Chương 181 - 186

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 181: Con có thể... tha thứ cho ba không?

Sàn nhà bằng gỗ mang đậm phong cách cổ xưa, rèm cửa sổ màu đỏ thẫm, cả vật dụng bên trong quán cà phê cũng lấy gỗ làm yếu tố chủ đạo, cảnh vật xung quanh tao nhã mộc mạc, bên trong phòng bố trí rất độc đáo lại thêm suối nước chảy từ từ âm nhạc chậm rãi du dương, ánh sáng ấm áp mềm mại nhẹ nhàng nhuộm thành một vầng sáng nhàn nhạt, tạo nên một phong cảnh khác biệt.

Thẩm Bác Sinh và Lương Chân Chân ngồi đối diện nhau ở vị trí gần cửa sổ, tầm khoảng ba giờ chiều, khách trong phòng cà phê không quá đông.

Tâm tình Lương Chân Chân thấp thỏm dùng cái thìa nghịch cà phê nâu bên trong cái ly, cô suy nghĩ kỹ vài ngày, hay là quyết định hẹn gặp Thẩm Bác Sinh trò chuyện một chút, có một số việc không phải nói không thèm nghĩ đến nữa là có thể làm cho nó biến mất được, nếu như không có ngày đó ở trước mộ mẹ gặp phải ông, có thể cô cũng sẽ không khẩn cấp muốn biết thân thế của mình như vậy.

Hiện giờ cơ hội này đang ở trước mắt cô, dĩ nhiên cô phải nắm chắc cơ hội này thật tốt, lúc này cũng đã biết rõ nguyên nhân kết quả, mấy ngày trước cô còn cố tình về nhà hỏi mẹ Diệp về chuyện của mẹ, nhưng mẹ Diệp nói cô cũng không rõ lắm, thời điểm mẹ chuyển đến bụng đã rất lớn rồi, không ai biết bà có kết hôn hay không, cũng chưa từng nghe qua bà nhắc đến chồng hay người nhà, nhưng là một người sống cố gắng rất ngoan cường, chỉ tiếc hồng nhan bạc mệnh a!

"Bác và mẹ cháu có quan hệ như thế nào? Là kiểu bạn bè rất thân thiết hay là..." Lương Chân Chân hỏi rất thẳng thắn, mặc dù hỏi như vậy đối với một trưởng bối hình như có chút không thích hợp, nhưng bây giờ cô không muốn quanh co lòng vòng.

Thẩm Bác Sinh không ngờ tới cô sẽ hỏi như thế, hơi ngẩn người một chút, hôm nay ông tới cũng là chuẩn bị nói cho cô biết chân tướng năm đó, trước sau gì cũng phải nói.

"Ta và mẹ con đã từng là người yêu của nhau, chúng ta quen biết nhau trong một bữa tiệc, lúc đó cô ấy là khách quý được chủ nhân bữa tiệc mời tới để chơi đàn Piano, một bộ váy màu trắng, giống như Thiên sứ giáng trần, lần đầu tiên tình cờ gặp gỡ, ta liền sinh tình cảm với cô ấy." Nói xong đoạn này, Thẩm Bác Sinh lo lắng thở dài một cái.

Trên mặt Lương Chân Chân khó nén nổi kinh ngạc, thì ra là mẹ còn có thể đàn dương cầm? Bọn họ đã từng là người yêu? Chẳng lẽ mình chính là con gái... của ông? Nghĩ đến đây, lông mày cô không khỏi nhíu lại, nếu như đây là sự thật, cô lo lắng mình có chút khó có thể chấp nhận.

"Ngay cả ông trời cũng chiếu cố ta, có lần đầu tiên tình cờ gặp gỡ tốt đẹp, ngay sau đó lại có lần thứ hai rồi lần thứ ba, ta và Tiểu Vũ đối với nhau đều có cảm tình, về mặt tính tình nói chuyện cũng rất hợp, bắt đầu hẹn hò rất tự nhiên, cùng ở một chỗ với cô ấy là quãng thời gian khó quên nhất cũng là những ngày tốt đẹp nhất của ta, dần dần, ta không thể tự kiềm chế mà yêu cô ấy. Nhưng tại thời điểm đó có rất nhiều vấn đề xen ngang vào giữa chúng ta, ta cần thời gian từ từ đi giải quyết..."

"Lúc ấy bác đã kết hôn?" Lương Chân Chân đột nhiên cắt ngang lời nói còn chưa nói xong của ông, ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm ông, cô nhớ ông có một người con gái tên Thẩm Quân Nhã, tuổi cô ấy lớn hơn mình, nói như vậy mẹ là người thứ ba chen chân vào cuộc hôn nhân của người ta?

Không trách được khi còn bé có ấn tượng mẹ giống như bị người nào đó mắng là tình nhân. Tình nhân, còn nói cô là loại con hoang, lúc ấy còn nhỏ tuổi cô không thể hiểu hết ý tứ của những lời này, nhưng vừa nhìn thấy mẹ khóc cô cũng dám khẳng định không phải lời hay gì, khi đó mẹ đã rất khổ, chỉ cần là chưa lập gia đình mẹ cũng rất dễ dàng bị hoài nghi là cái thân phận không chịu nổi đó.

"Đúng vậy, nhưng chẳng qua đó chỉ là một cuộc hôn nhân gia tộc*, căn bản giữa ta và cô ấy không có tình cảm gì, cho đến khi gặp Tiểu Vũ, ta mới nhìn thấy hy vọng từ cuộc sống tù túng, là cô ấy làm cho cuộc sống của ta trở nên nhiều màu sắc, để cho ta cảm thấy tiếp tục tồn tại cũng là một chuyện hạnh phúc vui sướng.

(*: cuộc hôn nhân do gia đình hai bên sắp đặt)

"Cháu hiểu, bác cho là tìm được cảm xúc mới mẻ trên người mẹ cháu, làm bản thân bác hài lòng rất vui vẻ và hạnh phúc, nhưng bác đã từng suy nghĩ cho mẹ cháu một chút nào chưa? Bà ấy vui vẻ sao? Mẹ chỉ bằng lòng một tình yêu mù quáng. Tình nhân sao?" Lương Chân Chân kích động nâng cao âm lượng, tức giận nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt.

Khóe miệng Thẩm Bác Sinh nhếch lên một nụ cười khổ sở, giữa hai lông mày nhíu thành chữ "xuyên(川)" thật sâu, ông làm sao không biết những điều này, vẫn còn nhớ Tiểu Vũ còn vì vấn đề ầm ĩ này với mình mà không được tự nhiên, mình lúc ấy còn hứa hẹn với cô ấy nhất định sẽ cho cô một câu trả lời thỏa đáng anh yêu cô, cho nên không muốn để cho cô chịu ủy khuất.

"Không có, ta đúng là yêu cô ấy, hơn nữa lúc ấy ta cũng nghĩ thỏa thuận ly hôn xong, chuẩn bị ly hôn sau đó sẽ lập tức cưới cô ấy làm vợ; cho dù không thể ly hôn, ta cũng muốn mang cô ấy cao chạy xa bay, chúng ta rời bỏ cuộc sống của chính mình, chính là kế hoạch tương lai tốt đẹp để cho chúng ta tràn đầy hy vọng vào cuộc sống, nhưng ai biết..." Nói đến đây, Thẩm Bác Sinh chứa đầy sự đau đớn trên khuôn mặt.

Ngón tay mảnh khảnh của Lương Chân Chân không tự chủ xiết chặt cái thìa, run giọng hỏi: "Bác vì lợi ích gia tộc mà từ bỏ mẹ cháu?"

"Không phải, Chân Chân, không phải như vậy." Thẩm Bác Sinh liền vội vàng lắc đầu, nói tiếp: "Ngay khi hai chúng ta lập kế hoạch cho tương lai tốt đẹp của mình lúc chuẩn bị thực hiện thì bị thay đổi, tai họa xảy ra, ta vừa đến NewYork công tác thì nhận được tin Tiểu Vũ xảy ra tai nạn xe cộ qua đời, đợi đến khi ta quay trở lại, ngay cả nhìn mặt cô ấy lần cuối cùng cũng chưa được nhìn, chỉ còn lại một hộp tro cốt."

"Tại sao có thể như vậy?" Lương Chân Chân nghẹn ngào.

"Ngay lúc đó ta tin là thật, cho rằng Tiểu Vũ bị tai nạn thật bất hạnh, sau đó thì ta không gượng dậy nổi, suốt hai năm kể từ sau khi Tiểu Vũ qua đời sống trong đau khổ mới bình thường trở lại, mới chấp nhận được sự thật cô ấy đã không còn trên cõi đời này. Nhưng không nghĩ tới ý trời đã định sâu xa, mười tám năm sau ta lại gặp lại con lần nữa, con và Tiểu Vũ quả thật đúng là từ một khuôn mẫu khắc ra, khiến cho ta hết sức ngạc nhiên, sau khi hết kinh ngạc chính là sinh ra hoài nghi đối với sự cố tai nạn xe cộ năm đó, cho nên ta cố ý tìm thám tử tư điều tra chuyện này, chân tướng lại làm cho ta càng thêm đau khổ."

Thì ra là như vậy! Hèn chi khi ông nhìn thấy mình lại thấy thất thần như vậy; hèn chi lại hỏi cha mẹ mình tên gì; hèn chi mình lúc ấy còn cảm thấy ông rất thân thiết.

"Chân Chân, thật xin lỗi, mười tám năm trước ta không thể bảo vệ tốt mẹ con, là lỗi của ta; mười tám năm sau, ta sẽ cố gắng hết sức có thể chăm sóc con, nuông chiều con, che chở cho con, sẽ không để con chịu nửa phần ủy khuất nào, con có thể... tha thứ cho ba không?" Vẻ mặt Thẩm Bác Sinh trùng xuống bi thương, trong giọng nói hoàn toàn là khẩn cầu chân thành.

(p/s: lúc đầu mình để Chân Chân xưng hô là cháu-bác, nhưng sau khi biết sự thật Chân Chân tức giận với ông nên mình để xưng hô giữa hai người là ông-tôi nha)

Chương 182: Lên xe, anh dẫn em đi hóng gió



Lòng của Lương Chân Chân tự nhiên căng thẳng, mặc dù đoán được ông ấy có thể là cha ruột của mình, nhưng nghe được từ chính miệng ông nói ra, vẫn còn có chút không tiếp nhận nổi, trong lòng rối một nùi, ngón tay kìm lòng không đậu nắm chặt chiếc ly, biểu cảm trên khuôn mặt lại càng để lộ ra đáy lòng rối loạn và bất an của cô.

Cô mím môi không nói gì, trong đầu đã từng vô số lần tưởng tượng được gặp nhân vật người cha này, đã từng tưởng tượng cha là người như thế nào? Tại sao ông lại muốn bỏ vợ bỏ con? Ông có phải là loại người bội tình bạc nghĩa không chịu trách nhiệm hay không?

Nhưng chân tướng sự việc lại không giống với trong suy đoán của cô, thì ra ông vẫn cho rằng mẹ đã qua đời, cũng không phải là không cần mẹ con cô nữa, thời điểm lúc cô bắt đầu dần dần mềm lòng, trong đầu đột nhiên vang lên một âm thanh: Coi như không phải là ông ta làm hại, nhưng cũng là người nhà của ông làm hại! Hung thủ gián tiếp mà thôi!

"Là người nhà của bác ép mẹ cháu rời đi đúng không?" Cô đột nhiên hỏi.

Thẩm Bác Sinh nhắm mắt lại cực kỳ thống khổ, rồi lại mở ra, trong giọng nói dường như ẩn chứa tình cảm phức tạp nồng đậm, "Đúng vậy, cho nên ta muốn đền bù mười tám năm này ta đối với con thiếu sót tình thương của cha, ta hy vọng con có thể cho ta một cơ hội."

"Xin lỗi, tôi năm nay đã mười chín tuổi, tình thương của cha không phải nói bù đắp là có thể bù đắp được, những lúc tôi bị khi dễ cần sự giúp đỡ, ông ở đâu? Năm ấy mẹ bị bệnh qua đời, lúc tôi bơ vơ không nơi nương tựa trở thành cô nhi, ông ở đâu? Trong mười tám năm qua, tôi đã vô số lần tưởng tượng ông xuất hiện, nhưng cho tới bây giờ cũng chưa từng một lần đạt được, những ngày khó khăn gian khổ kia đã qua, bây giờ tôi đã có cuộc sống riêng của mình, cũng có người thương yêu tôi thương yêu mẹ Diệp, tôi đang sống rất tốt." Giọng nói Lương Chân Chân từ kích động dần dần trở nên bình tĩnh.

"Chân Chân, thật xin lỗi, là lỗi của ba, ta cũng rất đáng tiếc khi bỏ lỡ thời thơ ấu của con, để cho con chịu nhiều khổ sở như vậy, ở trước mộ mẹ con ta đã thề, nhất định sẽ chăm sóc con thật tốt, thương yêu con, tin tưởng ba được không?" Thẩm Bác Sinh vô cùng thành khẩn nói, đối với đứa con gái thất lạc gần mười chín năm này, trong lòng ông đều là tràn đầy áy náy, chỉ ước gì đem toàn bộ yêu thương của mình đều dồn lên người cô, đem cô nâng niu trong lòng bàn tay của mình như tiểu công chúa, nhưng ông quên Chân Chân đã không còn là cô gái nhỏ, cái ước mơ những năm tháng được làm cha ấy đã trôi qua.

"Tin tưởng? Bác có biết hai chữ này có trọng lượng nhiều như thế nào không? Năm đó mẹ cũng chấp nhận tin tưởng ông, nhưng kết quả thế nào? Nhà giàu có gia thế thật đáng sợ, vừa nghĩ tới mẹ, lòng tôi lại thấy sợ hãi." Lương Chân Chân lạnh lùng nói. Nói cho cùng, nhà họ Thẩm chính là hung thủ giết hại mẹ, vừa nghĩ tới Thẩm Quân Nhã là chị cùng cha khác mẹ với cô, cô không khỏi rùng mình một cái.

Trong lòng Thẩm Bác Sinh biết cho dù nói gì cũng vô ích, muốn Chân Chân dễ dàng chấp nhận ông như vậy chắc chắn là một giấc mơ không có thật, chỉ đành phải âm thầm thở dài một cái, quả nhiên là gây nghiệp chướng không thể sống được!

"Chân Chân, ta hiểu muốn con lập tức tiếp nhận sự thật này sẽ có chút khó khăn, ba không ép con, chỉ cần con bằng lòng, cánh cổng nhà họ Thẩm bất cứ lúc nào cũng chào đón con." Ông thành khẩn nói.

"Cảm ơn... tôi cần yên lặng một chút." Ngón tay Lương Chân Chân vô lự rơi xuống mặt bàn, hiện tại trong đầu cô rất hỗn loạn, thì ra sau khi biết được chân tướng sẽ khiến cho người ta phiền não nhiều như vậy, sự thật so với trong tưởng tượng của cô tất cả đều không giống nhau, càng làm cho cô không ngờ đến chính là mình và Thẩm Quân Nhã lại có thể là chị em ruột cùng cha khác mẹ?

Cô cũng có thể tưởng tượng ra sau khi Giai Ny biết được sẽ kịch liệt phản ứng chuyện này, quá mức khác so với dự liệu của người ta ở ngoài, cô cần thời gian để tiêu hóa một chút.

"Được, vậy ta đi trước, bất cứ lúc nào cũng chờ điện thoại của con. Còn một việc, người đàn ông Đằng Cận Tư kia quá lạnh ngạo (lạnh lùng và kiêu ngạo) đáng sợ, ta không muốn nhìn thấy con bị tổn thương." Thẩm Bác Sinh biết mình không có quyền gì đối với việc bình luận chuyện tình cảm riêng tư của con gái, nhưng ông nói những lời này cũng là xuất phát từ tấm chân tình, dùng góc độ khách quan để suy nghĩ.

Lương Chân Chân không vui nói, "Ít nhất anh ấy luôn xuất hiện những lúc tôi cần giúp đỡ nhất, đối với tôi cũng vẫn rất tốt, cũng không làm phiền đến ngài phải bận tâm."

Thẩm Bác Sinh lo lắng thở dài một cái, đứng dậy đi về phía quầy thu ngân, thanh toán toàn bộ tiền sau đó nhìn thoáng qua chỗ Lương Chân Chân ngồi, giữa hai lông mày hiện lên đầy tang thương cùng thở dài thương xót, ông không phải là một người cha đúng nghĩa.

Đợi sau khi ông đi, Lương Chân Chân liền rơi vào trong trầm tư, lúc trước khi chưa gặp bà nội của A Tư, cô đối với Đằng gia cũng cực kỳ sợ hãi, rất lo lắng sẽ bị xem thường và khinh bỉ, nhưng sau khi tiếp xúc mới phát hiện bà nội Đằng là một người vô cùng hòa nhã dễ gần, một bà lão lương thiện ấm áp, mặc dù xuất thân quyền quý, nhưng cho tới bây giờ đều không tự cao tự đại, đối với cô cũng rất tốt.

Về phần A Tư, anh đối với mình càng vô cùng cưng chiều, rằng cô có thể tin tưởng và dựa vào người đàn ông này, mặc dù ngoài mặt thoạt nhìn lạnh lùng, nhưng trong lòng rất ấm áp, cho nên sẽ biểu hiện lãnh khốc cao ngạo cũng là do có liên quan đến thân thế của anh, suy nghĩ một chút cũng thấy thật đau lòng a!

Mặc dù ông là cha trên danh nghĩa của mình, nhưng chưa từng làm tròn nghĩa vụ của một người cha chút nào, ông có tư cách gì tới yêu cầu mình chứ? Hơn nữa, mình không phải là mẹ năm đó, A Tư cũng không thể nào là ông năm đó, hoàn toàn không thể so sánh.

Cô nhẹ nhàng bưng cà phê lên khẽ nhấp một hớp, nâng cằm nhìn thẳng ra ngoài cửa sổ, ngồi một mình yên lặng khoảng nửa tiếng, điện thoại di động liền vang lên, vừa nhìn thấy điện thoại gọi đến hiện lên, khóe môi cô liền giương lên một nụ cười ấm áp.

"A Tư, anh tan sở rồi sao?"

"Ừ, ở đâu? Anh tới đón em." Giọng nói của Đằng Cận Tư đậm chất khàn khàn xuyên qua sóng điện thoại truyền tới, có tác dụng khiến lòng người dễ chịu thoải mái.

Lương Chân Chân nhanh chóng thông báo địa chỉ, chờ anh đến đón mình, không chờ đến mười phút, một chiếc xe Bugatti sang trọng phong cách thể thao ngay lập tức dừng ở cửa, cô vẫn còn ở đó nhìn xung quanh sao lại không thấy Cayenne của anh, kết quả điện thoại của một người đàn ông lại gọi đến.

"Ra ngoài."

"Anh ở đâu thế? Sao em không nhìn thấy xe của anh?" Cô thấy khó hiểu hỏi.

"Đổi xe." Một giọng nam không mặn không nhạt.

"Ừhm." Người có tiền ngay cả xe cũng nhiều, cô cũng đã thấy ba chiếc, tất cả các bản đều là số lượng có hạn trên thế giới, thật là xa xỉ quá!

Cô ra cửa liền nhìn thấy Đằng Cận Tư ngồi ở đó bên trong chiếc Bugatti sang trọng, không khỏi kinh ngạc hỏi, "Hôm nay sao lại đổi thành xe thể thao?"

"Lên xe, anh dẫn em đi hóng gió."

Chương 183: Đua xe (1)

Lương Chân Chân thắt dây an toàn ình, ngón tay vô thức nghịch vạt áo, không hiểu nhìn về phía người nào đó, "Đi đâu hóng gió vậy? Trước đây chưa từng thấy anh lái xe thể thao."

Đằng Cận Tư đưa tay vuốt mái tóc rối của cô, "Rất lâu rồi không lái mà thôi, ngoan, đợi anh dẫn em đi chơi hoạt động kích thích nhất." Anh nhìn ra vẻ u sầu giữa hai hàng lông mày của nai con, cũng không hỏi cô, muốn mang cô đi trút bỏ hết một chút, để cho cô vứt bỏ hết những chất chứa phiền não ở trong lòng đi.

"A! Không phải đi hóng gió sao?" Trong đôi mắt to long lanh nước của Lương Chân Chân tràn ngập nghi ngờ, tại sao cô lại cảm thấy mấy chữ "hoạt động kích thích" này khiến cho cô trong đầu liên tưởng a! o(╯□╰)o quả nhiên là không đoàng hoàng.

"So với hóng gió còn thú vị hơn." Đằng Cận Tư nghiêng đầu về phía cô một nụ cười mị hoặc đến tột cùng, ngay sau đó không nói nhiều nữa, chỉ chuyên chú vào lái xe.

"Ghét! Bắt đầu thừa nước đục thả câu." Lương Chân Chân bĩu môi lườm anh một cái, cô đột nhiên cảm thấy A Tư hôm nay so với ngày thường tà mị (không đàng hoàng) hơn một chút, động tác cong môi cười yếu ớt kia khiến cho hồn cô nhanh chóng chạy mất, nơi trái tim cũng không nhịn được đập loạn "thình thịch thình thịch", ánh mắt càng giống như bị trúng độc dường như đang theo dõi nhìn gò má đường nét rõ ràng của anh.

Cho đến khi thay bằng một giọng nam hài hước, "... Vóc dáng anh rất đẹp sao?"

"Hừ..." Lương Chân Chân hừ hừ lỗ mũi, quay đầu đi không thèm nhìn đến anh, trong lòng lại không thể không thừa nhận người nào đó rất tuấn tú, ấy là cái kiểu giữa lạnh lùng cứng rắn và tà mị, nhất là khi cười, khóe môi cùng đuôi mắt nhếch lên đó, khiến cho tất cả cảnh vật chung quanh mình cũng chợt phai nhạt, chỉ có anh mới là nguồn thắp sáng tất cả.

Ngoài cửa sổ vẫn như cũ là một chốn sầm uất, gần tối, đèn nê ông nhiều màu sắc hai bên đường đã ở đó lóe ra vẻ đẹp vốn thuộc về nó, sáng lạng chói mắt làm cho ngươi ta không cảm nhận được sự chân thật của nó, hư hư ảo ảo, thật thật giả giả, không cách nào phân biệt thấu triệt từng cái một.

Sự yên lặng trong chốc lát này lập tức gợi lên thương cảm trong Lương Chân Chân, không phải bản thân cô, mà là người mẹ an nghỉ ở dưới kia, năm đó mẹ chắc hẳn cũng yêu sâu đậm lắm, mới có thể liều lĩnh như vậy, không để ý tới ánh mắt người đời, chỉ vì một người đàn ông đã kết hôn, thậm chí bằng lòng mang thai đứa con của ông.

Không biết năm đó lúc mẹ bị mẹ của người đàn ông mình yêu tìm đến cửa, trong lòng bà có suy nghĩ gì, lại chịu những ủy khuất kinh khủng, suy nghĩ một chút đến tình cảnh đó trong lòng cô cũng thấy sợ, cảm thấy không có cách nào nhịn được, cái loại vũ nhục đó chỉ sợ còn khó chịu hơn so với kim châm gấp trăm lần, so với mẹ, cô còn được hạnh phúc, cô còn gặp được người tốt.

Nghĩ đến đây, không tự chủ được lại lần nữa liếc mắt nhìn người đàn ông đang chuyên chú lái xe một cái, nếu như không phải là ở trên xe, chỉ sợ cô đã sớm chủ động tới ôm lấy anh, dịu dàng tựa vào lồng ngực rắn chắc của anh, nói cho anh biết: Cô rất yêu anh rất thương anh.

Đối với việc thiếu sót gần mười chín năm tình thương của cha cô mà nói, trong lòng vô cùng mâu thuẫn, loại cảm giác đó nói không nên lời cũng không biết nói thế nào.

Tại sao là Thẩm Bác Sinh? Tại sao là cha của Thẩm Quân Nhã? Tại sao sự thật lại như vậy?

Xe chậm rãi dừng lại ở một nơi xa lạ, hàng rào sắt, đám người,... Khiến cho cô hoa hết cả mắt, nơi này... Tại sao có một cảm giác vừa xa lạ vừa quen thuộc?

Trường đua xe sao? Đây là từ đầu tiên xuất hiện trong đầu cô, trên đường đua từng chiếc một nhiều loại xe thể thao đủ mọi màu sắc, mặc áo vét tông hoặc là trang phục mấy người đàn ông mặc để đua xe, còn có mấy người đẹp đứng bên cạnh mấy người đàn ông, chỗ nào cũng là váy cực ngắn cộng thêm dây thắt lưng Lace, dáng người *** khiến người ta phun máu mũi, khuôn mặt trang điểm cũng là để phối hợp với chủ đề của cuộc đua xe, cực kỳ xinh đẹp.

Đống lửa hai bên đang bùng cháy sáng quắc, lửa nóng vù vù phun lên mặt người, có một thứ làm cho người ta rơi vào trầm luân kích thích.

"Nơi này... là trường đua xe?" Lương Chân Chân kinh ngạc nhìn về phía người đàn ông bên cạnh, anh mang mình tới chỗ này làm gì? Chẳng lẽ anh nói hoạt động kích thích chính là đua xe? Người đàn ông như anh cũng chơi đua xe sao?

Câu hỏi này lấp đầy suy nghĩ vây quanh cô, đôi mắt to ngập nước sóng gợn lăn tăn nhìn chằm chằm Đằng Cận Tư, rất muốn biết.

"Ừ, thích không?" trong tròng mắt đen của Đằng Cận Tư phản chiếu ra một vùng nước mênh mông, cả người tỏa ra một thứ ánh sáng êm dịu.

Khi giọng nói đầu độc hấp dẫn (sexy) mà tràn đầy từ tính phả ra, Lương Chân Chân ngốc nghếch hồ đồ gật đầu một cái, thật ra thì cô chưa nói đến thích hay không thích, chẳng qua là trong lòng mỗi người khó tránh khỏi sẽ cất giấu một phần tinh thần mạo hiểm nho nhỏ như vậy, ví dụ như: Leo núi thám hiểm, đua xe, nhảy Bungee, v.v... một loạt hoạt động vừa kích thích lại HHG. (có ai hiểu HHG là gì ko, mình ko hiểu ), Lương Chân Chân cũng không ngoại lệ, trên TV nhìn thấy hình ảnh như vậy quá nhiều, cô cũng đã từng nghĩ tới, hơn nữa cảm thấy con gái đua xe đặc biệt xinh đẹp, trong lòng cũng đã từng mơ ước qua, dĩ nhiên, chỉ là mơ ước mà thôi.

Cô cảm thấy đời này mình với đua xe là vô duyên, trong đầu con người có thể mơ ước rất nhiều rất nhiều thứ, có thể đủ tiền thực hiện lại càng ít, thường thường những thứ kia chỉ có thể thỉnh thoảng nằm mơ giữa ban ngày, thoáng qua rồi biến mất.

Vậy mà, kể từ sau khi quen biết Đằng Cận Tư, cuộc sống của cô đột nhiên trở nên nhiều màu sắc hơn, rất nhiều việc trước kia muốn mà không dám nghĩ tất cả đều xuất hiện trước mặt, để cho cô tự mình thể

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net