Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Rùa: Để việc thưởng thức chương này được trọn vẹn, mn hãy làm theo các bước sau:

1. Đọc hết chương

2. Nghe bài hát ở đầu trang "chỉ chỉ" và đọc lời dịch trong chương

3. Kết hợp đọc + nghe một lần nữa

Thanks mn! Chúc mn đọc vui ^^


Chương 12


Ngồi xuống chiếc ghế da màu đen mềm mại, ngón tay Lãnh Tuyết Hàn lướt qua những phím đàn đen trắng. Ngay lập tức, một đoạn âm thanh chói tai vang lên, thu hút sự chú ý của khách nhân xung quanh.

Cả khán phòng tối om, chỉ còn một luồng sáng duy nhất nhẹ chiếu lên thân hình nhỏ nhắn của nàng; ánh đèn pha lê soi rõ từng biến ảo trong đôi mắt.

Đàn lên bản nhạc quen thuộc, cánh môi nàng khẽ mở:


"Như hoa, như mộng

Là cuộc tương phùng ngắn ngủi của đôi ta.

Mưa bụi triền miên,

Giọt lệ yên chi nhẹ rơi vào khoé miệng.


Trầm ngâm nghe tiếng gió, lòng quặn đau

Hồi ức khắc vào mảnh trăng khuyết.

Nỗi sầu tư lặng lẽ khó được trùng phùng,

Chìm sâu vào giấc mộng cuồng si..."


Giọng hát nhẹ nhàng thanh thoát phát ra từ lồng ngực phập phồng chậm rãi vút lên rồi hạ xuống; đáy mắt nàng tối lại, tràn ngập thê lương lạnh lẽo...

Đôi tay Lãnh Tuyết Hàn uyển chuyển bay múa trên những phím đàn đen trắng, ánh đèn vàng nhạt như tồn tại vì một mình nàng, âm nhạc trải trên bờ vai, khẽ cúi đầu để lộ xương quai xanh mảnh khảnh.

Đêm nay, Lãnh Tuyết Hàn - quyến rũ đến nghẹt thở.


"Kiếp này không còn tìm kiếm

Dung nhan đã héo tàn, để lại tiếng thở than.

Lãnh đạm hoá thành một cuộc vui,

Quá khứ chỉ còn hoa trước mộng.


Cô đơn vẽ uyên ương ngóng đợi

Là tự em vẫn đa tình.

Tâm tình không hiểu được

Người tiều tuỵ, tan biến trong làn mưa mờ khuất..."


Những nốt nhạc cuối cùng vang lên - bản nhạc kết thúc, xung quanh liền một mảnh tĩnh lặng – mọi người đều đã chìm vào mộng ảo của riêng mình. Nín thở lắng nghe từng nốt nhạc, từng ca từ, tất cả đều đặt mọi sự chú ý vào duy nhất một mình nàng.

Vẫn ngồi đó, lặng im bên chiếc đàn dương cầm, Lãnh Tuyết Hàn thu tay lại. Nơi khoé mắt, một giọt nước mờ ảo bỗng tràn mi, rơi xuống phím đàn trước mặt.

Bản nhạc đó lại cuốn lấy nàng. Thực ra ban đầu nàng không hề nghĩ sẽ chọn "Tương tư khúc" để biểu diễn, vì nó vốn thuộc về chủ nhân. Nhưng không hiểu sao lúc vừa chạm vào phím đàn, một xúc cảm mãnh liệt nào đó đột nhiên bao trùm lấy nàng. Mơ màng diễn tấu, mơ màng cất tiếng hát, rồi lại mơ màng rơi lệ; Lãnh Tuyết Hàn lần đầu tiên không làm chủ được cảm xúc của mình...

"Bộp..." Tiếng vỗ tay từ nơi nào đó vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của nàng.

Nơi góc tối dưới khán đài, một dung mạo tuyệt luân đang nhìn thẳng vào nàng, cánh tay hữu lực khoanh lại trước ngực, đôi môi cương nghị khẽ nhếch, vẽ nên nụ cười quỷ dị.

Vừa nhìn thấy kia, ánh mắt Lãnh Tuyết Hàn liền tối sầm lại. Phải, chính là cảm giác này! Ánh nhìn như xuyên thủng người khác, đôi mắt thâm trầm giảo hoạt...

Mà tiếng vỗ tay ban nãy, cũng chính là do hắn gây ra.

Ngay sau đó, những tiếng vỗ tay xung quanh đột nhiên lớn hơn rồi vang dậy như sấm... Tất cả thượng khách quanh đó đều đứng lên tán thưởng nàng.

Thấy Lãnh Tuyết Hàn nhìn lại mình, tên kia mỉm cười càng lợi hại. Khuôn mặt anh tuấn tựa như được điêu khắc của hắn khẽ nâng lên rồi nghiêng qua trái một cái... Hành động này, nếu là trong mắt của nữ nhân khác, tuyệt đối mười phần đều là động tác quyến rũ cùng mời gọi.

Khẽ nhếch môi lạnh lùng, Lãnh Tuyết Hàn đứng lên, cúi đầu với những người dưới khán đài rồi lui vào cánh gà trong sân khấu.

...Nàng đã nhận ra mục đích ẩn sau động tác ái muội của hắn: hắn muốn nàng ra khỏi đại sảnh. Cái nghiêng đầu lúc nãy chỉ về phía ban công tầng thượng, ý nói hắn sẽ chờ nàng ở đó.


Nàng vừa đi khỏi, cả khán phòng liền xuất hiện những lời bàn tán xì xào to nhỏ.

"Cô ấy là ai vậy?"

"Hả? Chẳng phải đó chính là Lãnh tiểu thư, người tình mới của Dạ tổng đó sao?

"Thật xinh đẹp! Không hổ là người của Hàn tổng."

"..."


Ở một góc khác của khán phòng, có một người đàn ông đang bị một đám khách nhân vây quanh, đôi mắt hắn đã không hề rời khỏi Lãnh Tuyết Hàn từ lúc bản nhạc kia vang lên nốt đầu tiên. Hắn chăm chú dõi theo tất cả cử chỉ của nàng, bao gồm ánh mắt sắc bén cùng cái nhếch môi khi nãy...

"Tương tư khúc?" – đôi môi tà mị của Dạ Phong phun ra ba chữ rồi ngưng bặt.




Hết chương 12



Rùa: Vì thấy lời của "Là tự em đa tình" rất hợp với nội dung truyện nên ta mạn phép lấy làm "Tương tư khúc" luôn. Sau này mn sẽ hiểu được dụng ý của ta.

Đại sảnh

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net