Chương 44 : Giận Hờn - Nụ Hôn Đầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   Vài ngày sau khi ổn định mọi thứ,cả nhóm lại bắt đầu đi học.Giai đoạn này nhóm đang phải chạy nước rút vì sắp kết thúc học kỳ đầu tiên.
    Thanh xuân là rất giống với cầu vồng trên trời xanh,rất đẹp nhưng biết mất rất nhanh.Có người lại cho rằng thanh xuân còn giống một cơn mưa mùa hạ,ai cũng muốn đắm chìm trong cơn mưa ấy.Những kỷ niệm đẹp nhất trong tuổi xuân con một người có thể chính là tuổi học trò,ngây thơ,thuần khiết như một trang giấy trắng,những tháng ngày bên nhau đùa vui,giây phút mệt mỏi luôn an ủi lẫn nhau.Vậy mà,thoáng chốc ba năm đại học sắp sửa trôi qua,An Nhi và các bạn sắp mất hầu như tất cả mọi thời gian vui đùa,tinh nghịch như đứa trẻ.Mà họ sắp phải chen chân với dòng đời tấp nập.Chăm lo cuộc sống bản thân.Đôi khi càng lớn,những toan tính trong con người càng tăng lên.Không còn vô tư thoải mái như trước nữa.Có lẽ họ đang cố gắng tận hưởng phút chót thanh xuân của đời sinh viên.
    Mọi người cùng nhau quay trở lại lại trường.Hôm ấy cả nhóm học vào buổi chiều. Trang Minh vẫn còn một chút lo lắng,sợ sệt không biết còn chuyện gì xảy ra với cô.Tâm trạng của Nam hôm nay lạ lạ,dường như anh suy nghĩ và làm một việc gì đó.
   Buổi học hôm ấy,sau những phút giây chăm chú lắng nghe bài giảng từ giảng viên những tiếng chuông giờ giải lao cất lên.Mọi người chen nhau ùa ra lớp.Trang Minh và cả nhóm chuẩn bị xuống sân đi dạo,ngoại trừ Nam,hôm nay anh không đi cùng nhóm.Nam ra cửa,anh như chờ đợi một ai đó.Đến khi Trang My bước ra,anh nói nhỏ :
- Nam muốn nói chuyện với My.
- Được chứ.!!!
- Ở đây không tiện,thư viện không có ai,lên đó đi....
  Cả hai cùng bước đi.Vừa mở cửa phòng thư viện,quả thật không có một bóng người.Chỉ toàn những dãy sách to đùng,đó là không gian thật lý tưởng để chơi trò trốn tìm thời thơ ấu.Cả hai tiến đến dãy sách cuối cùng và nói chuyện.
  Còn nhóm Trang Minh,vừa bước xuống cầu thang cô đứng lại dường như nhớ ra một việc gì đó rồi quay sang nói với cả nhóm :
- Ấy Chết...tao còn chưa xem hết cuốn " Lịch sử nền âm nhạc "
- Một lát rồi xem.- An Nhi nói.
- Không được...đợi tao lên lấy. Đứng đây nha.
- Umum.
  Trang Minh vội chạy lên,kiếm trong balo nhưng không thấy quyển sách ấy chắc là hôm qua sau khi đọc cô bỏ trên ngăn bàn rồi lại quên bỏ vào cặp. Cô vội chạy vào thư viện tìm xem có sách đấy không.Bước vào thư viện,Trang Minh đi từng dãy sách để xem,nhân tiện cô cũng thấy một vài quyển sách hữu ích,cô cầm trên tay cùng chiếc túi nhỏ của mình  và tiếp tục tìm quyển sách kia.Đến dãy sách gần cuối đột nhiên cô nghe giọng Nam đâu đó cất lên nói với một ai đó :

- Tại sao lại làm như vậy ?
- Làm gì.- Trang Minh hơi sợ trong lòng,một phần nào đó biết được mọi chuyện.
  Khi Trang Minh nghe người kia trả lời Nam thì cô biết đó là Trang My.Nam nói tiếp :
- My đừng diễn nữa được không ?
- Nam nói gì.My không hiểu.
- Được ! My không nói để Nam nói. Tối hôm đó lúc Trang Minh đi vệ sinh My đã vào nhà vệ sinh bày trò ma quỷ để dọa cô ấy . Còn nữa mấy hôm trước chiếc đầu búp bê trong cặp Trang Minh là Trang My bỏ vào.....
- Nam......Nam....- Giọng Trang My run run.
- Tại sao My lại làm vậy ?
- My làm vậy tất cả là vì Nam...- Khóe mắt Trang My tuôn ra hai dòng lệ.Giọng cô đầy sự bức xúc khi đang khóc.Khi nói ra câu đấy,Trang My mở to mắt nhìn thẳng khuôn mặt Nam.Trang My nói tiếp trong nước mắt giàn giụa.
- My yêu Nam nhưng không được Nam đáp trả,còn nó thì sao,luôn tỏ thái độ ghét Nam tại sao Nam lại thương nó,Hả !
- My tỉnh lại dùm Nam được không.?
- Phải , Trong mắt Nam , My là người như thế nào ? Có gì không tốt bằng nó ....
- Nhưng Nam yêu Trang Minh...My hiểu không.
    Những giây phút lắng nghe cuộc đối thoại giữa hai người đôi tay Trang Minh run run,cô biết Nam là người biết rất rõ mọi chuyện xảy ra với mình,Nổi xúc động của Trang Minh lên đến đỉnh điểm khiến cô không cầm nổi quyển sách trên tay,đột nhiên chúng rơi xuống phát ra tiếng động.Trước mắt cô bỗng hóa dòng sông vô hình chứa đầy giọt lệ,chứng bắt đầu chảy ra.Trang Minh chạy đi.Còn Nam và Trang My khi nghe tiếng động phát ra bỗng giật mình chạy đến xem thử,thì thấy chẳng có ai chỉ thấy một vài quyển sách rơi ra và chiếc túi màu đen.Thoạt nhìn,Nam biết ngay chiếc túi ấy chính là của Trang Minh.Anh lại nhặt sau đó chạy theo.Giường như câu chuyện lúc nãy đã thúc đẩy đôi chân Trang Minh chạy nhanh hơn.An Nhi và mọi người đợi cô cảm giác rất lâu đột nhiên thấy cô một mạch chạy ngang không nói gì,vừa chạy vừa khóc,cô chạy thẳng ra cổ trường rồi tiếp tục đôi chân trên con đường tấp nập dòng người qua lại.Mọi người lo lắng không biết chuyện gì,định đuổi theo.Đột nhiên lúc đấy Nam cũng chạy một mạch xuống.Mọi người không hiểu chuyện gì đang xảy ra liền chạy theo.Khi Nam chạy ra cổng,anh đứng sựng lại nhìn tứ phía dường như đã mất dấu,không còn thấy Trang Minh đâu nữa.Tâm trạng bực tức lên đến đỉnh điểm anh ngụy xuống,đấm mạnh vài cái dưới nền xi măng và những cục đá nhỏ,khiến tay ann chảy máu rất nhiều.Mọi người vừa ra thấy liền chạy đến,Huy đỡ Nam dậy và hỏi khuẩn trương :
- Chuyện gì thế hả ?
Nam không trả lời chỉ nói đúng một câu :
- Mau tìm Trang Minh.
Mọi người nghe thấy cũng hoảng hốt chia nhau đi tìm.
Chiếc kim giờ và phút của đồng hồ lần lượt hướng về con số ba và mười hai.Nam vẫn một mình chạy trên con phố đông đúc tấp nập tìm Trang Minh.Anh cứ chạy mặc cho những giọt mồ hôi rơi,những khói bụi của thành phố.Dường như Nam đang chạy cùng những chiếc xe đang dưới mặt đường.Tâm trí anh cứ nghĩ đến Trang Minh,mặc cho những tiếng kèn xe kêu âm ỉ.Anh vẫn chạy qua mọi ngõ ngách.Anh lo cho cô ấy.Đôi chân ấy vẫn chạy về phía trước mặt cho những mỏi mệt trong tâm anh vẫn cố gắng không màng đến chỉ mong sau nhìn thấy Trang Minh an toàn.Mọi người cũng đang bận rộn tìm Trang Minh hết nơi này đến nơi khác.Đến xế chiều mọi người nhận được cuộc gọi từ Nam :
- Alo , tìm thấy Trang Minh rồi , mọi người về trước nha.
    Cả nhóm mừng rỡ quay trở về nhà . Nhưng thật sự là vì Nam thấy mọi người đã mệt nên nói dối để mọi người về nghỉ ngơi . Còn anh vẫn ráo riết chạy tìm Trang Minh khắp nơi , dù đôi chân anh đã thấm mệt . Hoàng hôn đổ ập xuống , thành phố màu đỏ thẩm rồi dần dần những ngọn đèn được thấp sáng . Nam vẫn chạy , anh chạy đến công viên đột nhiên thấy một cô gái đứng cạnh bờ sông nhìn vô định một hướng , trời đã se gió , dường như đã làm cho cô ấy se lạnh.Nam nhận ra ngay đó là Trang Minh .Thấy Trang Minh anh thở phào nhẹ nhõm.  Anh chạy lại , gần đến anh dừng lại khi biết rằng cô ấy đang khóc , rồi đôi chân anh tiến lại nhẹ nhàng xoay người cô ấy sang lao nước mắt . Cô giật mình , sau đó Trang Minh gạt bỏ tay Nam :
- Làm gì thế hả ?
- Lau nước mắt. - Giọng Nam đang mệt nhưng trầm tĩnh .
- Tại sao cậu biết hết mọi chuyện mà lại không nói cho tôi ?
- Tôi sợ Minh khóc.
Trang Minh dứt khoác quay lại định chạy đi nhưng đôi tay yếu ớt của Trang Minh bị Nam nắm lại :
- Định làm vậy đến khi nào đây hã ?
- Buông ra . - Vừa khóc nhưng giọng rất dứt khoát.
- Không !.
Trang Minh giật mạnh cánh tay , đột nhiên bị Nam kéo vào lòng , ngay lập tức anh ấy khóa môi Trang Minh . Một chiếc hôn đột ngột khiến Trang Minh mở to mắt bất ngờ . Gia Nam hôn cô ấy , dường như Trang Minh đã bị nụ hôn tuy lạnh nhưng rất ngọt ngào chinh phục . Cô cũng đáp trả . Lúc nào hai chiếc lưỡi thần thánh  tiến sát vào , quấn lấy nhau , khám phá mọi ngóc ngách của khoang miệng . Trang Minh cắn nhẹ vào môi Nam làm khơi gợi Nam một cảm xúc mạnh mẽ, Trang Minh cắn nhẹ nhàng như trêu trọc bờ môi lạnh giá kia . Hai người đang cảm nhận rất rõ từng nhịp thở ấm áp của nhau . Hai chiếc lưỡi đang hòa làm một . Làm cho cảm xúc của cả hai vô cùng tuyệt vời, thỉnh thoảng Nam đưa lưỡi của mình vào bên trong miệng Trang Minh rất uyển chuyển.Cả hai đan các ngón tay vào với nhau, vòng tay ôm cổ , trông vô cùng hạnh phúc dù mới chỉ là nụ hôn đầu của cả hai .Nam và Trang Minh đang nhắm mắt và vận dụng trí tưởng tượng để đắm chìm trong nụ hôn say đắm ấy bên cạnh bờ sông công viên trông lành cùng một làn gió nhẹ nhàng . Lát sau , cả hai tạm rời môi và nhìn nhau say đắm . Nam đưa tay lau nước mắt trên hàng mi Trang Minh sau đó anh cõng Trang Minh quay trở về .


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net