Chương 13 - 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 13: Gặp sai đồi tượng

Editor: ChiMy

Tại bệnh viện, trong một phòng bệnh.

"A Huân, con lấy đâu ra tiền viện phí phẫu thuật vậy? " Đây là câu nói đầu tiên của Diệp Lan sau khi tỉnh lại hỏi.

Diệp Thành Huân rất hiểu rõ tính tình của mẹ mình, cho nên đã sớm nghĩ xong cách giải thích, "Mẹ, đừng lo lắng, đây là tiền lương công ty ứng trước cho con, về sau mỗi tháng trừ hai ngàn, cho đến khi trừ hết mới thôi."๖ۣۜDiễnđàn๖ۣۜLêQuýĐôn

"Con không gạt mẹ phải không?" Diệp Lan không tin cho lắm hỏi lại, bây giờ làm gì có công ty tốt như vậy, chịu cho một nhân viên bình thường ứng trước một số tiền lớn tới vài chục vạn như vậy.

"Mẹ, đó là bởi vì con trai của mẹ xuất sắc! Được công ty xem trọng, hơn nữa số tiền kia con ký hợp đồng, thì cũng giống như đi vay, bây giờ công ty lớn đều đầu tư cho người mới, chút tiền này đối với bọn họ mà nói chả là gì đâu." Diệp Thành Huân cười ha hả giải thích.

Anh không phải muốn nắm tất cả công lao ở trên người mình, chỉ là tôn trọng sự lựa chọn của em gái, nhất định cô không muốn cho mẹ biết số tiền kia từ đâu mà có, nếu không mẹ vĩnh viễn sẽ sống trong sự tự trách, khẳng định trong lòng Chân Chân càng khó chịu.

Sai lầm lần thứ nhất không thể có sai lầm lần thứ hai, Chân Chân, anh sẽ thay em giữ bí mật này.

"Thằng quỷ này, sao không hề biết khiêm tốn, nếu công ty xem trọng con như vậy, nên cố gắng làm việc cho tốt đó!" Diệp Lan cười yếu ớt, trong ánh mắt đều là cưng chiều.

Ngay sau đó nhìn sắc trời bên ngoài, Diệp Lan lo lắng hỏi: "Tiểu Chân đâu? Còn chưa tan học sao? Nó biết mẹ phẫu thuật thành công chưa?"

"Biết, hôm nay Chân Chân có khá nhiều tiết học, tối nay mới có thể đến." Diệp Thành Huân an ủi mẹ, trong lòng chỉ chờ đợi Chân Chân có thể nhìn thấy tin nhắn, sau đó chạy tới bệnh viện.๖ۣۜDiễnđàn๖ۣۜLêQuýĐôn

Bằng không anh cũng không biết giải thích với mẹ như thế nào.

"A, đứa nhỏ này số khổ, con làm anh phải quan tâm nhiều đến em gái biết không?" Diệp Lan nhìn con trai trách móc.

"Mẹ, thật sự đó là em gái duy nhất của con, con không thương nó thì thương ai?" Diệp Thành Huân cợt nhã nói, trong lòng cũng đang đau khổ vì một cái tát hồi sáng, chẳng lẽ lúc đó mình bị điên? Sao có thể xuống tay được? Nếu như bị mẹ biết, đoán chừng sẽ hung hăng đánh mình một trận, haizz. .๖ۣۜDiễnđàn๖ۣۜLêQuýĐôn . . . .

"Mẹ, mẹ vừa làm giải phẫu xong, nằm nghỉ ngơi trước đi, con ra ngoài gọi điện thoại." Diệp Thành Huân đứng dậy đắp chăn cho mẹ rồi mới xoay người rời đi, lúc xoay người rời đi đôi lông mày nhíu lại.

Diệp Lan như có điều suy nghĩ nhìn theo bóng lưng con trai, cảm thấy nó có chuyện gì gạt mình.

Trên hành lang ngoài phòng bệnh,๖ۣۜDiễnđàn๖ۣۜLêQuýĐôn Diệp Thành Huân không biết làm sao nhìn điện thoại di động, rốt cuộc con bé ngốc này đi đâu vậy? Có trở về ký túc xá hay không? Vẫn tắt máy thật làm cho người ta lo lắng mà!

Thật may là có số điện thoại của ký túc xá, vội vàng nhấn số gọi.

*****

Trong phòng 520 ở ký túc xá, điện thoại riêng đột nhiên vang lên, Cát Xuyến đang rửa mặt "Vèo" một cái vọt qua, ngọt ngào nhận điện thoại, bởi vì mỗi ngày lúc này là thời gian nấu cháo điện thoại cố định của cô.

"Đồ quỷ, sao hôm nay sớm năm phút đồng hồ?" Đây là tên gọi thân mật mà Cát Thiến dành cho bạn trai.

Đầu dây bên kia sắc mặt Diệp Thành Huân đơ cứng vài giây, khoé môi run lên, rất nghi ngờ mình có gọi lộn số điện thoại không, xác nhận số một lần nữa, không sai!

Nhưng —๖ۣۜDiễnđàn๖ۣۜLêQuýĐôn—tiếng làm nũng này thật sự làm cho anh khó có thể ăn tiêu. . . . . . Hít thở thật sâu một hơi "Xin hỏi, trong ký túc xá của các cô có ai tên Lương Chân Chân không?"

Chương 14: Có lương tâm hay không?

Editor: ChiMy

"Tìm ai? Lương Chân Chân sao?" Cát Xuyến vô cùng xấu hổ, chỉ hận không thể tìm một cái lỗ chui vào, không biết làm sao, xoay người chạy thật nhanh vào phòng vệ sinh khóa cửa lại không ra ngoài nữa.

Tiết Giai Ny và Tần Duyệt nhìn thấy hành động không bình thường của cô ấy, không nhịn được che miệng cười trộm, giọng nói thật ngọt ngào khi phát ra hai chữ "Đồ quỷ " vừa rồi đoán chừng làm người ta nổi hết da gà, ha ha ha ha. . . . . .

"Cười cái gì! Hai người mau nghe điện thoại đi!" Cát Xuyến lộ ra nửa cái đầu, nghiến răng nói ra, cô chỉ dịu dàng đối với một người, đó chính là người bạn trai cô quen ba năm nay.

" Xuỵt. . . . . ." Tiết Giai Ny để một ngón tay ở trên môi, dùng ánh mắt ra hiệu Chân Chân còn đang ngủ, nhỏ giọng một chút,

"Này" cái từ này ngay từ lúc học tiểu học đã có người nói, cho nên anh không ngại. Cát Xuyến xấu hổ quơ quơ móng vuốt, chỉ tiếc là cách một cái cửa, không có một chút tác dụng nào.

Diệp Thành Huân có chút không thể tin, đầu bên kia điện thoại gay gắt, quyết liệt không biết là có chuyện gì, anh cảm thấy mình nhất định là gọi sai số điện thoại, đang chuẩn bị cúp máy, thì có một giọng nữ vang lên .

"Anh tìm Lương Chân Chân sao?"

Ách. . . . . . Đây là ký túc xá của cô sao? "Đúng vậy, cô là ai?"

Tiết Giai Ny cảm thấy giọng nói của anh hơi quen tai, nhưng nhất thời không nhớ ra là ai.

"Tôi là anh trai của cô ấy, nếu như cô ấy ở đó, có thể gọi cô ấy đến nhận điện thoại không ? "

Anh trai? Chính là Diệp Thành Huân người Chân Chân vẫn thầm mến sao? Chẳng lẽ anh ta là người làm tổn thương Chân Chân? Nghĩ đến đây giọng nói cũng thay đổi.

"Cô ấy không thoải mái, cô ấy không muốn nói chuyện với anh."

Diệp Thành Huân nghe những lời này trong lòng không được thoải mái cho lắm "Vậy phiền cô nói với nó một tiếng, mẹ Diệp đã giải phẫu thành công, rất muốn gặp nó."

Đàn ông xấu! Cũng biết dùng thân tình tấn công! Tiết Giai Ny mắng thầm trong lòng.

"Chẳng lẽ anh muốn cho Chân Chân đi ra ngoài với năm dấu ngón tay đỏ trên mặt? Anh có lương tâm hay không!"Tiết Giai Ny cắn răng nghiến lợi nhỏ giọng nói, cô chính là cố ý thử dò xét anh. Nếu như là anh đánh, như vậy thì thay Chân Chân trút cơn giận này cũng không tệ; nếu như không phải là anh đánh, càng có thể nhìn ra anh rốt cuộc có loại tình cảm gì đối với Chân Chân?

Đàn ông thật xấu! Em gái bị đánh, cũng nên có chút hành động đi chứ ! Đầu kia điện thoại lập tức không có tiếng động , Tiết Giai Ny mắng thầm trong lòng: Diệp Thành Huân đáng chết! Thì ra thật là đồ khốn kiếp anh làm! Xem lần này cô nãi nãi thu thập anh thế nào! Đồ khốn kiếp khốn kiếp!

Tức giận cúp điện thoại, quay đầu lo lắng nhìn trừng trừng bóng dáng đang cuộn thành một đống trên giường, cũng không biết là cô đang ngủ thật hay là giả.

Trong điện thoại truyền đến tiếng "Tút tút tút" nhắc nhở người đầu dây bên kia đã cúp máy rồi, trong nháy mắt tay chân Diệp Thành Huân lạnh như băng, xem ra tối nay Chân Chân không tới rồi, một cái tát kia của mình rất mạnh, mặt của em ấy . . . .

*****

Trong phòng 5818 hào hoa của khách sạn Đế Hào Tư, ánh đèn mập mờ với loại âm nhạc làm cho tim người ta đập mạnh nóng bỏng, một người phụ nữ có gương mặt rất hấp dẫn xinh đẹp mặc áo ngủ bằng tơ tằm nằm ở trên giường, một lát ưỡn ngực, một lát nhấc mông, một lát vuốt ve đôi chân dài nhỏ .

Cho dù thân hình lay động thế nào, ánh mắt câu hồn đoạt phách thủy chung không rời khỏi người đàn ông đẹp trai mặc tây trang màu đen kia, ngón tay thon dài dọc theo ngực từ từ, từ từ đi xuống ——

Khẽ giương mắt, phóng một ánh mắt quyến rũ qua, ngón tay chậm rãi trượt xuống mảnh đất tĩnh mịch. Người đàn ông cũng không nhịn được nữa, mặt lạnh áp lên. Người phụ nữ quyến rũ giương môi, cặp chân nhanh chóng vòng quanh hông tráng kiện của người đàn ông, càn rỡ nhấc mông ——

----------------- 

Chương 15: Lập tức, lập tức đưa cô đến phòng 5818 cho tôi!

Editor: ChiMy

Người phụ nữ quyến rũ giương môi, cặp chân nhanh chóng leo lên hông cường tráng của người đàn ông, càn rỡ nâng mông —

"Phịch!" Một tiếng vang thật lớn, cả cơ thể không mảnh vải của người phụ nữ bị ném xuống đất thật mạnh.

Cô không hiểu nên ngẩng đầu lên, vừa rồi tất cả đều đang tốt đẹp, mình cũng cảm thấy nơi đó của Đằng thiếu cứng rắn, vận sức chờ phát động.

—— Nhưng trong nháy mắt, mặt mũi Đằng thiếu tái nhợt ném cô từ trên giường xuống, không chút lưu tình, giống như ném một thứ rác rưởi không cần thiết, ánh mắt lạnh như băng khiến cô không rét mà run.

"Đằng thiếu, Nhu Nhi làm cậu tức giận sao?" Phương Y Nhu yếu ớt hỏi, hôm nay cô phải tốn rất nhiều tiền mới được leo lên giường của Đằng thiếu, cứ như vậy mà đi, quả thật rất không cam tâm!

"Cút!" Sắc mặt Đằng Cận Tư âm trầm đến dọa người, nắm chặt quả đấm giống như tùy lúc sẽ vung tới, Phương Y Nhu sợ tới mức run lẩy bẩy, liền cút ra khỏi cửa.

Trong lòng âm thầm suy nghĩ: chẳng lẽ Đằng thiếu thật sự bất lực? Như thế còn . . . . . có thể chịu được? Đàn ông ưu tú như vậy sao phương diện kia lại không được? Nam Cung Thần lại dám chơi cô! Muốn chết sao!

Trong bóng tối Đằng Cận Tư chợt đấm một quyền lên tủ đầu giường, "Rầm" một tiếng vang thật lớn, nứt ra.

Đáng chết! Anh cư nhiên không làm được loại chuyện đó với những người phụ nữ khác! Ngược lại còn khiến anh thấy ghê tởm! Thật là con mẹ nó gặp quỷ!

Lấy điện thoại ra bấm số của Nam Cung Thần, dục hỏa đã bị khơi dậy, phải tìm người dập tắt mới được! Mà cô gái kia, không thể nghi ngờ là lựa chọn thích hợp nhất!

*****

"Thần, nhanh một chút! Người ta thật là muốn. . . . . ." Một người đẹp hấp dẫn nâng cao mông dùng sức cọ lên phần dưới của người đàn ông, phát ra thanh âm quyến rũ.

"Bảo bối ngoan ~~ anh lập tức khiến cho em thoải mái." Người đàn ông cười tà, chuyển động mãnh liệt hơn.

Nhưng tiếng chuông đoạt mệnh chợt vang lên khiến anh ngừng động tác lại, bởi vì đây là điện thoại của BOSS lớn, nếu anh dám không nghe, kết quả nhất định là: lôi ra —— đánh chết!

Vì vậy, Nam Cung Thần đang "này nọ í é í é" với bạn gái vô cùng oán giận nhấn nút trả lời, trong lòng thầm nghĩ: Lúc này không phải cậu chủ nên ở trên giường với Phương Y Nhu, Phương đại tiểu thư "mây mưa thất thường" ư? Sao có thể gọi điện cho mình đây?

"Lập tức, lập tức mang cô gái kia đến phòng 5818 cho tôi!" Sau đó chính là tiếng "Tút tút tút", nếu không phải xác định đây là điện thoại của Đằng thiếu, anh sẽ hoài nghi người nọ là bị bệnh thần kinh!

"Tôi thật là đáng thương mà! Hơn nửa đêm bảo tôi đi đâu tìm người đây! Đây rõ ràng là muốn giết người mà! Ban ngày nhìn thấy thì làm như không thấy, buổi tối không thấy thì lại muốn tìm, có kiểu giày vò người thế này sao?"

Mặt Nam Cung Thần như đưa đám, không ngừng lầm bầm. Cô gái kia thấy người đàn ông sắp rút lui, xoay mạnh một cái liền ngồi cưỡi ở trên người đàn ông, chuẩn bị chuyển động lên xuống, liền bị đẩy ngã sang một bên.

"Cô có bệnh sao! Ai cho phép cô cưỡi lên người ông đây! Cô cho rằng ông đây là loại đàn ông tùy tiện cho cô cưỡi à! Cút ngay!" Nam Cung Thần hầm hừ, một cước đá văng cô gái trên người, đứng dậy mặc quần áo.

Trên mặt viết mấy chữ to: bây giờ ông đây rất khó chịu, sau đó đùng đùng nổi giận đá cửa đi ra.

Người phụ nữ ngã ngửa trên giường nhổ một cái về phía bóng lưng vừa biến mất: anh mới có bệnh! Cả nhà anh đều có bệnh! Cũng chỉ là đàn ông thôi! Lần sau để bà đây gặp được đánh cho ngất xỉu sau đó cường bạo anh! Xem anh còn chảnh cái gì!

Ngồi trên xe, Nam Cung Thần nhảy mũi một cái, kỳ lạ sờ sờ lỗ mũi, đạp chân ga, lên đường.

------------------

Chương 16: Bị lừa

Editor: ChiMy

Trong chốc lát, chiếc xe lao ra ngoài như tên bắn. Nam Cung Thần vừa lái xe vừa gọi điện sai người điều tra xem Lương Chân Chân đang ở đâu. Biết được là cô đang ở đại học F, lập tức chạy về hướng mục tiêu.DiễnđànLêQuýĐôn.

12 giờ đêm, hầu như trong sân trường không một bóng người, Nam Cung Thần lấy điện thoại ra bắt đầu bấm số.

Con mẹ nó! Tắt máy!!!!!DiễnđànLêQuýĐôn.

Thật may là anh có số của ký túc xá. Anh bấm một loạt số, nghe, tốt rồi, có người nghe.

"Ai vậy? Không để ý hay đầu óc có vấn đề thế? Khuya khoắt không ngủ được lại gọi điện thoại làm phiền người khác! Có bệnh thì về bệnh viện mà phát điên đi, đừng có mỗi buổi tối nào cũng gọi điện đến đây để bà đây nghe. Nếu bà biết là thằng nào, xem bà đây lột da rồi cắt tiểu JJ của nó cho chó ăn." Cát Xuyến không chút khách khí từ trên giường bò dậy mắng xối xả.

Phòng ký túc của các cô liên tiếp 5 đêm rồi, đêm nào cũng bị khủng bố điện thoại, còn hết lần này đến lần khác chọn đúng 12 giờ đêm vắng người nữa chứ. Thử hỏi có ai không phiền lòng được cơ chứ? Trước đây mấy lần đều là vừa nhấc máy đã bị cúp mất, lần này vất vả chờ mãi mới có một lần không cúp, phải mắng cho thật đã mới được. Cho nó biết nữ sinh bây giờ cũng không dễ trêu chọc!

Nam Cung Thần hoàn toàn bối rối, anh thực hoài nghi có phải mình gọi nhầm số đến bệnh viện tâm thần hay không? Trùng hợp bị một bác gái tâm thần thác loạn mất cân đối bắt máy, sau đó sinh ra phản ứng, bệnh chó điên phát tác.

Không đợi anh mở miệng nói chuyện, đầu dây bên kia "cụp" một cái, dập điện thoại.

Con mẹ nó! Anh không muốn chơi trò này đâu nhé! Nhìn thấy từng giây từng phút trôi qua, nếu không nhanh chóng tìm được Lương Chân Chân, đoán chừng ngày mai Đằng thiếu sẽ đưa anh đến trại tị nạn ở Châu Phi mấtDiễnđànLêQuýĐôn..~~~~~~~

Xem ra, anh chỉ có thể sử dụng chiêu sát thủ cuối cùng thôi.

Năm phút sau, phòng ký túc 520 bị một trận gõ cửa dồn dập đánh thức, Cát Xuyến và Tiết Giai Ny đồng thời từ trên giường ngồi dậy, phiền não nắm tóc, hơn nửa đêm, là ai không biết tốt xấu gõ cửa đây? Có chuyện thì ngày mai nói sẽ chết sao?

"Mở cửa, dì trông coi ký túc đây,DiễnđànLêQuýĐôn. gọi Lương Chân Chân đi ra ngoài này nhanh lên đi, bệnh viện bên kia xảy ra chuyện rồi, gọi cô ấy nhanh lên đi." Phía ngoài, giọng nói vô cùng chân thật.

Cát Xuyến và Tiết Giai Ny hai mặt nhìn nhau. Bệnh viện xảy ra chuyện? Chẳng lẽ là dì Diệp?

Vốn Lương Chân Chân vẫn trốn trong chăn, nghe lời này, lập tức lật chăn lên chuẩn bị xuống giường. Mẹ Diệp đã xảy ra chuyện? Không phải nói là phẫu thuật thành công sao? Làm sao có thể....

Trong đầu cô đang vô cùng loạn, căn bản không cách nào suy nghĩ sự việc như bình thường, quên mất không gọi điện cho bệnh viện xác nhận, thế cho nên bị con hồ ly giảo hoạt Nam Cung Thần lừa đi rồi.

"Chân Chân, tớ đi với cậu, cậu như thế tớ rất lo lắng." Tiết Giai Ny nhanh chóng xuống giường chuẩn bị để cùng đến bệnh viện với bạn tốt. Cô biết tầm quan trọng của dì Diệp trong lòng Chân Chân, nên đến bệnh viện là việc không thể tránh được.DiễnđànLêQuýĐôn.

"Hơn nửa đêm rồi còn ra ngoài làm gì? Để xảy ra chuyện thì biết tìm ai chịu trách nhiệm đây? Lương Chân Chân có người tới đón, còn cô thì cứ việc ngủ của cô đi." Dì trông ký túc không vui nói.

Tiết Giai Ny tự động hiểu là Diệp Thành Huân đang chờ ở dưới lầu, ngay sau đó thì không nói gì nữa. Cô thật đúng là không muốn nhìn thấy vị họ Diệp kia , nhất là anh lại còn động tay động chân tát Chân Chân một cái, theo tính tình của cô, thật muốn trả lại cho anh 2 cái tát thật mạnh.

"Giai Ny, tớ đi một mình cũng được" Lương Chân Chân nói, cô cũng đem "người tới đón" trong miệng dì trông ký túc thành anh trai.DiễnđànLêQuýĐôn.

Vậy mà, khi nhìn thấy con người đang tà ý dựa vào thân xe kia, cô ngây ngẩn cả người.

Chương 17: Đương nhiên là Đằng thiếu của chúng tôi muốn...... gặp cô

Editor: ChiMy

"Lương tiểu thư, rốt cuộc cô cũng xuống." Nam Cung Thần lập tức nịnh nọt mở cửa xe, làm động tác mời.

"Sao anh biết tôi ở đây? Anh tôi đâu?" Lương Chân Chân tức giận nhíu chặt lông mày, lạ thật đang xảy ra chuyện gì?

Nam Cung Thần căn bản không để ý tới câu hỏi của cô, trực tiếp đẩy cô vào trong xe, sau đó đóng cửa, động tác liền mạch.

Lương Chân Chân không rõ ràng lắm, mẹ Diệp đã xảy ra chuyện, sao lại do Nam Cung tiên sinh tới đón cô? Cho đến khi xe chạy, cô mới phát giác có cái gì không đúng, dùng sức vặn cửa xe, lại phát hiện thế nào cũng không mở ra được.

"Mở cửa! Tôi muốn xuống xe!" Cô hậu tri hậu giác la ầm lên.

Tiểu bạch thỏ đã lừa gạt tới tay, sói xám lớn còn có thể thả cô đi sao? (⊙o⊙)

"Lương tiểu thư, cô nên ngừng lại đi, bây giờ là nửa đêm, tôi vứt cô ra cũng không an toàn! Xã hội bây giờ, du côn vô lại, cướp bóc dâm tặc rất thích loại thanh thuần nhỏ bé như cô, trước dâm sau giết. . . . . ." Nam Cung Thần vừa lái xe vừa nói sống động như thật, nhất là chữ "Giết", còn cố ý nói thật kinh khủng u ám.

Lương Chân Chân không kiềm hãm được sợ run cả người, cô biết Nam Cung Thần nói không sai, chuyện như vậy đã nghe qua rất nhiều ở trường học, trước đây không lâu, đã phát hiện được xác chết của một cô gái trần truồng gần bờ sông, rất kinh khủng.

Cho nên bình thường buổi tối họ không dám ra ngoài, nhất là rạng sáng, trời tối đen như mực.

"Anh muốn đưa tôi đi đâu?" Trong lòng Lương Chân Chân biết rõ mình bị lừa, căn bản không phải là mẹ Diệp gặp chuyện không may, đều do vừa rồi mình nhất thời ấm đầu, không gọi điện thoại xác nhận đã vội vã đi ra.

"Đương nhiên là Đằng thiếu của chúng tôi . . . . . muốn gặp cô." Nam Cung Thần mập mờ cười nói.

Đằng thiếu? Chính là người đàn ông lạnh lùng tối ngày hôm qua sao? Không phải giao dịch đã xong rồi sao? Sao anh ta lại muốn gặp mình? Vừa nghĩ tới anh ta dùng giọng nói lạnh lẽo ra lệnh cho mình cởi hết đồ biểu diễn ở trước mặt anh, cả người Lương Chân Chân liền không kiềm chế được phát run, hàm răng cắn thật chặt môi dưới, hai tay dùng sức nắm ống quần, cô không muốn gặp lại người đàn ông đáng sợ đó.

"Tôi chỉ bán một đêm." Lương Chân Chân nói rất chân thành, chẳng lẽ tối hôm qua cô chưa nói rõ sao? Hay là người đàn ông trước mắt này tìm nhầm đối tượng?

Phụt! Nam Cung Thần bị lời nói ngây thơ đáng yêu của cô chọc cho bật cười, quả nhiên quá ngây thơ rồi!

"Lương tiểu thư, cô nên cảm thấy may mắn, phụ nữ có thể được Đằng thiếu coi trọng rất hiếm có, nếu như cô thông minh, nên ngoan ngoãn lấy lòng Đằng thiếu, vậy cả đời này cô khỏi lo chuyện cơm áo nữa. Có thể từ đó về sau. . . . . . Cô sẽ có một cuộc sống như tiểu thư nhà giàu, muốn cái gì có cái đó, chẳng lẽ không tốt sao?"

"Không! Tôi không cần!" Lương Chân Chân quả quyết từ chối, hai chân không nhịn được khẽ run, cô không muốn làm tình nhân, cô tuyệt đối không muốn!

Nhớ mang máng lúc còn rất nhỏ, dường như có một giọng nữ độc ác quát ở bên tai cô: "Mẹ mày là đồ tình nhân không được người khác biết đến! Mày chỉ là đứa con hoang do ả ta sinh ra! Căn bản không xứng đáng bước chân vào cửa nhà bọn tao! Hai con tiện nhân!"

Trong lòng đau đớn, ngay cả mẹ Diệp của cô cũng chưa từng nói qua, từ nhỏ đến lớn, cô cũng không biết mình cha ruột của mình là ai.

Chỉ vì, mẹ là tình nhân được người khác bao nuôi.

Mà cô, là đứa con hoang không được thừa nhận.

---------

Chương 18: Đằng tiên sinh, tôi không phải gái bán dâm

Editor: ChiMy

"Lương tiểu thư, đến rồi, mời xuống xe." Nam Cung Thần rất lịch sự mở cửa xe, tươi cười rạng rỡ nhìn Lương Chân Chân ngồi bất động ở bên trong.die»ndٿanl«equ»yd«on

Cô gái này, nên tiếp đãi chu đáo, không thể đắc tội được.

Nhìn mấy chữ khách sạn Đế Hào Tư to lớn rực rỡ, Lương Chân Chân hoảng hốt, chỉ qua hai mươi bốn giờ, cô lại tới đây.

****

Bên trong phòng 5818, Đằng Cận Tư giơ tay lên nhìn đồng hồ đeo tay một cái, bắt đầu nóng nảy không yên, đã qua nửa tiếng, Nam Cung Thần còn chưa đưa người đến, xem ra gần đây quá buông thả cậu ta rồi !

Hiệu suất làm việc càng ngày càng thấp!

Châm một điếu thuốc, hít mạnh một hơi, đúng là gặp quỷ! Sao trong đầu óc anh tất cả đều là bóng dáng của cô gái nhỏ đó, phía dưới vốn đã trở lại bình thường giờ phút này lại phục hồi, làm cho anh phát điên!

"Cốc cốc cốc" tiếng gõ cửa truyền đến,die»ndٿanl«equ»yd«on Đằng Cận Tư trầm mặt nhả ra ngụm khói, "Vào đi."

Ngoài cửa Nam Cung Thần rất biết điều đẩy Lương Chân Chân núp ở một bên vào, sau đó nhanh chóng đóng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net