Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

8h tối

Lãnh Tuyết Hàn vừa kéo hành lý ra khỏi nhà thì cách đó không xa, một chiếc Lamborghini màu đen cũng đỗ lại ở ven đường.

Đợi nàng vừa đi đến, một người đàn ông mặc Tây phục màu đen liền lái xe đến trước mặt nàng. Bước ra khỏi ghế lái, cúi đầu 90 độ tỏ vẻ cung kính, y đưa tay làm động tác mời, ý muốn nàng lên xe.

Kéo chiếc vali nặng nề, Lãnh Tuyết Hàn thẫn thờ cúi đầu bước vào trong. Đột nhiên, người đàn ông kia nhìn nàng rồi đưa tay ngăn lại. Thấy Lãnh Tuyết Hàn ngước nhìn tỏ vẻ khó hiểu, khóe môi y hơi cong lên, lời nói trầm thấp mà nghiêm nghị phát ra:

"Hàn tiểu thư, Dạ tổng phân phó tôi nói với cô rằng không cần mang theo bất cứ thứ gì cả."

Lãnh Tuyết Hàn sững người, định hỏi tại sao thì một ý nghĩ đột nhiên loé lên: "Phải rồi, chẳng phải hắn sẽ cho mình tất cả sao? Làm tình nhân của một tổng tài thì cần gì những thứ này chứ!" - nàng mỉm cười tự giễu.

"Vậy... giờ phải làm sao? Tôi đã chuẩn bị cả rồi." Nàng cúi xuống nhìn vào chiếc vali, vẻ mặt vô cùng khó xử.

"Chẳng phải chỉ cần trực tiếp vứt bỏ sao?" Người đàn ông hờ hững nói. Trong thanh âm có sự khinh thường nhưng đã được che dấu của y làm nàng sợ hãi.

Buông bàn tay đang nắm chặt chiếc vali làm nó rơi xuống đất, phát ra thanh âm đứt đoạn, Lãnh Tuyết Hàn nép người qua, lặng im đứng nhìn. Ngay lập tức, người đàn ông liền nở nụ cười chuyên nghiệp, mở cửa xe một lần nữa:

"Lãnh tiểu thư, mời."

Lãnh Tuyết Hàn chậm chạp ngồi vào trong xe. Người đàn ông lại nở nụ cười tỏ vẻ hài lòng, ngồi vào ghế lái. Chiếc xe tung bụi mù, xé gió lao đi trong màn đêm, tựa như vận mệnh của nàng đã được người ta sắp đặt từ trước vậy.


***


Chiếc Lamborghini chở Lãnh Tuyết Hàn phóng nhanh trên đường, khoảng chừng 20 phút sau liền đỗ lại trước một tòa biệt thự cao cấp ở phía Bắc.

Khoảnh khắc vừa nhìn thấy nó, Lãnh Tuyết Hàn liền sửng sốt: tòa nhà được tạo nên từ những tấm kính trong suốt, lấy tông trắng làm chủ đạo. Vườn hoa bên ngoài, mỗi một khoảnh đều được đặc biệt sắp xếp theo một hình ảnh nào đó, dùng các loại đèn với những màu sắc khác nhau phát ra sắc thái huyễn lệ. Từ bên ngoài nhìn vào, bên trong biệt thự tựa như một kho tàng, ánh đèn pha lê phát ra màu sắc rực rỡ.

Dưới sự hướng dẫn của người đàn ông nọ, Lãnh Tuyết Hàn đi vào căn biệt thự. Y dẫn nàng đi khắp nơi, hết quẹo trái rồi lại quẹo phải. Cho đến khi nàng sắp hoa mắt thì y rốt cuộc cũng dừng lại, trước một căn phòng có cánh cửa gỗ ở tầng 2. Quay lại nhìn nàng, y nói:

"Lãnh tiểu thư, đây là phòng của cô. Từ nay trở đi, tất cả mọi đồ vật, phòng ốc trong căn nhà này đều tùy ý cô sử dụng. Nhưng có một căn phòng mà cô – cũng như không ai có thể đi vào, đó là căn phòng ở cuối dãy lầu này. Xin cô hãy chú ý."

Thấy Lãnh Tuyết Hàn có vẻ hiếu kì, người đàn ông nói tiếp:

"Đó là thư phòng của Dạ tổng. Từ xưa đến nay chưa ai được phép đến đó cả. Dạ tổng không muốn bất cứ ai xen vào không gian riêng của mình."

Thấy Lãnh Tuyết Hàn gật gật đầu, người đàn ông cúi người đa lễ rồi quay đi. Nhưng vừa đi được vài bước thì y đã quay lại:

"Lãnh tiểu thư!"

"Vâng?" Nàng hơi giật mình.

"Còn nữa, sau này cô có thể gọi tôi là Nghiêm tổng quản."

"À... vâng, vâng ạ! Nghiêm tổng quản." Lãnh Tuyết Hàn đang ngơ ngác, nghe vậy liền mỉm cười gọi một tiếng.

Thấy Nghiêm tổng quản đã đi xa, Lãnh Tuyết Hàn liền mở cửa phòng. Bước vào không gian lạ lẫm, nàng có hơi choáng ngợp: căn phòng được bài trí theo phong cách cổ điển, giữa phòng là một chiếc giường Kingsize màu trắng kiểu công chúa. Ở góc phòng, một cây đàn dương cầm màu đen thu hút sự chú ý của nàng.

Nhẹ bước đến gần cây đàn kia, Lãnh Tuyết Hàn vươn tay chạm vào thân đàn, ngón tay mảnh khảnh nhẹ lướt trên những phím đàn trắng, phát ra những thanh âm nhẹ nhàng mà tinh tế.

Xúc cảm từ đôi tay khiến Lãnh Tuyết Hàn nhớ đến những ngày còn ở tổ chức. Sau những buổi tập luyện điên cuồng, nàng thường tìm về với cây đàn mà chủ nhân đã tặng để thả mình vào những cảm giác quen thuộc. Từ nhỏ, chủ nhân đã dạy đàn cho nàng, người từng nói người thích nhất mỗi lúc nhìn nàng đàn lên những bản tình ca sâu lắng. Vì vậy, nàng đã chăm chỉ học đàn, cốt để vui lòng người. Nhưng càng học, nàng càng bị môn học này cuốn hút. Nàng thấy được sự quyến rũ tiềm tàng từ những phím đàn đen trắng giản đơn đó.

Một lần chủ nhân đưa cho Lãnh Tuyết Hàn một bản nhạc có tên là "Tương tư khúc" rồi bảo nàng đàn cho y nghe. Nàng im lặng nhận lời, đôi tay lướt trên phím đàn. Nhưng chỉ vừa đánh được vài nốt, nàng bỗng cảm thấy có một thứ ma lực nào đó cuốn lấy mình. Không thể ngừng tay, không nhìn vào bản nhạc, xung quanh tràn ngập cảm giác thân thuộc... nàng đã hoàn tất bản nhạc đó - một cách dễ dàng...

Một lúc sau, ngẩng đầu lên, nàng nhìn thấy chủ nhân nãy giờ đứng đối diện đã nhắm mắt lại, chìm vào dòng suy nghĩ nào đó. Khuôn mặt người hoàn toàn là một cảm giác hạnh phúc khó tả. Sau này nàng mới biết bản nhạc này chính là do một người mà chủ nhân rất yêu thương sáng tác. Mỗi lần bản nhạc đó vang lên, người có thể cảm nhận như chính cô ấy đang ở cạnh mình. Lúc đó, nàng đã nghĩ cô gái này thật hạnh phúc...

Bất giác, nàng chợt nhớ đến Dạ Phong:"chẳng lẽ hắn biết mình thích đàn?". Nhưng ý nghĩ đó bị nàng dập tắt ngay lập tức: "Không, chắc chắn đây chỉ là sự sắp đặt ngẫu nhiên thôi".

Ngồi trên tấm giường lớn mềm mại, Lãnh Tuyết Hàn ngắm nhìn xung quanh. Tất cả đều tĩnh lặng đến đáng sợ.

Trong không gian tối, nàng lại không hề mở đèn. Đây cũng là thói quen hình thành trong nàng từ nhỏ. Bóng đêm tạo cho nàng cảm giác an toàn, màu đen làm cho nàng sự thích thú kì lạ. Nàng rất thích những đồ vật màu đen, nhất là súng ống. Nhưng vì sống trong bóng tối quá lâu, nàng dần trở nên mẫn cảm với ánh sáng, chỉ cần một tia sáng nhỏ cũng làm nàng khó chịu. Tấm màn cửa sổ lớn trong phòng nàng không bao giờ được mở ra... cả thế giới của nàng luôn ngập tràn một màu đen u ám.

Chỉ khi đến năm 16 tuổi, được lệnh chủ nhân đi thực hiện các nhiệm vụ ám sát, Lãnh Tuyết Hàn mới dần tiếp xúc với ánh sáng. Nhưng cho đến tận ngày hôm nay, nàng vẫn chưa thể thích nghi với nó. Không thích, thậm chí chưa bao giờ yêu thích cái màu sắc diễm lệ đó; với nàng, ánh sáng là một cái gì đó rất mơ hồ, và... đáng sợ.


***


Sáng sớm, những tia nắng ấm áp đầu tiên chiếu qua tấm màn cửa mỏng manh của căn phòng hoa lệ, khẽ chạm vào làn da bạch ngọc của người con gái.

Trên chiếc giường trắng tinh, một đôi mắt xinh đẹp đang nhắm nghiền; hàng mi dài cong vút khẽ lay động rồi đột ngột mở ra, để lộ đôi đồng tử đen láy hơi nhíu lại. Lãnh Tuyết Hàn lập tức vươn bàn tay trắng nõn kéo màn cửa lại, đưa căn phòng trở về với bóng tối sâu thẳm.

Nàng rất ghét loại ánh sáng này, nó làm cho nàng cảm thấy rất khó chịu, như cả người đều bị nhìn thấu.

Hôm nay đã là ngày thứ 3 đến đây, nhưng Lãnh Tuyết Hàn lại chưa bao giờ thấy Hàn Phong xuất hiện cả.

Lãnh Tuyết Hàn từng hỏi qua Nghiêm tổng quản vấn đề này, nhưng y lại chỉ nhìn nàng chăm chú rồi nói:

"Dạ tổng có chút chuyện quan trọng, dặn tiểu thư chờ ngài ấy về."

Không gian xung quanh tĩnh lặng đến kì lạ. Lãnh Tuyết Hàn ra khỏi phòng. Im lặng, nàng chậm bước đến cánh cửa màu đen khắc hình rồng cuối dãy lầu. Ngày đầu tiên đến đây, nàng đã chú ý đến nó - căn phòng mà Nghiêm tổng quản không cho bất cứ ai đến gần.

Cánh cửa cách nàng ngày một gần hơn, gần hơn... nàng vươn tay chạm vào hình rồng lạnh băng, phác hoạ đường nét cứng cáp và đáng sợ của nó...

..."Cạch" – cửa phòng không khoá?

Nín thở, Lãnh Tuyết Hàn kìm chế cảm xúc của mình, nhẹ nhàng chạm vào tay nắm cửa định đẩy vào...

"Lãnh tiểu thư, cô đang làm gì vậy?"




Hết chương 6



P/S: 1/ Bái phục tốc độ của ta, gần 2 năm mới được 6 chương... haizzz.

          2/ Cám ơn những bạn đã ủng hộ ta trong suốt thời gian qua, nhất là bạn #MinhMai6 nè.

         3/ Tuần sau ta thi rồi. Hứa là thi xong sẽ chăm chỉ hơn a. Dù đây chỉ là truyện viết ra để ta tự giải trí, nhưng không ngờ lại được ủng hộ nhiều như thế! Vui lắm cơ.

         4/ Làm ơn like hay comt gì cũng được a, chứ thấy lượt view nó tăng mà sao like comt gì thì nó ba chấm quá *_*

(klq cơ mà hôm qua bị bơ, bảo hôm nay có chương mới mà không ai thèm quan tâm, hix -_-)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net