Chương 55 - 60

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 55: Cảm giác bất an

Editor: Overdose

Diệp Thành Huân như cái xác không hồn lang thang trên đường suốt một ngày, không biết nên đi đâu, càng không biết nơi nào có thể đi? Từ đầu đến cuối anh không thể lý giải được chuyện này lại đổ thừa lên đầu anh? Hơn nữa chứng cứ rất xác thực, làm anh không thể phản bác lại được.

Phó tổng đối với anh có ơn tri ngộ, nét mặt thất vọng cực độ sáng hôm nay khiến lòng anh lạnh buốt, nhất là câu nói sau cùng, dội cho anh một gáo nước lạnh đến tận tim.

"Cậu đi khỏi HIC đi, đợi có kết quả thẩm tra cuối cùng tôi sẽ thông báo cậu quay lại công ty hay đến tòa án."

Nhớ lại thời gian một năm làm việc ở HIC, anh rất chú trọng quan hệ đồng nghiệp, chưa bao giờ đắc tội với ai, nhưng nội bộ công ty cạnh tranh quá nhiều, anh ưu tú xuất sắc khiến rất nhiều người sinh lòng ghen tỵ, vì vậy vô hình đắc tội một số người.

Anh loại bỏ khỏi đầu mình từng cái tên những người khả nghi nhất, trước sau vẫn không thể xác định là ai tàn độc gài tang vật cho anh! Vu cáo hãm hại anh?

Chuông điện thoại chợt vang lên, anh sợ đến giật mình, cho là kết quả thẩm tra cuối cùng của công ty, vội vàng lấy ra, Chân Chân?

"Anh, bây giờ anh có rảnh không? Mẹ Diệp muốn xuất viện, anh tới đây khuyên mẹ được không?" Lương Chân Chân đứng ở hành lang, lấy tay che miệng lại nhỏ giọng nói.

"Xuất viện?" Diệp Thành Huân kinh ngạc nói thầm, hiện tại đầu óc anh rối tinh rối mù, căn bản không còn sức đi giải quyết chuyện của mẹ.

"Đúng vậy, anh, anh làm sao vậy?" Lương Chân Chân nhạy cảm thấy anh có cái gì đó không đúng, nhíu mày hỏi.

"Không có gì, vậy em khuyên mẹ đi, anh có chút việc không kịp về." Diệp Thành Huân không muốn người nhà nhìn thấy bộ dạng tiều tụy sa sút tinh thần này của anh, nếu không mẹ sẽ rất lo lắng.

Giác quan thứ sáu của con gái có lúc rất chính xác, ít nhất giờ phút này Lương Chân Chân cảm thấy giọng nói của anh không ôn hòa dịu dàng như bình thường, ngược lại có chút khàn khàn mơ hồ, khiến lòng cô rất lo lắng.

"Anh, anh thật sự không có chuyện gì sao? Mẹ Diệp bảo em gọi điện thoại bảo anh tới đây, nếu xảy ra chuyện gì em giấu mẹ giúp anh, nếu không mẹ Diệp sẽ sinh nghi. Hơn nữa, em sẽ giữ bí mật giúp anh."

Giọng Lương Chân Chân chầm chậm, nhẹ nhàng, có một tia dí dỏm, một chút đáng yêu, lại có chút khéo léo hiểu lòng người.

Diệp Thành Huân chần chừ một lát, biết rằng chuyện này sớm muộn gì cũng tới tai Lương Chân Chân, có cô giấu giếm giúp mình thì sẽ không bị lộ trước mặt mẹ, giọng anh khàn khàn khổ sở nói, "Có một chuyện trong công việc, có thể sẽ nghiêm trọng, nhưng trước mặt mẹ ngàn vạn lần không được tiết lộ, thân thể mẹ không chịu nổi đả kích lớn vậy đâu."

"Ừ, em biết rồi. Chuyện công việc? Nghiêm trọng như vậy sao?" Trái tim Lương Chân Chân đập 'thình thịch', giọng nói của anh làm cô có một dự cảm không tốt.

"Nói em cũng không hiểu đâu, nói với mẹ tối nay anh muốn tăng ca, nếu thật sự mẹ muốn xuất viện thì để ngày mai đi." Giọng Diệp Thành Huân yếu ớt mệt mỏi.

"Anh. . . . ." Lương Chân Chân còn muốn nói điều gì nữa, đầu kia đã cúp máy, chỉ còn lại tiếng 'tút, tút, tút' vang lên bên tai.

Ngón tay cô cầm điện thoại dần dần siết chặt, trong đầu như có vật gì muốn nhảy ra, nhưng lại không có chứng cứ xác thực, làm đầu óc cô quay cuồng không ngừng.

Cô mở danh bạ điện thoại ra, tìm đến dãy số không muốn nhìn thấy nhất, ấn nút gọi.

Chương 56: Khách sạn Đế Hào Tư

Editor: Overdose

"Xin lỗi, số điện thoại quý khách vừa gọi đã bật chế độ hộp thư thoại, xin gọi lại sau." Đầu dây bên kia truyền đến một giọng nữ mềm mại .

Không biết vì sao, Lương Chân Chân đột nhiên nghĩ tới một câu anh ta từng nói, "Mèo hoang nhỏ, hậu quả chọc giận tôi em không chịu đựng nổi đâu."

Trong nháy mắt, tay chân cô lạnh buốt, tim đập 'thình thịch' không ngừng, chuyện anh làm ở Tập đoàn HIC ác ma đã biết, liệu chuyện này có liên quan tới anh ta không?

Không được! Nói gì cô cũng muốn tự mình kiểm chứng một phen, chuyện của cô tuyệt đối không được liên lụy đến anh!

Nhưng gọi đi gọi lại nhiều lần vẫn là hộp thư thoại, dự cảm xấu trong lòng Lương Chân Chân càng thêm mãnh liệt, mí mắt phải cũng đột ngột nháy không ngừng, hiện tại cô vô cùng hối hận không lưu số điện thoại của Nam Cung Thần. Số điện thoại của trai bao, thế cho nên bây giờ tìm mọi người không thấy.

"Bé Chân, A Huân có nói khi nào tới không?" Giọng Diệp Lan đột nhiên từ phía sau vang lên, Lương Chân Chân sợ đến nỗi suýt rơi điện thoại xuống đất, gương mặt hốt hoảng nhìn không sót một thứ gì, "Mẹ Diệp, mẹ ra đây làm gì?"

"Mỗi ngày nằm trên giường đau lưng lắm, bác sĩ nói phải xuống giường hoạt động nhiều, không cần lo lắng, A Huân nói gì?" Diệp Lan cảm thấy nét mặt bé Chân hơi kì lạ.

"Mẹ Diệp, anh nói. . . . . Anh nói tối nay anh phải tăng ca, chắc không có thời gian qua đây rồi." Lương Chân Chân biết mình không giỏi nói dối, vẻ mặt bối rối vừa nãy nhất định mẹ Diệp đã nhìn thấy.

"Con bé này, làm thêm giờ mà thôi mà cũng gấp gáp như vậy, hôm nay không được thì ngày mai." Diệp Lan xoa đầu con gái, cưng chiều cười nói, bà cho là bọn nhỏ không muốn cho bà xuất viện nên mới bày trò, cũng không vạch trần làm gì. Bà biết A Huân và bé Chân sẽ không ủng hộ bà xuất viện, vậy thì cứ ở lại một đêm, nói gì thì nói ngày mai bà cũng muốn trở về.

Dưới ánh mắt chăm chú dịu dàng của mẹ Diệp, lòng Lương Chân Chân thấp thỏm lo lắng lập tức bình tĩnh lại, nhưng có chuyện cô nhất định phải hỏi cho rõ ràng. "Mẹ Diệp, ở trường có chút việc, con phải về trước, mẹ nghỉ ngơi đi, ngày mai con lại tới thăm mẹ."

Nói xong liền xoay người rời đi, nhìn bóng lưng vội vã của Chân Chân, Diệp Lan nghi ngờ, gãi đầu tự nhủ: hai đứa trẻ này làm sao vậy, hành vi hơi kì lạ?

*****

Trước cổng bệnh viện, Lương Chân Chân bắt một chiếc taxi, trực tiếp đến khách sạn Đế Hào Tư. Mặc dù cô không muốn ôn đi ôn lại hình ảnh khiến cô nhục nhã khó chịu, nhưng trừ nơi này, cô không biết đi đâu mới tìm được tên ác ma Đằng Cận Tư kia!

Cửa khách sạn Đế Hào Tư, cả tòa nhà to lớn cùng kiến trúc sang trọng, khí thế hào hùng, lấy màu vàng hoàng gia làm màu sắc chủ đạo, xen kẽ màu trắng bạc, khiến người ta có cảm giác ung dung nhàn hạ lại nhẹ nhõm vui vẻ.

Đêm yên tĩnh dưới bức màn đen bao phủ, ánh đèn nê-ông sáng chói hòa cùng bầu trời đầy sao, không nhìn rõ bầu trời và nhân gian, Lương Chân Chân cảm thấy giờ phút này mình giống như một con kiến nhỏ bé, những chiếc xe đắt tiền lui tới liên tục khiến cô tránh không kịp, những bộ quần áo lộng lẫy của nam nam nữ nữ qua lại làm cô càng thấy xấu hổ.

Nhưng cô vẫn lấy hết dũng khí đi vào, giả vờ không để ý những ánh mắt kỳ quặc giễu cợt mình, thẳng lưng đi về phía đại sảnh của khách sạn.

Chương 57: Nam Cung Thần anh đứng lại, tôi có điều muốn hỏi anh!

Editor: Overdose

"Chào cô, xin hỏi Đằng Cận Tư ở đâu?" Khóe môi Lương Chân Chân nâng lên nụ cười nhàn nhạt, ôn tồn vui vẻ hỏi.

Mỹ nữ trang điểm tinh xảo trước mặt giương ánh mắt miệt thị quan sát cô một lượt, rất giống loại mắt chó cao ngạo nhìn người thấp, "Tên tuổi của tổng giám đốc chúng tôi cô có thể tùy tiện gọi được sao? Không nhìn lại thân phận của mình đi!"

Ánh mắt khinh bỉ miệt thị này khiến Lương Chân Chân nhíu mày, tiếp tân thôi cũng đã biểu lộ cái bộ dạng này rồi, những người khác thì sao đây?

"Mỹ nữ, tôi thật sự tìm tổng giám đốc của cô có việc gấp, phiền cô nói cho tôi biết anh ta đang ở đâu được không?" Cô hít một hơi thật sâu, cố gắng hết sức kiềm chế giọng nói thật chậm, thật nhẹ nhàng.

"Hành tung của tổng giám đốc chúng tôi tại sao phải nói cho cô biết? Không cầm gương lên soi xem mình là cái dạng gì? Không đi tôi sẽ gọi bảo vệ dọn sân đấy." Mỹ nữ tiếp tân chán ghét nói.

Lương Chân Chân không tin nổi há miệng, phụ nữ gì mà thái độ ác liệt quá vậy! Khi dễ dung mạo của cô giống như quả hồng mềm muốn nắn sao cũng được ư?

Quả nhiên là nhân viên của ác ma, đều một dạng giống anh ta khiến người khác chán ghét!

"Đây là cách mà khách sạn năm sao các người đối đãi với khác sao? Đúng là mắt chó nhìn người! Thiếu tư cách đạo đức tối thiểu!" Lương Chân Chân không khách khí cãi lại, mặc dù cô tính tình ngoan ngoãn dịu dàng, nhưng bị chọc tới cũng sẽ giơ móng nhọn ra cào người!

"Cô! Anh bảo vệ, mau tới đây lôi cái người bị tâm thần này ra ngoài, ảnh hưởng tới hình tượng của khách sạn chúng ta!" Mỹ nữ tiếp tân nổi giận, hai má đỏ bừng, hắng giọng nũng nịu nói với bảo về đứng đối diện ngoài cửa, sau đó dương dương tự đắc nhìn Lương Chân Chân như muốn nói: Hai Lúa, sớm cút đi cho khuất mắt!

Lương Chân Chân giận đến nộ hỏa công tâm, mặc dù rất không muốn rời đi, nhưng hai tên bảo vệ thân hình cao lớn như hung thần giám sát cô, nếu không đi chỉ sợ họ kéo cô đi như xách một con gà ném ra ngoài, thật là quá đáng!

Đều do tên ác ma Đằng Cận Tư kia, nếu không phải tại anh ta, mình sẽ không bị bộ dạng khó ưa kia làm cho nhục nhã xấu hổ thế này.

*****

Trước cửa khách sạn Đế Hào Tư, Nam Cung Thần giao chiếc xe thể thao Lamborghini cho em trai ở bãi đậu xe, cầm túi tài liệu vội vàng đi về phía hành lang, đột nhiên nghe được có người gọi anh, giọng nói___dường như rất quen thuộc.

Không khỏi quay đầu nhìn sang, OMG! Là Lương tiểu thư!

Bây giờ anh rất muốn cầu xin ông trời cho anh pháp thuật có thể chui xuống đất biến mất, nếu không sẽ rất phiền toái.

Lương Chân Chân vừa bước chân ra khỏi khách sạn liền cảm thấy hỗn loạn. Trai bao Nam Cung Thần vẻ mặt sốt ruột đi qua bên cạnh cô, cô liền cảm thấy như có hi vọng liền la lớn: "Nam Cung Thần."

Hai người bảo vệ bị tiếng gọi này của cô dọa cho ngây ngẩn cả người, người cô vừa gọi không phải là trợ lý Nam Cung Thần bên cạnh tổng giám đốc đó sao! Chẳng lẽ cô gái điên này quen biết tổng giám đốc thật?

Hai người bọn họ bị ý tưởng kì quái dọa cho hoảng sợ, thần sắc cũng căng thẳng hơn rất nhiều, lại nhìn đến trợ lý Nam Cung Thần không thèm để ý tới cô gái điên này thì những hoài nghi lập tức biến mất, không khách khí muốn đuổi cô ra ngoài.

"Buông tay!" Tròng mắt đen láy của Lương Chân Chân tức giận trừng hai tên đại trượng phu phía sau lưng, sau đó nhìn người kia không có một chút phản ứng nào nói to: "Nam Cung Thần anh đứng lại, tôi có chuyện muốn hỏi anh!"

Nam Cung Thần có chút bất đắc dĩ xoay người lại, ánh mắt ra hiệu ý bảo hai tên bảo vệ có thể lăn đi được rồi, cười hì hì nói: "Ôi! Đây không phải là Lương tiểu thư sao? Thảo nào tôi thấy giọng nói lại quen tai thế này?"

Chương 58: Tâm tư khó đoán

Editor: Overdose

Lương Chân Chân tức giận trừng mắt liếc anh một cái, đi thẳng vào vấn đề, "Tôi muốn tìm Đằng Cận Tư, anh dẫn tôi đi tìm anh ta."

Trong lòng Nam Cung Thần gào to không được, bà cô à, không phải cô cố ý làm khó tôi đấy chứ? Hiện giờ ông chủ không ở trong nước, hơn nữa anh ta cũng không muốn gặp cô.

"Cái này, ông chủ đi London rồi, không biết ngày nào sẽ về." Nam Cung Thần cười đến rất muốn ăn đòn.

"Anh lừa tôi! Không phải anh ta đi đâu cũng mang anh theo sao?" Lương Chân Chân rõ ràng không tin.

Nam Cung Thần nâng trán, "Lương tiểu thư, cô coi trọng tôi quá rồi, chỉ khi nào ông chủ xử lý công việc mới đưa tôi theo thôi, hành tung thường ngày không phải ai cũng đoán được."

Lòng Lương Chân Chân chợt lạnh, chẳng lẽ ác ma đã chán cô, rõ ràng là nên vui mừng mới phải, nhưng thật sự cô lại không có tâm tình đó.

"Này, trước khi đi anh ta có nói gì không?"

"Lương tiểu thư hi vọng ông chủ sẽ nói gì đây?" Nam Cung Thần cười không có ý tốt gì, nhưng anh nhớ rõ đêm hôm đó không phải Lương tiểu thư cúp điện thoại mà là không nhận điện thoại, là một người khác cũng sẽ tức giận, huống chi ông chủ là người cao ngạo như vậy, chẳng lẽ cô cho rằng mình làm những chuyện kia sẽ không bị trừng phạt?

"Chuyện của anh trai tôi có liên quan tới anh ta không?" Lương Chân Chân không để ý tới thái độ kì quái của Nam Cung Thần, trực tiếp hỏi thẳng.

"Chuyện của anh trai cô? Chuyện gì? Đáng để Lương tiểu thư kích động như vậy chạy tới chỗ này thẩm vấn? Chẳng lẽ là chuyện lớn gì kinh thiên động địa?" Nét mặt Nam Cung Thần cố ý làm cho khoa trương.

Lương Chân Chân có loại dự cảm, chuyện này không thể không liên quan tới bọn họ được! Nhìn xem. Sắc mặt của tên trai bao này, rõ ràng là đang xem kịch hay.╭(╯╰)╮

"Khi nào anh ta trở lại?"

"Việc này, tôi cũng không rõ, Lương tiểu thư kiên nhẫn một chút, đừng nóng vội như vậy!" Nam Cung Thần cười rất vui vẻ.

"Anh ta cố ý đúng không? Cố ý trừng phạt tôi hôm đó không nhận điện thoại của anh ta." Sắc mặt Lương Chân Chân trắng bệch hỏi.

Nam Cung Thần cười 'xì' một tiếng, cô gái này cũng tự biết thân biết phận, bằng không cũng sẽ không đến đây nhanh như vậy, có điều tiếp theo ông chủ muốn chơi như thế nào, thật sự anh đoán không ra.

"Quả nhiên trí tưởng tượng của Lương tiểu thư rất phong phú, chuyện này ấy à, tôi làm thuộc hạ cũng không dám suy đoán, phải đợi ông chủ ở nước trở về rồi nói. Chỉ là, đến lúc đó ông chủ có muốn gặp cô hay không thôi, điều này rất khó nói, theo tôi thấy, hay là Lương tiểu thư tới đây nằm vùng mỗi ngày, tỉ lệ nhìn thấy ông chủ sẽ càng lớn."

"Anh!" Lương Chân Chân gắt gao cắn môi, tức giận đến xanh mặt, càng lúc càng rối. Tên trai bao này thật là ghê tởm hết sức, quả nhiên ông chủ sao thì đầy tớ đó!

Mình thật quá ngây thơ rồi, cư nhiên cho rằng ác ma không để ý tới là chán ghét mình, không biết anh ta chỉ là xuống tay ở con đường khác, lấy người thân bên cạnh mình ra khai đao, tiểu nhân xảo trá âm hiểm hèn hạ! Thật là quá đáng!

"Tôi còn có chuyện, không đi cùng cô được, Lương tiểu thư tự mình giải quyết đi." Nam Cung Thần cười híp mắt xoay người đi tới thang máy, chuyện này anh đã hiểu rồi, nói nữa sẽ bị lộ ra mất.

Cánh cửa thang máy vừa khép lại, ông chủ từ London xa xôi gọi điện thoại cho anh.

Chương 59: Thản nhiên

Editor: Overdose

"Ông chủ, Lương tiểu thư vừa tới khách sạn tìm ngài, tôi đã trả lời đúng như ý của ngài, tiếp theo. . . . . Nên làm thế nào xin ông chủ chỉ rõ." Nam Cung Thần khiêm tốn nói, thay đổi nét mặt cợt nhả vừa rồi.

"Cứ thản nhiên, bất cứ lúc nào cũng báo cáo tình trạng gần đây của cô ấy." Giọng Đằng Cận Tư lạnh như một khối băng, anh muốn xem cô bé kia vì anh trai của mình có thể làm được những gì! Dám thả con chim bồ câu của anh? Vậy phải gánh vác hậu quả!

Anh sẽ từ từ chơi với cô, để cô cam tâm tình nguyện quỳ bên chân anh cầu xin, anh sẽ để cho cô biết cái gì mới thật sự là tàn nhẫn vô tình!

Nhìn cảnh đêm mĩ lệ ngoài cửa sổ, khóe môi anh chậm rãi nâng lên một nụ cười tà mị.

*****

Cho dù đã đi theo ông chủ nhiều năm như vậy, lần này Nam Cung Thần quả thật không đoán ra được trong đầu ông chủ muốn gì? Theo lý thuyết bây giờ chính là thời cơ tốt, sau đó nhân cơ hội này uy hiếp Lương Chân Chân phải ngoan ngoãn nghe lời làm công cụ ấm giường bên cạnh ông chủ, nếu không, sẽ làm anh trai cô phải chịu một đời lao ngục oan uổng!

⊙﹏⊙ Anh lau mồ hôi trên trán, quả nhiên là xem phim truyền hình quá nhiều, để lại di chứng rồi.

Thôi bây giờ mình mau hoàn thành công việc trước đã, quan tâm những chuyện khác làm gì, hành động tiếp theo của ông chủ, anh chỉ có thể yên lặng theo dõi, tuân lệnh thi hành.

****

Lương Chân Chân hốt hoảng đi ra đại sảnh khách sạn, trong đầu vẫn còn nhớ lại mấy câu Nam Cung Thần vừa nói, xem ra suy đoán của cô không sai, chuyện của anh tám, chín phần là do tên ác ma Đằng Cận Tư kia làm!

Nhưng anh ta hành động như vậy là có ý gì? Chạy ra nước ngoài không trở lại, căn bản sẽ không để ý tới mình, mặc cho mình căng thẳng, đây chính là cách anh ta trừng phạt mình sao?

Biết rõ cô rất quan tâm người nhà, cho nên mới mang anh trai ra uy hiếp mình?

Ác ma! Khốn kiếp! Tên cặn bã bại hoại! Trong lòng Lương Chân Chân hung hăng mắng anh, chỉ ước gì đi đường mua được một hình nhân rồi khắc tên anh lên, ngày ngày lấy kim châm, dùng roi quất, dội nước nóng lên!

Sau khi cô ra khỏi đó, cái cô mỹ nữ tiếp tân nhục mạ cô trước đó run rẩy chui ra, trong lòng buồn bã không dứt: con mẹ nó! Cái con bé nhà quê ăn mặc quê mùa này quen biết trợ lý Nam Cung thật? Còn nói chuyện với anh ta lâu như vậy? Trời ạ! Không phải ngày mai cô sẽ bị đuổi việc chứ!

Cũng nghi ngờ giống cô là hai người bảo vệ ngoài cửa kia, cũng kinh hồn bạt vía cầu nguyện mình không bị đuổi việc, bằng không thì biết đi đâu tìm được một công việc tốt như thế này a!

Trừ ba tên nô tài mắt chó nhìn người, còn có một người cũng nhìn Lương Chân Chân bằng ánh mắt nghi ngờ khó hiểu.

Hôm nay Thẩm Quân Nhã theo cha đến thăm một chiến hữu cũ, nghe nói hai người hơn hai mươi năm mới gặp nhau, thời gian trước qua một người bạn khác mới biết được tình trạng của nhau, sau đó, liền hẹn gặp mặt ở khác sạn Đế Hào Tư sang trọng bậc nhất ở thành phố C.

"A? Đây không phải em gái Lương Chân Chân của A Huân đó sao? Sao cô ấy lại ở đây?" Thẩm Quân Nhã kéo tay cha mình đi về bên kia của phòng ăn, vừa đúng lúc nhìn thấy Nam Cung Thần nói chuyện với Lương Chân Chân, không khỏi lộ ra vẻ mặt nghi ngờ.

"Nhã Nhi, sao vậy? Nhìn thấy người quen à?" Cha Thẩm từ tốn hỏi, nhìn theo ánh mắt của con gái.

Vừa nhìn thấy cô, trong nháy mắt ông như ngây dại, sâu trong trí nhớ là hình bóng của người kia cũng xinh đẹp như vậy, cho dù đã rất nhiều năm trôi qua nhưng ông không cách nào quên được lần đầu tiên bọn họ gặp gỡ.

Chương 60: Bất ngờ trùng hợp

Editor: Overdose

"Cha, cha nhìn gì vậy? Mau đi thôi, đừng làm bác Quý đợi lâu." Thẩm Quân Nhã nũng nịu lôi kéo cha mình đi, thầm nghĩ: đợi lát nữa gọi điện thoại cho A Huân, sao em gái anh ấy lại chạy đến khách sạn Đế Hào Tư? Nói chuyện với người đàn ông kia cường điệu như vậy, nhìn qua lai lịch không tầm thường, không chừng lại che giấu điều gì mờ ám?

Cô bé đó còn rất trẻ tuổi, nhìn rất nghiêm chỉnh mà, làm sao lại. . . . .

Nếu như cô ấy không phải em gái của A Huân, cô cũng chẳng muốn nhiều chuyện tra xét làm gì.

"Được, đi thôi." Thẩm Bác Sinh thở dài, những người dáng dấp giống nhau trên đời này sao nhiều vậy, chỉ là ngẫu nhiên thôi, mà cũng đã mười tám năm rồi, dung mạo cô ấy sao còn trẻ tuổi như thế được?

Hơn nữa, mười tám năm trước cô ấy vì tai nạn giao thông mà qua đời rồi, làm sao còn có thể xuất hiện?

Chuyện năm đó, ngàn vạn lần đều là lỗi của ông, chôn sâu dưới đáy lòng một nỗi đau vĩnh viễn không lành lại.

*****

Lương Chân Chân trở lại kí túc xá, trong lòng suy xét tới cùng có nên gọi điện thoại cho anh trai hỏi rõ ràng rốt cuộc mọi chuyện là như thế nào? Mới vừa rồi anh nói mơ mơ hồ hồ, khiên cô không nắm chắc được sự việc.

Nếu muốn nói điều kiện với ác ma, cô phải hiểu rõ mọi chuyện mới được, ngay sau đó cô liền ấn nút gọi, "Anh, có thể nói cho em biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không?"

Đầu dây bên kia trầm mặc một chút, "Chân Chân, đây không phải chuyện em nên quan tâm, lúc anh không có ở đây em phải giúp anh chăm sóc cho mẹ thật tốt, nói mẹ đi đến nơi khác sinh sống."

Diệp Thành Huân đã nhận được điện thoại của Phó tổng nói anh ngày mai ra tòa án, công ty sẽ khởi tố anh tội ăn cắp buôn bán tài liệu cơ mật. Mặc dù anh bị oan uổng, nhưng sự thật ngay trước mắt, chứng cứ xác thực khiến anh có trăm cái miệng cũng không thể bào chữa cho mình được, trong khoảng thời gian ngắn ngủi anh cảm thấy cả người như mất hết toàn bộ sức lực, tất cả cố gắng cùng vất vả đổ hết xuống sông xuống biển, xã hội bây giờ đều bạc bẽo vô tình như vậy sao?

Rốt cuộc là ai có thâm thù đại hận với anh, nhất định đẩy anh vào chỗ chết?

"Anh, thế nào là không phải chuyện của em. Không phải chuyện em nên quan tâm? Nói không chừng chuyện này là do em. . . . ." Dưới tình thế cấp bách Lương Chân Chân suýt chút nữa bật thốt lên, thật may là kịp thời dừng lại.

"Chân Chân, em đừng quan tâm

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net