yếu ớt làm người ta phải thương tiếc.

"Khờ quá ......" Kỳ Dịch thương xót nói: "Cậu cho rằng tôi chỉ thích bề ngoài của cậu thôi sao? Tôi sẽ cho cậu biết, vô luận cậu trở thành thế nào, tôi đều yêu cậu ......."

"........Xin lỗi ......Tôi đã tổn thương cậu nặng như vậy, tôi biết cậu nhất định là rất hận tôi .........

Tôi không vọng tưởng cậu sẽ tha thứ cho tôi! Nhưng cho dù cậu có bằng lòng hay không tôi cũng sẽ ở cùng cậu! Cùng cậu cả đời này! Tôi dùng cả đời này của tôi để chuộc tội với cậu! Chờ cậu tha thứ .......

Tôi cũng sẽ không tổn hại cậu nữa! ........Bảo bối tôi yêu nhất .......

Tôi yêu cậu!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net