Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dạ Phong ôm ngang hông nàng, răng nanh cắn nhẹ đôi tai nhạy cảm, thổi khí nóng:

"Em có vẻ không vui?" Đôi môi tà khí của hắn lướt qua cần cổ trắng nõn của nàng, để lại vài vệt đỏ ái muội – nhớ tôi sao?

"Không, không phải" Hơi thở nóng rực của hắn khiến Lãnh Tuyết Hàn mơ màng. Nàng xấu hổ cúi đầu, giãy giụa muốn thoát khỏi hắn.

Chợt, một tiếng cười trầm thấp vang lên... Dạ Phong siết chặt tay, giam nàng vào lồng ngực của mình.

"Nhưng mà nơi này" Hắn tách đùi nàng, chạm vào nơi mẫn cảm giữa hai chân, cười khẽ "Chẳng phải đã ẩm ướt rồi sao?"

Lãnh Tuyết Hàn thất kinh, theo quán tính kẹp chân lại, nhưng không ngờ việc làm này lại giúp cho ngón tay kia càng thâm nhập sâu hơn...

"Đừng!" Nàng đỏ mặt cắn môi, thốt ra lời cầu xin.

"Muốn lắm sao?" Bàn tay to đã lần mò đến phía trước của nàng, xoa nắn bờ ngực sữa. Cùng lúc đó, hắn dồn ép nàng vào bức tường phía sau, cưỡng bách nàng nghiêng đầu, triền miên hôn.

Lãnh Tuyết Hàn khó chịu cắn chặt răng. Thấy nàng vẫn quật cường, Dạ Phong chỉ hừ nhẹ một tiếng, rồi đột nhiên cắn mạnh lên đôi môi anh đào của nàng.

Bất ngờ cùng đau đớn, nàng hơi mở ra cái miệng nhỏ nhắn. Ngay lúc đó, hắn thừa dịp chặn miệng nàng, bá đạo xâm nhập vào khoang miệng càn quét, dây dưa cùng chiếc lưỡi đinh hương mềm mại.

Khuôn mặt Lãnh Tuyết Hàn dần đỏ lên vì khó thở. Liếc thấy hình ảnh tràn ngập sắc tình trên chiếc gương lớn trước mặt, nàng hoảng hốt nhíu mày, rồi dùng hết sức... cắn mạnh vào đầu lưỡi của hắn, cố gắng đẩy hắn ra. Dạ Phong không ngờ nàng lại chống cự mạnh mẽ như vậy nên bị bất ngờ mà lùi lại vài bước.

Lau nhẹ vết máu trên môi, hắn âm trầm nhìn Lãnh Tuyết Hàn đang cúi đầu thở dốc.

"Xin lỗi. Tôi không thở được" Vừa ngẩng đầu lên, Lãnh Tuyết Hàn đã nhận thấy tình hình căng thẳng hiện giờ. Nàng im lặng, tiếp tục cúi đầu.

"..."

Dạ Phong không nói gì, chỉ mím môi, đôi mắt sắc bén xoáy sâu vào nàng. Không khí trong phòng cũng đột nhiên trầm xuống, lạnh lẽo đến đáng sợ.

"Nhanh lên, tôi chờ em bên ngoài." Chợt, Dạ Phong lên tiếng, ánh mắt vẫn không rời khỏi nàng. Giọng nói của hắn chợt trầm xuống, lạnh như hàn băng.

Sau đó, hắn cho tay vào túi quần, tiêu sái rời đi.

Khi thấy bóng lưng hắn đã khuất hẳn, Lãnh Tuyết Hàn vội ngồi thụp xuống, ôm đầu; tim nàng vẫn còn đập mạnh. Ánh mắt vừa nãy của hắn làm nàng thực sự hoảng hốt: nó như hàng vạn mũi tên xuyên vào nàng, đau đớn...

"Chẳng lẽ... hắn đã phát hiện ra điều gì rồi?" – đôi mắt nàng chợt loé lên.


***


Chiếc Koenigsegg CCXR Trevita màu bạc xoay vài vòng quanh sân, vẽ nên những vòng cung tuyệt đẹp rồi lao ra đường như tên bắn.

Trong xe, Nghiêm tổng quản ngồi ở vị trí phó lái, còn Dạ Phong và Lãnh Tuyết Hàn ngồi ở ghế sau. Khoảng cách giữa hai người rất gần, vai kề vai.

Lãnh Tuyết Hàn vẫn cúi đầu, bàn tay nắm chặt. Khẽ liếc nhìn người đàn ông đang vùi đầu vào chiếc máy tính bên cạnh, nàng chợt mím môi... Góc nghiêng từ tầm nhìn của nàng càng phác hoạ thêm cho hình dáng của hắn: khuôn mặt gần như hoàn mĩ với sống mũi cao thẳng gợi cảm, đôi môi hồng nhuận, đường chân mày cương nghị hơi nhếch lên cùng bờ vai rắn chắc; chỉ cần không nói lời nào, thật giống như sinh vật thánh khiết từ trên trời hạ phàm.

Chợt, tầm mắt của nàng chạm phải ánh mắt nóng rực của Dạ Phong. Hắn bắt lấy tay nàng, từ từ dồn nàng về phía tấm kính cường lực phía sau, khiến lưng nàng bị đập mạnh vào đó.

Đau đớn làm Lãnh Tuyết Hàn hơi nhíu mày. Nhìn khuôn mặt phóng đại của Dạ Phong càng lúc càng đến gần, trái tim nàng bỗng đập nhanh vài nhịp. Thấy bản thân đã không còn đường lui, Lãnh Tuyết Hàn thở dài, quyết định nhận mệnh mà nhắm mắt lại...

... 1s

... 3s

... 5s

... Chẳng có chuyện gì xảy ra cả...

Ai mà biết được mặt Dạ Phong khi chỉ còn cách mặt nàng 1cm thì đột nhiên ngừng lại, hơi thở ẩm áp phả lên mặt nàng, nhướn mi, mang theo ánh mắt trào phúng nói:

"Em nghĩ rằng tôi muốn làm gì? Hôn em sao?" Nói xong còn hừ lạnh một tiếng.

Lãnh Tuyết Hàn cảm thấy bản thân ngốc không chịu nổi, trên mặt lúc trắng lúc đỏ, xấu hổ nói không nên lời. Nàng dùng sức đẩy Dạ Phong ra, muốn quay sang chỗ khác. Đột nhiên Dạ Phong từ phía sau ôm lấy nàng đè vào trong ngực, trong lúc nàng còn đang kinh ngạc thì đã kéo đầu xoay lại, hé miệng hôn thật sâu.

Dạ Phong liếm lên môi nàng, rồi đột ngột xông vào khoang miệng, mút mạnh đầu lưỡi mềm mại. Khuôn mặt Lãnh Tuyết Hàn đỏ bừng: không khí trong phổi nàng đã cạn kiệt, nhưng hắn vẫn không có ý định ngừng lại.

Nụ hôn tràn ngập sự điên cuồng cùng chiếm đoạt, kéo dài đến vài phút đồng hồ mới kết thúc. Lãnh Tuyết Hàn cắn môi, nàng biết đây chính là sự trừng phạt mà Dạ Phong dành cho mình, vì hành động lúc nãy.

Hắn hôn lên chóp mũi nàng, đầy tà khí:

"Đúng là vậy đấy. Tôi chính là muốn hôn em." Nói xong, khoé môi hắn khẽ câu lên một nụ cười liêu nhân.

Lãnh Tuyết Hàn trừng mắt, lại chợt cảm thấy không thích hợp – hình như hắn... hắn vừa trêu chọc mình?


***


Chiếc xe dừng lại trước một cửa hàng thời nổi tiếng.

Dạ Phong ôm ngang hông, kéo nàng thật sát vào hắn. Họ bước vào khu thử giày. Từ xa nhìn lại, Lãnh Tuyết Hàn như một cô vợ nhỏ đang nép vào lòng người đàn ông của đời mình. Xúc cảm từ đôi bàn tay to của hắn làm nàng chợt cảm thấy an toàn mà ấm áp đến kì lạ.

Lúc hai người đi vào cửa hàng, Lãnh Tuyết Hàn để ý thấy nhân viên cửa hàng còn đang mỉm cười giảng giải với mỗi một khách hàng. Nhưng không đến năm phút sau, toàn bộ cửa hàng chỉ còn lại hai người – nàng và Dạ Phong. Nhân viên cửa hàng đều đứng thành hàng ngay ngắn, khung cảnh thật kỳ lạ giống như đang ở trong mơ.

Một người đàn ông có vẻ như là quản lý mỉm cười đi đến trước mặt hai người, trước tiên cung kính cúi đầu với Dạ Phong, sau đó cười nói: "Phong tổng, chúng tôi có thể phục vụ gì cho ngài đây?"

"Giúp cô ấy chọn một đôi giày phù hợp." Tiếng nói trầm thấp bỗng nhiên vang lên, quanh quẩn bên tai nàng.

Cùng lúc đó, hắn chợt lướt qua nàng, rồi dần khuất sau một căn phòng phía cuối dãy. Lãnh Tuyết Hàn đang định chạy theo thì đã bị người đàn ông kia chặn lại:

"Tiểu thư, xin mời bên này."




Hết chương 8



Rùa: 1/ Sorry mọi người. Chương 9 sắp xong rồi, sẽ lên sàn sớm nga ^^

           2/ Thông tin cho mọi người về chiếc xe mà Phong ca chạy

(Koenigsegg CCXR Trevita là phiên bản cực hiếm của hãng xe Thuỵ Điển Koenigsegg với số lượng hạn chế. Không ngoa khi gọi Trevita là chiếc xe đắt nhất thế giới, bởi nó được "dệt" một lớp kim cương và rõ ràng kim cương thì không rẻ.

Phần vỏ của thân xe được làm hoàn toàn từ sợi carbon màu trắng bạc, công nghệ sản xuất ra những sợi carbon này được gọi là "dệt kim cương" - công nghệ độc quyền của nhà sản xuất xe hơi dành riêng cho giới siêu giàu.

CCXR Trevita sở hữu động cơ tăng áp kép V8 có dung tích 4,8 lít, cho công suất 1.004 mã lực, có thể tăng tốc từ 0-100km/giờ trong vòng 2,9 giây với vận tốc cự đại lên đến 410 km/giờ.

Nguồn: http://news.zing.vn/10-sieu-xe-dat-nhat-the-gioi-2015-post615731.html)



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net