Chương 43 : Nguyên Nhân Của Mọi Việc Chỉ Vì Yêu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   Đêm đó,Nam bảo mọi người về nghỉ ngơi vì ai cũng đã thấm mệt,còn anh thì ở lại bên cạnh chăm sóc Trang Minh.Đồng hồ đã điểm hơn mười một giờ tối,những ánh sao đang lấp lóe trên khung trời,biết bao ngọn đèn thi nhau chớp nháy lúc về đêm.Lòng thành phố đang nhộn nhịp người qua lại.Đối nghịch hoàn toàn với không khí bên ngoài,bên trong căn phòng là một khoảng trời im lặng thỉnh thoảng bên ngoài là những tiếng đẩy xe cấp cứu.Trong sự lặng im buồn tẻ ấy là một chàng trai đang ngồi trước giường bệnh của một cô gái,với sự lo lắng không sao tả hết.Đó là Nam.Anh ngồi trên một chiếc ghế sát bên giường nhìn Trang Minh ngủ.Một cô gái tính cách bất thường nhưng đã làm cho Nam một lần nữa sa vào lưới tình.Sự mệt mỏi tung hoành trong cơ thể đã khiến Nam tựa đầu vào giường mà thiếp đi.Lát sao,Trang Minh nhẹ nhàng mở mắt,cô bắt gặp vẻ mặt của Nam lúc ngủ không còn lạnh lùng nữa mà tỏ ra rất thoải mái,không khó chịu như mọi khi.Cô bất ngờ bởi sự lo lắng mà Nam dành cho mình,cô nhẹ nhàng nhấc tay,kéo tấm chăn khoác lên người Nam.Lúc đấy Nam tỉnh giấc nhưng anh không mở mắt mà Nam giả vờ ngủ.Vì nếu anh tỉnh dậy Trang Minh sẽ bất ngờ và lập tức rút tấm chăn ấy lại,không còn những hành động tình cảm ấy nữa.Nam nhắm mắt tận hưởng cảm giác được đôi tay của người mình yêu đem lại sự ấm áp cho mình.Chưa lần nào Nam thích thú như vậy.Lát sau,Trang Minh tiếp tục ngã lưng xuống,nhắm mắt lại và tiếp tục giấc ngủ của mình.Đợi đến lúc cô ấy ngủ say,Nam mới dùng tấm chăn lúc nãy đắp giữ ấm cho Trang Minh rồi cả hai tiếp tục chìm vào giấc nồng.

  Ánh bình minh thức dậy,màn đêm chìm dần nhường chỗ cho một ngày mới.Nhóm An Nhi đã đến từ rất sớm.Vừa bước vào cả nhóm bất ngờ và thích thú với cảnh Nam ngủ cạnh Trang Minh.Chưa bao giờ thấy cả hai tình cảm đến thế.Trân trọng những phút giây ấy nên cả nhóm không ai đánh thức Nam dậy.Đột nhiên tiếng chuông điện thoại Nam reo lên làm anh tỉnh giấc,mắt anh còn chưa mở kịp,anh móc trong túi ra chiếc điện thoại và nhấc máy:
- Alo.
- Đi đâu cả đêm thế hả con?
- Bạn con gặp chuyện nên con ở bệnh viện mẹ ạ.
- Thế con có về ăn sáng không?
- 30 phút nữa mẹ nhé.
- Rồi. Mẹ cúp đây.
- Bye mẹ.
   Sao khi nói chuyện xong,anh đặt điện thoại lên giường và  đứng dậy nhìn kỹ khuôn mặt Trang Minh lúc đang ngủ,không gì hạnh phúc hơn khi mỗi sáng thức dậy được nhìn người mình yêu đang ngủ say bên cạnh.Anh nhấc tay vuốt mái nhẹ mái tóc Trang Minh sau đó nhẹ nhàng kéo tấm chăn ngay ngắn.Anh định gọi cho An Nhi vì nghĩ mọi người chưa đến.Vừa quay ra phía sau,anh ngỡ ngàng khi thấy mọi người đang đứng ở phía sau nhìn anh.Nam hơi cảm thấy ngại vì những hành động lúc nãy mọi người đã thấy chứng kiến toàn bộ.Anh không biết nói gì khác :
- Mọi người đến lúc nào đấy?

   - Lúc anh còn chưa thức. - Hưng trả lời.

- Ờm...ờm...mọi người đừng nghĩ bậy nha.- Nam tỏ vẻ như không có gì.

- Nam này,thích thì nói thích có gì đâu mà giấu. - An Nhi tỏ ra thích thú.

   Cả nhóm ùa nhau cười. Lúc này Trang Minh cũng thức giấc :

- Chuyện gì thế ?

- Ờ...thì....- Huy vừa nói đến đây,Nam vội đưa tay bịt miệng Huy lại và nói :

- Không có gì,ngủ đi.

   Nam nhìn mọi người xung quanh,có vẻ anh thấy ngại và không muốn Trang Minh biết :

- Thôi,tôi về tắm rửa chuẩn bị nha.- Nói rồi Nam vội chạy đi.Để quên cả điện thoại.

     Mọi người đến chăm sóc và trò chuyện với Trang Minh,cô có vẻ đã đỡ hơn hôm qua.Đang trò chuyện bỗng dưng một tiếng chuông điện thoại reo lên :

- Điện thoại ai reo đấy. - An Nhi nhìn mọi người.

  Trang Minh nghe tiếng chuông ngay bên cạnh,cô cầm lấy chiếc điện thoại :

- Chắc Nam để quên điện thoại,mẹ cậu ấy gọi.

- Nghe đi.

   Trang Minh liền nhấc máy :

- Dạ alo , Bác ơi Nam để quên điện thoại ở chỗ con.

- Vậy hả , Bác cảm ơn.

- Dạ , con chào bác.

    Trang Minh cúp máy,điện thoại trở về giao diện,lúc đấy tình cờ Jindy hỏi :

- Ê mấy giờ rồi Minh ?
- Ờ...ờm...

Trang Minh nhìn vào điện thoại Nam để xem giờ,vừa dán mắt vào màn hình cô đứng chân người,mắt mở to nhìn chằm chằm  vào điện thoại cô phản ứng vô cùng bất ngờ.Mọi người thấy không hiểu rõ chuyện gì liền nhìn qua xem thử,đột nhiên ai ai cũng sửng sốt khi thấy hình nền của  điện thoại Gia Nam chính là tấm hình  của Trang Minh chụp lúc đi thi hai năm trước.Cả An Nhi và Jindy không kiểm soát được sự vui vẻ,bất ngờ của mình.Còn Huy và Hưng cứ nhìn nhau cười đôi lúc lại ngó ánh mắt sang Trang Minh.

Còn Gia Nam,trên đường về nhà anh cứ nghĩ về sự việc xảy đến với Trang Minh.Khi biết Trang My là người đứng đằng sau mọi chuyện thì hơn ai hết Nam là người hiểu rất rõ nguyên nhân của sự việc.
Bởi vì năm ngày trước,vào một buổi tan học chiều,Trang My đứng đợi Nam trước cửa lớp khi Nam bước ra Trang My bảo :
- Nam cho My xin 10 phút nha.
- Để làm gì ?
- My có việc muốn nói với Nam.
- Nói đi.
- Ở đây không tiện.My với Nam lên sân thượng nha.
- Đi thôi.Nam còn phải về.
Cả hai bước lên sân thượng,bầu trời buổi chiều  hôm ấy rất đẹp,gió thổi hiu hiu,vô cùng mát mẻ.Đến nơi,Nam mở lời trước :
- Rồi My nói đi.
- Thật ra , My muốn nói chuyện này với Nam lâu rồi nhưng My sợ.
- Chuyện gì ?
Nói đến đây,đột nhiên Trang My lao đến ôm chặt lấy Nam khiến anh ta sửng sốt,Nam dùng tay kéo nhẹ cô ấy để giữ khoảng cách :
- Sao thế .?- Nam hỏi.
- Thật ra...My thích Nam từ lâu lắm rồi,làm bạn trai My nha.
Lúc này,Nam cũng không ngạc nhiên gì mấy với lời nói của Trang My,bởi vì những thái độ,cử chỉ của cô ấy trước đó đã khiến Nam đoán được phần nào.Anh ta vẫn lạnh lùng đáp :
- Xin lỗi My,Nam không thể yêu My được.
Trang My có vẻ hụt hẫng và bức xúc :
- Tại sao chứ ? My có gì không tốt.
- Nhưng Nam không yêu My được.
Trang My tiếp tục một lần nữa ôm lấy Gia Nam,lần này cô ấy ôm nam rất chặt,Nam cũng vội đẩy ra,anh nhìn cô ấy với gương mặt rất lạnh và nói một câu dứt khoát :
- Người Nam yêu là Trang Minh,không phải My.
Vừa nói xong,Nam liền quay lưng và bước đi.
Còn Trang Minh ở lại với tâm trạng hụt hẫng tột cùng,cô ngụy xuống nền trong khi hai hàng mi ướt đẫm.Nổi lòng cô che giấu bấy lâu nay tuy cô đã lấy hết dũng khí để nói ra nhưng không được đón nhận.Điều này đã làm cô căm phẫn và bắt đầu ghét cay ghét đắng Trang Minh . Hai hôm sau,lúc Trang Minh sắp ngã ngoài cửa,Nam đỡ lấy,Trang My bất chợt chứng kiến hình ảnh ấy lòng cô càng ghét hận.Chính vì vậy cô tìm cách hãm hại Trang Minh.
   Suy nghĩ một hồi lâu,Nam quyết định phải nói chuyện rõ ràng với Trang My thêm một lần nữa để cô ấy có thể thông suốt và không làm điều sai trái đó nữa.
  Sau một quãng đường lái xe,cuối cùng anh đã về đến nhà,có ba mẹ và buổi ăn sáng chờ đợi.Sau khi tắm rửa Nam mới nhớ ra rằng mình để quên chiếc điện thoại ở bệnh viện và anh nghĩ ngay đến tấm hình nền ấy,anh vội hoảng hốt,khuẩn trưng ăn sáng cùng ba mẹ để nhanh đến bệnh viện.Thấy con mình ăn như đói ba ngày,ông bà tỏ ra khó hiểu,cứ nhìn nhau cười mãi.Xong mọi chuyện,anh nhanh chóng lái xe đến bệnh viện.Trong lòng anh cứ sợ mọi người sẽ thấy.Nhóm An Nhi cũng rất thận trọng,sau khi xem xong liền đặt điện thoại về vị trí cũ xem như không có chuyện gì.Khi Nam đến anh thấy chiếc điện thoại vẫn còn nguyên đó,anh cứ nghĩ mọi người không chạm đến,Gia Nam thở phào nhẹ nhõm.Còn mọi người cứ nhìn nhau,hiểu ý trong lòng,thỉnh thoảng lại cười.Khi gặp Nam,Trang Minh đỏ mặt.Cô bắt đầu suy nghĩ về anh chàng lạnh lùng này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net