Chương 1 - 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1: Anh à, xin anh cho tôi một đêm được không?

Chẳng lẽ là GAY?

Đằng viên, nằm ở phía Đông Nam thành phố C, không chỉ có vị trí địa lý tốt, mà còn có phong cảnh tuyệt đẹp mê người, từng dãy núi nho nhỏ trùng điệp, một dòng suối nhỏ trong suốt quanh co, lại có từng thảm cỏ xanh mượt trải dài, khiến người xem cảm thấy tâm tình vui vẻ, có cảm giác như được hòa mình với thiên nhiên.

Vài biệt thự lộng lẫy kiểu Châu u nằm đan xen ở trung tâm khu vườn, càng làm tăng thêm vài phần lãng mạn. Nơi này chính là nơi mà lúc trẻ Đằng phu nhân xây dựng. Bây giờ cũng xem như là nơi nghỉ dưỡng tuyệt vời rồi.

Bên trong đền thờ nhà họ Đằng,Quý Đôn. Đằng phu nhân chắp hai tay trước ngực, quỳ gối trên nệm, miệng cầu khẩn.

"Liệt tổ liệt tông họ Đằng, xin hãy phù hộ A Tư khỏe mạnh, nhanh cưới cháu dâu về nhà. Năm nay nó đã ngoài 30, nhưng một chút hứng thú với phụ nữ cũng không có. Cháu nội bảo bối tuyệt đối không thể là một tên GAY được!!!!!"

Trong phòng khách, Đằng phu nhân nhíu chặt mày lại, tựa vào sô pha, hai mắt khép hờ: "Tối hôm qua mấy người được đưa vào phòng A Tư đều bị đuổi ra ngoài?"

Quản gia Đằng Phúc cúi đầu gật gật: "Đúng vậy, tôi còn dặn bọn họ phải dùng hết khả năng ra quyến rũ cậu chủ, nhưng đều thất bại, cậu chủ,..."

Tuy rằng ông đã làm quản gia ở Đằng viên hơn 30 năm, nhưng vẫn không thể tùy tiện nói lung tung được, dù sao cảm xúc của chủ nhân đều liên tục thay đổi theo tâm tình.

"Tôi biết rồi." Đằng phu nhân thở dài, việc chung thân đại sự của cháu nội bảo bối là mối bận tâm lớn nhất của bà. Từ khi mới sinh ra đã bị mẹ vứt bỏ, sau lại bị tình nhân của ba nó mang về quấy rối, nên từ đó về sau nó đã sinh ra một loại tâm lý kháng cự với phụ nữ. Cơ hồ tất cả mọi người trong thành phố C đều biết trong vòng mấy mét xung quanh Đằng thiếu không thể có phụ nữ xuất hiện, nếu không hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.

Vì việc này mà Đằng phu nhân còn mời cả bác sĩ tâm lý đến tư vấn, hỏi xem có biện pháp nào giải quyết không, cứ như vậy sẽ không ổn.

Nhưng bác sĩ lại nói rất qua loa: nói như vậy, rơi vào tình huống đó quả thật rất dễ làm cho tính tình của cậu chủ thay đổi, nhưng không loại bỏ khả năng có thể chữa khỏi, có thể một ngày nào đó, cậu ấy tìm thấy một nửa của mình thì sẽ tốt lên thôi. Cho nên việc này không thể gấp được, chỉ còn cách là ngày ngày đưa những người phụ nữ khác nhau đến cho cậu ấy thôi. Sẽ có lúc cậu ấy tìm được.

"Lão phu nhân, thiếu gia nói......... Về sau đừng đưa những người như vậy đến cho cậu ấy nữa, như vậy sẽ chỉ làm cậu ấy...càng ghê tởm hơn mà thôi." Đằng Phúc nhỏ giọng nói. Ông hầu hạ thiếu gia từ nhỏ đến lớn, rất rõ ràng tính cách của cậu ấy, nếu như việc này không phải là do bà chủ sắp xếp, chỉ sợ....

Đằng phu nhân tức giận đến thiếu chút nữa tăng huyết áp, vỗ vỗ ngực, xót xa nói: "Thằng nhóc này muốn tôi tức chết đây mà" Rồi nhìn về phía Đằng Phúc: "Chẳng lẽ A Tư thật sự thích đàn ông?"

"Phu nhân, bà suy nghĩ quá nhiều rồi, sao thiếu gia có thể thích đàn ông được? Chẳng qua là chưa tìm được người phụ nữ khiến cậu ấy động lòng thôi". Đằng Phúc bị dọa thiếu chút nữa đổ mồ hôi lạnh, xem ra phu nhân thật sự rất nôn nóng.

"Aizzz...Chỉ hy vọng như thế. Đằng Phúc, ông nói Nam Cung Thần để ý hành động của A Tư, có việc gì thì báo ngay cho tôi biết"Quý Đôn.

"Vâng."

"Ông đi xuống đi, tôi muốn ngồi một mình một chút" Đằng phu nhân mệt mỏi phất tay. Nhà họ Đằng rất ít người, ba đời đều chỉ có một đứa con trai. Đến đời A Tư lại phát sinh ra chuyện này, sao bà không lo lắng cho được?

Thành phố C, đêm nay nhất định là một đêm khác thường.

Mây đen kịt giăng kín bầu trời, giống như là bị một lớp vải nhung đen bao phủ, khiến mọi người ngột ngạt hít thở không thong. Gió lạnh thấu xương càn quét, làm người ta rét run.

Lương Chân Chân ôm chặt cánh tay, cả người run lên. Trên người cô chỉ mặc một chiếc đầm màu trắng bằng vải bông mỏng manh, tóc dài mềm mại để ở phía sau đầu, vài sợi tóc bị gió thổi tung vương trên khuôn mặt trắng nõn mềm mại, mang một nét đẹp khó nói thành lời.

Người qua đường ai cũng nhìn cô bằng ánh mắt khác thường, đánh giá: Cô gái này không phải là đầu óc có vấn đề chứ? Trời sắp mưa mà lại mặc chiếc đầm mỏng manh đứng trên đường? Rõ ràng lạnh đến cả người phát run mà vẫn cố chịu đựng?

Lương Chân Chân cắn chặt môi, ngẩng mặt nhìn mấy chữ lấp lánh ánh vàng trên đầu: "Khách sạn Đế Hào Tư". Sở dĩ cô ăn mặc như thế này, bởi vì...

Vì để bán mình. Đương nhiên, cô không phải là loại người bỉ ổi đê tiện, cũng không phải thất tình, càng không phải trong lòng bị đả kích, chẳng qua là buộc lòng phải làm vậy.

"Ầm ầm" một tiếng sấm vang thật lớn. Một tia chớp xẹt ngang qua, bầu trời như muốn nứt ra, mây đen cuồn cuộn kéo tới.

"Không thể nào" Lương Chân Chân ôm hai cánh tay đang lộ ra ngoài, ngửa đầu nhìn gió mây đang rít gào trên không, xem ra trời sắp mưa, nhưng mà cô không mang theo dù.

Trời ơi! Hơn nữa, bây giờ cô không thể bỏ đi.

Trong lòng thầm cầu nguyện ông trời thương xót, tram ngàn lần đừng mưa, muốn mưa cũng để cô tìm được người đã.

Nhưng không may, sấm vừa rạch ngang trời, thì tiếng sấm "ầm ầm" kéo đến, quay cuồng trên bầu trời, rít gào, thoáng chốc, từng hạt mưa như hạt đậu rơi xuống.

"Á" Lương Chân Chân bị mưa quất vào người, khẽ kêu lên, vẻ mặt ảo não, thầm nghĩ: "Mưa to quá, xem chừng không tạnh ngay được."

Đứng thẳng người, đôi mắt đen láy nhìn chung quanh tìm "con mồi", phải nhanh lên mới được, nếu không thì cô sẽ bị ướt hết mất thôi.

Thấy một chiếc xe thể thao màu bạc chạy tới, cô nhanh chân chạy đến, nói ra câu nói mà mình đã phải luyện tập N lần: "Anh à, anh mua tôi một đêm được không? Tôi đảm bảo sẽ hầu hạ anh thật tốt."

Người đàn ông trong xe khinh miệt nhìn cô từ trên xuống dưới một lần "Mua cô sao?"

Lúc này, ở ghế phụ, một người phụ nữ thò đầu ra, nhìn cô một cái: "Dáng người như ván ép mà còn muốn bán mình?. Tốt nhất là mặc chiếc áo cup 36C rồi hãy đến đây. Thật không biết nhìn lại bản thân."

Nói xong còn rất kiêu ngạo ưỡn bộ ngực đầy đặn của mình, sau đó vẻ mặt thẹn thùng chui vào lòng tên đàn ông kia.

"Ha ha ha ha..." Tên kia cười lên một tiếng đểu cáng, tay lại cố ý nhéo ngực người phụ nữ kia một cái, sau đó ôm cô ta vào lòng, đi vào sảnh khách sạn Đế Hào Tư, để lại một mình Lương Chân Chân đứng giữa trời mưa to.

Cô cắn chặt môi, cúi đầu nhìn lại ngực mình, quả thật, như sân bay, thật đúng là... Những người qua đường đều nhìn cô bằng ánh mắt khác thường, nhỏ giọng thì thầm: "Cô gái này, vậy mà tự hủy hoại mình, đúng là không biết tự trọng."

"Chứ còn gì nữa? Lạnh như vậy còn cố ý ăn mặc hở hang ra đây dụ dỗ đàn ông, thật sự là không biết liêm sỉ."

"Đúng vậy? Cô ta còn biết chọn chỗ tốt đó. Vào được khách sạn Đế Hào Tư đều là người giàu có! Có con rồi thì quả thật là không còn gì để lo lắng nữa." ........

Chương 2: Nam Cung thần dãn cô đi tắm rửa sạch sẽ

♥ Editor: ChiMy ♥

Nước mắt dần dần làm mờ tầm mắt của cô, nhưng cô biết mình không được khóc, cho dù có bị người ta khinh bỉ cũng phải tiếp tục kiên trì! Trong lòng một lần lại một lần không ngừng thầm nhủ: "Lương Chân Chân, mày phải kiên cường! Không được để những thứ khác đả kích."

Mưa to không ngừng rơi lộp bộp xuống đất, cùng với những tiếng sấm, tiếng sét vang lên mãnh liệt, ông trời như là đang khóc thút thít, làm cho người ta cảm thấy tim cũng đập nhanh hơn bình thường.

Lương Chân Chân cũng không nhớ rõ mình đã bị bao nhiêu chiếc xe đi qua tạt nước, bùn vào người, nhưng cô cũng không muốn nghĩ nhiều như thế.

Mưa và nước mắt hòa vào nhau chảy xuống, làm ướt đẫm chiếc đầm trên người cô. Gió lạnh thổi tới, thấm vào tận tim gan con người.

Cô cố lấy dũng khí hỏi mấy người mặc tây trang sang trọng,DiễnđànLêQuýĐôn. nhưng đều bị người ta nhìn bằng ánh mắt khinh thường, từ chối.

Thậm chí còn có người tưởng rằng đầu óc không bình thường, là người điên, sợ tới mức chạy nhanh đi.

"Anh, xin anh mua tôi một đêm được không? Kỹ thuật của tôi rất tốt, tuyệt đối sẽ không làm anh thất vọng."

Lúc đầu Lương Chân Chân còn ngượng ngùng bây giờ đã trở nên chết lặng. Bây giờ cô vừa lạnh lại vừa đói, lạnh đến tận xương, lạnh đến tận lục phủ ngũ tạng(*), cả người không kìm chế được mà run lên.

(*) Lục phủ gồm có : Đỏm (mật), Vị (dạ dày), bàng quang, tiểu trường (ruột non), Đại trường (ruột già), tam tiêu (bao ngoài của tạng-phủ).

Ngũ tạng gồm : Tâm (tim) can (gan), tỳ (lá lách), phế (phổi), thận.

Người đàn ông kia dùng ánh mắt quái dị nhìn cô: "Không phải là cô mới từ bệnh viện tâm thần chạy ra đấy chứ? Đầu óc không bình thường thần kinh có vấn đề? Chạy đến đây phát điên cái gì thế?"

"Anh à, tôi...không có, Tôi... rất tỉnh táo.." Lương Chân Chân gấp gáp giải thích. "Tôi thấy cô đúng là bị thần kinh" Người đó chán ghét đẩy cô ra.

Lương Chân Chân không hề nghĩ tới người đó sẽ đẩy cô, không cẩn thận, loạng choạng vài bước rồi ngã xuống đất, lại vừa vặn ngã vào vũng bùn.

Nước bẩn toàn bộ bắn lên người cô, lại.... Bắn tung tóe lên một người đàn ông đang chuẩn bị lên xe ở bên cạnh.

Trong nháy mắt tây trang đã dính nhiều vết bùn nhỏ, còn giày da thì lại loang lổ bùn.

Những người đi bên cạnh anh ta đồng thời hít vào một ngụm khí lạnh, trong lòng thầm than: Đầu sỏ gây nên chuyện này chết chắc rồi, lại còn là phụ nữ nữa chứ! Kết cục, haizzz....

"Ai cho cô ta xuất hiện trong này?" Giọng điệu của người đàn ông lanh lẽo tựa như núi băng ngàn năm, làm cho người ta không tự chủ được rùng mình một cái.

Lương Chân Chân ngẩng đầu lên nhìn: Đôi mắt đen như mực, thâm thúy không nhìn thấy đáy, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, môi mỏng khẽ nhếch, lộ ra sự lạnh lẽo không nói nên lời.

Rõ ràng rất sợ nhưng không biết cô lấy dũng khí từ đâu ra, bước lên ôm đùi lấy anh cầu xin: "Anh à, xin mua tôi một đêm được không?"

"Cút!" Người đàn ông lạnh như băng quát lên.Diễn đàn Lê Quý Đôn.

Những người bên cạnh anh không dám thở mạnh. Gan của cô gái này cũng lớn thật! Ai cũng biết là Đằng thiếu rất chán ghét phụ nữ, chỉ cần Đằng thiếu xuất hiện, trong vòng xung quanh vài mét không được xuất hiện phụ nữ. Cũng từng có người không sợ chết thử đến gần, kết cục.... thật thê thảm.!!!

Mà cô gái nhỏ nhìn qua thấy chưa phát triển hết này, thật sự là ăn gan hùm mật gấu mà!

"Anh à, xin anh đừng đuổi tôi đi. Tôi sẽ rất ngoan mà." Lương Chân Chân nhịn không được vừa khóc vừa nói. Cô cũng chỉ vì đến đường cùng. Vì sao cuộc sống của người nghèo lại khó khăn đến thế? Vì sao ông trời lại không công bằng như vậy?

Tựa hồ có cái gì lóe lên trong đầu, Đằng Cận Tư hoảng hốt nhíu mi lại, thu lại cái chân đang chuẩn bị đá ra, rất kì lạ nói một câu: "Nam Cung Thần, dẫn cô ta đi tắm rửa sạch sẽ."

Chương 3: Cởi hết đồ ra biểu diễn

♥ Editor: ChiMy ♥

Chân Chân ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn còn vương nước mắt lên, khó hiểu nhìn về phía người đàn ông cao ngạo trên đỉnh đầu kia. Anh ta...anh ta...ý anh ta là muốn mua cô sao?

Trái tim không nhịn được đập loạn "Thình thịch" lên. Cô thành công, thành công rồi! Mẹ Diệp được cứu rồi!!!

Trái ngược lại với vẻ mặt sung sướng của cô, thì đám người Nam Cung Thần bên kia lại đồng loạt lộ ra vẻ mặt không thể tin. Đằng thiếu anh minh sáng suốt, lạnh lùng vô tình của bọn họ...lại có thể...đổi tính sao?

Chẳng lẽ ngày mai mặt trời mọc hướng tây?

Đằng Cận Tư ở trước cửa xe lạnh lùng nhìn Nam Cung Thần đang đứng ngớ ra ở một bên, con mắt đen láy mang ý tứ cảnh cáo mãnh liệt, sau đó là tiếng xe khởi động, đi mất.

"Tiểu thư à, xin mời lên xe, trước tiên tôi sẽ đưa cô đi tắm nước nóng cho hết lạnh, sau đó sẽ đưa cô đến chỗ của Đằng thiếu, còn nên làm thế nào, thì tôi chắc là cô hiểu được." Nam Cung Thần vô cùng ưu nhã nói. Anh là trợ lý của Đằng thiếu, đương nhiên có khả năng phỏng đoán suy nghĩ của cậu chủ.Diễn đàn Lê Quý Đôn.

"Được..." Lương Chân Chân cúi đầu ngượng ngùng gật đầu. Tuy rằng nhìn bộ dáng người đàn ông kia rất giống đại minh tinh trên TV, nhưng giọng nói lại rất lạnh lẽo, làm cho tim người ta phát run.

*********

Lan Đình Uyển là một trong số bất động sản tư nhân của Đằng Cận Tư. Bình thường anh rất ít khi đến đó, lại là lần đầu tiên cho phép phụ nữ bước vào, đây quả thật là kỳ tích.

Lương Chân Chân nắm chặt tay, vô cùng hồi hộp ngồi trên giường, suy nghĩ một chuyện rất quan trọng: Lát nữa ngoan ngoãn để anh ta XOXO, hay là chủ động ra trận hạ gục anh? Nhưng mà....như vậy mình có vẻ quá lẳng lơ không?

Đột nhiên, ngoài cửa truyền đến tiếng giày da"Cộp cộp cộp", cô "Soạt" một tiếng ngồi sát lại giường hơn, nắm thật chặt khăn tắm mỏng manh trên người. Đều là do cái cô giúp việc kia, nói như thế nào cũng không chịu đưa cho quần áo cô mặc, nói cái gì mà...để thuận tiện....

"Két" một tiếng cửa mở, con mắt đen lạnh lùng của Đằng Cận Tư nhìn gương mặt ửng hồng của cô gái nhỏ trước mắt, bộ dạng cô ta căng thẳng mất tự nhiên khiến cho người ta chán ngán.

Anh trực tiếp ngồi dựa vào ghế sô pha, tựa như ác ma, phun ra hai chữ: "Cởi hết ra."

Không khí trong phòng trong nháy mắt lạnh đi, khuôn mặt Lương Chân Chân càng đỏ hơn. Không phải là sẽ có màn dạo đầu sao? Sao....sao lại nhanh như vậy?

"Tôi không muốn nói lại lần thứ hai." Đằng Cận Tư lạnh lùng, giọng nói như từ địa ngục truyền đến, Lương Chân Chân sợ tới mức cả người run rẩy. Chậm rãi giơ tay lên, nước mắt không một tiếng động rơi xuống.

"Không cho phép khóc" Đằng Cận Tư phiền chán quát. Phụ nữ đúng là người này còn đáng ghét hơn người kia mà!Diễn đàn Lê Quý Đôn. Thật sự là gặp quỷ! Sao anh lại bảo Nam Cung Thần mang cô ta về đây kia chứ?

Lương Chân Chân gắt gao cắn môi, cố gắng nuốt nước mắt ngược trở lại, nhắm mắt cởi chiếc khăn tắm duy nhất trên người mình ra.

Thân thể trắng nõn xinh đẹp hoàn toàn hiện ra trước mắt Đằng Cận Tư, lộ ra màu da trắng hồng mê người, tỏa ra mùi hương thiếu nữ, khiến hô hấp của anh đột nhiên trở nên dồn dập.

Chết tiệt! Cô ta vẫn nhắm mắt đứng ở bên kia, vẫn không nhúc nhích là muốn giả chết hay sao thế?

"Bắt đầu biểu diễn đi."Trong giọng nói lạnh lẽo còn ẩn chứa một tia tức giận.

"Biểu diễn?" Lương Chân Chân ngạc nhiên mở to mắt. Trong đôi mắt đẹp tràn đầy vẻ khó hiểu. Trong sách viết là phải đi đến ngồi trên đùi anh, sau đó...hôn môi!!

"Nếu như cô biểu diễn đủ đặc sắc, tôi sẽ trả tiền, còn không thì...Mau cút đi!" Đằng Cận Tư giống như là sắp tức giận nói.

Chương 4: Con mẹ nó!cô thử khóc một lân nữa xem

♥ Editor: ChiMy ♥

Trong đầu Lương Chân Chân nổ tung, không nói trước lại còn muốn người ta biểu diễn? Hơn nữa, biểu diễn phấn khích mới trả tiền? Sao người này lại kỳ quái như vậy chứ?

"Cái này...Trước hết tôi có thể mặc quần áo vào được không?" Cô cúi đầu, thật cẩn thận hỏi, hai tay ôm ngực thật chặt, hai chân thon dài thẳng tắp cố khép lại, cả người như buộc chặt lại với nhau, yếu ớt như chiếc lá đu đưa trong gió.

Cô rất không thích cảm giác trần trụi này, nhất là lại ở trước mặt người đàn ông nguy hiểm này, cảm thấy đôi mắt của anh ta sắc bén như tia X-quang nhìn thấu được thân thể của mình, kể cả những chỗ riêng tư cũng không bỏ sót.

Việc này đối với một cô gái trong sáng 18 tuổi mà nói, là rất xấu hổ và sỉ nhục.

"Không được!" Dường như anh đang nghiến răng nghiến lợi mà nói ra hai chữ này. Đằng Cận Tư sắp không thể nhịn được nữa, trên thế giới này sao lại có người ngốc như vậy cơ chứ?

Lương Chân Chân bị anh nhìn bằng ánh mắt nham hiểm và tàn nhẫn thì sợ tới mức co rúm người lại, hai mắt đẫm nước,die»ndٿanl«equ»yd«on khóc nói: "Tôi không bán nữa, không muốn bán nữa, anh cho tôi về nhà được không?"

"Chết tiệt! Cô nghĩ đây là đâu? Muốn đến thì đến muốn đi thì đi sao?" Đằng Cận Tư thật sự bị cô chọc giận rồi, đứng lên đi nhanh tới, cả người tản ra một loại khí thế khiến cho người khác sợ hãi.

Ngón trỏ thô lỗ nâng cằm cô lên, ép cô nhìn về phía mình: "Đừng có mơ!!!"

"Hu hu..." Trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Lương Chân Chân dính đầy nước mắt, trong cổ họng phát ra tiếng giống như con mèo nhỏ đang nức nở.

Anh ta thật là khủng khiếp, cô không muốn bán nữa, cô muốn về nhà.

"Con mẹ nó! Cô thử khóc một lần nữa xem!" Đằng Cận Tư tức đến thở hồng hộc, khuôn ngực phập phồng không yên, không chỉ thế, dường như trong con mắt đen sâu thẳm còn phát ra ánh lửa thô bạo.

Ánh mắt đó tựa như muốn giết người. Lúc này Lương Chân Chân đã sợ tới mức không dám thở mạnh, hai bờ vai run run theo tiếng khóc thút thít, mà hai bầu vú mềm mại trước ngực cũng theo đó mà phập phồng.

Đằng Cận Tư nhìn mà miệng đắng lưỡi khô, có một loại xúc động muốn...... Mẹ nó! Vậy mà anh lại nổi lên phản ứng với con nhỏ ngu ngốc này.

Bàn tay to bế ngang cái người còn đang ngây ra kia, trực tiếp đi về phía giường lớn duy nhất trong phòng, bắt đầu cởi nút áo sơ mi.

"Á!" Lương Chân Chân hét lên một tiếng, ngã xuống giường theo một đường vòng cung, hoảng sợ nhìn trong mắt người đàn ông đang nhiễm tình dục.

Ngay lập tức cô chui vào trong chăn. Cô không muốn bị cưỡng hiếp, không muốn, không muốn!!!

Đằng Cận Tư vứt áo sơ mi xuống đất, lại bắt đầu cởi dây lưng, ánh mắt từ đầu đến cuối không rời khỏi cô gái nhỏ đang chui loạn trong chăn, khóe miệng gợi lên một nụ cười quyến rũ.

Trốn? Cô ta cho rằng mình trốn được sao?die»ndٿanl«equ»yd«on Cho đến khi trên người không còn thứ gì cản trở nữa, anh khoả thân từng bước một đi đến bên giường.

Khó có được một người khiến cho anh có phản ứng, anh có thể không "cưng chiều" cô thật tốt sao?

Đột nhiên trên người mát lạnh khiến cho Lương Chân Chân lại hét ầm lên, chân liều mạng đạp, lui người về phía đầu giường, lại bị Đằng Cận Tư bắt được, tiếp theo là một thân thể rất nặng đè xuống người cô.die»ndٿanl«equ»yd«on

Mặc kệ bàn tay nhỏ bé của cô không ngừng đánh vào ngực, anh cũng không có chút phản ứng nào cả. Anh há miệng ngậm lấy nơi mềm mại trước ngực cô, đầu lưỡi linh hoạt trêu đùa, bàn tay to lại xoa nắn ở một bên còn lại...

Chương 5: Thế nào? có vừa lòng chưa?

♥ Editor: ChiMy ♥

Lương Chân Chân chảy càng nhiều nước mắt, theo khóe mắt không một tiếng động rơi xuống ga trải giường trắng tinh, làm nó ướt đẫm.

Trong lòng cô hiểu được, qua đêm nay, cô đã không thể trở về làm một cô gái hoạt bát vui vẻ, không buồn không lo nữa rồi.die»ndٿanl«equ»yd«on

Trước ngực truyền đến cảm giác đau đớn làm cô nhíu mi, đau quá! Hơn nữa, chỗ bị cắn trở nên... Có chút là lạ, khiến cô cảm thấy xấu hổ.

Đằng Cận Tư thực không ngờ cô lại mang đến cho mình cảm giác ngọt ngào như thế, bỗng đầu lưỡi liếm một vòng, làm cho quả anh đào trước ngực cô đứng thẳng, rồi lại từng ngụm từng ngụm nuốt vào, quá mềm mại, làm cho anh nghiện.

"Ưm..." Lương Chân Chân có chút không chịu nổi anh cứ hung mãnh cắn nuốt như thế, mà để cho cô khó chịu hơn là bên trong thân thể lại nóng ran, giống như bị lửa đốt, bùng cháy lên.

Cổ họng không kiềm chế được khẽ phát ra một tiếng rên mềm mại. Tựa như đang làm nũng, vừa như muốn từ chối lại vừa như hoan nghênh.

Khi cô kịp nhận ra, lập tức xấu hổ đến khuôn mặt đỏ bừng, chỉ hận không thể cắn rách môi mình, tại sao lại có thể phát ra tiếng xấu hổ như thế chứ?

Đằng Cận Tư chợt buông viên anh đào kiều diễm ướt át ra, chống hai tay lên, từ trên cao nhìn xuống cô gái nhỏ phấn hồng.

Khuôn mặt trắng noãn tựa như gốm sứ thượng hạng, tỏa ra nét trong sáng tinh khiết khiến người ta phải trìu mến; hai má ửng hồng như cánh hoa anh đào nở rộ vào tháng tư, làm người ta say lòng; đôi mắt vô tội đen láy như hai viên bảo thạch,die»ndٿanl«equ»yd«on êm ả tựa như một làn nước xuân, giờ phút này lại nhiễm thêm vài phần mông lung

Nhất là đôi môi đang run rẩy kia, mềm mại như thạch hoa quả, nhìn liền muốn cắn một ngụm.

Lương Chân Chân bị anh nhìn bằng ánh mắt sắc bén thì khó tránh

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net