Chương 139 - 144

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 139: Người phụ nữ của anh, có thể để người ngoài tùy ý sỉ nhục sao?

Bên trong văn phòng Tổng Giám đốc tầng sáu mươi tám tập đoàn Đế Hào tư, Đằng Cận Tư mặc một chiếc áo sơ mi màu đen đang tập trung làm việc, thỉnh thoảng hơi nhíu lông mày, khi lại mím chặt cánh môi, lúc thì sắc mặt như nước....

Bên trong không gian lớn như vậy, chỉ nghe thấy tiếng gõ bàn phím "lạch cạch" vang lên không ngừng, hoàn toàn che đậy tiếng hít thở.

Đột nhiên, một hồi chuông điện thoại không đúng lúc vang lên, ánh mắt Đằng Cận Tư không vui ngẩng đầu liếc mắt về phía điện thoại di động, thứ làm nhiễu loạn suy nghĩ của mình.

Thấy tên người gọi tới trên điện thoại là: Lê Tử, hai mắt anh khép hờ, tìm anh lúc này có chuyện gì?

Cuối cùng vẫn nhấn nút trả lời, mơ hồ trong thanh âm có chút bực mình, "Chuyện gì?"

【Tớ nói A Tư này, thái độ của cậu thật sự làm cho người ta thất vọng đau khổ, thật vất vả mới gọi cho cậu một cú điện thoại, vậy mà lại hung dữ với người ta.】Giọng nói của Quan Hạo Lê ở đầu điện thoại bên kia cực kỳ buồn bã.

Đằng Cận Tư nhíu mày thành một chữ Xuyên, người này sao phải om sòm như vậy? Cậu ta nhàn rỗi nhàm chán nhưng mình thì rất bận rộn, nào có thời gian rảnh rỗi để lảm nhảm cùng cậu ta!

"Nếu không nói, tớ cúp máy." Âm thanh lạnh lùng kèm theo chút không bình tĩnh.

Quan Hạo Lê nhỏ giọng lầu bầu nói: A Tư, cậu không thú vị chút nào. Kết quả là đầu điện thoại bên kia lập tức truyền đến tiếng hừ hừ rất có tính chất uy hiếp, anh vội vã nói:【Thật ra là, là chuyện về nhỏ... Chị dâu nhỏ.】

Đúng như dự đoán, không lập tức trả lời, Đằng Cận Tư ở đầu điện thoại bên kia yên lặng hai giây, nhẩm tính ngày thì đã gần một tháng anh chưa gặp nai con rồi, nói không nghĩ tới là gạt người, nhưng trong lòng anh khó chịu, có buổi tối nghĩ đến kịch liệt, anh liền một mình chạy đến hầm rượu uống một chai rượu nho quý giá, để cho ý thức của mình mơ hồ, như vậy sẽ không xúc động muốn tìm cô ấy.

Còn ban ngày, bởi vì quan hệ công việc, anh vẫn có thể khắc chế mình, mấy ngày trên không trung bay tới bay lui như thường lệ, khiến cho một đám nhân viên cấp cao tức giận tuyệt vọng nhìn nhau, không hiểu gần đây Tổng giám đốc bị gì, quá liều mạng, hoàn toàn không để ý tới thân thể của mình.

Trong lòng đồng thời xúc động: Nếu trợ lý Nam Cung ở đây thì tốt, anh ta có thể giúp Tổng giám đốc phân ưu giải nạn (* chia sẻ, giải quyết khó khăn).

(Nam Cung Thần chắp tay trước ngực: A di đà Phật! Thiện tai thiện tai, nếu Tạp gia ở đây, sẽ tìm cách để cho Lương tiểu thư vô tình gặp gỡ cậu chủ, để giải quyết nỗi tương tư của cậu chủ, không giống như mấy người không hiểu phong tình, hoàn toàn không biết chút gì về tâm tình của cậu chủ, ôi....)

Thật đúng là như thế, nếu có Nam Cung Thần ở bên cạnh, chắc chắn Đằng Cận Tư không phải kìm nén một thời gian dài như vậy, đây cũng là một trong những nguyên nhân anh có thể nhịn được gần một tháng.

Đột nhiên nghe được từ trong miệng Lê Tử cái tên không muốn nghĩ tới đó, trong lòng vẫn có chút rối rắm, trầm mặc hai giây, thốt ra một âm thanh rầu rĩ, "Nói."

Quan Hạo Lê nói thầm trong lòng: giả tạo, rõ ràng trong lòng cũng rất nhớ người ta, mà lại còn làm ra vẻ như không thèm để ý, để coi sau khi nghe xong cậu còn có thể nhịn được không.

【 Khụ. . . . . . Chị dâu nhỏ, đã xảy ra chuyện.】

Trong lòng Đằng Cận Tư rùng mình, gặp chuyện không may? Nai con xảy ra chuyện gì đây? Tên đáng chết nay! Cố tình nói có một nửa câu chuyện treo ngược hứng thú của anh!

"Nói!" Đơn giản rõ ràng tóm tắt một chữ, vô tình giết người trong nháy mắt.

【Hiện tại trong trường Đại học F lan truyền khắp tin chị dâu nhỏ là một .... Người phụ nữ không biết liêm sỉ.】Quan Hạo Lê che miệng ho một tiếng, anh cố ý nói như vậy, hoàn toàn kích thích A Tư tức giận không chịu nổi, sau đó buông mặt mũi đàn ông xuống, làm theo suy nghĩ trong lòng mình.

"Chuyện xảy ra lúc nào?" Trong nháy mắt trên mặt Đằng Cận Tư phủ lên một tầng sương lạnh, một bàn tay đặt ở trên bàn không tự giác nắm chặt, người phụ nữ đáng xấu hổ? Là tên khốn kiếp nào bịa đặt sinh sự ở sau lưng!

Nai con cô ấy .....

【Từ mấy ngày nay, ôi.... Chị dâu nhỏ thật đáng thương, ngày ngày bị nhiều người chê cười như vậy, thờ ơ khinh bỉ, cái gì mà trứng gà thối rau cải thối nhiều không kể xiết, trực tiếp ném lên trên người chị ấy, lời đồn đãi không chịu nổi giống như một cây dao đâm xuyên qua trái tim yếu ớt của chị ấy, còn không biết phải trốn đi chỗ nào để khóc, mắt chắc đã sưng lên như hai quả đào lớn đi, ôi....】

Quan Hạo Lê vừa nói vừa thở dài, trong âm thanh kia giống như chứa đầy bi thương vô hạn, sau khi nói xong lại thở dài một hơi.

Anh cũng vô tình nghe được từ chỗ bạn gái, mấy nữ sinh kia vừa đúng là sinh viên đại học F, lúc nhàn rỗi không có chuyện gì liền lên tán gẫu thảo luận tin tức bát quái khí thế ngút thời, trước đây anh khinh thường lắng nghe, có ý gì? Không phải là chuyện một đám nữ sinh tranh giành tình nhân?

Nhưng khi nhân vật nữ chính đổi thành người anh quen, còn cố tình là nai con được A Tư sủng ái, thì ý nghĩa không còn giống nhau nữa, nói cho cùng người đàn ông bao dưỡng nai con chính là A Tư! Cậu ấy gián tiếp hại con người ta thành như vậy, phải chịu trách nhiệm đúng không.

Trong đầu Đằng Cận Tư lập tức hiện ra bộ dáng hai mắt đẫm lệ của nai con, bộ dáng nhu nhược đáng thương ấy níu thật sâu tim anh, nhịn không được đấm một quyền lên bàn làm việc "Rầm" một tiếng thật lớn, ngay cả Quan Hạo Lê ở đầu điện thoại bên kia cũng cảm nhận được, vội vàng đưa điện thoại ra xa để bảo vệ màng nhĩ yếu ớt của mình.

Trong lòng hiểu rõ lời của mình đã truyền tới nơi, công đức viên mãn rồi (* ý là kích thích A Tư thành công), có thể rút lui an toàn, lập tức cúp điện thoại.

Cúp điện thoại xong, Đằng Cận Tư nắm tay kêu răng rắc, trong mắt toát ra ý lạnh khiếp đảm lòng người, người phụ nữ của anh, có thể để người khác tùy ý sỉ nhục sao?

Cầm điện thoại bàn bấm số thư ký nội bộ, "Báo tài xế, chuẩn bị xe, đi thành phố F"

******

Trong phòng 520 của ký túc xá số 3 đại học F, Lương Chân Chân đang chậm chạp chuẩn bị sách vở, đối với hai tiết học trên giảng đường cùng một tiết thể dục, trong lòng cô rất bất an, học sinh ba lớp tập trung ở cầu thang lớn trong phòng học, ánh mắt của những người đó chắc sẽ giống như cây kim đâm thủng cô, thậm chí nhạo báng ác độc.

Những ngày này, cô đã gặp quá nhiều, trừ Giai Ny và Cát Gia, hai người bọn họ vẫn ủng hộ cô, cổ vũ cô, còn tất cả những người khác đều tránh né cô như tránh rắn rết, thấy cô lập tức cúi đầu xì xào bàn tán, sau đó trốn sang một bên.

Sự xuất hiện của cô giống như bệnh dịch.

Bị mọi người tránh xa, bao gồm cả người mà cô vẫn tưởng rằng còn quan hệ bạn ngủ chung phòng ký túc xá Tần Duyệt Nhiên, cũng dần dần xa cách cô, cô cảm thấy mình rất thất bại, cũng có cảm giác vô lực thật sâu.

"Chân Chân, đi thôi, không có chuyện gì." Tiết Giai Ny thấy cô lần lữa mãi không chịu rời đi, liền hiểu được một chút tâm tư của cô.

"Giai Ny, tớ .... Vẫn còn có chút sợ hãi, tớ đang nghĩ, hay là tớ xin tạm nghỉ học...." Lời của cô còn chưa nói hết đã bị bạn tốt cắt đứt.

"Nha đầu ngốc! Có câu nói rất hay, tất cả chuyện phiền phức trên đời, đều là hành động nghệ thuật của Thượng Đế, chúng ta chỉ làm Phàm phu tục tử (* người bình thường) nên thái độ đối xử tốt nhất với chúng chính là: suy nghĩ bi quan, sống vui vẻ. Tạm nghỉ học? Tại sao phải thế! Tuyệt đối không thể bị chút khó khăn này đánh ngã! Hay chính là không thể để cho mưu kế của lũ tiểu nhân gian xảo thực hiện được!"

Tiết Giai Ny nắm tay cô, an ủi cô, khích lệ cô, trong mắt hiện lên tình ý chân thành tha thiết nhất.

Lương Chân Chân rũ mắt xuống, trong giọng nói có chút nghẹn ngào, "Giai Ny ...."

"Ôi! Cậu xem cậu kìa, lại kích động rồi, nếu không chúng ta cầm tay nhau đi học, thông báo cho thế giới biết về tình cảm sâu sắc của chúng ta, để cho những người nói huyên thuyên kia nhìn xem, căn bản chúng ta không có hứng thú với đàn ông, thật ra chúng ta là .... Đồng tính nữ." Tiết Giai Ny giương lông mày lên hừ hừ, rõ ràng khóe miệng có ý cười.

'Phì!" Lương Chân Chân bị lời nói cùng vẻ mặt của cô ấy chọc cho buồn cười, đây cũng là nụ cười đầu tiên của cô sau mấy ngày liên tiếp tới giờ.

Cát Xuyến lập tức bu lại, "Thêm cả tớ nữa, ba chúng ta chắp tay nhau đi ngang trên đường, làm mấy người đó tức chết!"

Tiết Giai Ny liếc cô một cái, "Cậu tính làm con cua lớn à! Còn đi ngang?"

O(╯□╰)o vẻ mặt Cát Xuyến biến thành chữ "囧", Lương Chân Chân rất khó khăn mới lại nở được nụ cười, tâm tình lo lắng dường như xua tan đi không ít, cuối cùng, được hai cô ấy lôi kéo đi ra khỏi phòng ngủ.

Dọc đường đi, vẫn gặp phải ít nhiều ánh mắt khinh bỉ khác thường, nhưng trong lòng cô tự nhủ rằng: đừng để ý, đừng để ý. May mà bên cạnh mình vẫn còn Giai Ny và Cát Gia làm bạn, mới không khiến cho cô ngay cả dũng khí tới lớp học cũng không có.

Tiết Giai Ny cùng Cát Xuyến quan tâm ngồi cùng hàng cuối cùng trong góc với cô, thản nhiên thừa nhận những ánh mắt khác thường của mọi người nhìn tới, làm theo nguyên tắc người không phạm ta, ta không phạm người, nếu người chọc tới ta tất nhiên ta cũng chọc lại người.

Đối với Lương Chân Chân mà nói, một trăm phút này giống như đang đứng trên đống lửa, đang ngồi trên đống than, nhất là mười phút giữa giờ, cô rất muốn trốn đi toilet, nhưng Giai Ny giữ cô lại, tránh né không giải quyết được vấn đề.

Quãng thời gian khổ sở lại tiếp tục trôi đi, nhưng lớp học thể dục tiếp theo cô thật sự không muốn đi, Tiết Giai Ny cũng hiểu sân tập thể dục là nơi rất đông người, rất dễ dàng đụng phải thị phi, cho nên kêu Chân Chân đợi cô một lúc để cô xin phép giáo viên cho nghỉ.

Gió chiều có chút lạnh lẽo, trên người Lương Chân Chân là một cái áo trắng tay ngắn đơn giản, phía dưới là quần Jeans bạc phếch, trong tay ôm sách giáo khoa, đứng nghiêm một góc chỗ khúc quanh sân thể dục chờ bạn tốt

"Ôi! Đây không phải là gái gọi cao cấp Lương Chân Chân của chúng ta sao? Thế nào? Đứng đây để chuẩn bị tìm mối làm ăn tiếp theo sao? Nếu không, ra giá đi, gần đây mấy người chúng ta vừa thiếu bạn gái có kỹ xảo làm ấm giường giống như em vậy, thù lao sẽ không ít hơn ông chủ cũ đâu!"

Lời này vừa nói ra, mấy nam sinh khác liền ồn ào cười to, tất cả đều đắm đuối nhìn chằm chằm Lương Chân Chân, bộ dạng thật hèn hạ.

Chương 140: Tất cả đều cút hết cho tôi!

Sắc mặt thản nhiên của Lương Chân Chân hoàn toàn trắng bệch, hàm răng gắt gao cắn chặt môi dưới, ngón tay nắm thật chặt mép quần Jeans, không tự chủ lui về sau một bước, nhưng sau lưng chính là bức tường, căn bản là cô không còn đường để lui.

Mấy nam sinh này là sinh viên năm thứ tư hệ tài chính, mọi người đều gọi là Phú Nhị Đại (* thế hệ giàu có thứ hai - con nhà giàu) hoặc là xuất thân quyền quý, bình thường chỉ thích tụ tập thành một nhóm sống phóng túng, hơn nữa thích đùa giỡn học muội xinh đẹp, trong đại học F được công nhận là công tử phong lưu phóng đãng, từ mấy ngày trước đã nghe nói về Lương Chân Chân thuần khiết, chẳng mấy khi thấy hôm nay cô đứng một mình chỗ này, không khỏi nổi lên ý đồ háo sắc.

"Tránh ra, tôi phải đi." Cô cúi đầu cắn môi, không muốn dây dưa quá nhiều với bọn họ, chỉ muốn thật nhanh rời đi mới tốt, ánh mắt mấy nam sinh này nhìn cô giống như cô không mặc quần áo, quá đáng sợ!

"Anh không tránh ra, em còn muốn chạy? Chẳng lẽ là ghét bỏ kỹ thuật của tụi anh không bằng người đàn ông trước của em sao?" Một nam sinh mặc áo đỏ trong nhóm đó hèn hạ cười nói, vừa nói vừa tiến lên một bước, động tác đáng khinh bỉ.

Lương Chân Chân sợ đến mức sống lưng trực tiếp dán chặt lên trên vách tường lạnh lẽo, phía trước lại bị mấy nam sinh vây quanh, rõ ràng là không muốn thả cô đi, trong nháy mắt, trong lòng cô sợ hãi tới cực điểm, trong đầu nghĩ đến người muốn cầu cứu không phải là anh trai mà lại là ác ma, làm cho chính cô cũng cảm thấy khó tin.

Nhưng trong nội tâm cô hiểu rất rõ rằng ác ma đã chơi chán cô, không thể nào lại xuất hiện ở đây lần nữa, lạnh lẽo trong lòng dần xông lên đầu, cô căn bản không dám nhìn ánh mắt của những người như sói như hổ này, giống như muốn đem cô ăn tươi nuốt sống, cô sợ đến mức hai chân cũng phát run, nếu để cho cô lựa chọn, thà cô tình nguyện bị ác ma OX, cũng không muốn bị những người này ——

Chỉ cần tưởng tượng thôi, cũng đều cảm thấy là một cơn ác mộng, quá kinh khủng!

"Chà chà! Nhìn một chút cái thân thể nhỏ nhắn mềm mại này, chắc có mùi vị mất hồn đi?" Lại một nam sinh mặc áo sơ mi màu xanh dương mỉm cười nói.

"Này khuôn mặt nhỏ bé trắng noãn, môi anh đào hồng nhạt, nhìn thật muốn cắn một cái đó!" Nam sinh áo sơ mi hoa cười phóng đãng đưa tay sờ gương mặt của Lương Chân Chân, làm cô sợ đến vội vã xoay mặt muốn né tránh, nhưng hết lần này tới lần khác không có một chút xíu không gian nào có thể tránh.

Khi ngón tay người nam sinh kia chạm được vào bên bên má cô thì cô chỉ cảm thấy cực kỳ ghê tởm, gắt gao cắn môi để ngăn không cho mình khóc lên, đáy lòng một mảnh thê lương, người lui tới bên cạnh cũng không có ai tiến lên giúp cô giải vây, hoặc là tới xem kịch vui, hoặc là tới liếc qua cái ánh mắt "Đáng đời mày".

Cô, đã suy đồi tới trình độ bị tất cả mọi người khinh bỉ phỉ nhổ rồi sao? Vì vậy bọn họ không chấp nhận cô nữa sao?

"Đừng có đụng vào tôi!" Cô giống như một con nai con hoảng sợ, trong âm thanh cũng có chứa một chút nghẹn ngào.

"Ái chà, còn rất quật cường sao! Bộ dạng hoa lê đẫm mưa* thật khiến cho người ta yêu thương nha! Anh không thể chờ đợi thêm nữa!" Nam sinh áo sơ mi hồng cười đến ngạo mạn.

* Lê hoa đái vũ: Giống như hoa lê dính hạt mưa. Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi - một trong tứ đại mỹ nhân lịch sử Trung Quốc. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái.

Từng câu từng chữ kinh khủng như dao nhọn khuấy trộn trong lòng cô, làm cho cô không biết theo ai, cố tình trốn không thoát, cả tinh thần và thể xác đều căng thẳng, không giải tỏa được.

Hiện tại cô rất mong Giai Ny có thể trở lại nhanh một chút, như vậy cô lập tức có thể được giải cứu.

"Cầu xin ....các anh, đừng như vậy." Cô hạ thấp phong độ, cầu khẩn nói, chỉ mong những người này phát ra lòng nhân từ bỏ qua cho mình, lại không biết rằng càng như vậy càng làm tăng dục vọng của lũ cầm thú này.

"Đừng như vậy? Tức là muốn các anh .... Như này phải không?" Nam sinh áo sơ mi xanh mỉm cười đưa tay sờ lên cổ cô, theo phản xạ cô đưa tay cản lại, kết quả lại bị nắm cổ tay, cô sợ đến mức nước mắt như thác nước tuôn ra.

Giờ phút này, lòng cô đã suy nghĩ đến cái chết....

*****

Trên đường lớn náo nhiệt phồn hoa, người xe đi lại không dứt, có một chiếc xe Cayenne hào hoa màu đen phiên bản dài đang chạy xen kẽ rất nhanh, liên tiếp vượt qua mấy cái đèn đỏ trên đường, nhưng người đàn ông áo đen ngồi trên ghế sau vẫn chê không đủ nhanh, cứ vài phút lại xem đồng hồ một lần, thỉnh thoảng thúc giục tài xế tăng tốc độ nhanh thêm chút nữa.

Tài xế gấp đến mức đầu đầy mồ hôi, không phải là Đằng thiếu để cho anh lái xe! Quả thật so với liều mạng còn kinh khủng hơn, nhanh nữa, nhanh hơn nữa lập tức bay lên.

Người đàn ông áo đen chính là Đằng Cận Tư, tâm tình anh bây giờ rất nóng nảy, trong đầu thoáng hiện lên tất cả đều là nai con đang uất ức hoặc khóc thút thít, hay bộ dáng nhỏ bé tội nghiệp, vừa nghĩ tới giờ phút này có khả năng cô bị ai khi dễ, lửa giận trong lòng liền "Vùn vụt" lên, dám khi dễ nai con của anh, tìm chết đi!

Lấy điện thoại ra bấm số của Nam Cung Thần, chuyện này, anh phải tra đến cùng! Không giáo huấn tử tế người độc ác đứng đằng sau bức màn, anh không phải là Đằng Cận Tư!

Màn hình chuyển sang tòa miếu thanh tịnh Thánh Địa ở Ngũ Đài Sơn, không biết Nam Cung Thần lấy từ đâu ra một bộ đồ hòa thượng, mỗi ngày mặc ở đó giả mạo làm hòa thượng, tụng kinh, niệm Phật, đánh chuông đều thử nghiệm một lần, tự mình vui vẻ thoải mái, mặc dù có chỗ nhàm chán, nhưng cũng là cách rèn luyện tâm tính con người.

Hơn nữa tính tình anh luôn luôn thoải mái, nếu không có cách nào thay đổi hoàn cảnh, vậy chỉ có cách chính mình thích nghi với hoàn cảnh, coi như là sống một cuộc sống ở ẩn, cũng an nhàn thanh tĩnh, theo như lời cậu chủ nói: tu thân dưỡng tính cho tốt thôi.

Lúc trời gần tối, anh tụng hết kinh Phật chuẩn bị trở về trai phòng (*phòng tu hành của nhà sư) để xử lý đơn giản mấy e-mail của anh, đột nhiên điện thoại di động vang lên, ban đầu anh tưởng Quan Hạo Lê gọi tới tìm anh huyên thuyên, nhưng khi nhìn tới tên người gọi thì sửng sốt một hồi lâu.

Cậu chủ? Lúc này gọi điện cho anh..... Có ý gì? Vội vàng ấn nút nghe.

【 Cậu chủ, cậu....】còn chưa kịp nói xong đã bị cắt ngang rồi.

"Đi điều tra một chút tất cả mọi chuyện xảy ra trong mấy ngày nay ở đại học F, chỉ cần là về nai con, tôi muốn không sót một chữ. Ngoài ra, cần phải nhanh chóng tìm ra cho tôi ai ở sau lưng giở trò quỷ, tôi nghi trong bữa tiệc lần trước có người không thành thật, đem lời tôi nói coi như gió thoảng bên tai, còn có sự kiện tạp chí thời gian trước, nói không chừng đều do một người gây nên."

Đằng Cận Tư gằn từng tiếng vang vang hữu lực, trong âm thanh lộ ra ý lạnh dày đặc, một khi tra ra người kia là ai, anh sẽ làm cho cô ta biết giá trị cao là cái gì! Và sẽ để cho cô ta hối hận vì đã có mặt trên đời này!

Trên trán Nam Cung Thần đầy vạch đen, trí nhớ cậu chủ không tốt sao? Chẳng lẽ cậu chủ quên rằng giờ phút này mình vẫn đang ở trên Ngũ Đài Sơn, loại chuyện như vậy không phải nên giao cho những người khác làm sao? Chẳng lẽ muốn anh điện thoại chỉ huy điều tra từ xa.

【Khụ ..... Cậu chủ, điện thoại điều tra từ xa .... Một số việc sẽ không tiện.】

"Tự mình đi điều tra!" Đằng Cận Tư không vui trả lời, sao một tháng không thấy, năng lực của cậu ta thoái hóa nhanh như vậy?

【Ách.... Ý của cậu chủ là, để cho tôi về sao?】 Hình như Nam Cung Thần có chút không tin tưởng, cậu chủ luôn nói một không nói hai cũng có lúc không tuân thủ "lời hứa", chưa tới thời điểm đã gọi anh trở về rồi.

"Không muốn trở lại sao, ở Ngũ Đài Sơn đã vui đến quên cả trời đất rồi hả?" Trong thanh âm Đằng Cận Tư tràn ngập mùi vị uy hiếp, ngàn vạn lần Nam Cung cũng không thể đơn giản chống đỡ hoàn toàn được, quả nhiên không phải anh đích thân đưa ra, chênh lệch nhiều lắm!

【Muốn, dĩ nhiên muốn, tôi lập tức lên đường.】 Nam Cung Thần hoảng sợ nói không ngừng, anh rất hiểu tính cách cậu chủ, nếu lúc này không bắt lấy sợi dây (*Làm theo đúng ý), chỉ sợ khỏi cần nghĩ tới việc trở về.

O(╯□╰)o cả đời sống ở chỗ này, sẽ chết người đó.

Lúc này Đằng Cận Tư mới hài lòng cúp điện thoại, Nam Cung đi theo anh hơn tám năm, đối với tính khí của anh và những chuyện phát sinh xung quanh tương đối hiểu rõ, để cho cậu ta đi điều tra là không thể thích hợp hơn rồi.

Mười phút sau, xe tới cổng chính đại học F, tài xế quay đầu hỏi: "Đằng thiếu, đậu ở chỗ này hay lái vào?"

"Lái vào đi."

"Vâng"

Chiếc Cayenne màu đen chậm rãi dọc theo đường chính trường học đi tới, trai gái từ bên cạnh đi ngang qua đều rối rít dừng lại nhìn, ghen tỵ phát ra tiếng cảm thán: trời ạ? Xe sang trọng cao cấp phiên bản giới hạn! Quá hâm mộ!

Khi xe chạy qua sân tập thể dục, đang ngồi trên ghế mềm thì Đằng Cận Tư giống như thấy một bóng dáng quen thuộc, mặc dù bị nhiều nam sinh vây quanh, chỉ mơ hồ thấy một bên mặt, nhưng bằng trực giác của anh, nhất định đó là nai con!

"Dừng xe! Quay lại đi!" Thanh âm của anh lạnh thấu xương, trong con ngươi màu đem phát ra ý lạnh khiếp người, nhìn thẳng tắp về phía góc tường.

Tài xế theo lời quay lại phía sau vài mét, vững vàng dừng lại, Đằng Cận Tư lập tức mở cửa xe, bước nhanh tới.

Trong nháy mắt sự xuất hiện của anh đã cướp đi tầm mắt của tất cả nữ sinh, che miệng hô lớn: "Mau véo tớ! Không phải tớ đang nằm mơ chứ? Rất đẹp trai rất khí phách đúng chất đàn ông!"

"Điên rồi! Tớ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net