Chương 169 - 174

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 169: Ngoan, ăn no mới có hơi sức

Buổi tối, hai người vào ở trong trang trại rượu nho lân cận, đơn giản mà sạch sẽ, khắp nơi lộ ra ấm áp và thoải mái, ông chủ là người địa phương chừng bốn mươi tuổi, vô cùng nhiệt tình hiếu khách.

Trên đường đi xem phòng, Lương Chân Chân lôi kéo ống tay áo nhỏ của Đằng Cận Tư nhỏ giọng nói: "Điều kiện nơi này rất tốt, em thích."

"Thích? Nếu không anh mua lại nó? Sau này hàng năm đều tới một lần." @ Truy cập diễn đàn Lê Quý Đôn để được đọc truyện sớm nhất và hay nhất... @ Đằng Cận Tư ghé vào tai cô gái nhỏ bên cạnh mà nói, trong con ngươi của anh có màu xanh của lá nho trong sân nhà, thâm thúy giống như hiểu lòng người vậy.

"Không cần đâu, anh xem ông chủ nơi này rất tốt, nếu mua nhà của ông ấy thì ông ấy sẽ đau lòng." Cô cúi mắt xuống không dám nhìn vào ánh mắt của anh, sợ mình rơi vào vòng nước xoáy tối tăm cuối cùng không dời tầm mắt ra được.

"Vậy nơi khác?" Đằng Cận Tư nhíu mày.

"Ôi..., tùy anh đó!" Lương Chân Chân nũng nịu trừng mắt nhìn anh, kéo tay anh đuổi theo sát bước chân của ông chủ phía trước, hai người trên đường cười đùa rất vui vẻ, giống như tình nhân bình thường, làm chuyện bình thường nhất.

Trở về phòng, chuyện thứ nhất là thoải mái dễ chịu ngâm nước nóng, rửa đi mỏi mệt toàn thân, trong lúc đó, hai người khó tránh khỏi một hồi quấn quýt, nếu không phải người mời đi ăn cơm gõ cửa hai lần, chỉ sợ tối nay cũng không chuẩn bị ra ngoài.

"Đây là địa bàn của người ta, sẽ trở thành chuyện cười của người ta đó." Lương Chân Chân bị anh hôn đến ý loạn tình mê, nhưng vừa nghe thấy tiếng gõ cửa liền tỉnh táo hơn phân nửa, vừa đấm đấm vừa vùi đầu vào cổ người đàn ông nào đó.

"Ai dám cười nhạo anh?" Đằng Cận Tư lqd vô cùng khí phách nói.

"Trước mặt không dám, nhưng vụng trộm cười thì có thể."

Đằng Cận Tư ngẩng đầu, tròng mắt đen u ám liếc nhìn người phụ nữ thẹn thùng trong ngực, "Cơm nước xong, chúng ta lại tiếp tục."

"Bại hoại!" Lương Chân Chân cáu giận nhéo nhéo phần thịt bên hông anh, trong lòng cảm thán dáng người của anh sao tốt vậy! Ngay cả thịt dư cũng không có, sờ lên da dẻ rõ ràng, tốt...

"Sờ có cảm giác được không?" Một âm thanh hài hước của người đàn ông nào đó vang lên bên tai cô, khiến cô mắc cỡ tai cũng đỏ ửng, vội vàng thu tay lại, nói thầm nho nhỏ: "Ăn cơm thôi!"

"Được, ăn no mới có hơi sức." Đằng Cận Tư có tiếng cũng có miếng nói lời lưu manh.

~(@_@)~ Người này! Càng ngày càng sắc, trước kia sắc lạnh lùng, bây giờ là sắc lưu manh. (⊙o⊙)

--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----

Lúc ăn cơm tối, ông chủ còn cố ý lấy ra chai Bồ Đào Mỹ Tửu (rượu nho) trân quý của ông ta, nói là chuyên dùng để chiêu đãi khách quý, là hàng độc của nhà này, tuyệt đối không có phiên bản.

Lương Chân Chân rất vui vẻ nói cám ơn với người ta, giữa chân mày không giấu được niềm vui sướng, khuôn mặt nhỏ bé nhờ uống rượu mà đỏ bừng, là loại bánh lái màu đỏ hấp dẫn, quyến rũ bức người.

Đằng Cận Tư yêu thương cô, sợ cô uống say, nhiều lần ngăn cản cũng bị cô gạt ra, nấc rượu nói lầm bầm: "Ghét! Hôm nay người ta vui vẻ thôi! Hơn nữa rượu Bồ Đào này uống không say."

"Ngoan, loại rượu này tác dụng chậm ảnh hưởng tương đối lớn." Đằng Cận Tư len lén giấu đi một chai, kết quả bị Lương Chân Chân phát hiện, nhào tới muốn cướp, lại thành đúng tư thế ôm ấp yêu thương tiêu chuẩn, không những không cướp được rượu, mà trái lại thân thể bị siết chặt, không cách nào nhúc nhích.

Đằng Cận Tư dứt khoát ôm lấy eo cô, nói tiếng "Xin lỗi" với ông chủ. Liền về phòng trước.

"Ừhm... Thả em xuống đi! Em có thể tự đi." Lương Chân Chân không thuận theo uốn éo người, mặc dù nước ngoài rất cởi mở, nhưng dù sao nơi này cũng là trang trại rượu nho tư nhân của người ta, quá hào phóng không được tốt!

"Không, anh lại thích ôm em." Một người đàn ông nào đó dõng dạc nói, không để ý chút nào đến ánh mắt của người khác, nhanh chóng sải bước ôm nai con vào phòng, vừa vào cửa liền lộ ra vẻ mặt cuồng dã của mình.

Trực tiếp để cô trên cửa, nụ hôn dày đặc như hạt mưa chi chít rơi xuống, ngọn lửa trong cơ thể Lương Chân Chân cũng nhanh chóng bốc cháy rồi, vừa mới uống rượu Bồ Đào thân thể cũng rất mẫn cảm không tưởng tượng nổi, làn da trắng nõn lộ ra màu phấn hồng say lòng người, hấp dẫn không tiếng động tản mát ra, chống đỡ sau lưng lại là cánh cửa thô ráp, có chút đau, không thoải mái.

Đằng Cận Tư lqd đã ẩn nhẫn rất lâu, mới ôm hôn giữa cánh đồng hoa, đến khi tắm thì kì kèo ma sát, đã chọc ghẹo khiến cho anh giống như tên đã lên cung mà không bắn ra được, bởi vì vừa rồi mới tắm xong, trên người cô tản ra hương thơm nhàn nhạt, hòa lẫn mùi thơm rượu Bồ Đào say lòng người, khiến cho khí huyết của anh dâng trào.

Bàn tay to lớn cố định hai tay cô ở trên đỉnh đầu, áo sơ mi cũng bị đẩy lên tận cổ, cách viền ren áo ngực cúi đầu liếm trái anh đào dựng đứng trên ngực cô, đầu lưỡi linh hoạt vẽ từng vòng dọc theo, lưu lại từng dấu vết ẩm ướt.

"Ưm..." Lương Chân Chân không nhịn được rên rỉ từng tiếng, đầu lưỡi của anh giống như mang theo sự phong phú của hoa mà nhảy múa trên phần đẫy đà của cô, khiến cho cô nhanh chóng chịu không nổi, chỉ cảm thấy trong cơ thể truyền tới từng đợt rồi lại từng đợt luồng điện, kích thích cô muốn được âu yếm thêm nữa.

"Ngoan, có phải rất muốn không?" Giọng nói khàn khàn mê hoặc của Đằng Cận Tư cất giấu tình dục nồng đậm, trong tròng mắt đen sâu thẳm lấp lánh nhiều ngọn lửa nhỏ sáng ngời, giống như muốn thiêu đốt người phụ nữ bé nhỏ trong ngực.

"Ưm...." Cảm giác lạnh lẽo bất ngờ trước ngực khiến Lương Chân Chân rùng mình, sau đó liền bị hai cánh môi ấm áp ngậm chặt, giày vò bừa bãi. Lại giày vò, cô rất khó chịu, nhất là phía dưới ——

Đột nhiên, chuông điện thoại di động bất ngờ vang lên, khiến hai người cả kinh, nhất là Đằng Cận Tư, rất hận không thể đập nó nát bét, ai to gan giết phong cảnh như vậy! * Truy cập diễn đàn Lê Quý Đôn để đọc truyện sớm nhất *. Dám gọi điện thoại cho anh vào lúc này?

Anh không để ý tới, tiếp tục thưởng thức nai con mềm mại ngọt ngào trước ngực, nhưng tiếng chuông kia dứt khoát không tha, vang lên không ngừng, giống như dấu hiệu đoạt mệnh, nếu không tiếp nó cũng không bỏ qua.

"Nhanh nghe điện thoại đi!" Lương Chân Chân e lệ đẩy người đàn ông vẫn đang gặm cắn trước ngực cô.

"Mặc kệ nó." Đằng Cận Tư bá đạo nói, ngón tay cũng dần dần trượt xuống vùng đất u mật kia.

Mới vừa ngừng nghỉ tiếng chuông lại vang lên rồi, nhưng mà càng kỳ quái chính là, điện thoại của Lương Chân Chân cũng vang lên, gần như đồng thời hai chiếc điện thoại di động cùng hòa âm, âm thanh thật náo nhiệt ầm ĩ!

"Có thể là có việc gấp." Lương Chân Chân đẩy người đàn ông đang nằm bất động trên người cô.

"SHIT!" Đằng Cận Tư nhỏ giọng mắng một câu về phía chiếc điện thoại, ôm cả người nai con mềm yếu đi tới, cầm điện thoại lên, muốn nhìn một chút coi ai CALL liên tục như muốn đoạt mệnh.

Chương 170: Câm miệng! Ai cho phép em nói như vậy!

Khi thấy tên người gọi tới trên điện thoại là Nam Cung thì trong lòng Đằng Cận Tư xẹt qua chút kinh ngạc, cậu ta đã đi theo mình nhiều năm, luôn luôn rất thức thời, sao hôm nay lại gọi không ngừng như vậy? Chẳng lẽ thật sự bị nai con nói đúng? Là có việc gấp gì đó?

Ấn nút nghe, đầu bên kia lập tức lqd truyền tới giọng nói lo lắng của Nam Cung Thần.

【Cậu chủ, lão phu nhân xảy ra chuyện. . 】

Trong nháy mắt Đằng Cận Tư rùng mình, trên đỉnh đầu giống như bị tạt một chậu nước lạnh tới tận tim, rõ ràng bà nội rất tốt, làm sao có thể... gặp chuyện không may?

"Nói rõ ràng, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?" * Đọc truyện sớm nhất tại diễn đàn Lê Quý Đôn * Anh nghe thấy giọng nói của mình khẽ run, bà nội là người thân duy nhất trên thế giới này của anh, cũng là bậc bề trên trong nhà anh kính yêu nhất, anh không hy vọng bà có bất kỳ sơ xuất hay bất trắc nào.

【Lúc chạng vạng lão phu nhân trồng hoa ở ngoài sân, có thể là do ngồi chồm hổm quá lâu, lúc đứng dậy đã bị choáng, không cẩn thận vấp ngã, trước tiên đã được chú Phúc đưa đi bệnh viện rồi, chẳng qua bác sĩ nói bà cụ đã lớn tuổi, té ngã rất nguy hiểm, rất dễ... trúng gió. 】

Nam Cung Thần vội vàng nói qua đại khái sự tình một lần, vì anh biết ý nghĩa của Đằng lão phu nhân với cậu chủ, cho nên anh mới gọi điện thoại liên tục, gọi cho tới khi nào cậu chủ nhận mới thôi.

Trúng gió? Khi nghe tới chữ này thì chân mày Đằng Cận Tư cau chặt lại, bà nội quá yêu thích những bảo bối ở sau nhà, thật sự khiến anh lo lắng rồi!

"Tôi sẽ lập tức chạy về, đưa địa chỉ lqd bệnh viện cho tôi." Nói xong anh liền cúp điện thoại, sắc mặt nghiêm túc nói không nên lời.

Bởi vì Lương Chân Chân ngồi trên giường, cho nên không nghe thấy lời Nam Cung nói trong điện thoại, nhưng nhìn qua sắc mặt cực kỳ không tốt của Đằng Cận Tư, cô nhịn không được nhẹ giọng hỏi thăm, "Sao vậy?"

"Bà nội nhập viện rồi, chúng ta phải lập tức chạy về." Đằng Cận Tư vừa nói vừa mặc lại quần áo, giữa hai chân mày dường như phủ lên một tầng u sầu không tan được.

"Ừ." Lương Chân Chân rất vui mừng vì anh nói là "Chúng ta" chứ không phải "Anh", ít nhất lúc này anh không vứt mình lại, nhưng ở mặt khác, cô cũng có chút lo lắng mơ hồ, cứ có cảm giác bản thân sợ hãi một thứ gì đó sẽ đến vào phút cuối cùng, sau khi mặc quần áo xong, hai người liền vội vã rời đi, bởi vì đã quá muộn nên không kịp chào hỏi chủ nhà, chỉ để lại tờ giấy.

Trên máy bay, chân mày Đằng Cận Tư vẫn nhíu lại, kể từ sau khi nhận điện thoại vẫn không giãn ra, sắc mặt càng thêm nặng nề và bi thương mà trước nay chưa từng có, căng đến mức, giống như tùy lúc sẽ bộc phát ra.

Đột nhiên, anh cảm thấy có một đôi tay nhỏ bé xoa lông mày của anh, phản xạ có điều kiện đưa tay bắt lấy, sức lực lớn đến mức Lương Chân Chân bị đau kêu một tiếng, "Đau!"

"Nai con..." Cánh tay dài của anh vòng qua ôm chặt lấy cô vào trong lòng mình, đầu vùi thật sâu vào cổ của cô, ngửi thấy hương thơm nhàn nhạt trên người cô tỏa ra, trong lòng không khỏi yên ổn rất nhiều.

Anh yếu ớt, sâu trong nội tâm rất yếu lqd ớt, từ nhỏ anh đã bị mẹ vứt bỏ, gần như không được hưởng thụ một chút xíu tình thương của mẹ, mà cha lại suốt ngày lưu luyến gái bán hoa (gái làng chơi), cho tới bây giờ vẫn yêu cầu nghiêm khắc đối với anh, chưa từng khích lệ anh hay ôm anh hôn anh, ngay cả tình thương cơ bản nhất của người cha cũng không có.

Còn thường mang mấy người phụ nữ lộn xộn lung tung về nhà, thường xuyên quấy nhiễu anh, khiến cho ngay từ nhỏ anh đã sinh ra cảm xúc chống cự nghiêm trọng, từ từ tăng lên thành chán ghét phụ nữ, may mà không gây ra hậu quả nghiêm trọng. Khi đó đang ở dưới quê Đằng lão phu nhân trở lại, nuôi nấng cháu nội bảo bối bên cạnh mình, với tính cách hiền lành cùng tình yêu thương từ từ khiến cho đứa bé trai cô độc lạnh lùng, không thích nói chuyện, chỉ thích núp ở trong phòng cả ngày trở nên sáng sủa, trên mặt cũng có nụ cười đã lâu chưa thấy.

Có thể nói nếu không có Đằng lão phu nhân hết lòng dạy dỗ, thì cũng không có Đằng Cận Tư ngày hôm nay, trong trí nhớ lúc thời niên thiếu của anh, tất cả thời gian tốt đẹp và vui vẻ đều là sống chung với bà nội; tất cả thống khổ và kinh khủng đều do cha mẹ anh, vẫn là nỗi đau trong lòng anh, thành vết thương tổn cứng rắn chôn sâu trong lòng anh, không nói với người khác, chỉ lúc nửa đêm không có ai mới một mình liếm láp vết thương.

Anh vẫn cho rằng, bà nội vẫn làm bạn của anh, mặc kệ tới khi nào, bà vẫn là cây trụ tinh thần của anh, bởi vì biết bà nội ở đây, anh sẽ an tâm không ít, nhưng hôm nay lại nói rằng bà nội có khả năng bị trúng gió, điều này không thể nghi ngờ đã phá hủy ý chí của anh, càng thêm sự thật tàn khốc: bà nội đã lớn tuổi, tùy thời đều có thể rời xa anh, sau đó trên thế giới này chỉ còn lại một mình anh, gần như không có nơi nương tựa rồi.

Lương Chân Chân cảm giác xương trên người mình sắp bị gẫy cả rồi, sức của anh thật lớn, cảm giác này thật không bình thường, cô chưa từng thấy khía cạnh luống cuống như thế của anh, giống như đã xảy ra sự kiện rất trọng đại.

Trong lòng cô suy đoán: không lẽ lqd bà nội anh... bị bệnh qua đời rồi? Nhìn bộ dạng bi ai của anh như vậy, chắc chắn bà ấy cực kỳ quan trọng với anh, nếu không, người luôn luôn tỉnh táo lạnh nhạt như anh sao có thể đột nhiên trở nên luống cuống như thế?

Trong đầu chợt nghĩ tới tình cảnh lúc mẹ mình qua đời, cho đến bây giờ khi nhớ tới vẫn là tâm tình đặc biệt bi thương, thương tổn trong lòng cô vĩnh viễn không thể san bằng, cô có thể hiểu được tâm tình của anh bây giờ, chắc chắn rất khó chịu.

Tay nhỏ bé nhẹ nhàng vuốt ve phía sau tấm lưng rộng lớn: "Bà đã lớn tuổi, cũng sẽ có lúc..." (họa phúc)

"Câm miệng! Ai cho phép em nói như vậy!" Đang vùi đầu vào cổ cô, Đằng Cận Tư đột nhiên ngẩng đầu lên, trong tròng mắt đen bắn ra tia sáng hung ác lạnh lùng, giống như lúc nào cũng có thể nuốt sống cô vậy.

Bà nội vẫn còn ở bệnh viện tiến hành đợt kiểm tra cuối cùng, chưa cho kết luận, cho nên sâu trong lòng anh vẫn hy vọng bà nội không có việc gì, tinh thần đang ở trạng thái căng thẳng cao độ, vẫn cứ khăng khăng không biết Lương Chân Chân đang nói câu an ủi anh, mà không biết rằng những lời này chính là nỗi lo sợ của anh! * Đọc truyện nhanh nhất tại diễn đàn Lê Quý Đôn * Chạm cũng không thể chạm vào!

Lương Chân Chân không ngờ phản ứng của anh lại lớn như vậy, ánh mắt lạnh lùng tàn nhẫn của anh giống như dao găm cắt từng dao từng dao vào lòng cô, lăng trì* cô khi vừa mới bắt đầu nảy sinh tình yêu.

*Lăng trì: hình phạt thời xa xưa, trước tiên chặt bỏ tay chân, sau đó mới chặt đầu.

Phút trước còn dịu dàng triền miên, vậy mà bây giờ ——

Chung quy là do cô hy vọng hão huyền (nguyên gốc: si tâm vọng tưởng), trong hốc mắt, nước mắt mơ hồ theo khóe mắt không tiếng động mà chảy xuống, một giọt, hai giọt, ba giọt...

Chương 171: Tôi van anh được không? Đừng đi theo tôi nữa.

Dường như trước mắt cô xuất hiện một lớp hơi nước mông lung mờ mịt, che đi ánh mắt của cô, làm cho cô không thấy rõ mặt của anh, lông mi thật dài như cánh bướm nhè nhẹ rung động mấy cái, toàn bộ uất ức trong lòng hóa thành nước mắt nóng bỏng.

Ý tốt của mình lại bị anh trách cứ nghiêm nghị như thế, điều này cũng làm cho cô hoàn toàn hiểu rõ tình cảnh của mình, thì ra cuối cùng mình cũng không bằng người nhà của anh, ngay cả tư cách quan tâm cũng không có, thật là đáng thương mà! Cô hơi nhếch môi, gắt gao cắn miệng, cho đến khi trong miệng có vị tanh của máu, cô mới chậm rãi thả lỏng ra một chút.

Cúi đầu đi qua Đằng Cận Tư, đi tới bên cạnh ghế sofa một ngồi xuống, xoay đầu đi nhìn ra ngoài cửa sổ, mặc cho nước mắt chảy xuống dọc theo gương mặt, những ngày hạnh phúc luôn ngắn ngủi, thoáng chốc, cô còn chưa kịp quay lại vị trí của mình, thì đã rơi vào cảnh ngộ này.

Mà giờ phút này trong đầu Đằng Cận Tư rối một nùi, anh thấy ánh mắt long lanh ngập nước của nai con thì cả người lấp tức tỉnh táo, anh hiểu cô có ý tốt an ủi mình, mà mình thì vô cùng kích động, nhưng bây giờ tâm trạng của anh rất tệ, không có dư thừa tinh lực mà dỗ dành cô, giải thích với cô.

Anh nghĩ muốn chờ qua khoảng thời gian này, sẽ tìm một cơ hội nói rõ ràng với cô, cũng miễn xảy ra cái tình trạng này lần nữa, cho nên khi nhìn thấy cô ngồi qua một bên thì cũng không có lên tiếng ngăn cản, có lẽ lúc này cô cách xa mình, mới là an toàn nhất.

Sau vài tiếng, hai người đều theo đuổi tâm tư riêng của mình, một đường chưa chợp mắt trở lại thành phố C, vào lúc máy bay hạ xuống, Lương Chân Chân vuốt hai mắt sưng đỏ của mình, trở về rồi, những ngày hạnh phúc và vui vẻ trước đây giống như là một giấc mơ, hôm nay, cũng nên tỉnh lại.

Cô nắm chặt bàn tay hít vào một hơi thật sâu: Lương Chân Chân, nên cởi đôi giày thuỷ tinh ra rồi, đừng có mà vọng tưởng, cô bé lọ lem vĩnh viễn là cô bé lọ lem!

Ít nhất mày còn được đi một chuyến du lịch miễn phí không phải sao? Ít nhất mày gặp được Provence một ít ngắm vô tận màu tím biển hoa không phải sao? Ít nhất mày từng được cưng chiều, thương yêu qua không phải sao?

Biết rất rõ ràng bản thân sẽ không có kết quả tốt đẹp trong tình yêu, tại sao lòng của cô có thể đau như vậy đây? Giống như bị một đôi tay bóp chặt, cô đau đến không thở nổi rồi, cảm giác hít thở không được nhất thời làm cô tỉnh táo lại, khiến cô ngừng suy nghĩ.

Đằng Cận Tư không hiểu sao nai con có nhiều nước mắt chảy mãi không hết như vậy, mắt sưng đỏ giống như con thỏ, trong lòng thật sự vừa thương yêu vừa phiền não, anh nhìn thấy cô ngồi yên bất động ở đó, giọng điệu thoáng hòa hoãn, "Nên đi rồi."

Lương Chân Chân lại hiểu câu "Nên đi rồi" thành anh để cho mình rời đi, uất ức trong long không khống chế được bắt đầu cuộn trào lên, cô chỉ biết sít sao cắn môi, không để cho mình khóc lên, không muốn làm cho anh cảm giác mình cả ngày lẫn đêm chỉ biết khóc, cô muốn làm cho mình trở nên kiên cường hơn, cho dù chỉ có một mình, cũng có thể sống rất tốt.

Trên cõi đời này, không có ai xa ai thì sống không nổi, một người múa đơn, vẫn có thể rất đặc sắc.

Cô, có thể!

"Tôi còn muốn lại ở lại một lát." Cô xoay mặt đi để khỏi nhìn mặt anh, chỉ muốn cho đoạn hồi ức tốt đẹp này ở trong đầu thêm một lát, không hy vọng là vì anh bảo mình đi, thì mình phải đi.

Đằng Cận Tư gấp gáp đi đến bệnh viện thăm bà nội, liền bảo tài xế lái xe đi trước, để Nam Cung Thần ở lại với nai con, lúc gần đi vẫn không quên dặn dò cậu ta thay mình chăm sóc cho cô thật tốt.

"Cậu chủ, vậy có cần đưa Lương tiểu thư đến bệnh viện không?" Nam Cung Thần hỏi.

"Không cần, trở về biệt thự Lan Đình uyển đi." Sau khi Đằng Cận Tư nói xong, dừng một chút lại tiếp tục nói: "Thôi, tốt hơn là theo ý cô ấy đi, cô ấy thích đi đâu thì cậu đưa cô ấy đến đó, chăm sóc cho cô ấy thật tốt."

"Dạ, tôi hiểu rồi." Nam Cung Thần gật đầu, anh hiểu mấy ngày nay cậu chủ cần ở lại chăm sóc lão phu nhân, khẳng định sẽ không có thời gian quan tâm đến Lương tiểu thư, ép buộc cô ở bên cạnh mình sẽ khiến cô cảm thấy tẻ nhạt, còn không bằng để cho cô ấy trở về nhà của mình.Đọc truyện tại diễn đàn lê quý đôn để được đọc truyện nhanh nhất

Nhưng, lúc này là lúc cậu chủ yếu đuối nhất, chẳng lẽ cậu ấy lại muốn một mình chịu đựng tất cả, mà không nói cho Lương tiểu thư, lãng phí cơ hội tốt để thúc đẩy tình cảm của hai người sao?

Lương Chân Chân nghe thấy tiếng động cơ xe, trong lòng liền hiểu: anh thật sự không cần mình nữa, đi thật rồi.

Tinh thần cô hoảng hốt đi xuống máy bay chuyên dụng hào hoa, từ từ chậm rãi đi xuống, ngược lại không ngờ tới lại thấy Nam Cung Thần đứng ở phía trước đợi cô, không muốn quan tâm đến anh, trực tiếp đi qua người anh ta.

"Lương tiểu thư, mời lên xe." Nam Cung Thần rất kỳ quái sao nhìn bộ dáng của Lương Chân Chân rất đau lòng? Hai người không phải nên đi chơi rất vui vẻ sao? Giống như là đi hưởng tuần trăng mật vậy, yêu đương nồng thắm! Sao lại là tình huống này?

Anh thật sự không hiểu, có điều thân phận của anh lại không tiện hỏi tới, chỉ có thể chầm chậm chờ đợi đáp án.

"Tôi không muốn lên xe, anh tránh ra!" Lương Chân Chân không nhịn được trả lời, anh nghĩ thật sự rất chu đáo, cũng bye bye rồi, còn bảo người đưa mình trở về, chẳng lẽ chính cô không có chân sao? Sẽ không biết đi bộ sao? Cô không muốn theo anh ta!

"Lương tiểu thư, nhìn sắc mặt của cô không được tốt lắm, vẫn nên lên xe đi." Nam Cung Thần tận tình khuyên nhủ, anh đúng là một trợ lý toàn năng, ngoài việc xử lý các công việc của cậu chủ, còn phải chăm sóc bạn gái của cậu ấy, thật là khổ mà!

"Không cần anh quan tâm!" Lương Chân Chân đi nhanh về phía trước, hôm nay cô bỗng nổi lên tính phản kháng, nói gì cũng không muốn lên xe của anh, muốn nhờ vào đôi chân của mình đi trở về.

Trên trán Nam Cung Thần đầy vạch đen, tôi cũng không muốn quan tâm đâu! Nhưng hết cách rồi, cậu chủ đã ra thánh chỉ, tôi có thể không nghe theo sao? Trừ phi hoàng hậu nương nương ngài ban cho tôi thêm một thánh chỉ, bằng không tôi có

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net