Chương 211 - 216

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 211. Câm miệng! Cô không xứng gọi tên tôi! (Bước ngoặt lớn, cao trào, nhất định xem ~)

Editor: Puck – Diễn đàn Lê Quý Đôn

Theo chỉ thị của Quan Hạo Lê, Aimee đưa cô vào thang máy chuyên dụng dành cho khách quý, đây là lần đầu tiên cô ấy được hưởng cơ hội đối xử như vậy, nhưng là do Lương Chân Chân ban tặng, trong lòng tràn đầy nghi vấn, vừa rồi trong điện thoại bác sỹ Quan nói mơ hồ, chỉ cường điệu một trọng điểm, chính là phải chăm sóc thật tốt vị Lương tiểu thư này, cô ấy là khách quý của tổng giám đốc.

Sau khi cô đưa Lương Chân Chân lên tầng sáu mươi tám khu vực làm việc riêng của tổng giám đốc trở lại, trong lúc vô tình mở báo ra, tròng mắt kinh ngạc cũng muốn rớt ra! Người phụ nữ này quá lợi hại!

Đối với người không biết chút gì - Chân Chân với tâm tình vui vẻ đi ra thang máy, Aimee nói đây là tầng làm việc riêng của tổng giám đốc, người khác không thể tùy ý bước vào, cô nhìn bốn phía xung quanh, ở đây lắp đặt thiết bị với phong cách khiêm tốn lộ ra xa hoa, giống như bản thân a Tư vậy, quả thật rất phù hợp với tính cách của anh.

Thật lớn! Một tầng này là của anh, thật sự đầy đủ khí thế, cô xách theo hộp giữ ấm tìm kiếm xem phòng làm việc của tổng giám đốc lqd rốt cuộc là ở đâu, đột nhiên nghe được phía sau lưng có người gọi cô, giọng nói rất quen thuộc.

"Lương tiểu thư?!" Nam Cung Thần mới từ trong kẽ nứt của băng tìm được đường sống trong chỗ chết, bị sợ đến mức nhịp tim còn chưa khôi phục, đang chuẩn bị đi phòng trà tìm một ly cà phê an ủi, kết quả liếc mắt nhìn thấy Lương Chân Chân mang theo một cái túi lớn mò mẫm ở đó, trong nháy mắt tim liền nhấc lên, bà cô nhỏ của tôi! Đây rốt cuộc là tình huống gì? Sao cô lại lên được tới đây? Phía dưới không có ai cản cô lại sao? Cũng không có ai gọi điện thoại thông báo một tiếng, làm việc như thế nào vậy!

Càng khiến cho anh không thể giải thích được vì sao chính là, tình huống trước mắt như vậy mà cô còn rêu rao chạy đến công ty, không muốn sống hay sao chứ!

"Nam Cung Thần, phòng làm việc của A Tư ở đâu? Nơi đây thật lớn." Lương Chân Chân vui vẻ nhìn anh, đôi mắt đen trong suốt như nước, vô tội mà đơn thuần.

Nam Cung Thần có một kích động muốn khóc, nhìn dáng vẻ bà cô này không giống như là cố ý giả bộ? Chẳng lẽ trong chuyện này dieendaanleequuydonn có ẩn tình gì sao? Nhưng lúc này cảm xúc cậu chủ nóng nảy khác thường, anh rất lo lắng Lương tiểu thư vào sẽ không chịu nổi, dù sao thì cô chính là ngọn nguồn của mọi chuyện.

"Bà cô, sao hôm nay lại dám ra cửa?" Gương mặt anh sầu lo.

"Vì sao tôi lại không dám ra cửa?" Lương Chân Chân bị anh ta làm cho không hiểu vì sao, hoàn toàn không hiểu ý của anh ta là gì, tự động lý giải thành anh ta động kinh, ngay sau đó nói: "Tôi muốn gặp a Tư, cậu dẫn tôi đi."

⊙﹏⊙ Trên trán Nam Cung Thần đổ mồ hôi như thác, bà cô nhỏ, đây là muốn lấy mạng của tôi sao? Mang bà cô đi gặp cậu chủ, đoán chừng tôi sẽ bị chặt đầu, thay vì như vậy còn không bằng thừa dịp bi kịch chưa xảy ra cứ để cho cô rời khỏi nơi này trước.

"Khụ... Cậu chủ không có ở đây, chị nên đi về trước đi." Anh cảm giác mình đang nói dối với ý tốt.

Lương Chân Chân hoài nghi nhìn anh ta, không tin tưởng lắm lời anh ta nói, từ lúc bắt đầu thấy cô thần kinh người này đã bắt đầu không bình thường như vậy rồi, rõ ràng là trợn mắt bịa đặt! Cô mà tin tưởng anh ta mới là lạ!

"Hừ! Anh cho rằng tôi là đứa trẻ ba tuổi à? Dễ bị lừa gạt như vậy!" Cô liếc anh ta một cái, dừng một chút, chớp chớp đôi mắt trong veo, "Chẳng lẽ a Tư xảy ra chuyện gì?"

Nam Cung Thần rất muốn gật đầu, không sai! Tâm tình cậu chủ vô cùng không tốt, có thể so sánh với sự tức giận của con sư tử đực, càng giống như Sa tăng đến từ địa ngục, cả phòng làm việc đã bị kết một lớp băng thật dày, đi vào cũng có cảm giác bản thân đang ở chỗ kẽ nứt tảng băng đó, không cẩn thận sẽ vạn kiếp bất phục *, chết không có chỗ chôn!

(*) Vạn kiếp bất phục: muôn đời muôn kiếp không trở lại được.

"Thật ra thì không phải vậy..." Anh hơi nhức đầu lqd vò đầu bứt tai, mặc dù giờ phút này cảm kích Lương tiểu thư vẫn chưa biết chuyện gì, giống như không phải do anh nói cho cô biết cái gì, ngộ nhỡ vượt quyền, sẽ bị đánh chết.

"Rốt cuộc là có phải hay không? Sao hôm nay anh lắp ba lắp bắp vậy? Làm người khác khó chịu vì thèm, phiền chết!" Lương Chân Chân trợn mắt giận dữ nhìn anh ta, không hề để ý đến phản ứng của anh ta, tự lo đi về phía trước, gấp đến mức Nam Cung Thần vội vàng đi theo, nhỏ giọng nói: "Bà cô à, cầu chị, hôm nay thật sự không được, cậu chủ, cậu ấy... tâm tình không tốt."

"Ơ kìa! Không có việc gì đâu! Tôi sẽ xử lý." Đuôi mắt Lương Chân Chân nhìn thấy năm chữ to "Văn phòng Tổng giám đốc", vui sướng chạy tới, lúc đang chuẩn bị đẩy cửa vào thì bị Nam Cung Thần kéo lại.

Lúc hai người đang đứng ngoài cửa người kéo ta lôi, bên trong truyền đến âm thanh lạnh lùng uy nghiêm, "Lăn vào đây!"

Giọng nói dời núi lấp biển dọa hai người ngưng động tác, trong lòng Lương Chân Chân hiện lên chút nghi hoặc, sao a Tư tức giận ghê vậy? So với việc cô thản nhiên, Nam Cung Thần lại sợ đến mức chân cũng mềm nhũn, run run rẩy rẩy đẩy cửa ra.

Khi bóng dáng Lương Chân Chân cùng Nam Cung Thần xuất hiện trước mắt Đằng Cận Tư thì nét mặt ba người khác nhau, khí áp thấp bên trong căn phòng đủ để khiến cho người ta thở không nổi.

"Cậu đưa cô ấy tới?" Giọng nói của Đằng Cận Tư lqd giống như từ đầm băng ngàn năm ở địa ngục, lạnh thấu xương.

Nam Cung Thần vội vàng xua tay, "Không phải. Cậu chủ, tôi thề, tôi còn chưa sống đủ, là Lương tiểu thư tự mình tới, tôi cũng vừa mới gặp cô ấy ở trên hành lang."

"A Tư, em..." Lương Chân Chân hơi kỳ quái sao anh lại cáu kỉnh như vậy, khi đang chuẩn bị nói chuyện, lại tiếp xúc với ánh mắt lạnh lẽo, cảm thấy cả người cũng bắt đầu rùng mình, cảm giác giống như lần đầu tiên nhìn thấy anh vậy, khiến cho người ta không tự chủ được mà sợ hãi.

"Cút!" Đằng Cận Tư nhẹ nhàng phun ra một chữ, lại bao hàm lực uy hiếp, giống như một trận mưa đá đập tới, không hề lưu tình.

Nam Cung Thần đứng ở một bên vội vàng ra hiệu cho Lương Chân Chân, ý bảo cô đi ra ngoài cùng mình, nhưng người nào đó vốn không có ý định rời đi, đứng đằng kia không động đậy chút nào, đứa bé đáng thương, chắc bị dọa đến sợ.

Vì lý do an toàn, anh từ từ rút lui trước, muốn giải quyết từ đầu đến cuối chuyện giữa hai vợ chồng, đóng cửa lại mà giải quyết cho tốt, ôi... A di đà Phật, Lương tiểu thư, bản thân tự cầu phúc đi!

"A Tư, anh làm sao vậy?" Lương Chân Chân Die nd da nl e q uu ydo n xách theo hộp giữ ấm định tiến lên, kết quả bị ánh mắt lạnh như băng của anh làm cho khiếp sợ đứng tại chỗ, hai chân không tự chủ bị đóng lại trên mặt đất, vẻ mặt khó hiểu, rốt cuộc A Tư làm sao đây? Tại sao bây giờ anh xem như xa lạ thế? Hoàn toàn không cưng chiều cô giống như bình thường, là người yêu của cô, nếu không phải biết anh là con độc nhất, cô còn muốn hoài nghi có phải anh có anh em song sinh, còn bản thân mình chỉ đi nhầm văn phòng mà thôi.

"Câm miệng! Cô không xứng gọi tên tôi!" Trong tròng mắt đen của Đằng Cận Tư bắn ra ý lạnh khiếp người, khiến tình cảm vui sướng của Lương Chân Chân khi nhìn thấy anh bị tưới lạnh thấu tim.

"Em..." Lương Chân Chân bị dáng vẻ của anh dọa sợ đến mức bờ môi run rẩy, ngập ngừng nói nhưng không biết mở miệng như thế nào, không trách được vẻ mặt xoắn xuýt quái gở của Nam Cung Thần; trách không được khi anh ta nghĩ tất cả biện pháp ngăn cản mình tới tìm anh; không trách được mà nói tâm tình của anh không tốt.

Thì ra anh ta không bị động kinh, cũng không lừa gạt mình, chỉ có điều cô không nghĩ ra đến tột cùng là vì cái gì? Tại sao sau khi từ Cairo trở về anh lại thay đổi thành thế này? Tại sao anh lại hung dữ quát mình như vậy?

Uất ức trong lòng chồng chất, toàn bộ tích ở trong lồng ngực cô, mang theo tiếng "Không xứng với", tất cả tràn vào trong đôi mắt, nước mắt uất ức giống như sợi trân châu bị cắt đứt cuộn trào mênh mông.

"Không cho phép khóc! Nhìn bộ dạng nhu nhược đáng thương này của cô, chắc hẳn mỗi lần đều như vậy nên bắt được trái tim đàn ông hả? Hoa lê đái vũ, mơ tưởng hão huyền quyến rũ đàn ông?" Đằng Cận Tư đứng lên đi về phía cô, ngón tay thô lỗ nắm lấy cằm của cô, khóe miệng thốt ra châm chọc lạnh lẽo, mỗi một chữ đều giống như đinh đóng vào trong lòng Lương Chân Chân.

"Anh nói oan em." Mắt to ngập nước của Lương Chân Chân dâng lên một màn hơi nước, trong lòng tràn đầy bi thương.

Đằng Cận Tư cười như ác ma chuyển thế, tăng thêm sức lực trong tay, "Oan uổng cô? Cô dám nói tôi oan uổng cô! Bản thân làm gì tối hôm qua chẳng lẽ đã quên nhanh như vậy?"

Trong nháy mắt trong lòng Lương Chân Chân lqd xẹt qua dự cảm xấu, hồi tưởng từ khi mình từ cửa bước ra đến nơi này, dọc theo đường đi ngược lại bị vài ánh mắt khác thường của vài người, lúc đó cô vẫn không biết có chuyện gì, chỉ coi mọi người có lòng hiếu kỳ nặng, chỉ nhìn đôi mắt cô mà thôi, liên tưởng đến lời nói của Nam Cung Thần cùng biểu hiện lúc này của a Tư, cô không khỏi hoài nghi rốt cuộc tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì.

"Anh đã đồng ý sẽ tin tưởng em, cho dù có hiểu lầm cũng sẽ nói ra, anh không thể... đối với em như vậy." Cô ngăn nước mắt, dáng vẻ điềm đạm đáng yêu.

Nụ cười lạnh trên khóe môi Đằng Cận Tư từ từ lan ra, trong tròng mắt đen đầy tia máu không thấy chút tình ý, lạnh lùng đến mức khiến người ta sợ hãi, nhìn dáng vẻ Lương Chân Chân như đang nhìn người xa lạ.

Chương 211. (Tiếp)


Editor: Puck – Diễn đàn Lê Quý Đôn

Đột nhiên, anh lui về phía sau hai bước, cầm một phần tờ báo từ trên bàn vung lên trước mặt Lương Chân Chân, "Tin tưởng cô? Cô muốn tôi lấy cái gì tin tưởng cô?" Anh nói từng câu từng chữ, đau đớn thoáng hiện nhanh không thể quan sát trong một vùng đỏ thẫm, trời mới biết tối hôm qua anh trôi qua được như thế nào? Cả một đêm không ngủ, đứng bên cửa sổ hút thuốc cả đêm, nhìn bóng đêm nhiều màu sắc kia, anh có một kích động muốn hủy diệt.

Khi tia sáng mặt trời đầu tiên lúc sáng sớm dâng lên từ trên đường chân trời thì anh mới trở lại ghế dựa, đống tàn thuốc như một núi nhỏ tỏ rõ trong lòng anh có bao nhiêu lo lắng hấp tấp, một âm thanh nói cho anh biết phải tin tưởng nai con, nhưng một âm thanh khác lại đang phản bác quan điểm của mình, tin tưởng? Lấy cái gì để tin tưởng? Coi như nai con về nhà lúc khuya, nhưng hơn nửa đêm sao Diệp Thành Huân lại chạy đến phòng của cô? Còn nghe điện thoại giúp cô?

Có quá nhiều chuyện không thể giải thích được, anh cũng không thể thuyết phục bản thân, rút từng điếu từng điếu thuốc ra, chỉ có như vậy, mới có thể hóa giải phiền não trong lòng anh, vốn định đợi đến trời sáng, muốn nai con lqd sẽ giải thích hợp lý cho anh một chút. Liền phân phó thư ký pha cho anh một ly cà phê, làm trơn nhuần cổ họng đã khàn, mở báo buổi sáng, tít trang đầu kia đập vào mắt khiến mắt anh trợn trắng rồi.

Trên giường lớn ở khách sạn, một nam một nữ ôm nhau ngủ, mặc dù đắp chăn, nhưng trên chăn có một khoảng không có gì che đậy! Rất rõ ràng, hai người đều không một mảnh vải che thân, hơn nữa tư thế ngủ thân mật khiến cho người ta buộc lòng phải suy nghĩ về phương diện kia, tựa đề càng không rõ ràng công bố anh bị đội nón xanh!

Người phụ nữ của Đằng thiếu Lương Chân Chân vs anh trai Diệp Thành Huân, tình yêu cấm kỵ trần trụi!

Bên trong đưa tin tường tận lại càng khó coi, anh đã hoàn toàn trở thành chuyện cười của cả thành phố C! Phản bội cao giọng khiến cho anh không thể tiếp tục chịu đựng, thêm căn cứ trong điện thoại tối qua chứng thực, đau đớn trong lòng anh từng chút từng chút lan tỏa ra, người phụ nữ này được anh cưng chiều trong tâm khảm lại có thể thừa dịp anh không ở nhà đâm cho anh một đao trí mạng, quả thật so với khoét tim anh còn khó chịu hơn, anh yêu cô như vậy, coi cô là duy nhất của mình, cũng là người duy nhất mang lại ấm áp cho anh, để cho anh muốn kết liền cành cùng cô.

Nhưng hôm nay, hành động việc làm của cô giống như mạnh mẽ tát anh một cái, khiến cho anh trở thành đối tượng nhạo báng của mọi người.

Chính bởi vì để ý, tim của anh mới có thể đau đớn như vậy, đây là một cảm giác chưa từng có, năm đó khi mẹ rời đi, anh chỉ đau lòng. Mà bây giờ, lại là một nỗi đau không cách nào nói rõ, liên tiếp xé rách lòng anh, khiến cho anh trở nên vô cùng luống cuống, nỗi tức giận được giấu đi, giống như bất kỳ lúc nào cũng có thể bùng nổ.

Nai con, sao em nỡ thừa dịp lúc anh ra nước ngoài tới phòng khách sạn cùng người đàn ông khác? Em có nghĩ tới khi Die nd da nl e q uu ydo n anh biết rồi sẽ nghĩ như thế nào? Mở miệng một tiếng anh trai, lời thề son sắt nói giữa hai người chỉ có tình thân, chỉ còn lại tình thân con mẹ nó lại đi khách sạn! Chỉ còn lại thân tình con mẹ nó cởi hết đồ ngủ chung? Chỉ còn lại thân tình liền nói tình yêu bị cấm kỵ?

Lúc làm điều này, em coi anh là cái gì?

Mặc dù tờ báo tuy nhẹ, nhưng bị anh vung mạnh như vậy, cảm giác đau đớn tại vùng da bị ma sát vẫn rõ ràng như vậy, Lương Chân Chân lảo đảo thiếu chút nữa đứng không vững, hộp tiện lợi xách trong tay "Bịch" một tiếng rơi trên mặt đất, âm thanh kia giống như búa sắt đánh vào trong lòng anh, nỗi đau không cách nào nói ra lan tràn không tiếng động.

Cô cầm tờ báo lên liếc mắt nhìn, chỉ liếc mắt một cái, cả người cô liền ngây dại, không dám tin trợn to hai mắt, đây là chuyện xảy ra tối hôm qua? Sao cô lại cùng anh trai ôm ấp nằm dưới một cái mền, hơn nữa... thân không có gì?

Còn có tiêu đề cùng nội dung bài báo dài khiến cho cô kinh hãi, không trách được a Tư lại tức giận như vậy, thì ra bởi vì chuyện này? Thật buồn cười, ngay chính bản thân cô một chút ấn tượng cũng không có, chẳng lẽ khách sạn này là nơi tối hôm qua cô đi đón anh trai, ý là cô bị anh trai tính toán sao? Tại sao anh ấy lại muốn làm vậy? Tại sao lại làm như vậy đối với cô? Dù sao bọn họ cũng là anh em sống chung nhà vài chục năm!

Sao sự việc lại diễn biến thành như vậy? Cô không hiểu, thật sự không hiểu, cuộc sống của mình lại trắc trở như vậy, nhấp nhô như vậy sao? Thật vất vả mới có được hạnh phúc lại bị vặn đứt như thế.

Đằng Cận Tư nhìn dáng vẻ của cô, trong lòng nổi lên mối phiền não không hiểu nổi, sắc mặt lạnh lùng, châm chọc bên môi từ từ lan rộng, có mấy lời không tự chủ được cứ thốt ra rồi: "Cô cứ ti tiện như vậy? Đã ở lqd trên giường của tôi lâu như vậy, khi anh ta vừa về cô liền quản không được trái tim của mình à? Thừa dịp lúc tôi đi công tác liền chạy ra ngoài thuê phòng cùng anh ta? Lại còn truyền đi ảnh chụp như vậy? Muốn cho tôi đội nón xanh? Anh ta tốt hơn tôi sao, anh ta có thể thỏa mãn cô hơn tôi sao? Khiến cho cô lưu luyến đến mức phải chụp hình lại? Vậy có muốn tôi chụp giúp cô một bộ?"

Lương Chân Chân ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn về phía anh, không thể tin anh lại có thể nói ra lời này, giống như một con dao găm sắc bén không chút lưu tình cắm vào trái tim cô, đau đến mức tứ chi bách hài * của cô đều tê dại, máu toàn thân giống như đã đông lại, ngay cả hô hấp cũng đã ngưng trệ, trừ đau ra, cô không còn cảm giác gì.

(*) tứ chi bách hài: tứ chi = hai tay hai chân, bách hài = trăm xương

Nước mắt uất ức theo khóe mắt từng giọt lại từng giọt chảy xuống, cứng nhắc không ngừng lắc đầu, "Em không có, thật sự em không có..."

Cô không có, cô đã sớm không còn bất kỳ tình cảm gì với anh trai, toàn tâm toàn ý thích người đàn ông tên là Đằng Cận Tư này, nhưng khả năng anh tin tưởng cô không nhiều như cô tưởng tượng, chẳng lẽ cô lớn lên thật sự giống như người phụ nữ lẳng lơ sao? Thấy một yêu một? Chân đứng hai thuyền?

Tính ra, hai người đã ở chung với nhau được hơn nửa năm rồi, chẳng lẽ anh không hiểu rõ bản tính của mình sao?

Mặc dù cô không biết rốt cuộc ảnh chụp này là chuyện gì, nhưng cô có thể xác định tối hôm qua mình không xảy ra quan hệ với anh trai, là người từng trải cô hiểu biết rõ triệu chứng sau khi xảy ra sự việc này, cho nên cô có thể khẳng định sự trong sạch của mình, chẳng qua bị cởi quần áo chụp ảnh lqd chung với người đàn ông khác... Là một nữ sinh có quan niệm truyền thống trong nội tâm, cô quả thật không thể tiếp thu, anh trai, anh vẫn coi em là em gái sao? Anh làm như vậy, khiến cho em quá thất vọng, hóa ra, anh không hy vọng em hạnh phúc như vậy.

Đáy mắt thâm sâu nhiễm lên một tầng bi thương không tan được, khiến người ta thống khổ hơn khi bị chính anh trai mình bán đứng, ông trời quả nhiên không muốn thấy cô, không muốn cô gặp chuyện tốt, thỉnh thoảng lại cho một dao, khiến cho cô máu tươi giàn giụa, nhớ kỹ cả đời.

"Không có? Nếu không có thì hình này là sao? Cô cho rằng tôi là kẻ ngu hay ngu ngốc? Cô câu kết làm bậy với người tình cũ ở sau lưng tôi, còn bò lên giường, cô có biết làm thương tổn người khác bao nhiêu không?" Giọng nói Đằng Cận Tư lạnh lẽo thấu xương, nhìn về phía người gây sự Lương Chân Chân.

Cô vô tội trợn to hai mắt, trong nháy mắt, nước mắt nóng bỏng trong hốc mắt lại tràn ra, "Tối hôm qua em bị gài bẫy, em tuyệt đối không biết..."

Cô chưa kịp nói xong, Đằng Cận Tư liền rống to một tiếng, "Đủ rồi! Tôi không muốn nghe nói láo thêm! Một lần lại một lần, cô không cảm thấy buồn nôn sao?"

Đột nhiên, khóe môi anh tách ra thoáng hiện nụ cười lạnh yếu đuối tự giễu, "Nai con, cô đã từng nghĩ tới chưa, Đằng Cận Tư tôi cũng có trái tim?"

"A Tư..." Lương Chân Chân dieendaanleequuydonn nức nở mở miệng, bả vai run run, sao cô có thể cho rằng anh không có trái tim, anh đối tốt với cô, cưng chiều cô đều là hạnh phúc cô chưa bao giờ từng trải nghiệm, cô sẽ nhớ kỹ cả đời.

Hôm nay cô tới đây tuyệt đối không muốn gây gổ với anh, cô cố ý làm hộp cơm tình yêu đưa tới đây, muốn anh ăn cơm thật ngon, chút ý bảo dưỡng dạ dày, hơn nữa còn chuẩn bị nói cho anh biết tin tức mình đang mang thai bé cưng, xem ra... Cô đã mất đi tư cách nói lời này rồi, tình yêu, quả nhiên không phải do một người định đoạt.

"Câm miệng! Cô, không, xứng, gọi, tên, tôi!" Đằng Cận Tư tiến lên một bước giữ thật chặt cẳm của cô, sức lực lớn đến mức khiến cô có cảm giác xương đã hơi đau đớn rồi, nhưng cô chỉ lộ ra một nụ cười đau khổ, thân thể đau đớn sao so được với nỗi đau trong lòng?

Cô biết anh không thể nào tin tưởng mình, anh là một người đàn ông có ham muốn giữ lấy mãnh liệt như vậy, sao chịu được người phụ nữ của mình nằm chung giường với một người đàn ông khác, còn bị cởi quần áo, ngay cả không làm gì, cũng không thể tha thứ.

Cô an ủi bản thân không thể khóc, coi như rời khỏi nơi đây, cũng phải tự nhiên mà rời đi, nhưng vì cái gì mà lòng của cô đau như vậy? Nội tâm giống như bị kim châm, cả người mềm nhũn vô lực, chỉ muốn tìm một chỗ yên tĩnh mà dừng lại.

"Vậy em không quấy rầy anh..." Lúc Lương Chân Chân lqd nói câu này, không nhịn được mà lệ rơi đầy mặt, xoay người, ép bản thân không được khóc, nhưng nước mắt vẫn không tự chủ được mà rơi xuống, một giọt, hai giọt, ba giọt...

Cô cảm giác hai chân trống rỗng giống như giẫm trên bông vậy, mỗi một bước phải cố hết sức, thật vất vả mới rời khỏi phòng làm việc khiến cho người ta hít thở không thông, cô cũng không nhịn được nữa, mặc cho nước mắt từng giọt từng giọt rơi không ngừng, nhỏ giọng nức nở.

Mà sau khi cô đi ra ngoài, bên trong phòng Đằng Cận Tư cũng khổ sở đến cau mày, một quyền đấm trên kính cửa sổ, mặc cho bột thủy tinh cắm vào trong lòng bàn tay cùng mu bàn tay, máu tươi cứ ồ ồ chảy ra, theo ngón tay anh rơi trên sàn nhà, nhìn mà thấy ghê.

Nhưng dường như anh không có chút cảm giác nào, có lẽ, đau đến cực hạn chính là như vậy thôi.

Nam Cung Thần ở xa nhìn thấy vẻ mặt hoảng hốt của Lương Chân Chân, trong lòng không khỏi thở dài một hơi, xem ra, lúc này cậu chủ đã tức giận tới cực điểm rồi, hoàn toàn không nể tình, mặc dù anh không biết rốt cuộc ở bên trong hai người đã xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn dáng vẻ đau lòng như vậy của Lương tiểu thư, anh cũng đoán được tám, chín gần mười rồi. ╮(╯▽╰)╭

"Lương tiểu thư, tôi đưa cô xuống dưới." Anh còn có chút không đành lòng.

Lương Chân Chân

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net