Chương 27

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trời đã sụp tối, lúc nãy còn lộ ra một chút ánh mặt trời, rất nhanh thì đã bị giấu sau đám mây. Đến chạng vạng, mây đen che kín, mới hơn sáu giờ trời đã gần như tối hoàn toàn. Gió thổi qua, mang theo mấy hạt mưa, làm thời tiết khô hanh được mát mẻ hơn một chút.

Lý Gia Ninh gần như là phải lê bước về nhà, sắc mặt của cô và thời tiết có hơi giống nhau. Cô bước vào phòng khách, thưa ba mẹ, rồi đi thẳng đến trước mặt Trương Linh, tâm tình trầm thấp, nói: "Tiểu Linh, tôi có chuyện tìm cô, đến phòng của tôi đi."

Vào phòng, Lý Gia Ninh cũng không nói chuyện, chỉ đem một mảnh giấy đưa đến trước mặt Tiểu Linh. Tiểu Linh có chút nghi hoặc mở ra, chưa nhìn được mấy hàng thì đã ngây ra. Cô chầm chậm xem từng trang một, thần tình hơi hoảng sợ.

Trên mấy trang này, toàn là những điều chú ý ghi nhớ phải chăm sóc Lý Gia Bình như thế nào, việc lớn việc nhỏ, chi chít. Chỉ là chuyện tắm rửa, đã ghi chú tường tận, lượng nước nóng phải là bao nhiêu, tắm xong lau người một lần cũng không được, phải dùng khăn khô lau thêm mấy lần, xác định là không còn lưu lại chút hơi nước, sau đó phải lập tức thoa rượu cao hổ cốt hoặc là dầu lên.

Nệm trên giường phải cẩn thận những gì, mặc quần áo phải chú ý ra sao, trời nóng phải làm sao, trời lạnh phải làm sao, trời mưa lại phải làm những gì. Lý Gia Bình thích ăn món gì, không thích ăn món gì ......

Trên giấy còn viết, sẽ bổ sung thực đơn sau, rồi khoảng bao lâu sẽ mang rượu cao hổ cốt đến tặng, dầu thì chỉ có thể dùng những nhãn hiệu nào .....

Chữ viết rất ngay ngắn, là dùng bút bi màu đen viết. Có điều khắp trên giấy là vết nước, lan ra chữ, làm cả mảnh giấy trở nên mơ hồ.

Trương Linh hơi ngẩn người ngước đầu nhìn trời, lại cúi đầu nhìn chữ viết loang lỗ trên giấy.

Cô đột nhiên hiểu ra, đây là nước mắt! Có người yêu Lý Gia Bình yêu đến mức độ này! Biết Gia Bình sắp kết hôn, nên rơi lệ mà viết lời quan tâm Gia Bình, không tranh giành gì cả, chỉ mong anh ấy được hạnh phúc, và để mình chăm sóc tốt cho Lý Gia Bình.

Chữ viết mang theo lệ ngấn đó, mỗi chữ đều là sự mãnh liệt cuồng si với Lý Gia Bình, say đắm.

Trương Linh đang cầm tờ giấy, mông lung như người đang phiêu du trong mộng, trong đầu vỡ thành một đống vụn nát rối thành một khối. Trong lòng cảm giác gì cũng có, đố kị, lo lắng, sợ hãi, cảm động .......

Tình cảm thâm sâu như vậy, ai mà không động lòng? Lý Gia Bình có thể kháng cự nổi không? Hắn có thể từ chối mối tình cảm mãnh liệt như vậy, mà kết hôn với cô không? Nhìn nét chữ tiêu sái trên giấy, cô lại lần nữa nặng nề biết được khoảng cách giữa mình và Lý Gia Bình. Người viết những chữ này, nhất định là một người rất có học vấn, là người có tố chất rất cao? Vốn không phải là người mà mình có thể bì được.

Cô thấy mình vừa tiếp cận Lý Gia Bình được một chút, lát sau lại rời đi rất xa, xa như một nơi mà cô không thể đến.

Hàn Huyền Phi vì thời tiết thay đổi, cả ngày ngồi thừ trong phòng. Hắn nhìn qua cửa sổ, thấy em gái chạy ra ngoài, cả nửa ngày, lại cúi đầu thất thiểu quay về.

Hàn Huyền Phi biết Gia Ninh đi tìm Kỳ Dịch, cho Kỳ Dịch biết mình sắp kết hôn. Kỳ Dịch sẽ đến đây phản đối, hay là cứng lòng mà buông tay?

Hàn Huyền Phi ở trong phòng ngồi đứng không yên, chờ đợi Lý Gia Ninh vào nói cho mình biết. Nhưng Gia Ninh không tìm mình, việc này càng khiến Hàn Huyền Phi hoảng loạn hơn. Hắn không cách nào khống chế được tâm tình sốt ruột, kiên quyết xuống giường, chậm rãi đi đến phòng Lý Gia Ninh.

Vừa vào đã thấy Lý Gia Ninh dựa vào cửa sổ, đang vô tinh vô thái nhìn bên ngoài cửa. Còn Trương Linh, tay cầm mảnh giấy, ngơ ngác đứng trong góc.

Hàn Huyền Phi liếc nhìn mảnh giấy đầy chữ đó, hỏi em gái: "Gia Ninh, chuyện gì vậy?"

"A, anh." Lý Gia Ninh nhìn sâu vào anh trai, chỉ chỉ vào tờ giấy trên tay Trương Linh. "Anh ấy bận cả nửa ngày mới viết ra đấy."

Hàn Huyền Phi đưa mắt thật nhanh nhìn mảnh giấy, thần tình lúng túng bất tự nhiên, nhưng cuối cùng vẫn đưa tay cầm tờ giấy.

Tim Trương Linh đập cực nhanh, thở cũng gấp. Cô nín thở, trân mắt nhìn Hàn Huyền Phi ngồi ở mép giường, không bỏ qua một chút thay đổi trên mặt hắn.

Cô thấy Hàn Huyền Phi vừa xem nội dung trong giấy, sắc mặt đã bắt đầu thay đổi. Hàn Huyền Phi mới đầu là giật mình, sau đó thì không biết làm sao. Lại xem tiếp, thần sắc thống khổ trên mặt Hàn Huyền Phi càng lúc càng rõ nét.

Hắn dùng tay che miệng, như muốn áp cái gì xuống. Nhưng hắn thất bại rồi, nước mắt đã tràn ra khỏi khuông mắt.

Hàn Huyền Phi lập tức cuối đầu, muốn che giấu. Nhưng tim như bị lôi sống ra khỏi người, đau đến không chịu nổi, máu và nước mắt hoà vào nhau, muốn phun ra ngoài.

Việc này làm Trương Linh không khỏi ngớ ra, ngay cả Lý Gia Ninh cũng há hốc mồm. Họ trước giờ luôn thấy Hàn Huyền Phi mỉm cười bình tĩnh, trước giờ chưa từng thấy Hàn Huyền Phi thương tâm đến vậy.

Hàn Huyền Phi đưa tay ngăn lệ trên mặt, đôi vai run lên.

Hắn nhanh chóng lau đi nước mắt, nuốt hết tất cả nước mắt vào lòng, yếu ớt đứng lên, cố tự trấn tĩnh nói với Trương Linh: "Xin lỗi, Tiểu Linh, tôi không thể kết hôn với cô."

"Không!" Tuy Trương Linh trong lòng đã có sự chuẩn bị, nhưng vẫn kêu lên.

"Xin lỗi!" Âm thanh của Hàn Huyền Phi phá nát, ánh mắt vẫn kiên định nhìn Trương Linh: "Bởi vì tôi là người đồng tính, cho nên tôi không thể lấy cô."

"Á!" Trương Linh và Lý Gia Ninh cùng kêu lên. Lý Gia Ninh không ngờ anh trai lại công khai tự nhận mình là người đồng tính, còn Trương Linh, cả người sắp khờ đi.

"Xin lỗi!" Hàn Huyền Phi đi đến trước mặt cô lại nói câu này.

Trương Linh nước mắt giàn dụa nhìn Hàn Huyền Phi, biết mình nói cái gì cũng vô dụng, khóc chạy ra khỏi phòng.

Ngực Hàn Huyền Phi phập phồng kịch liệt, giống như có một thứ gì đó trong lòng sắp nổ ra. Hắn đột ngột xoay người đi đến lan can, hét lớn: "Kỳ Dịch!". Bất chấp cơ thể đau đớn, nộ khí xung thiên chạy xuống lầu. Nhưng chưa xuống hết, chân hắn đã mềm ra, cả người sắp sửa ngã xuống từ không trung.

Lý Gia Ninh ở phía sau, và Trương Linh đang ra chạy khỏi nhà, cũng kinh hô một tiếng, vội vàng muốn đỡ lấy Hàn Huyền Phi. Nhưng có một thân hình cao lớn xông đến, cướp Hàn Huyền Phi ngay trước mắt họ, chụp lấy ngay khi hắn sắp ngã xuống.

"Huyền, cậu không sao chứ?" Kỳ Dịch bị doạ đến tiếng nói cũng thay đổi, ôm chặt thân hình yếu ớt của Hàn Huyền Phi.

Kỳ Dịch còn chưa kịp đè nén khát vọng nhìn Hàn Huyền Phi, rồi lại nhìn xung quanh. Thấy cô gái khóc lóc chạy ra, có chút lo lắng, không ngờ lại nghe thấy tiếng Hàn Huyền Phi.

"Cậu buông tay!" Hàn Huyền Phi giãy dụa ra khỏi vòng tay Kỳ Dịch. "Cậu tên khốn kiếp, tôi kêu cậu buông tay ra!" Hắn rất kích động, trong âm thanh khàn khàn có tiếng khóc nức nở.

Kỳ Dịch cũng không để ý, bồng hắn đặt lên ghế, mới thả tay ra.

Kỳ Dịch vừa buông tay, Hàn Huyền Phi đã đứng lên, đem miếng giấy trong tay tay nhét vào lòng Kỳ Dịch: "Cậu viết cái gì đây? Chuyện của tôi không liên quan đến cậu!"

Kỳ Dịch vừa thấy mảnh giấy, mắt đã đỏ lên. "Huyền." Ngẩng đầu nhìn hàn Huyền Phi khí hận đan xen chua xót nói: "Tôi không phải muốn phá chuyện kết hôn của cậu. Chỉ là tôi không yên tâm, sợ người khác chăm sóc cậu không tốt."

"Không cần cậu lo! Tôi có chết cũng không cần cậu quản!" Hàn Huyền Phi kêu lớn. Hắn tức giận nhìn Kỳ Dịch, trong lòng tuyệt vọng.

Hắn quá yêu Kỳ Dịch! Hàn Huyền Phi cho dù không cam tâm cũng chỉ có thể thừa nhận. Suốt đời này hắn cũng không thể quên Kỳ Dịch, không cách nào thoát khỏi hình bóng đó. Một cử động tuỳ tiện của Kỳ Dịch, cũng làm hắn xốn xang, Hàn Huyền Phi thật không thể hiểu nổi mình.

Hắn không cách nào ở cùng với người khác được, ngoài Kỳ Dịch. Hắn muốn Kỳ Dịch! Muốn quên tất cả, muốn ở cùng Kỳ Dịch.

Nhưng lòng tự trọng mãnh liệt làm hắn không thể nào tha thứ cho Kỳ Dịch. Hắn không biết phải làm như thế nào để tha thứ, sau khi bị Kỳ Dịch đối xử như vậy.

Bản thân yếu đuối như vậy làm hắn căm hận, nhưng hắn vẫn không thể .....

Hắn yêu Kỳ Dịch ......

Hàn Huyền Phi loạng choạng ngã về sau một bước, sắc mặt tái mét nói: "Cậu đi đi. Đừng xuất hiện nữa, để cho tất cả kết thúc đi."

Kỳ Dịch đứng ở đó, nhìn Hàn Huyền Phi, lộ ra một nụ cười bao gồm chua chát và say đắm. "Tôi rất nhớ cậu, Huyền ......"

Câu nói nhẹ nhàng của hắn làm Hàn Huyền Phi sụp đổ hoàn toàn, hắn che mặt khóc.

Hắn khóc như muốn moi tim ra, để tất cả mọi người đều kinh hãi.

Ngoài trời mưa gió đan xen.

Mưa lớn như trút nước, cuồng phong thổi tứ phía, trong màn đêm lộ ra một đường cong trắng thảm. Ánh đèn chân không trong nhà chính phát ra ánh sáng như hoàng hôn, càng hiện rõ gió thảm mưa sầu bên ngoài.

Người trong Lý gia bị cảnh tượng này làm chấn kinh cứng đờ như tượng gỗ, trơ mắt nhìn người trước giờ luôn kiên cường.

Trong trời đất chỉ còn tiếng khóc thê thảm tâm can của Hàn Huyền Phi và tiếng gió thổi qua, tiếng mưa dồn dập phá vỡ âm thanh.

Kỳ Dịch thấy Hàn Huyền Phi khóc, trong lòng một trận đau kịch liệt. Hắn bất chấp tất cả, quì xuống trước Hàn Huyền Phi, ôm chặt hắn, khóc nói: "Huyền, tôi có lỗi với cậu! Cậu tha thứ cho tôi, tha thứ cho tôi đi! Tôi yêu cậu, rất yêu cậu, tôi sắp điên rồi!"

Hàn Huyền Phi lắc đầu. Hắn không muốn nghe thấy lời của Kỳ Dịch, không muốn nghe!

Hắn điên cuồng gào thét: "Cậu muốn tôi làm sao tha thứ cho cậu? Cậu giết tôi, tôi sẽ không oán cậu. Cậu đánh tôi thành như vậy, tôi cũng không hận cậu. Nhưng, sao cậu lại làm như vậy với tôi?

Cậu kêu tôi làm sao tha thứ cho cậu? Tôi không có cách! Không có cách!

Cậu hận tôi lừa cậu, tôi làm chuyện có lỗi với cậu, bị cậu đánh thành như vậy, tôi đã trả hết nợ rồi. Cậu tại sao không một súng giết chết tôi, lại lăng nhục tôi như vậy?

Mẹ kiếp cậu không phải là người! Cậu còn có mặt mũi đến đây cầu xin tôi tha thứ? Cậu đi! Đi đi! Tôi không muốn thấy cậu! Không muốn thấy cậu nữa!"

Hắn phát cuồng một cước đá Kỳ Dịch ra, chỉ ra cửa: "Cậu đi cho tôi!"

Kỳ Dịch lòng đau như dao cắt! Mặt đẫm lệ nhìn Hàn Huyền Phi, nói không ra lời. Hắn biết Hàn Huyền Phi nói đúng, hắn đáng trách. Nhưng hắn thật sự luyến tiếc.

Lần này đi e rằng sẽ không thể ở cùng Hàn Huyền Phi nữa. Hắn đã mất Hàn Huyền Phi một lần, loại đau khổ đó hắn không thể chịu lần thứ hai ......

Hắn khóc lóc, vẫn quì trước mặt van xin Hàn Huyền Phi.

Thấy Kỳ Dịch không động, Hàn Huyền Phi không biết làm sao cho tốt, đầu hắn hỗn loạn đến sắp phát nổ. Hiện tại hắn chỉ biết, mình không thể thấy Kỳ Dịch . Nhìn gương mặt van cầu của Kỳ Dịch, hắn không dám bảo đảm mình lát sau có thể sẽ tha thứ cho Kỳ Dịch.

Hắn khóc nhìn Kỳ Dịch, âm thanh khàn khàn nói: "Được, cậu không đi, tôi đi!"

Hàn Huyền Phi nghiêng người né Kỳ Dịch, còn chưa kịp để cho người ta phản ứng, mấy bước thì đã xông vào trong cơn mưa đang rít gào.

Kỳ Dịch hoảng hốt muốn bắt lấy Hàn Huyền Phi, nhưng động tác của Hàn Huyền Phi quá đột ngột, làm Kỳ Dịch không kéo kịp. "Huyền!" Kỳ Dịch vội vàng đứng lên, xoay người đuổi theo vào trong cơn mưa.

Lý Gia Ninh ngơ ngác cả nửa ngày kêu lên, cũng đuổi theo.

Hàn Huyền Phi xông ra ngoài, còn chưa đến cửa lớn, cơn đau kịch liệt làm hắn choáng váng ngã xuống đất. Đá sỏi dập vào tứ chi hắn, hắn đau đến toàn thân vô lực, ngã trên đất run rẩy.

"Huyền, cậu sao rồi?" Kỳ Dịch lao đến cạnh hắn, bồng cơ thể xụi lơ của Hàn Huyền Phi, chạy như bay lên lầu.

"Mau đem bồn nước nóng đến đây!" Kỳ Dịch gấp gáp kêu lớn.

"Nhưng nhà chúng em không có bồn nước a!" Lý Gia Ninh đuổi theo sau sắp phát khóc.

Kỳ Dịch giật mình một cái. "Khăn khô, khăn khô phải có chứ! Đổ nước nóng vào chậu rửa mặt!"

"Có, có!" Lý mẫu bị Kỳ Dịch thét, tỉnh người, vội vàng đi lấy khăn.

Kỳ Dịch đem Hàn Huyền Phi đang lạnh như băng đặt lên giường, hồ loạn xé quần áo ướt trên người hắn ra.

"Nước nóng, khăn đều đã đến rồi!" Lý Gia Ninh bưng một chậu nước nóng vào. Lý phụ tay cầm bốn bình nước nóng theo sau. "Ở đây còn nước nóng này."

"Tốt, để xuống, Lý Gia Ninh ra ngoài đi!" Kỳ Dịch dùng cơ thể che chắn cho Hàn Huyền Phi tránh ánh mắt của họ, khẩu khí cứng rắn ra lệnh.

Lý Gia Ninh nhìn ba mẹ một cái, lập tức xoay người đi ra ngoài.

Kỳ Dịch cầm lấy khăn nóng từ tay Lý mẫu, dùng sức lau cơ thể lạnh cứng ẩm ướt của Hàn Huyền Phi. Hai lão nhân rớt nước mắt, cố vắt khăn, đưa cho Kỳ Dịch.

Kỳ Dịch lau người cho Hàn Huyền Phi không dừng một khắc nào, mồ hôi đổ xuống. Cả căn phòng chỉ còn lại tiếng rên rỉ đau đớn của Hàn Huyền Phi và tiếng thở dốc nặng nề của Kỳ Dịch.

Chờ cho toàn thân Hàn Huyền Phi phát nhiệt đỏ ửng, Kỳ Dịch lập tức đổi khăn, lau mãi cho đến khi không còn chút hơi nước nào trên người hắn, mới dùng khăn mỏng trùm lấy cơ thể trần trụi của Hàn Huyền Phi.

"Các người có rượu trật đả không?" Kỳ Dịch mệt mỏi xoay đầu qua.

"Có, có, ở đây." Lý mẫu rất lâu không có việc gì làm vội vàng trả lời, từ ngăn kéo ở đầu giường lấy ra một chai rượu thuốc.

Kỳ Dịch cầm lấy rượu thuốc, không nói đến tiếng thứ hai đã vùi đầu tiếp tục xoa bóp cho Hàn Huyền Phi.

Hàn Huyền Phi đau đến độ sắp mất đi ý thức. Việc hắn có thể làm chính là, cắn chặt răng cố nhịn cơn đau sắp bức chết người này, không để mình gào lên.

"Huyền, cậu thấy sao rồi?" Bên tai có người kêu tên hắn, lí trí mơ hồ cho hắn biết, đây là tiếng của Kỳ Dịch.

Kỳ Dịch ......

Hàn Huyền Phi vươn cánh tay vô lực ra, run rẩy kéo vạt áo của Kỳ Dịch. Hắn muốn Kỳ Dịch ôm vào trong lòng, muốn được Kỳ Dịch ôm .......

"Tôi rất khó chịu ......" Hàn Huyền Phi tiếng nói yếu ớt ngân nga .. "Khó chịu quá....."

"Ráng nhịn đi, rất nhanh sẽ khỏi thôi." Đôi môi ấm áp rơi trên mặt hắn, thỉnh thoảng, nhưng không ngừng lại.

Nước nóng lần lượt xoa lên người, xua đi hơi lạnh thấu xương. Được bao trong nệm ấm, lại có nhiệt hoả chạm vào, ma sát hết lần này đến lần khác, hơi ấm dần dần thâm nhập vào trong cơ thể.

Cuối cùng, cơn đau được giảm bớt, được ôm ấp trong lồng ngực dày rộng, có mùi vị của Kỳ Dịch.

"Kỳ Dịch, Kỳ Dịch ......." Thần trí không thể ngưng tụ, tất cả bi ai, phẫn hận hoà vào trong một một mảng hỗn mang. Nghe thấy hơi thở quen thuộc quan tâm sâu sắc, nằm trong lòng người yêu, đây là lúc hạnh phúc nhất của Hàn Huyền Phi.

Hắn thì thào gọi tên Kỳ Dịch, nằm trong lòng Kỳ Dịch, cảm nhận được sự yêu thương che chở, hưởng thụ nụ hôn dịu dàng.......

Mưa vẫn đang rơi, cuồng phong vẫn thổi.

Nhưng không khí trong ngôi nhà nhỏ lúc này, lại trở nên yên ả khoan thai. Ánh đèn mờ ảo như trở nên sáng rực, bốn bề tiểu tinh linh nhảy múa sống động, cười náo xung quanh đôi tình nhân này ..........

Hơi thở hạnh phúc từ từ lan ra, tràn vào màn đêm tăm tối. Mưa gió dường như cũng trở nên ôn tình, khẽ đập vào ô cửa sổ khép kín, muốn cảm nhiễm sự ấm áp trong phòng.

Đôi lão nhân Lý gia, nín thở, không nhẫn tâm phá nát sự yên tĩnh trong phòng. Họ nhìn con trai mình, biểu hiện nhu hoà như một đứa trẻ đang mơ giấc mơ ngọt ngào, ngủ say trong lòng người nam nhân kia.

Họ phải dùng một lượng lớn thuốc ngủ mới đổi được giấc ngủ cho con trai .....

Còn người nam nhân kia đang dùng ánh mắt hàm chứa ái ý, thương tiếc nhìn nó ......

Cái gì là hạnh phúc?

Đây chính là hạnh phúc ......

Lý mẫu rơi nước mắt .....

Nhưng là hạnh phúc ngắn ngủi, thoáng qua trong phút chốc.

Hàn Huyền Phi tỉnh lại, câu nói đầu tiên là: "Kỳ Dịch, cậu đi đi." Mắt hắn không hề nhìn Kỳ Dịch, ngữ khí rất bình tĩnh. "Tôi không muốn gặp cậu nữa, tôi quá mệt mỏi rồi."

Kỳ Dịch cúi thấp đầu, rất lâu mới mở miệng: "Chờ cậu có thể xuống giường, tôi sẽ đi." Hắn không nhìn biểu hiện của Hàn Huyền Phi, cố chấp bắt đầu chăm sóc việc ăn uống hằng ngày cho Hàn Huyền Phi.

Hàn Huyền Phi cũng không tranh chấp với hắn, lẳng lặng để hắn thay quần áo cho mình, đút mình ăn cơm, xoa bóp cơ thể ......Người trong Lý gia không ai nhắc chuyện hôm qua, như chưa hề xảy ra chuyện gì. Thái độ của hai người già đối với Kỳ Dịch cũng rất ôn hoà, rất khách sáo, còn hơi câu nệ. Kỳ Dịch chăm sóc cho Hàn Huyền Phi, bọn họ chỉ phụ giúp, cũng không nhắc đến chuyện kết hôn.

Buổi trưa Kỳ Dịch tuỳ tiện ra ngoài phố ăn một bát mì. Buổi chiều, những đốt ngón tay của Hàn Huyền Phi lại bắt đầu đau nhức, Kỳ Dịch dùng hết mọi phương pháp để làm hắn dễ chịu hơn.

Nhà nhà bắt đầu sáng đèn, Lý mẫu muốn giữ Kỳ Dịch cả người đầy mồ hôi ở lại ăn cơm, nhưng Kỳ Dịch không nhận lời. Hắn khéo léo từ chối lời mời của Lý mẫu, một mình về nhà trọ tắm rửa, lại lên phố ăn mì.

Hắn quay về Lý gia, chào hỏi với người trong nhà, sau đó lại lên phòng Hàn Huyền Phi.

Trong phòng Hàn Huyền Phi không mở đèn, ánh sáng mông lung ngoài cửa sổ xuyên vào, Kỳ Dịch thấy Hàn Huyền Phi đang đắp chăn ngủ. Kỳ Dịch khẽ tiếng đi đến mép giường, yên lặng ngồi một bên, nhìn dung nhan thoải mái khi ngủ của hắn .......

Đến khi nào mới lại có thể ôm hắn vào lòng , ngủ cùng hắn?

Kỳ Dịch si mê nghĩ, vô thức cầm tay Hàn Huyền Phi lên, khẽ đặt lên miệng hôn nhẹ một cái.

Vừa hôn lên, Kỳ Dịch đã bị hành động của mình làm cho hốt hoảng. Hắn lo lắng nhìn Hàn Huyền Phi, sợ làm ồn hắn. Nhưng Hàn Huyền Phi vẫn không chút động tĩnh nằm trên giường.

Kỳ Dịch nhíu mày, cảm thấy có hơi quái lạ. Lý mẫu từng nói với hắn, Hàn Huyền Phi rất khó mới ngủ được một giấc ngủ ngon, thường không ngủ được nguyên đêm, nhưng bây giờ .....

Kỳ Dịch ngước nhìn hộc tủ đầu giường, thấy ở trên có một lọ thuốc.

Hắn giật mình, cầm lọ thuốc đó xem, phát hiện đó là thuốc an thần. Lọ này có thể chứa được mấy trăm viên thuốc an thần, nhưng bây giờ, trống rỗng ......

Trong đầu Kỳ Dịch đổ ầm một tiếng.

Hắn nhào đến nắm lấy vai Hàn Huyền Phi, cố sức lay lay: "Huyền, Huyền, cậu tỉnh lại! Tỉnh lại!"

Hắn sợ hãi. Hắn sợ Hàn Huyền Phi sẽ vĩnh viễn nhắm mắt như vậy, sẽ không thấy hắn nữa ....... " Cậu đừng chết, Huyền, đừng chết!" Hắn kêu to như điên.

"Huyền! Cậu ......" Kỳ Dịch đang kêu, thì ngừng lại. Hắn thấy Hàn Huyền Phi mở mắt, đang nhìn hắn khó hiểu.

"Cậu, cậu .......Cậu không sao?" Kỳ Dịch thấy Hàn Huyền Phi tỉnh lại, toàn thân lập tức đổ sập xuống.

Hàn Huyền Phi bị hắn lắc đến chóng mặt hoa mắt, giật mình nói: "Tôi không sao."

"Vậy, vậy ......." Kỳ Dịch run run cầm lọ thuốc trên tay lên. Kinh hãi quá độ, làm nhất thời hắn nói không ra lời.

"Đó là thuốc an thần, mỗi ngày tôi đều phải uống." Hàn Huyền Phi nhìn bộ dạng thất hồn lạc phách của Kỳ Dịch, hơi hiểu ra. "Trong đó chỉ còn lại mấy viên, lúc nãy tôi vừa uống hết rồi."

Kỳ Dịch nghe thấy, mới biết mình đã nhầm lẫn. Hắn muốn cười, tự khoả lấp. Nhưng khoé miệng hắn chỉ vừa miễn cưỡng động một cái, còn chưa kịp cười, nước mắt đã chảy xuống.

Hắn ngồi bên mép giường, ôm đầu nức nở.

Hàn Huyền Phi dựa trên giường không động đậy, ngơ ngác nhìn người đàn ông này khóc lóc .....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net