Chương 115 - 120

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 115: Ngoan, anh muốn em

Lương Chân Chân mở mắt mờ mịt nhìn anh một cái, lông mi thật dài chớp chớp mấy cái, không được! Tuyệt đối không thể, cô đã cảm thấy một vật cứng nguy hiểm chống đỡ ở ngay trên mông của mình, một bộ tư thế muốn thử.

Hơn nữa, anh vừa hôn đã khiến cô mất đi năng lực suy tư, cô lại không dám thử một lần nữa, sợ mình mơ mơ màng màng liền bị anh xoa xoa nắn nắn, cũng không biết lấy sức mạnh từ đâu, cô tránh thoát sự kiềm chế của anh, chân trần chạy thật nhanh lên lầu, bộ dáng vội vàng như đang trốn thú dữ.

Đằng Cận Tư buồn cười nhìn bóng lưng tựa như con chó nhỏ của cô, cơ thể nho nhỏ ẩn trong tây trang màu đen to lớn, có chút đáng yêu, có chút tức cười, thật là thú vị không sao diễn tả được.

Trốn? Thoát được sao? Chạy trốn lên lầu không phải là càng dễ dàng hành động hơn sao?

Ngay sau đó anh đứng dậy đi theo, nai con của anh vẫn còn quá non nớt đơn giản, cần anh che chở mới được, vừa bước vào cửa phòng, liền thấy cửa phòng tắm đóng chặt, bên trong truyền đến tiếng nước chảy róc rách.

Ngay sau đó khoé môi cong lên một nụ cười nhộn nhạo, anh giơ tay cởi nút áo sơ mi, cởi từng nút từng nút ra, rồi ném xuống đất, sau đó là dây lưng, quần. . . . . .

Cuối cùng, anh rất thoải mái lột mình trần trụi, bước đi tới phòng tắm, lại phát hiện ra cửa bị khóa trái, ngay sau đó anh gõ cửa, "Nai con, mở cửa."

( Một cảnh tượng do con sói xám đang gõ cửa tưởng tượng ra: Con thỏ nhỏ, nhanh mở cửa ra. ~~)

Lương Chân Chân đang tắm nghe được tiếng gõ cửa sợ đến nổi tim gan lộn ngược cả lên, huhu. . . . . . Ác ma thật đáng ghét, trong biệt thự này rất nhiều phòng tắm, sao anh ta cứ phải giành với mình!

"Anh đi phòng tắm khác không được sao." Cô không vui trả lời, trên chân và đầu gối của mình đều bị thương, không được thấm nước, cho nên tắm rất chậm, nếu như ác ma đáng ghét vẫn đứng ở bên ngoài, như vậy cô cũng không cần nghĩ đến chuyện yên tâm mà tắm.

"Không được! Mở của nhanh lên!" Đằng Cận Tư không vui cau mày, đi cái phòng tắm khác sao? Chuyện đó không thể nào, huống chi cả người anh đều trần chuồng sao có thể đi ra ngoài?

"Được rồi, tôi lập tức mở ra." Trong lòng Lương Chân Chân hận chết sự chuyên quyền bá đạo của anh, nhưng lại không có biện pháp nào đối phó với anh, chỉ có thể vội vàng lau người sạch sẽ, chuẩn bị đi ra ngoài.

Bên ngoài là tiếng gõ cửa rung trời của ác ma, mà ở bên trong cô lại không tìm được áo ngủ, thì ra là mình đi vào gấp, quên mang theo, bất đắc dĩ cô chỉ đành phải cầm khăn tắm bao bọc lấy mình.

"Nếu không mở ra, tôi lập tức phá cửa đấy!" Một người đàn ông rất tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng, cư nhiên nai con dám khóa anh ở ngoài cửa, không cho anh vào! Một đấm còn chưa kịp đập xuống, cửa liền mở ra.

Đều nói phụ nữ vừa tắm xong đẹp nhất, thật đúng là không phải giả, giờ phút này Lương Chân Chân làn da trắng mịn, bởi vì hơi nóng, trên gương mặt trắng nõn ửng hồng, trên lông mi cong dài ướt át, vốn như một đóa sen hồng, trong nháy mắt này, giống như loại hoa Phù Dung duyên dáng yêu kiều.

Tầm mắt Đằng Cận Tư vừa đặt ở trên người cô, lập tức bất động, trong mắt có hai ngọn lửa đang nhảy múa, cháy hừng hực.

"Tôi....Tắm xong rồi." Cô rũ đầu nhỏ giọng rù rì nói, không nghe thấy ai trả lời bèn ngước mắt nhìn lên, vừa đúng nhìn thấy khuôn ngực trần trụi tinh tráng khiến cô đỏ mặt. Đã vậy còn có vật nào đó đang hiên ngang ngẩng đầu.

Không nhịn được hét lên một tiếng rồi che kín mắt, chuẩn bị rời đi, nhưng Đằng Cận Tư cố tình làm chuyện xấu ôm lấy cô, đem lấy vật kiêu ngạo tượng trưng cho phái nam của mình chống đỡ trên người cô thật chặt như muốn nói cho cô biết mình có bao nhiêu muốn cô.

"Ngoan, anh muốn em." Giọng nói khàn khàn quyến ru tê tê dại dại chui vào trong màng nhĩ của Lương Chân Chân, sao cô có thể không hiểu anh nói "muốn" là cái gì, cô lập tức mắc cỡ thẹn thùng, không tuân theo đấm vào bả vai cứng rắn như thép của anh, ai ngờ không đánh anh đau, mà ngược lại làm tay mình đau, không khỏi tức giận hung hăng nhéo một cái ở trên cánh tay anh.

"Bại hoại! Buông tôi ra!" Nghe giọng nói oán giận của cô như làm nũng, âm thanh mềm mại khiến anh nghe đến cực kỳ vui vẻ.

"Không buông, vào tắm với tôi." Bàn tay Đằng Cận Tư vuốt ve ở trên da thịt mềm mại của cô, yêu thích không buông tay.

Lương Chân Chân nóng nảy, cô biết ác ma luôn luôn nói được là làm được, trước tiên thì muốn tắm chung, mỗi lần tắm xong đều bị ăn đến gắt gao, thật đáng ghét!

"Miệng vết thương trên đùi không thể thấm nước." Cô mở miệng, hiện tại chỉ có lý do này mới có thể ngăn cản anh mạnh mẽ bắt mình vào phòng tắm, cho nên cô muốn thử một lần.

Nghe được câu này, Đằng Cận Tư ngẩn người, nhìn đầu gối và chân của cô, mới vừa rồi được bôi thuốc, xem lúc tắm nai con rất chú ý, không cho vết thương thấm nước.

Ngay sau đó bồng cô lên, đi về phía giường lớn.

"Anh....anh không phải muốn tắm sao?" Lương Chân Chân khiếp đảm nhìn anh một cái, trong lòng buồn bã muốn chết.

Đằng Cận Tư đặt cô ở trên giường nhìn cô một cái, bỏ lại một câu khiến Lương Chân Chân càng thêm xấu hổ, quẫn bách đến mặt tím lại chỉ vì một câu nói, "Ngoan, tôi sẽ tắm sạch sẽ."

Sau đó, tiêu sái xoay người vào phòng tắm.

Ngao! Ác ma thật tà ác! Đồ trứng thúi! Đồ quỷ sứ, chán ghét! Cô đâu có ý đó đâu? Cô......

Trong đầu cô lập tức hiện ra vóc người cường tráng của anh, trong người cô lập tức dâng lên một trận nhiệt huyết sôi trào, cô không thể không thừa nhận vóc người của anh rất đẹp, cơ thịt rõ ràng, vòng eo thon gầy không có một chút mỡ thừa nào, nhìn cường tráng mà có lực.

Chết chết chết! Rốt cuộc cô đang suy nghĩ gì vậy! Nhưng những hình ảnh kiều diễm vẫn luôn tung bay ở trong đầu của cô, xua đi không được, phá đến cô tâm phiền ý loạn.

Cô giận đến lăn qua lăn lại ở trên giường, lầu bầu mắng người khác, mắng hết những người đã nhục nhã cô ở trong buổi tiệc tối nay, cô cũng không thích mang thù như vậy, chuyện đã qua sẽ để cho nó qua đi, dù sao ác ma đã giúp mình xả được cơn giận, không cần mình dư thừa hơi sức mà tức giận.

Tiếng nước trong phòng tắm chợt ngừng lại, Lương Chân Chân vội vàng trốn vào trong chăn, che lại mình kín mít, chỉ lộ một cái đầu nhỏ của mình ra ngoài, nghiêng người nhắm mắt lại giả bộ ngủ.

Cửa một tiếng "Ken két" mở ra, Đằng Cận Tư chỉ quấn một cái khăn tắm ở bên hông, tròng mắt đen hứng thú nhìn nai con đang giả bộ ngủ, khóe môi cong lên.

Chương 116: Bảo bối, không kịp đợi sao?

Thật là bé nai con đáng yêu, chẳng lẽ cô cho là giả bộ ngủ mà có thể trốn được?

Đằng Cận Tư nhấc chân nhẹ nhàng đi tới, từ trên cao anh nhìn chăm chú vào cô gái nhỏ bé đang đem lấy chính mình che phủ thật chặt, đôi mắt đẹp khép hờ,Thiên Yết lông mi khẽ run như cánh bướm, mái tóc dài đen nhánh trải ra ở trên cái gối nhìn như một bức tranh thuỷ mặc đẹp tuyệt vời, khuôn mặt nhỏ nhắn sáng rỡ lộ ra tính nhõng nhẽo và hờn mát.

Trong lòng không khỏi nổi lên một chút luyến tiếc thương yêu, cô nhỏ yếu mềm mại như vậy, dường như chỉ cần một trận gió lớn là có thể đem cô thổi bay mất, cô như vậy, làm sao có thể không khiến anh sinh lòng thương yêu?

Nếu như có khả năng, anh thật sự hy vọng lúc nào cũng đem cô theo ở bên cạnh mình, vừa tránh khỏi bị người khác khi dễ, vừa có thể thỏa mãn trong lòng anh lúc nào cũng khẩn cấp muốn cô, thật là chuyện tốt vẹn cả đôi đường.

Đối với cô, hình như anh thế nào cũng không đủ, đêm nay, anh đã nhịn rất lâu rồi, lúc này thì bất kể như thế nào anh cũng không nhịn nổi nữa.

"Ngoan, ra đây."

Anh kéo kéo chăn, ý bảo nai con tự mình ra ngoài, nếu như để anh tới bắt được, vậy coi như là bị nghiêm khắc trừng phạt.

"Đừng mà... Anh tắm xong chưa?"

Lương Chân Chân mờ mịt mở mắt ra, đưa tay vuốt vuốt mắt ngái ngủ lim dim, cố tình làm bộ như mới vừa tỉnh ngủ.

"Ừ, ngủ thiếp đi sao?"

Đằng Cận Tư đùa bỡn nâng cánh môi mầu hoa tường vi lên, trong tròng mắt đen ý cười rõ ràng như vậy.

Lương Chân Chân biết anh đã nhận ra mình làm chuyện mờ ám, lại thấy anh cười nhạo mình, không nhịn được tức giận hừ hừ, dứt khoát che kín chăn không quan tâm tới anh.

Đáng ghét, một chút cũng không cho mình lối thoát, đã thế lại còn cười nhạo mình.

Đằng Cận Tư trông thấy cô gái nhỏ bé đang nhõng nhẽo, đáy lòng tràn đầy vui vẻ, cởi bỏ khăn tắm thắt ở bên hông tiện tay ném xuống đất ném xuống đất, bò lên giường, nửa quỳ ở bên người cô, cúi người đem cô lôi từ trong chăn ra ngoài, mặc dù Lương Chân Chân rất là không tình nguyện nhưng không biết làm sao vì mình sức lực mỏng manh, thật sự là bất đắc dĩ, chỉ có thể mặc cho anh đem chăn trên người mình vén lên, ngay cả khăn tắm vật che đậy duy nhất cũng không thấy.

Ngay tức khắc cô phơi bày trơ trụi ở trước mặt anh, hai người mặt đối mặt hết sức chân thành, Thiên Yết có một loại tình cảm khác thường đang lặng lẽ nảy sinh.

"Đồ điên!"

Lương Chân Chân thẹn thùng che mắt, cho dù đã từng thấy rất nhiều lần, nhưng thoải mái xem nó, coi nó là vật bình thường thì cô vẫn không cách nào làm được.

"Ngoan, nó thích em xem nó, càng thích em sờ sờ nó."

Đằng Cận Tư ở bên tai cô thở ra vô lại, anh chính là thích trêu chọc cô, thích xem diện mạo cô má đỏ ngượng ngùng, đặc biệt làm người thương yêu.

O(╯□╰)o

Lương Chân Chân cảm thấy người đàn ông này không chỉ là một ác ma, mà anh ta còn là một sắc ma, nhất định chính là bách biến Lang Quân nha!

Cô tức giận đưa tay đẩy anh ra, kết quả bị anh bắt được tỉ mỉ hôn, hơn nữa đuôi mắt xếch khiêu lên bộ dáng thật sự là cực kỳ mê hoặc lòng người, từng đợt từng đợt luồng điện từ bên trong bắn ra, kích thích Lương Chân Chân không có chút nào lực phản kháng, mềm nhũn nằm ở nơi đó cảm thán: Tại sao mình lại trúng mỹ nam kế! Hu hu....

Đằng Cận Tư mê hoặc liếm từng ngón tay xanh miết trắng noãn, mỗi một ngón cũng tựa như ăn sơn hào hải vị, nhìn bộ dáng kia thật sự là khiến người sợ hãi.

Lương Chân Chân bị anh làm cho cả người đều nổi da gà, cố cố sức muốn rút tay của mình về, đôi mắt đầy nước càng thêm giận dữ nhìn anh chằm chằm, thật giống như đang nói: có bản lĩnh anh đem bọn họ cắn nát ăn hết đi! (=_=)

"Bảo bối, không kịp đợi sao?"

Khóe miệng Đằng Cận Tư gợi lên một nụ cười tinh quái, trong nháy mắt được tròng mắt đen kín đáo che đậy, hô hấp nóng rực toàn bộ phun ở trên mặt cô, khuôn mặt anh tuấn khuôn mặt anh tuấn từ từ tới gần.

"Khốn kiếp, người nào không kịp đợi! Tôi mới không có..."

Lương Chân Chân xấu hổ mắng, thật đáng ghét, tư nhiên lại gọi cô là bảo bối, cô mới không phải là bảo bối của anh, thối ác ma! Đại phôi đản!

"Thật sự không có sao?"

Đôi môi Đằng Cận Tư chậm rãi gần kề, mãi đến khi bốn cánh môi đỏ mọng hoàn toàn khép lại, mới chịu bắt đầu từ từ tỉ mỉ liếm. Liếm, hút. Mút, sau đó ung dung cạy ra hàm răng đóng chặt của cô, lưỡi trơn tiến nhanh mà vào, quét sạch từng chất lỏng ướt át ngọt ngào bên trong.

Bàn tay thô lệ càng thêm trượt trên da thịt nhẵn nhụi mềm mại của cô, liên tục vỗ về người đang thở gấp dưới thân mình.

"Đừng mà..."

Lương Chân Chân mới vừa há miệng hít thở đã bị anh nhanh chóng xâm chiếm thành trì, Thiên Yết nụ hôn của anh lúc bắt đầu thì dịu dàng tỉ mỉ dần dần trở nên cuồng nhiệt nóng bỏng, một lòng hăng hái hút. Anh ra sức cắn bắp đùi của cô, dáng vẻ thật giống như là muốn đem cô mà ăn sống nuốt tươi.

Mà ngón tay dạo chơi ở trên người mình giống như là một lòng đốt lửa, kích thích đến mức giòng điện tê dại và như lửa cháy lan ra đồng cỏ, cô cảm thấy mình sắp bị thiêu đốt.

Đằng Cận Tư càng hôn càng mãnh liệt điên cuồng. Cọ sát lẫn nhau khiến cánh môi cô sưng đỏ, cùng lưỡi cô dây dưa truy đuổi tới cùng, giống như muốn đạt tới tột cùng cực lạc.

Ngón tay càng thêm nghiện lại vuốt ve trên da thịt mềm mại của cô, hô hấp dầy đặc nóng rực như lửa phun ở trên mặt của cô, để cho cô không nhịn được khẽ run, cúi đầu khẽ rên ra tiếng.

"Ah..."

Đầu Lương Chân Chân mơ mơ màng màng, chỉ biết là mình lúc này chấp nhận ác ma hôn và sờ mãnh liệt, nhiệt độ đó sinh ra sung sướng đã đem cô bùng cháy nhanh hơn đến mức mất đi lý trí rồi, cô cảm thấy được lúc này cô không còn là chính mình, hoàn toàn thay đổi tựa như là trong lòng vừa sợ hãi lại vừa đam mê.

Từ cánh môi đến cái trán, chóp mũi rồi đến cánh môi, bên tai, cằm, cổ, xương quai xanh dầy đặc nụ hôn, khi một hồi ẩm ướt xuất hiện ở ngực thì cô mới giật mình tỉnh lại, ngón tay luống cuống nắm chặt cái mền, một cảm giác nóng rang cuồn cuộn trào lên trong cơ thể cô, Thiên Yết phía dưới càng thêm xấu hổ xuất hiện ẩm ướt.

"Ngoan, thích anh như vậy sao?"

Âm thanh Đằng Cận Tư khàn giọng mang theo gợi cảm, hàm răng cố ý gặm nuốt quả anh đào màu hồng nhạt dựng đứng trước ngực cô, ngậm trong miệng hung hăng mút, muốn vội vã đem nó nuốt vào bụng.

"Ohh...Ừ...Hư...Bại hoại!"

Lương Chân Chân bị anh đùa giỡn vẻ mặt đầy thẹn thùng, cô chỉ hận không đánh ngất xỉu được người nào đó đang nằm ở trên người mình làm chuyện xấu, sau đó trói lại rồi giáo huấn anh một trận! Hư quá đi! Chỉ biết khi dễ mình!

"Không cho phép thất thần, nhìn anh."

Người đàn ông nào đó bá đạo nói uy hiếp, ngón tay dần dần dời xuống, xoa nhẹ nơi u mật thần bí kia ——

Chương 117: Ohh...Bại hoại!

Edit: Thiên Yết

Nhìn cái đầu anh ý! Đàn ông thối ngang ngược hung hăng càn quấy! Lương Chân Chân giận dữ mắng trong lòng, nhưng mà trong cơ thể đột nhiên xâm lấn dị vật để cho cô không có cách nào suy nghĩ nữa, ngón tay níu chặt drap trải giường. Hai chân không tự chủ kẹp chặt, muốn ngăn cản cử động của anh, nhưng vừa khẽ động ngược lại khiến cho ác ma trêu chọc cô.

"Thế nào? Không muốn anh đi ra ngoài?"

Nghe xong thanh âm kia thật sự làm cho cô muốn đâm chết anh! Hư quá đi! Mà người này so với trước kia da mặt rõ ràng dày hơn nữa, trước kia nhiều nhất là rống cô, lời nói cũng ít đến đáng thương, hầu như lúc nào cũng thích mấy chữ bão tố; anh bây giờ, không chỉ có thích đùa giỡn cô, lời nói cũng buồn nôn rất nhiều, làm sao khác biệt lớn như vậy? Chẳng lẽ là người đàn ông này che giấu được quá sâu?

( Đằng Cận Tư sa sầm mặt "Khụ khụ" hai tiếng: Năng lực học tập của thiếu gia vốn mạnh, điểm này không thể nghi ngờ, hơn nữa, có chút chuyện với anh đó là một loại bản năng, không cần thầy dạy cũng biết.)

"Anh..."♥Thiên Yết♥

Lương Chân Chân xấu hổ đến mức đến sít sao cắn đôi môi, dứt khoát mở chân ra, tùy ý anh anh làm sao thì làm, quay mặt qua chỗ khác, không thèm quan tâm tới dáng vẻ của anh.

Đằng Cận Tư cũng không để cho cô làm lơ mình, ngón tay thăm dò vào từng chút một, tìm đúng điểm nhạy cảm của cô, không nhẹ không nặng ấn xuống, lập tức khiến cho Lương Chân Chân liên tục thở gấp, ngay cả khí lực để trừng mắt nhìn anh cũng không có. Giống như bị người nắm được nhược điểm, rốt cuộc cũng không có cách nào chống lại, chỉ có thể chấp nhận anh đang xoa hết thảy.

"Ah! Ừ..."

Cô khống chế không được khẽ rên ra tiếng, âm điệu uyển chuyển kiều mỵ, khiến cho người ta mềm nhũn, ngửa mặt thở dốc kịch liệt, hai bầu ngực càng thêm rung động không ngừng, kích thích thị giác người khác.

Anh há miệng ngậm bên trơn bóng đẫy đà kia, mút, cắn, gặm, cắn, chọn. Trêu chọc, đùa bỡn, nhanh nhẹn đảo lộn, làm cho quả hạch kia đứng thẳng càng thêm ướt át tươi đẹp.

Lương Chân Chân cảm giác phía dưới mình càng ẩm ướt hơn, khuôn mặt không che dấu được xấu hổ, cuối cùng là cô mặt mũi mỏng, từ đầu đến cuối không có cách nào làm khác được, không hề cố kỵ mà hưởng thụ những thứ này, dần dần, cô từ từ thích ứng sự tồn tại của ngón tay kia, nó ở bên trong xoay tròn ma sát thật dễ chịu, từng điểm từng điểm dò xét ——

Nghe thấy cô thở dốc, Đằng Cận Tư chậm lại sức lực, chỉ là nhẹ nhàng xoa lấy, nhưng cơ thể cô yêu kiều yếu đuối làm sao chịu được. Thanh âm đứt quãng, dù cho cô hết sức cắn môi, nhưng mà vẫn không cách nào tránh khỏi bật ra từng tiếng thở gấp mềm mại đáng yêu.

"Ngoan, dễ chịu không?"

Thanh âm anh đã bị tình dục tiêm nhiễm khiến cho khàn giọng thô cát, nhưng đặc biệt mang theo tí ti mị hoặc, hấp dẫn (sexy) làm cho người khác run rẩy.

~~~~(>_<)~~~~

Anh đang ấn hay là đang khẩy đàn? Lương Chân Chân khóc không ra nước mắt, từ đáy lòng nảy sinh ngượng ngùng không cách nào giải quyết, mật dịch phía dưới thỉnh thoảng tràn ra khiến cô xấu hổ muốn chết.♥Thiên Yết♥

"Hu hu...Thật là khó chịu..."

Ngón tay của anh linh hoạt như vậy, tựa như quen thuộc mỗi một điểm mẫn cảm trong cơ thể cô, hơn nữa lại hiểu rõ làm sao mở khoá chốt mở trong cơ thể mình, chỉ cần nhẹ nhàng nhấn một cái như vậy, cảm giác tê dại bị điện giật lại liên tục cuồn cuộn hướng về phía tứ chi bách hải, xương cốt khắp người đều mềm nhũn.

"Bảo bối, chỗ nào khó chịu?"

Đằng Cận Tư xấu xa cắn tai cô, trong nháy mắt vừa vặn liếc thấy mắt nai con một vũng nước trong veo, bên trong tràn đầy uất ức dường như bất cứ lúc nào cũng có thể phun trào ra.

Ngay tức khắc tim của anh mềm nhũn, ngón tay chậm rãi rút ra, nâng cái mông vung cao của cô, ghé vào bên tai cô dụ dỗ nói:

"Ngoan, lập tức liền dễ chịu."

Nói xong, động thân một cái tiến vào, chỉ cảm thấy bên trong ấm áp mềm nhẵn như tơ lụa chặt chẽ bao vây lấy anh, trong cơ thể dâng lên một tia lửa lớn, tựa như muốn nổ tung.

"Ohh... Bại hoại!" 

Lương Chân Chân một vũng xuân thủy ai oán nhìn chằm chằm người đàn ông nằm ở trên người cô, không thoải mái! Một chút cũng không thoải mái! Cái kia của anh quá lớn! Hu hu. . . . . .

Đằng Cận Tư đã sớm bị cô sít chặt đến mức không thở nổi, thử dò xét bên trong một chút, hời hợt ôm lấy cô, thuận tay đem chân của cô vòng ngang hông của mình.

"Ngoan, đừng khóc..."

Cánh môi anh hôn chặt chẽ nước mắt chảy ra từ khóe mắt cô, mặn mặn, thấm vào khóe miệng của anh, trong lòng anh không nỡ để cô khóc, nhìn thấy cô khóc bản thân anh sẽ đau lòng, anh chẳng qua là muốn yêu cô thật tốt, thích nhìn thấy dáng vẻ uyển chuyển của cô nằm ở dưới thân mình rên kiều mị. Có trời mới biết là cô có bao nhiêu mê người như vậy!

Lương Chân Chân tức giận đưa tay đánh anh, kết quả làm cho anh đâm vào thật sâu, không nhịn được bật ra tiếng.

"Ah!"♥Thiên Yết♥

Âm thanh kia thật là quyến rũ ~ ~ ~ khiến xương cốt người khác cũng yếu mềm.

Đằng Cận Tư rốt cuộc thỏa mãn trêu chọc cô, từng động tác hạ xuống cũng mạnh mẽ có lực, giống như muốn đem cô dung nhập vào trong xương cốt mình, thấp giọng kêu nai con của anh.

"Ừ... Hừ... Ah..."

Lương Chân Chân bất lực thừa nhận anh giống như một loại dã thú điên cuồng va chạm, chỉ có cảm giác mình sắp bị húc bay rồi, cánh tay dần dần xoa nhẹ lưng cường tráng của anh, ngón tay vô ý thức khắc ra một vết máu ở phía trên, cô tựa như trút căm phẫn cắn một cái ở ở trên bả vai Đằng Cận Tư.

Hàm răng hung hăng gặm, thề muốn lưu lại một dấu răng vừa lớn lại thâm sâu, để cho những thuộc hạ kia cũng cười anh, để cho anh mất thể diện!

Nhưng cô không nghĩ tới hành động của mình tính trả thù anh trái lại khiến cho anh càng điên cuồng đòi lấy, cả đêm anh sẽ không muốn thả mình ra, tận tình dong ruỗi, trút ra thú tính của anh.

Lương Chân Chân cảm giác mình thật giống như ngồi ở trên xích đu, không có một điểm dừng chân thực sự, đung đưa tới lui phe phẩy; giống như là đám mây lay động theo chiều gió, bay tới bay lui, choáng váng.

Trong nháy mắt, cô cảm giác mình giống như pháo hoa bị đốt cháy, chậm rãi bay lên giữa không trung, "Ầm" Một tiếng nổ tung, bầu trời sao ở trong đêm tối nở rộ một bông pháo hoa rực rỡ xinh đẹp, biểu đạt một loại chói lọi cực hạn.

Đằng Cận Tư nhìn người phụ nữ dưới thân mình thở hổn hển, giờ phút này đôi mắt quyến rũ của cô thật sự như tơ, khuôn mặt nhỏ bé đỏ bừng thấm sâu. Cảnh tượng mê người, đầu độc anh trầm luân lần nữa.

Chương 118: Khi nào thì mới có thể buông tha cô?

Đêm đã rất khuya rồi, ngoài cửa sổ trăng sáng lặng lẽ dâng lên,

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net