Chương 30 : Bữa Tiệc Tàn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

    Theo quy luật tự nhiên , bữa tiệc nào cũng kết thúc. Đêm sinh nhật Hưng khép lại một cách vui vẻ , quan khách đã ra về chỉ còn lại những người bạn.

   Jindy mang va li bỏ vào xe , còn  nhóm bạn cũng chuẩn bị ra về .

  Chiếc xe đậu cách xa căn biệt thự chừng mười mấy bước . Giờ đây chỉ còn những ánh đèn chiếu xuống đường. Vừa bước gần đến xe , Jindy bỗng gặp phải ba người đàn ông với dáng vẻ hung bạo bước đến bên cạnh cô , họ tỏ ra vẻ sàm sỡ  :

- Này cô em...- chúng nói với giọng điểu cán.

Jindy xem như không thấy gì , cô cứ bước đến với nỗi bất an trong lòng . Ba người hắn cứ tiến lại :

- Đi đâu vậy ? Đi với bọn anh không. - họ cầm cổ tay cô.

- Tránh ra . - cô giựt tay lại.Hắn vẫn tiến lại gần.

Jindy vì quá sợ liền buông chiếc va li và cô gắng tránh khỏi ba gã tệ bạc ấy nhưng bất thành . Lúc này cả ba cùng tiến lại gần và vây quanh cô , Jindy kêu cứu nhưng không ai nghe . Một người áp sát mặt vào Jindy , cô liền dùng tay tán mạnh vào mặt , nhưng anh ta vẫn tỏ vẻ thèm thuồng cô . Jindy lùi lại , lùi lại và cô trượt guốc  ngã xuống đất , cô đã bị trật chân . Hai tay cô chống xuống nền đất và rơi nước mắt . Gã kia tiếng lại , còn hai tên thì bao vây cô . Hắn dùng tay nhẹ nhàng lao nước mắt cho Jindy cùng với cách  cười sở khanh . Jindy né mặt qua một bên không để bàn tay dơ bẩn ấy chạm vào . Vừa quay sang , bất chợt cô nhìn thấy một viên gạch ở gần đó , vì chân cô còn đứng dậy được nữa , Jindy từ từ lếch lùi lại vị trí viên gạch. Cô càng lùi , hắn ta càng đến gần cô . Tay cô lúc này đã cầm được viên gạch giấu sau lưng . Hắn ta áp đầu vào Jindy , cô liền dùng viên gạch đập vào đầu hắn và gã sang một bên . Hai tên kia tiến lại đỡ hắn . Jindy cống gắng dùng hết sức lực mình có để đứng dậy và bỏ chạy.

   Hắn bắt đầu nóng lên :

- má nó ..đuổi theo.

  Hai tên kia đuổi theo . Chân Jindy vì quá đau nên đã ngã xuống , bị hai tên ka bắt được. Hắn cũng đi đến và móc trong túi ra một chiếc khăn , hắn bịt mũi cô sau đó Hindu ngất đi . Hắn cười nhẹ và nói :

- Hàng cũng ngon , lục xem va li nó có tiền không ?

  Hai tên kia đến mở chiếc va li và lục tung đồ đạc nhưng không thấy gì , chỉ thấy một tấm ảnh Jindy và hai cô gái , trên bức ảnh còn có in một số điện thoại. Họ nhét bức hình vào trong túi và lôi Jindy đi , vô tình , chiếc điện thoại của cô rơi từ trong túi .

   Bên trong , mọi người đang nói chuyện vui vẻ bỗng ly rượu trên tay Huy rơi xuống văng tung tóe nhưng dấu hiệu của một điều xấu sắp xảy ra . Mọi người nhìn chằm chằm vào vết rơi của ly rượu . Trang Minh lúc này mới mở câu hỏi với vẻ khó hiểu :

- À quên mất , lúc nãy giờ Jindy chưa vào.

   Bây giờ mọi người mới nhận ra , Huy cảm thấy trong lòng bất an , anh liền chạy bán sống bán chết trong lòng lại hiện lên một dấu hiệu lo lắng , phải chăng đó là thần giao cách cảm . Mọi người trong đây cũng đứng ngồi không yên.

  Khi Huy vừa chạy đến chiếc xe thì anh ấy vừa thấy ba người đàn ông đưa Jindy lên chiếc xe ô tô và chạy đi .

Đúng như Huy suy đoán , anh liền móc trong túi ra chiếc chìa khóa xe và lên ga phóng thẳng đuổi theo chiếc ô tô phía trước. Anh chạy hết tốc lực . Trong đầu anh lúc ấy vô tình lại xuất hiện tâm trạng lo lắng . Không hiểu vì sao anh lại có cảm giác dường như không thể để Jindy gặp bất cứ chuyện gì , hay nói thẳng ra : không thể thiếu cô . Trong đầu Huy giờ đây không suy nghĩ được gì mà chỉ biết bất chấp đuổi theo chiếc xe . Càng ngày , xe lăn bánh càng nhanh trên nẻo đường đông lúc của Sài thành dù bây giờ đã gần 12 giờ đêm . Khi nhìn vào chiếc xe phía trước anh càng quyết tâm để giải cứu Jindy . Nhưng đến ngã tư đèn đỏ , vì xe quá đông nên anh đã mất dấu . Anh liền bỏ ngay chiếc xe và chạy bộ thật nhanh , mặc dù biết rằng không thể nào đuổi kịp , anh chỉ chạy một cách vô ích. Nhưng có một nguồn động lực , một cái gì đó thúc đẩy anh phải chạy và chạy hết đường này , đến đường khác. Nhưng vô ích , anh liền ngụy gối xuống đường , tay đấm mạnh xuống đất liên tục khiến tay anh chảy máu . Huy hơi thất vọng vì đã không bảo vệ được Jindy . Anh nhớ lại lúc vô tình ôm cô rơi xuống hồ , hồi ức lại những ánh nhìn mà cả hai trao nhau , tuy xảy ra một cách vô tình nhưng chúng không vô nghĩa. Vượt bao nhiêu cây đèn đỏ , cuối cùng Huy chỉ ngã ngụy dưới ánh đèn đường.

  Điều Huy cần làm lúc này đó chính là cố gắng để cứu Jindy . Anh đứng dậy , từ từ bước đi về chiếc xe mà anh quăng đi lúc nãy .

  Phép màu xảy ra , sự chân thành của anh cuối cùng đã được đền đáp . Khi đi ngang một quán cà phê vỉa hè anh chợt nghe được một gã đàn ông xăm đầy mình nói chuyện điện thoại :

- Mồi ngon hã..

Anh không nghe được bên kia nói gì , hắn ta nói tiếp :

- Ờ ờ..mai bán nó qua Lào..vậy đi.ok

  Xong , Huy lại nghe hắn nói với đàn em :

- Tụi nó vừa bắt được con nhỏ , nghe đâu là tiểu thư. Ở gần biệt thự số 13/26 .

Huy bất ngờ vì nhớ ra đó là số nhà của Hưng. Đàn em hắn hỏi :

- Vậy nhốt nó ở đâu đại ca ?

- Căn nhà hoang ngoài ngoại ô . 2 giờ chiều mai quăng nó qua Lào chắc cỡ 100 chay.

  Huy bất ngờ khi nghe hắn nói. Giờ đây anh đã biết chỗ Jindy bị nhốt , nhưng anh nghĩ cần bình tĩnh và cứu Jindy trước 2 giờ. Anh chạy thật nhanh về chiếc xe và phóng nhanh về nhà Hưng. Trên đường về , tâm trạng anh đã đỡ hơn nhưng cũng không suy giảm sự lo lắng. Anh nhận ra anh lo cho Jindy rất nhiều , đó là cảm giác thật lòng của Hưng. Anh mãi suy nghĩ về Jindy và.........tiếng kèn xe vang lên....

..Ting...ting....Ting.....

A.....a..a

Rầm.....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net