Chương 41 : Trang Minh và Nỗi Sợ Kinh Hoàng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

    Hai năm sau.

    Kể từ ngày hôm ấy , không  ai còn gặp Bảo Yến nhưng nghe tin cô ấy sang Hàn Quốc du học .

   Bầu trời xanh thẩm , hiền hòa đón ánh bình minh ngày mới . Lồng vào một cơn gió thật nhẹ nhàng nhưng vô cùng mát mẻ . Những tản cây đang rung rung lá . Bầu trời đang là một mùa thu rực rỡ sắc vàng của lá rụng khắp đường thành phố , Sài Gòn đang chìm đắm vào vẻ đẹp  của nàng thu tựa như một bức tranh tuyệt hảo .

   Thời gian là thứ không bao giờ biết đợi ai cả , mà cứ trôi thao thao bất tuyệt theo thời gian tuy vậy nhưng những khoảng kí ức không thể trôi theo . Thoáng chóc hai năm trôi qua , mọi người đang bận rộn sống một cuộc sống yên ả và thực hiện ước mơ . Tình cảm của An Nhi và Quốc Hưng  càng trở nên nồng thắm , còn Jindy và Bảo Huy giờ đây đã yêu nhau một cách chân thành , một tình yêu bắt nguồn từ hai phía . Trái lại mặc cho mọi thứ trôi theo dòng chảy của tháng năm , mang đến biết bao thay đổi nhưng Gia Nam vẫn giữ khuôn mặt lạnh lùng đến khó tả , thái độ lúc nào cũng điềm tĩnh , còn Trang Minh vẫn coi Nam là oan gia ngõ hẹp , là một tên đáng ghét không có trái tim . Mới đó , ba năm sắp sửa trôi qua , họ bước vào năm cuối cùng của Đại Học Sân Khấu Điện Ảnh.

     Không khí trong trường đang giờ giải lao . Trang Minh bước ra khỏi phòng học trong tâm trạng phấn khích hình như một chuyện gì đó làm cô vui nên cô không để ý mọi thứ , cô vừa đi tung đăng vừa dán mắt vào điện thoại , vừa ra tới cửa cô va phải một chàng trai làm cô ngã , từ phía sau , một đôi tay rắn chắc nắm cô lại , suýt nữa Trang Minh ngã luôn ra đất . Trang Minh bất ngờ xin lỗi liên tục , cô ngước lên càng hoảng hốt khi thấy đó là Nam . Nam nhìn cô với đôi mắt sắc sảo , khuôn mặt lạnh lùng không góc chết :

- Có mắt không hả ?

- Xin lỗi ! - Trang Minh nói nhưng thái độ không hề thành khẩn , mặt ngước lên trời , mắt nhìn thẳng vào Nam .

- Thái độ gì đấy hả ?

- Cậu đuôi sao mà không thấy thái độ của tôi , mắt cậu cũng để đâu đấy ?

- Ngang ngược !!! Nói xong Nam bỏ vào lớp với thái độ vẫn trầm tĩnh.

   Còn Trang Minh lại hả hê về việc này , cô vui càng thêm vui .

   Đột nhiên có tiếng phát ra từ loa thông báo : " Thông báo các bạn sinh viên năm ba tối nay tập trung về trường để học buổi tối "

   Sau khi nghe thông báo , nơi đâu trong dãy cũng có những lời bàn tán xôn xao . Có người không muốn đi nhưng lại có người nôn nao , muốn đi học. Còn Trang Minh vẫn tung tăng , vui vẻ .

  Chiều tối mọi người lại quay trở lại ngôi trường , đồng hồ điểm đúng 8 giờ tối . Mọi người bắt đầu học trong không khí tiếng nói tiếng cười xen lẫn , một số học sinh còn kể cho nhau nghe những câu chuyện tâm linh thật huyền bí . Không khí ấy cũng đã kết thúc lại tiết học đầu tiên , Trang Minh tiến vào tolet , cô đến bồn rửa mặt sau đó vào tolet dường như cô nghe có tiếng bước chân bên ngoài cô thoáng nghĩ chỉ là một ai đó . Lát sau trở ra Trang Minh nhìn lên tấm gương ở bồn rửa tay cô đột nhiên hoảng sợ , bởi vì trên đó là một dấu thập và đầu lâu được vẽ bằng thứ gì đó y hệt như  máu còn có một dòng chữ " Nợ máu trả máu " Trang Minh giật hết cả mình , cô có cảm giác say sẵm , chạy ra trong hoảng sợ la toán lên , vừa ra gần cửa cô bỗng đá phải một thứ gì đó . Vừa nhìn xuống , cô ngã lăn ra xỉu khi thấy đó là đầu của một con búp bê loại to , hơn nữa còn dính đầy máu . Trang Minh vô cùng sợ hãi khiến cô ngất xỉu .

   Ở ngoài , Nam đang nói chuyện cùng Huy và mọi người , tuy đang trò truyện nhưng Nam có cảm giác hơi bất an , khó chịu . Anh nhìn lại không thấy Trang Minh đâu cả khiến lòng anh càng thêm lo , cảm giác như đang có chuyện gì xảy ra , anh vội vàng đi . Cả nhóm khó hiểu với sự gấp gáp của anh . Anh bước thật nhanh đi tìm Trang Minh ở khắp nơi nhưng không thấy , cuối cùng anh tiến thẳng vào nhà vệ sinh . Thấy Trang Minh nằm bất động bên cạnh cái đầu búp bê đầy máu . Anh nhanh chóng ẳm Trang Minh và đi thật nhanh . Anh cứ bế cô đi thẳng trước sự nhòm ngó , bàn tán của mọi người anh vẫn lạnh lùng nhưng bên trong đầy sự lo lắng , An Nhi và Jindy nghe kể lại liền gọi Huy và Hưng đến . Sau khi đưa Trang Minh đến phòng y tế Nam kể tất cả những gì mình thấy trong nhà vệ sinh , An Nhi và Bảo Huy cũng đi xem thử , lúc vào thì hai người chẳng thấy gì cả , hình ảnh và chữ trên kính đã biến mất , cũng không thấy chiếc đầu đầy máu kia , hiện trường như chưa có gì xảy ra . Nghe xong tất cả mọi người tỏ ra khó hiểu , cứ nghĩ đó là ma . Nhưng Nam và Huy thì không hề nghĩ vậy , cả hai nghĩ là do con người vì cả hai không tin trên đời có ma . Việc đó cũng làm An Nhi và Jindy hơi lo sợ . Lát sau , Trang Minh tỉnh lại , dường như cô chưa bình tĩnh mà đang xoáy sâu vào nổi sợ . Cô vừa khóc nức nở vừa la lên trong vô thức :
" Không phải , không phải , không phải tôi , đừng mà " . thấy vậy An Nhi và Jindy liền đến ôm Trang Minh để trấn an cô . Trang Minh hiện giờ đang mất bình tĩnh , cô bị ám ảnh bởi dòng chữ ấy và cả chiếc đầu dính đầy máu me nằm trên sàn . Lát sau , Trang Minh ngừng la , cô như người mất hồn cứ lẩm bẩm : " Nợ máu trả máu " khiến mọi người rất lo lắng . Huy bảo :

- Hay là đưa Trang Minh về trước rồi tính sao .

    Cả nhóm đưa Trang Minh trở về nhà . Trang Minh vẫn im lặng không nói gì đến ai , cô cứ đi cạnh An Nhi và Jindy , hễ đứng một mình là cô lại lo sợ . Nên cả hai cũng chẳng dám rời cô . Đến giờ ngủ cả hai cũng ngủ cùng . Trang Minh cứ nằm yên không nói gì , mắt cứ nhìn lên trần nhà nghĩ về chuyện lúc nãy . Thỉnh thoảng rơi nước mắt vì sợ hãi , mãi lúc sau mí mắt cô sụp xuống , cô thiếp ngủ . An Nhi và Jindy mới an tâm chợp mắt. Có lẽ câu chuyện lúc nãy khiến Trang Minh gặp ác mộng .

  Cô mơ thấy mình lạc vào một vườn hoa thược dược , cô đang hái những bông hoa ấy , đột nhiên cô cảm giác phía sau có ai chạm vào vai cô , một bàn tay lạnh lẽo . Đến khi Trang Minh quay lại cô không thấy ai , Cô nghĩ chắc tại cô cảm giác , cô tiếp tục hái những cánh hoa thược dược . Lần này cô lại nghe có tiếng ai đang gọi mình : " Tránh xa khỏi chỗ đó " nghe giọng có vẻ khẩn trương , cô quay lại cũng không thấy ai , lần này cô sợ . Cô cảm thấy chơi vơi giữa đồng hoa rộng lớn . Đầu óc cô bắt đầu quay cuồng , bầu trời bỗng hóa màu đen , những bông hoa thần bí biến mất thay vào đó là những ngôi mộ mọc lên như nấm , cô cảm giác lạnh và sợ hãi . Trang Minh bắt đầu chạy thật nhanh , nhưng dù chạy như thế nào cũng quay về chỗ cũ . Đột nhiên , một cơn gió lớn kéo tới , cát bụi bay khắp nơi trong không trung . Trang Minh thấy những ngôi mộ bắt đầu nứt nẻ , những oan hồn xuất hiện lơ lửng khắp nơi , cô ngã xuống và phát hiện dưới chân mình đang là một vũng máu và bị bao vay bởi những oan hồn , chúng cào cấu cô . Trang Minh la trong vô vọng...

      Trang Minh tỉnh dậy và la lên với tâm thế điên đảo , An Nhi và Jindy cũng tỉnh giấc , biết Trang Minh gặp ác mộng  cả hai vội trấn an để cô bình tĩnh , người Trang Minh toàn những giọt mồ hôi . Thấy thế  An Nhi lấy khăn ướt nhẹ nhàng  lao cho cô , Trang Minh vẫn còn khóc vì sợ Jindy mất rất lâu để dỗ dành cô ngừng khóc   . Có lẽ sự việc lúc ở trường đã ám ảnh cô rất nhiều và mang cho cô nổi sợ thật khủng khiếp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net