Chương 109 - 114

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Chương 109: Thì ra Lương tiểu thư là người quen cũ của thị trưởng Quý! 

  Lương Chân Chân cực kì thê lương quay nhìn sang, cô rất ngạc nhiên khi thấy một mình Nam Cung Thần, tình cảnh này cô thực sự không biết phải nói gì, giải thích chính là che giấu.

Mặc dù tình hình trước mắt rất dễ dàng khiến người ta hiểu nhầm, nhưng cô thực sự không có làm bất cứ điều gì trái với lương tâm! Thật sự là có mồm mà không thể nói, để tránh thua thiệt dứt khoát cái gì cô cũng không nói.

"Thì ra Lương tiểu thư là người quen cũ của thị trưởng Quý!"

Giọng nói của Nam Cung Thần mập mờ, hơn nữa đôi mắt thâm sâu đang vòng tới vòng lui ở trên mình hai người, tràn ngập hai chữ "Hứng thú".

"Cái gì? Anh nói anh ta là thị trưởng?"

Lương Chân Chân sửng sốt nhìn về phía Quý Phạm Tây, anh ta thực sự là thị trưởng?

Nam Cung Thần nhìn dáng vẻ vô cùng kinh ngạc của cô, không tránh được có chút hoài nghi, lẽ nào anh đã đoán sai?

Vốn cho là bọn họ đã quen biết từ lâu, lợi dụng bữa tiệc để lén lút chạy đến chỗ ban công vắng vẻ này kín đáo gặp nhau, nhưng anh lại không nghĩ rằng Lương tiểu thư ngay cả chuyện anh ta là thị trưởng mới cũng không biết, có vẻ như điều này là ... kỳ lạ.

Suy nghĩ kỹ một chút, thật ra thì cũng có rất nhiều điểm đáng ngờ: Đầu tiên, Quý Phạm Tây là vừa từ thành phố K chuyển đến thành phố C, trước đây anh ta chưa từng tới nơi này, mà Lương Chân Chân là lớn lên ở thành phố C, về cơ bản hai người này không có khả năng qua lại với nhau; tiếp theo, người quen biết Lương Chân Chân không nhiều, chủ yếu Quý Phạm Tây không thuộc về vòng luẩn quẩn ấy (ở đây là Nam Cung Thần nghĩ rằng Lương Chân Chân không thể quen biết được người thuộc tầng lớp cũng như có vai vế giống Qúy Phạm Tây =.=).

Từ những phân tích kể trên cho thấy khả năng cả hai là người quen cũ tương đối nhỏ, ban nãy là mình nhất thời hồ đồ, anh đã không nghĩ tới vấn đề này.

Mặc dù Quý Phạm Tây không rõ ràng lắm tình hình hiện tại, nhưng anh nhìn ra được Lương Chân Chân biết người đàn ông bỗng nhiên xuất hiện này, có vẻ như cô có chút... Sợ hãi đối với người đàn ông này.

Đối với câu hỏi của cô, anh chỉ có thể bình tĩnh mà chống đỡ, anh vốn chính là thị trưởng, cô không có hỏi qua anh thì anh cũng không có chủ động nói đến, không phải là anh lừa dối cô.

''Tôi cùng Lương tiểu thư hôm nay mới có may mắn quen biết, dĩ nhiên là không biết cặn kẽ như vậy."

Vẻ mặt anh thản nhiên nói, ở dưới tình huống mà quan hệ của hai người không rõ ràng thì anh vẫn nên giúp đỡ Lương Chân Chân tương đối thỏa đáng.

Trời ạ! Anh ta thật sự là thị trưởng! Trong lòng Lương Chân Chân vô cùng kinh ngạc, đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm vào Quý Phạm Tây không thể tin được, tuy nhiên cô cũng rất biết ơn lời của anh đã giúp đỡ mình.

"Oh... Thì ra là mới vừa quen biết!"

Nam Cung Thần châm biếm nhìn Quý Phạm Tây.

Lương Chân Chân thật sự là không muốn tiếp tục nghe hai người này châm biếm nhau nữa, thời gian càng kéo dài thì khả năng ác ma tới đây lại càng lớn, vì thế cô không để ý tới hai người nữa, cố sức chịu đựng đau đớn có ý định đi tới đại sảnh.

Tâm trạng cô không tốt, hơn nữa máu dồn khiến bàn chân cô đau nhức, vững bước trên đôi giày cao gót bảy inch giống như là con lật đật, lung la lung lay, chưa được hai bước chân lại bị đau lần nữa, thật là hết sức xui xẻo!

Nam Cung Thần nhìn tình hình cô có phần thích hợp, tư thế rời đi thật sự là làm cho người khác kinh sợ (kinh hãi, hoảng sợ), vội vàng xông lên đỡ lấy cô.

"Không cần, tự tôi có thể đi."

Lương Chân Chân không vui thoát khỏi anh ta.

"Lương tiểu thư,cô chính là đừng làm khó dễ tôi, để cậu chủ chờ sốt ruột cũng không hay."

Nam Cung Thần nhỏ giọng nói một câu cuối cùng, chỉ có hai người có thể nghe được.

"Anh!"

Lương Chân Chân căm hận trợn mắt nhìn anh ta, việc này***. Người đàn ông này thật là hết sức đáng ghét.

Quý Phạm Tây nhìn hai người phía trước càng chạy càng xa, trong lòng chẳng biết tại sao cực kỳ buồn bã, vẫn còn suy đoán thân phận người đàn ông kia và quan hệ của bọn họ.

*****

Vừa mới bước vào đại sảnh, Lương Chân Chân liền không muốn đi vào trong nữa, cô nghĩ tìm một xó xỉnh nào đó để ngồi xuống ghế sa lon và nghỉ ngơi một chút, mà còn để tránh bị Thẩm Quân Nhã nhìn thấy.

Nhưng ông trời không chiều lòng người, cô không muốn đi khiêu khích người khác, nhưng người khác lại cứ thích đến trêu chọc cô.

"Ôi! Vị tiểu thư này là ai vậy? Sao nhìn lạ mắt như vậy? Sinh ra dung mạo yếu đuối đáng thương, thật sự là khiến cho đàn ông thương xót! Chẳng trách anh Thần vứt bỏ tôi để đi tìm cô!"

Không biết từ đâu bỗng nhiên xuất hiện người con gái đẹp mặc váy dài màu đỏ thẫm, không có ý tốt nhìn Lương Chân Chân. Liên lụy kim chủ Nam Cung Thần này, cô ta thật vất vả quyến rũ, cô còn muốn xin anh ta làm ít chuyện vì mình đấy, sao có thể dễ dàng như thế liền chắp tay nhường cho người ta?

Nam Cung Thần rất vô tội, anh cũng thành miếng mồi ngon rồi! Vừa không bỏ được gái đẹp, đồng thời cũng không thể bỏ lại người phụ nữ của cậu chủ, hơn nữa còn không thể ở trước mặt cậu chủ đem thân phận của Lương tiểu thư ra ánh sáng, anh bị kẹp ở giữa tình thế khó xử mà!

"Tối nay là lần đầu tiên Lương tiểu thư tới đây, không quen với chỗ này, vừa rồi bị lạc đường mà thôi, chẳng lẽ Mỹ Mỹ cũng ghen?"

Nam Cung Thần cười điều hoà bầu không khí, cánh tay rất tự nhiên ôm hông của cô ta, nhân tiện ở phía trên bấm một cái, đùa giỡn có phần rất thích thú.

Người phụ nữ được gọi là Mỹ Mỹ khiêu khích liếc mắt nhìn Lương Chân Chân, cánh tay mềm mại quấn lên Nam Cung Thần, đôi môi càng thêm sát vào thở ra bên tai anh ta, Cười quyến rũ quyến rũ anh ta, đêm nay bất luận kẻ nào cũng không thể trở thành vật cản trở cô ta, người phụ nữ nữ ở trước mắt này lại càng không được!

Ông trời! Không phải là muốn ở trước mặt cô biểu diễn *xuân cung đồ chứ? Lương Chân Chân có chút im lặng nhìn cơ thể hai người dính ở một chỗ,***. Ánh mắt của người đàn ông này thật đúng là tốt!

**xuân cung đồ : một loại tranh khiêu dâm hướng dẫn cách quan hệ tình dục.

"Các người đã liên tục tình ý như vậy, tôi sẽ không quấy rầy nữa, tiếp tục, xin mời tiếp tục.

"Cô vừa cười vừa nói, xoay người đi về phía góc ghế sa lon, hiện tại cô cần ngồi một lát,chân cô đau chết đi được!

Hừ! Nhìn không ra vẫn còn cố gắng biết điều sao! Trong lòng Mỹ Mỹ hừ lạnh nói, cánh tay quấn lấy Nam Cung Thần chặt hơn, đầu càng thêm mềm mại tựa vào trên vai anh ta, khóe miệng vẽ ra một nụ cười chiến thắng.

Cô ta lại không biết rằng căn bản là người ta không có coi cô ta là đối thủ, bởi vì khác biệt quá xa.

"Lương..."

Nam Cung Thần nhìn thấy cô khập khễnh thoát khỏi tầm mắt của mình, vội vàng kêu gọi, nhưng người phụ nữ nữ nhân bên cạnh cố tình che cái miệng của anh ta, yêu mị nhìn anh ta.

"Anh Thần, chẳng lẽ anh không muốn...Yêu em sao!"

Âm thanh kia thật là quyến rũ nghe được xương cốt anh cũng mềm yếu rồi, nhưng anh lại tiếp tục lừa dối, chuyện cậu chủ giao phó vẫn phải xử lý, hơn nữa cũng quan trọng hơn bất cứ chuyện gì, cho dù là đạn đã lên nòng không bắn không được thì cũng phải chịu đựng.

"Anh muốn chứ, nhưng lúc này không được, anh có chút chuyện phải rời đi trước một lát, em đi qua bồi tiếp cô ấy được không? Tâm sự hoặc là ăn chút trái cây bánh ngọt gì đó giết thời gian."

Nam Cung Thần tự nhận là*** lão luyện, chưa bao giờ bỏ lỡ những phụ nữ trước đó, nhưng anh lại tự mình tính sai lòng dạ của phụ nữ --- như kim dưới đáy biển, thật khó để suy đoán.

Mỹ Mỹ mất hứng, nhưng trên mặt cô ta vẫn có thể mỉm cười, trong lòng lại oán hận Lương Chân Chân, nên biết có đôi khi lòng ghen tỵ của phụ nữ là không có lý do cũng không thể giải thích được.

Không sai, một khi tập trung ở một chỗ, sẽ bộc phát rất kinh khủng.

"Được, vậy anh phải đi nhanh về nhanh, người ta không bỏ được anh chứ sao."

Âm thanh yếu đuối vô lực, câu hồn phách người khác.

Nam Cung Thần cười nhẹ vỗ lên gò má của cô ta liền đi tìm cậu chủ nhà mình, đêm nay người mỹ nữ này thật đúng là có nhiệt tình khiến anh khó có thể mà ăn sạch cô ta, vẫn là mau chóng đem nai con nguyên vẹn trả lại cho cậu chủ, như thế anh cũng liền được tự do.

Nhìn bóng lưng anh ta dần dần đi xa, khóe miệng Mỹ Mỹ vẽ lên một nụ cười độc ác, lắc mông đi tới chỗ Lương Chân Chân.

" Thế nào? Còn không phải là đến câu kim chủ ư! Muốn ngồi ở chỗ này mà câu cá chính là bất thành, nếu không thì để chị đây dạy ngươi hai chiêu?"

Lương Chân Chân cảm thấy người phụ nữ này làm sao đáng ghét như vậy! Đúng là âm hồn bất tán quấn lấy mình làm gì? Đều là tại tên đáng chết Nam Cung Thần***. Làm hại cô!

"Tôi chỉ muốn một mình yên tĩnh!"

Cô lạnh lùng nhìn cô ta, ý tứ rất rõ ràng mời cô ta rời đi.

" Rõ ràng chính là được đàn ông bao, còn giả bộ thánh thiện cái gì!"

Mỹ Mỹ bĩu môi khinh miệt, ý tứ rất là coi thường cô.

"Đừng đem chính cô tới phô trương với người bên cạnh! Cũng đừng nói với người khác! Để tránh làm bẩn lỗ tai người khác!"

Lương Chân Chân thật muốn đánh cho cô ta một bạt tai, nhưng lại không muốn làm chuyện này ầm ĩ, ngộ nhỡ người phụ nữ này làm càn huyên náo khiến cho mọi người đều biết thì không được tốt lắm.

"Thật là một nha đầu thối miệng mồm lanh lợi! Giống như ngươi ra ngoài bán lại muốn giả bộ thanh cao chị đây thấy nhiều rồi, nói đi nói lại còn không phải là chuyện như vậy! Ngay cả khi không tình nguyện, nằm ở nằm ở phía dưới người đàn ông cũng gào lên giống như là gái điếm!"

Lời nói Mỹ Mỹ khắc nghiệt châm biếm cô.

Lời của cô ta giống như một cái xương cá đâm vào trong thịt Lương Chân Chân, mặc dù tình huống của mình với cô ta không hề giống nhau, nhưng đúng là vẫn còn có chút tương tự, không chịu nổi nhớ lại những kỷ niệm kia trong nháy mắt giống như thủy triều khó chịu dâng lên, khiến cô nghẹt thở.

"Cô đã không đi,vậy thì tôi đi."

Thật sự là một khắc cô cũng nghe không nổi nữa, không chọc nổi cô tránh còn không được sao?

Mỹ Mỹ nhìn cô tinh thần hoảng hốt, thì biết rõ tâm tư cô đã bị cô ta đâm trúng, càng thêm khinh thường cô, trong lòng từ từ sinh ra chút ác ý, cố tình đưa chân ra để cô bị vấp, làm cho cô xấu mặt trước mọi người.

Tất nhiên Lương Chân Chân không ngờ tới cô ta sẽ đối với mình như thế, nói lời ác độc không nói còn đưa chân ngăn trở mình, động tác bất lực cô ngã về phía trước tư thế khiến cho cô tâm tư giống như tro tàn.

"Bùm" Một tiếng vang thật lớn, đầu gối và khuỷu tay của cô đập thật mạnh ở trên sàn nhà, cảm giác đau đớn khoan tim lập tức truyền đến vỏ đại não, giống như là rất nhiều cây kim nhỏ châm ở trên người cô, đau đến mức nước mắt cô tuôn trào.

Vậy mà, cho dù cơ thể đau đớn cũng không bằng nỗi đau trong tim cô.

Bữa tiệc đêm nay, đã định trước là số kiếp của cô sao?

"Chao ôi! Cô đi đường sao không cẩn thận như vậy! Mới vừa rồi nghe những âm thanh kia màng nhĩ của tôi cũng chấn động, không có sao chỗ nào chứ? Nếu không thì tôi đỡ cô một phen.

Mỹ Mỹ đứng lại trả vờ hỏi, ly rượu đỏ trong tay càng thêm vô tình hay cố ý nghiêng về phía cô, khi cô ta khom lưng liền hoàn toàn đổ ra ngoài, toàn bộ đổ trên lưng của Lương Chân Chân.

Chương 110: Ngoan, anh liền lập tức dẫn em đi

Edit: Thiên Yết

Chất lỏng màu đỏ nâu từng chút thấm vào dọc theo miếng vải trắng, lan rộng ra xung quanh vẫn kéo dài đến phần mông, làm chiếc đầm cô đang mặc trở nên trong suốt, ướt sũng dính vào trên lưng Lương Chân Chân.

Trong nháy mắt cảm giác mát lạnh bao trùm cơ thể cô, nhỏ giọt xâm chiếm trái tim, triệt để thổi mạnh vào trái tim cô đã lạnh băng, cô giống như ngâm mình ở trong hầm băng, bất kể dốc sức như thế nào, cũng không cảm giác được một chút ấm áp nào cả. ♥Thiên Yết♥

Cô biết giờ phút này mình nhất định rất thảm hại, nguyên nhân bởi vì rơi nước mắt nên lớp trang điểm cũng nhòe đi rồi, tóc càng thêm xốc xếch rơi rớt xuống, trên căn bản chiếc váy màu trắng đã trở nên trong suốt.

Bên tai truyền đến từng trận cười to ồn ào và lời nói khinh thường làm cho cô không chỗ nào lẩn trốn, ở trong mắt những người nổi tiếng quyền quý đó, cô chính là trò cười, là tiêu điểm cho bọn họ tuỳ tiện bình phẩm trong lúc trà dư tửu hậu (giờ rỗi rãi sau khi cơm nước xong), thật sự là đáng buồn!

Loại địa phương như thế này, vốn là nơi cô không nên đến, giống như lúc đầu cô đã nghĩ, đơn giản đó chính là tự rước lấy nhục.

Có lẽ qua đêm nay, cô đã thật sự nổi danh rồi.

Từ đây, tiếng xấu lan xa!

"Tiểu thư, cô có ổn không?"

Một giọng nói trầm thấp du dương nhẹ nhàng tràn đầy sức lôi cuốn kì lạ, không hề khinh bỉ, không có xem thường, chỉ có sự giúp đỡ chân thành nhất.

Lương Chân Chân không tự chủ được ngước mắt nhìn lên, đó là một đôi mắt nhìn rất đẹp. Đôi mắt màu nâu giống như là phủ một lớp ở trên màng nước, ba phần lấp lánh, bảy phần lạnh nhạt. Khuôn mặt tinh tế, đường nét thanh tú, là một người đàn ông điềm tĩnh và trong trẻo nhưng lạnh lùng.

Người xa lạ, cô không quen biết. Đó là phản ứng đầu tiên ở trong lòng cô, ngay sau đó cô ngờ vực nhìn về phía anh ta, tựa như muốn nói: Tại sao anh lại muốn giúp tôi?

Người kia dường như nhìn thấu tâm tư của cô.

"Chẳng qua là tôi cảm thấy, làm nhục người khác chắc chắn sẽ tự rước lấy nhục mà thôi."

Anh chính là Cố Thiên Thừa, Đại thiếu gia của Cố gia Đồng thành, sở dĩ anh xuất hiện ở trên bữa tiệc này cũng là vì tình cờ đến thành phố C để giải quyết một chút chuyện làm ăn. Đúng lúc dùng bữa ở khách sạn thì tình cờ gặp Thẩm Bác Sinh chủ nhân của bữa tiệc tối nay, ông ấy liền nhiệt tình mời anh tới tham dự.

Bởi vì anh và ông ấy đã từng có qua lại trên công việc, biết được ông ấy cũng là người không tệ lắm nên đã đồng ý, nghĩ tới tới gặp lại lão bằng hữu thì cũng không tồi.

Đứng ở một bên Mỹ Mỹ nghe nói như thế không khỏi nhìn về phía người đàn ông trong trẻo nhưng lạnh lùng bỗng nhiên xuất hiện ở trước mắt này. Cô có chút đoán không ra lai lịch của người đàn ông này, nhưng mà cô nhận thấy anh ta nhất định là một quý công tử nhà quyền thế, cô vẫn là chớ tùy tiện làm mích lòng anh ta, bèn giận dữ dậm chân.

"Ôi! Vị tiên sinh này cũng đừng tùy tiện vu cáo hãm hại người tốt, tôi bất kể cái gì cũng không có làm, là chính cô ta té nhào xuống đất, tôi đây có lòng tốt muốn đỡ cô ấy đứng dậy, nhưng không ngờ rượu đỏ trong ly tự nhiên đổ ra ngoài."

"Làm hay không làm cái gì thì tất cả mọi người đều thấy rõ, vị tiểu thư này cần gì phải vội vã giải thích như vậy, như thế là giấu đầu lòi đuôi đó."

Cố Thiên Thừa liếc cô một cái, âm thanh lành lạnh nghiêm túc.

Mỹ Mỹ bị anh nói bị nghẹn mặt đỏ tía tai, một câu cũng không nói lên được, ánh mắt hung ác trợn mắt nhìn Lương Chân Chân quỳ rạp trên mặt đất: Đồ đĩ đê tiện! Tối nay coi như vận số cô tốt, lần sau còn để tôi nhìn thấy thì xem tôi trừng trị cô như thế nào! ♥Thiên Yết♥

Sau đó quay người bỏ đi, cô ta không biết rằng đêm nay cũng là sự khởi đầu của số phận cô ấy!

Lương Chân Chân được Cố Thiên Thừa giúp từ từ đứng lên, cô cúi đầu nhỏ giọng nói:

"Cảm ơn anh."

"Không có việc gì, về sau nếu còn gặp lại người phụ nữ này thì không cần nhân từ nương tay, nếu không thì bị bắt nạt chính là bản thân mình."

Cố Thiên Thừa ý tốt nhắc nhở cô, trong nháy mắt anh cũng tưởng mình nằm mơ, cô ấy thì mảnh mai như vậy, để cho anh muốn đem hết toàn lực bảo vệ cô, cưng chìu cô, thương yêu cô.

"Ừ..."

Lương Chân Chân gật đầu đáp lại, tuy rằng cô đã đứng lên nhưng chung quanh tiếng cười nhạo và âm thanh miệt thị vẫn như cũ không ngừng, nhếch nhác như cô bây giờ chỉ mong sao để thoát khỏi đây càng nhanh càng tốt, một phút cũng không ở lại.

Cố Thiên Thừa nhìn thấy cô cúi đầu như không muốn nói thêm, trong lòng thầm thở dài một tiếng, suy nghĩ có lẽ mình nên đi tìm bạn tốt thôi, chuyện như vậy, anh cũng chỉ có thể giúp đỡ đến đây.

******

Đằng Cận Tư nhận được điện thoại của Thư đại ca, nói cho anh biết chuyện của Mạc Tiểu Tứ về cơ bản đã có tin tức, ngày sự thật phơi bày đã không xa để cho anh không phải lo lắng.

Xong việc, Thư Nhĩ Hách còn không quên trêu chọc anh: Sau khi em gái nhỏ nhà tôi nghe câu chuyện của cậu thì ôm lấy hứng thú thật lớn đối với cậu. Làm cho tam đệ của tôi đại phát ghen tuông, nó nói là có cơ hội muốn tìm cậu học hỏi một phen, nha đầu Hợp Hợp kia nghe thấy, vô cùng cao hứng, còn la hét muốn Tam đệ mang nó đi thành phố C tìm cậu chơi, tiện thể gặp nai con của cậu để mở mang kiến thức.

"Khụ...Nhĩ Hoàng và Hợp Hợp quả thật rất xứng với nhau, bất cứ lúc nào tôi cũng hoan nghênh bọn họ đến làm khách."

Đằng Cận Tư che miệng khẽ "Khụ khụ" hai tiếng, trong đầu lại hiện ra tình cảnh nhìn thấy hai người bọn họ ở Manhattan lần trước, lập tức lại bị dáng vẻ xinh đẹp yếu đuối của nai con bao trùm, cũng không biết Nam Cung đã tìm thấy cô chưa? Lúc này cô đang làm gì?

"Ha..ha...Được, sẽ có cơ hội, mọi người chúng tôi đối với nai con của cậu cũng rất hiếu kỳ, sẽ không bỏ qua cho cậu dễ dàng như vậy."

Tiếng cười sang sảng của Thư Nhĩ Hách từ đường dây bờ bên kia đại dương truyền đến.

Hai người lại tùy ý hàn huyên mấy câu mấy câu rồi cúp máy, xoay người đang chuẩn bị đi vào thì nhìn thấy vẻ mặt vội vã của Nam Cung Thần.

"Sao rồi? Vẫn không tìm được nai con?"

"Tìm được rồi, Lương tiểu thư đang chờ cậu chủ ở trong đại sảnh."

Trong lòng Nam Cung Thần thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng đã dỡ bỏ được gánh nặng này, trước mắt anh ta còn không biết xảy ra chuyện gì ở đại sảnh, đến khi biết được chỉ sợ anh ta hận mình không thể tự sát đi thôi, làm sao mà tìm một cái người như vậy! Làm ra một chuyện ngu xuẩn như thế!

Vừa tiến vào đại sảnh, hai người đã cảm thấy bầu không khí có gì không đúng, tròng mắt đen của Đằng Cận Tư quét một vòng lạnh thấu xương ở trong sảnh, liếc mắt một cái liền nhìn thấy người phụ nữ cực kỳ nhếch nhác, lễ phục màu trắng gần như trong suốt dính vào trên người cô, đem dáng người hoàn mỹ của cô lộ ra hết. Nhiều ánh mắt như vậy đều nhìn vào cô.

Cô khẽ cúi đầu run lẩy bẩy dáng điệu giống như một con nai con bị hoảng sợ, trong tròng mắt đen u ám thâm trầm nhanh chóng ập xuống một tầng lạnh lẽo, ở bốn phía mờ mịt một vòng sương giá, lệ khí trên người cũng càng nặng theo mỗi bước đi. ♥Thiên Yết♥

Nam Cung Thần cũng giật mình tròng mắt cũng mau rớt, làm sao anh ta mới vừa rời đi một lát thì đã xảy ra chuyện nghiêm trọng như vậy? Rốt cuộc là người nào to gan lớn mật dám đem Lương tiểu thư khi dễ thành như vậy?

Thậm chí anh ta còn cảm nhận được sát khí lạnh thấu xương toả ra từ khắp người cậu chủ, từng lớp bao phủ khắp người, thật là ớn lạnh!

"Đằng Thiếu tới."

"Ánh mắt của anh ta sao cứ nhìn người phụ nữ ướt sũng kia chứ!"

"Hơn nữa, trong ánh mắt mang theo sát khí, thật là đáng sợ..."

Có người trong đám đông đã bắt đầu thì thầm to nhỏ, đồng thời vành tai vểnh lên, đối với việc trong bữa tiệc của người nổi tiếng chưa bao giờ xuất hiện một cô gái xa lạ thì mọi người đều là mang thái độ xem kịch vui, chẳng qua chỉ là một dân nghèo xuất thân hèn mọn mà thôi, bị bỡn cợt một phen thì có làm sao?

Cho dù đang cúi đầu, Lương Chân Chân cũng cảm nhận được sự lạnh lùng bất thường trong không khí, cô biết, là anh, trong lòng không khỏi dâng lên cảm giác uất ức, tầng tầng lớp lớp bao vây lấy cô, nước mắt theo khóe mắt chảy xuống.

Đều do anh ta! Tất cả đều là lỗi của anh ta! Nếu không phải là anh ta mang cô tới nơi này, cô sẽ không bị uất ức và khó xử thế này, bị nhiều người chế giễu và châm chọc như vậy.

Nhưng trước mắt, có thể dẫn cô rời khỏi bữa tiệc, chỉ có anh ta; Có thể cho cô cảm giác an toàn, cũng chỉ có anh ta mà thôi.

Cô đã nghĩ rằng sau khi ầm ĩ như vậy, Thẩm Quân Nhã nhất định sẽ phát hiện được mình, nhưng không ngờ lại không có, trong lòng liền đoán chừng có lẽ vừa vặn lúc này cô ấy không ở đại sảnh, cho

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net