Chương 7 - 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 7: Đau thương cũng nhớ lại

♥ Editor: ChiMy ♥

Ngoài cửa sổ, ánh nắng ấm áp xuyên qua cửa thủy tinh rọi vào phòng, rơi trên sàn nhà, trên giường, nhuộm lên một mảnh ánh sáng nhàn nhạt, ưu ái bao bọc lấy người đang ngủ trên giường.

Lương Chân Chân "ưm" một tiếng, khẽ cựa mình, phía dưới truyền đến một trận đau nhức tê dại khiến cô trong nháy mắt tỉnh táo lại, rồi đột nhiên mở to mắt nhìn xung quanh căn phòng xa lạ, bỗng chốc cảm thấy hoảng hốt.

Tối hôm qua cô..... Bị một người đàn ông nguy hiểm mua một đêm, sau đó...anh ta điên cuồng đòi hỏi cô cả một đêm, cuối cùng...cô đau đến ngất đi.

Cố gắng ngồi dậy, nhưng không thấy người đàn die»ndٿanl«equ»yd«onông kia đâu, chẳng lẽ anh ta đi rồi? Vậy...Tiền đâu?

Nếu như không lấy được tiền, những gì cô đã làm tối qua chẳng phải là uổng phí hết rồi sao? Lại nhớ đến giờ phút này mẹ Diệp vẫn đang nằm trên giường bệnh chờ tiền làm phẫu thuật, Lương Chân Chân gấp đến độ muốn khóc.

Bác sĩ đã nói bệnh của mẹ Diệp không thể kéo dài thêm được nữa, hôm nay là ngày cuối cùng, nếu như không có tiền để phẫu thuật, thì sợ là sẽ nguy hiểm đến tính mạng.

Lương Chân Chân cảm thấy vô cùng tự trách, cô cảm thấy mình đúng là khắc tinh. Năm ấy mẹ bị bệnh rồi qua đời, ký ức ấy vẫn còn nguyên như ở trước mắt, không nghĩ tới bây giờ đến cả mẹ Diệp cũng...

Nhớ tời ngày đó, bên ngoài trời có tuyết lớn, một mình cô, một đứa bé mới 5 tuổi ở nhà xác lạnh run, dường như nước mắt đã cạn rồi, nhưng mẹ vẫn cứ nằm trên giường không nói một câu, cơ thể lạnh như băng, mặc cho cô gào khóc như thế nào mẹ cũng không nói một câu với cô, thế giới bỗng nhiên sụp đổ...

Sau đó, mẹ Diệp ở bên cạnh tốt bụng nhận nuôi cô, còn giúp cô an táng mẹ. Từ đó, cô đã thề với lòng mình phải báo hiếu và chăm sóc mẹ Diệp thật tốt.

Nếu không có mẹ Diệp, chỉ sợ cô đã trở thành một đứa bé mồ côi rồi.die»ndٿanl«equ»yd«on Cô cắn môi nhớ lại mười ba năm qua, từng chút từng chút một.

Tuy mẹ Diệp không phải mẹ ruột của cô, nhưng vẫn chăm sóc cô chu đáo, quan tâm có thừa, càng thêm yêu mến, cái gì ngon cũng để dành cho cô, những bạn học trong trường nói cô là cô nhi không cha không mẹ, cũng là mẹ Diệp đến nói cho bọn họ biết, bà là mẹ đẻ của cô.

Vốn nghĩ rằng, người tốt sẽ được báo đáp, không nghĩ đến mấy ngày trước mẹ Diệp đột nhiên ngất đi, sau khi được đưa đến bệnh viện, mới biết bà đã bị ung thư giai đoạn cuối, nếu không làm phẫu thuật kịp thời, sẽ nguy hiểm đến tính mạng.

Việc này đối với hai anh em khác gì sấm sét giữa trời quang? Sao lại có thể như vậy được?

Mấy ngày này, hai anh em mới cảm thấy thấm thía thế nào là lòng người lạnh lẽo, tất cả bạn bè và họ hàng thân thích đều dửng dưng không quan tâm đến họ, không tỏ một chút thái độ nào, rõ ràng là không muốn cho vay tiền.

Một khoản tiền lớn như thế, nói là mượn nhưng ai biết đến bao giờ mới trả được?

Trong lòng Lương Chân Chân âm thầm thề, nhất định phải nghĩ biện pháp có được khoản tiền phẫu thuật, nếu không cô sẽ cảm thấy ray rứt, cắn rứt lương tâm cả đời.

Cô nhiều lần hỏi mới biết, bán mình là cách có tiền nhanh nhất, mặc dù do dự, nhưng phần ân tình trong lòng đã khiến cô bất chấp bất cứ giá nào. Chỉ cần có thể cứu sống mẹ Diệp, cô hy sinh đêm đầu tiên của mình thì có là gì?

Xã hội bây giờ cũng thoáng hơn nhiều rồi,die»ndٿanl«equ»yd«on cũng sẽ không có nhiều người quan tâm đến cái này đâu.....

Đau một chút cũng không quan trọng, chỉ cần mọi người được bình an... Cô không muốn phải trở thành cô nhi một lần nữa...

Đột nhiên truyền đến tiếng đập cửa, đưa Lương Chân Chân trở về hiện tại, vội vàng kéo chăn quấn mình lại cẩn thận, đôi mắt đen cảnh giác nhìn về phía cửa.

Chương 8: Đằng thiếu nói, cô có thể điền vào đây bao nhiêu tùy thích

♥ Editor: ChiMy ♥

"Lương tiểu thư, xin hỏi cô đã tỉnh chưa?" Người gõ cửa là Nam Cung Thần, anh đã đợi ròng rã cho tới trưa, có trời mới biết anh có bao nhiêu xúc động muốn phá cửa mà vào.

Rốt cuộc tối hôm qua Đằng thiếu dữ dội ra sao? Lại để cho cô gái nhỏ này ngủ đến tận bây giờ?

Sáng nay cậu chủ tinh thần thoải mái đi làm, quả nhiên là đàn ông lâu nay không đụng vào phụ nữ, một khi đã đụng thì thật sự là không giống với bình thường mà.

Nghĩ đến tối hôm qua nói chuyện với Đằng phu nhân,die»ndٿanl«equ»yd«on nhìn thấy bộ dáng vui vẻ của bà, trong lòng không khỏi cảm khái vạn lần, vốn anh cũng hoài nghi, nhưng xem ra thì bây giờ không còn gì để nghi ngờ nữa rồi.

Đằng thiếu thật sự là một người ĐÀN ÔNG, không phải GAY!!! (Ánh mắt sắc bén của Đằng Cận Tư quét đến: Nam Cung Thần, cậu giỏi lắm, dám nghi ngờ tôi?

Nam Cung Thần ôm đùi người nào đó khóc rống: Cậu chủ, tôi luôn một lòng trung thành đối với anh, trời đất trăng sao chứng giám.)

"Có việc gì sao?" Lương Chân Chân khiếp sợ hỏi, cô còn nhớ rõ giọng nói của người này, là...cấp dưới của người hôm qua.

Bà cô ơi, không có việc gì tôi lại đợi cô đến giữa trưa sao? Tỉnh ngủ rồi thì nên đứng dậy đi, tôi còn phải chạy về công ty đi làm, không thì lấy cái gì nuôi miệng sống qua ngày đây? Trong lòng Nam Cung Thần đã chảy nước mắt thành sông rồi.

Tuy nghĩ thế nhưng lại vẫn nho nhã nói: "Ở đây vừa chuẩn bị quần áo mới và đồ dùng hằng ngày, khi nào có thể mang vào cho cô đây?"

Lương Chân Chân đang rầu rĩ vì không có quần áo die»ndٿanl«equ»yd«onđể mặc, nên vội vàng trả lời: "Bây giờ đi."

Nam Cung Thần cười yếu ớt, quả nhiên là cô gái đơn giản mà, tất cả suy nghĩ đều hiện hết lên khuôn mặt.

Quần áo được đưa vào đầy đủ, ngay cả quần áo lót cũng có. Mặt Lương Chân Chân ửng hồng, vội vàng chịu đựng cơ thể đang đau nhức, mặc quần áo xong rồi mở cửa đi ra.

Quả nhiên là một tiểu nữ sinh thanh thuần động lòng người, váy màu hồng càng tôn lên làn da trắng nõn nà của cô, mang theo nét thanh xuân đứng chung với Đằng thiếu thật giống như "Trâu già và thỏ non".

Người nào đó còn đang mơ mộng nhìn chằm chằm người đẹp, còn Lương Chân Chân thì bị anh nhìn đến ngượng ngùng, đôi tay mềm mại đan vào nhau, khẽ nói: " Nam Cung tiên sinh à..."

"Khụ Khụ...đây là chi phiếu, Đằng thiếu nói, cô có thể điền vào đây bao nhiêu tùy ý." Lúc nói xong câu cuối cùng, Nam Cung Thần cười đến có chút nịnh nọt, rất rõ ràng, quả nhiên hôm qua cậu chủ rất hài lòng.

Trong đầu lập tức hiện lên hình ảnh không thích hợp với trẻ nhỏ, khóe miệng không tự chủ mà cong lên thành một nụ cười dâm đãng, khiến chodie»ndٿanl«equ»yd«on Lương Chân Chân trong sáng thuần khiết phải lảo đảo hai bước.

Rõ ràng nhìn là một người đàn ông lịch sự! Sao cười lên lại đáng khinh như vậy? Trong lòng cô âm thầm nói, lập tức tiếp nhận chi phiếu và bút trong tay Nam Cung Thần, điền vài con số, rồi trả lại anh.

"Xin hỏi, bây giờ tôi có thể lấy số tiền này đi được chưa? Bây giờ tôi đang rất gấp." Lương Chân Chân cắn đôi môi đỏ mọng nói, cô phải lập tức chạy đến bệnh viện mới được, bệnh tình của mẹ Diệp không thể kéo dài thêm được nữa.

Nam Cung Thần cho là vừa rồi cô hành động như thế là do hưng phấn quá độ, sợ anh đổi ý nên giựt tấm chi phiếu trên tay anh rồi điền vào, nhưng đợi anh thấy rõ những con số trên tấm cho phiếu kia, thì thiếu chút nữa không nói nên lời....

Khóe miệng run run, die»ndٿanl«equ»yd«onnói: "Lương tiểu thư, cô xác định.... cô ...không điền nhầm chứ?"

Lương Chân Chân thành thực lắc đầu, cô chỉ cần 60 vạn tiền phẫu thuật cho mẹ Diệp, ngoài ra không muốn cái gì nữa cả.

Ôi! Sao trên đời lại có một cô gái đơn giản, thành thật đáng yêu như thế này đây? Tiền cũng không cần nhiều, hay là đầu óc bã đậu?

"Thật ra, cô có thể thêm một số 0, hoặc là hai, hay ba cũng không có vấn đề gì cả." Nam Cung Thần cười rất dịu dàng, giọng nói tràn đầy mùi vị dụ dỗ, anh không tin trên đời này lại có người không yêu tiền.

"Không cần" Lương Chân Chân lắc đầu một cái, cô vẫn là nên nhanh chóng mang tiền đến bệnh viện là tốt nhất.

Chương 9: Chân chân em lấy 60 vạn này ở đâu ra?

♥ ♥ Editor: ChiMy ♥ ♥

"Khụ khụ..." Nam Cung Thần khó hiểu sờ mũi, ánh mắt nhìn Lương Chân Chân có chút kì lạ, làm cho cô sợ hãi.Orz~~(*)

(*):Orz-các bạn có thấy giống hình gì không? Giống hình một người đang quỳ, chống hai tay xuống đất, chữ O là đầu người. Cách viết bắt nguồn từ Nhật Bản.diendanlequydon。com

. "Nam Cung tiên sinh, tôi có thể đi được chưa?" Hiện tại Lương Chân Chân vô cùng gấp gáp, căn bản không quá để ý đến ánh mắt nghiên cứu tìm tòi của con người kia đâu.

"À! Đương nhiên có thể rồi. Vừa đúng tôi cũng muốn tới công ty, không bằng để tôi đưa Lương tiểu thư đi một đoạn?" Trong lòng anh đã có tính toán hết rồi, điều quan trọng là phải tìm được địa chỉ nhà của Lương Chân Chân, bởi vì rất có thể...có thể... Đằng thiếu sẽ "muốn" cô ấy.

"Cảm ơn, nhưng tôi có thể tự mình bắt xe đi" Tuy rằng nhà Lương Chân Chân không khá giả cho lắm, nhưng giáo dục lại rất tốt, chưa bao giờ ham món lợi nhỏ, lại càng không dễ dàng nhận ân huệ của người khác.

Nam Cung Thần phát hiện cô gái trước mắt này thật sự rất bướng bỉnh, nhưng cuối cùng anh vẫn không nổi giận: "Chỗ này rất vắng vẻ, là của tư nhân, căn bản rất khó bắt xe."

Cuối cùng, Lương Chân Chân đành khuất phục, bởi vì cô phát hiện ra nơi này thật sự rất vắng vẻ, ngay cả bóng dáng của một người cũng không thấy, chứ đừng nói là xe taxi, bất đắc dĩ đành phải ngoan ngoãn lên xe của Nam Cung Thần.diendanlequydon。com

Nhưng mà, tính toán của người kia cũng không thực sự thành công. Lương Chân Chân xuống xe ở cửa bệnh viện nhân dân, nói một tiếng "Cám ơn" rồi nhanh chóng chạy vào.

Nam Cung Thần nhìn bóng dáng phấn hồng kia, dường như có chút suy nghĩ, bán mình cứu cha? Khóe miệng không khỏi cười khổ, lập tức quay đầu xe rời đi.

Tầng 3, ngoài phòng phẫu thuật, Lương Chân Chân có chút mệt mỏi ngồi trên ghế dài, ánh mắt không chút tiêu cự, nhìn chằm chằm xuống đất.

Tất cả những chuyện này giống như đang nằm mơ, cho đến khi cửa phòng phẫu thuật khép lại, thần kinh căng thẳng của cô rốt cuộc cũng buông lỏng.

Chỉ cần mẹ Diệp có thể khỏi bệnh, thì tấm màng kia có là gì đâu?

"Chân Chân, em lấy 60 vạn này ở đâu ra?" Người hỏi là một chàng trai mặc quần áo thoải mái màu xám tro, bề ngoài trong sáng tuấn tú, người ngoài nhìn qua sẽ tưởng như thấy được một vị vương tử dịu dàng bước ra từ trong truyện, chỉ tiếc bây giờ ánh mắt anh ta như muốn tìm người gây sự, hoàn toàn không tương xứng với khí chất ôn hoà của anh.

Đó chính là Diệp Thành Huân, con trai ruột của Diệp Lan, anh trai của Lương Chân Chân, cũng là người mà cô thầm mến,diendanlequydon。com chỉ tiếc Diệp Thành Huân đã sớm có người trong lòng. Đây chính là bí mật mà từ trước đến giờ cô vẫn mãi cất giấu tận sâu trong đáy lòng.

Đây cũng là lần đầu tiên Lương Chân Chân nhìn thấy ánh mắt dọa người như vậy của anh trai, cúi đầu xuống, lúng ta lúng túng không dám mở miệng trả lời. Muốn cô nói thế nào đây? Muốn cô nói cho anh biết đây là tiền cô đi bán thân?

Không! Cô không làm được, cô không thể nói ra được!

"Những người đó nói có phải là sự thật không?" Tơ máu trong mắt Diệp Thành Huân ngày càng nhiều, mắt càng đỏ, trong mắt tràn ngập không thể tin và đau xót.

Anh liên tục gọi điện hỏi bạn bè người thân vay tiền một đêm, thật vất vả mới mượn được 20 vạn, vội vàng cầm tiền chạy đến bệnh viện, thì được thông báo rằng em gái đã thanh toán toàn bộ tiền phẫu thuật rồi.

Một giây kia, anh giống như bị người ta tát một cái, diendanlequydon。comsự thật tàn khốc nói cho anh biết: Diệp Thành Huân, mày thật con mẹ nó vô dụng, tiền phẫu thuật cho mẹ cũng không thu xếp được!

Nhưng mà những lời nói thầm của y tá với nhau lại làm lòng anh khó chịu hơn, giống như đâm một nhát dao vào ngực anh, cơ hồ làm anh mất đi lý trí.

"Trong vòng một đêm đã có 60 vạn, trừ bỏ đi ra ngoài bán thân, còn có thể làm gì nữa?" Y tá Giáp hèn mọn nói.

"Ôi trời! Nói không chừng người ta trong một đêm trở thành thiên kim tiểu thư đấy!" Y tá Ất khinh miệt cười nói.

Chương 10: Anh...lại đánh cô

Editor: ChiMy

Những lời nói không chịu nổi rơi vào tai Diệp Thành Huân từng chữ một, không tự giác xiết chặt nắm đấm, anh không tin! Anh không tin Chân Chân là cô gái thiện lương, tốt đẹp như vậy lại có thể chỉ vì tiền mà bán rẻ bản thân mình.DiễnđànLêQuýĐôn.

"Anh. . . . . ." Lương Chân Chân bị ánh mắt đầy tơ máu của anh làm cho sợ tới mức cắn chặt môi, mắt to nhanh chóng dâng lên sương mù, thanh âm rụt rè khiếp sợ giống như là một con mèo nhỏ bị thương, bất lực, yếu ớt !

"Trả lời anh! Có phải thật hay không?" Bây giờ Diệp Thành Huân đã mất hết sự bình tĩnh dịu dàng thường ngày, giọng nói chứa đầy lửa giận khiến cho người nghe run sợ, chỉ vì đây là cô em gái yêu quý nhất của anh, trong lòng anh cô luôn thuần khiết như một đoá hoa sen trắng, không nhuốm bụi trần, dù có chuyện gì cũng không để cô chịu chút uất ức.

Hôm nay khi nghe những lời nói chói tai của các y tá, một chút lý trí còn sót lại trong lòng vì quá tức giận nên cũng không còn.

Cơ thể Lương Chân Chân run rẩy bởi giọng nói tức giận của Diệp Thành Huân, nhưng cô vẫn bướng bỉnh, đôi môi khẽ run, cúi đầu trả lời "Ừ"

Cô biết tính tình của Diệp Thành Huân, mặc dù bên ngoài ôn hòa khiêm tốn, nhưng khi có chuyện anh muốn biết mà không có được đáp án anh sẽ không bỏ qua.

"Chát" một cái tát không một tiếng động rơi xuống, làm cho không gian yên lặng bên ngoài hành lang bỗng nhiên biến mất.

Lương Chân Chân ngây ngốc che nửa bên mặt ửng hồng, nhất thời mê mang, từng giọt nước mắt nhẹ nhàng tuôn ra làm mờ cả hai mắt, môi dưới đã bị cô cắn đến chảy máu, nhanh chóng tràn ra trong miệng.

Anh. . . . . . lại đánh cô?

Sau khi một tia lý trí quay trở lại, trái tim bỗng dưng co rúc,DiễnđànLêQuýĐôn. đau đến hô hấp cũng khó khăn.

"Sao em có thể không thương tiếc bản thân như vậy? Làm ra loại chuyện bán đứng thân thể mình! Chân Chân, em thật làm cho anh thất vọng!" trong lòng Diệp Thành Huân cũng rất đau, bị che mất lý trí, làm ra chuyện khiến mình hối hận không kịp.

Thì ra ở trong lòng anh, mình đã trở thành cô gái hư hỏng rồi. Cũng khó trách anh vẫn luôn yêu thích chị Nhã, một cô gái dịu dàng hiền thục.

Mình, chỉ là cô em gái nuôi thôi, còn hy vọng xa vời cái gì đây?

"Em chỉ muốn cứu mẹ Diệp, em không có sai!" Lương Chân Chân cắn môi nghẹn ngào trả lời, thừa dịp nước mắt còn chưa trào ra, nhanh chóng xoay người chạy như bay ra khỏi cửa bệnh viện.

Dọc theo đường đi, nước mắt của cô như nước sông vỡ đê, chảy hoài không hết, cô vốn cho là cho dù tất cả mọi người không hiểu cô cũng không sao, chỉ cần anh hiểu cô, tất cả đều đáng giá.

Nhưng, hôm nay cô mới biết, mình quá ngây thơ rồi! Anh sẽ không thích cô gái không còn trong sạch như cô nữa, nhất là cơ thể mình —— thật là dơ bẩn.DiễnđànLêQuýĐôn.

Trong bệnh viện người ra ra vào vào nhìn cô không chút thiện cảm, bàn luận xôn xao, chỉ chỉ chỏ chỏ. . . . . .

Cô biết ở đây không chào đón mình, trong lòng cũng không đè nén được bi thương nữa, liều mạng chạy như điên ra ngoài, những người đi đường nhìn thấy cô chỉ cảm thấy cô gái nhỏ này rất đáng thương, khóc đến đau đớn khổ sở thế này, cơ thể cô mảnh mai đến nỗi chỉ cần một trận gió là có thể thổi bay cô.

Sau khi không còn chạy được nữa, Lương Chân Chân mới ngồi xổm người xuống ôm đầu gào khóc, giờ phút này, cô chỉ muốn giải toả hết phiền muộn trong lòng.DiễnđànLêQuýĐôn.

Hoàn cảnh náo nhiệt bốn phía không hề liên quan tới cô, phong cảnh hoàn mỹ, cũng không thuộc về cô; hạnh phúc người khác có, cũng không thuộc về cô; những thứ cô có chỉ là bi thương.

Chương 11: Gặp lại

Editor: ChiMy

Trên hành lang bệnh viện, Diệp Thành Huân chán nản tựa vào tường, trong đầu hiện lên hình ảnh Chân Chân chạy đi vừa rồi, đau đớn, bướng bỉnh, bất lực, bi thương trong mắt cô đâm sâu vào lòng của anh, đau nhói.

"Em chỉ muốn cứu mẹ Diệp, em không có sai!" Những lời này giống như một vết dao khắc vào lòng anh, khóe miệng nâng lên một nụ cười khổ, sao anh lại không hiểu lòng hiếu thảo của Chân Chân, 13 năm qua, anh và mẹ đã sớm xem Chân Chân là một thành viên trong gia đình.

Mà Chân Chân, so với tưởng tượng của anh còn yêu mẹ hơn, vì cứu mẹ, không tiếc chà đạp mình, sự lựa chọn này đối với cô mà nói nhất định rất khó khăn! Cô bé này. . . . . .

Mình thật là đáng chết! Lại bị tức giận đến mê muội đầu óc, ra tay tát Chân Chân một cái, anh ảo não đấm một quyền ở trên trán, hối hận đến xanh cả ruột.

Không được, không biết cô bé kia còn đang trốn ở đâu khóc? Anh phải tìm cô trở về mới được, sau đó xin lỗi cô.

Chính mình vô dụng lại trút giận lên người em gái, thật không phải là hành động của một người đàn ông!

"Diệp tiên sinh, mẹ anh đã giải phẫu thành công." Đột nhiên sau lưng truyền đến giọng phụ nữ khiến bước chân sắp nhấc lên của Diệp Thành Huân dừng lại, vui mừng xoay người nhìn về phía y tá mặc áo trắng.

"Có thật không? Mẹ tôi đã phẫu thuật thành công? Vậy. . . . . . Vậy tôi có thể vào thăm bà một chút không?"

Diệp Thành Huân kích động mà hỏi, không gì có thể so với sự mừng rỡ của anh lúc này. "Có thể, có điều bây giờ cơ thể bệnh nhân rất yếu, anh không thể ở lại quá lâu." Cô y tá gật đầu một cái.

"Cám ơn." Diệp Thành Huân vội vàng lấy điện thoại ra gọi cho em gái, "Thật xin lỗi, số điện thoại quý khách vừa gọi đã khóa."

Anh than nhẹ một tiếng, cô bé kia khẳng định đang đau lòng đây, haizz. . . . . . Anh gởi một tin nhắn đi: cô bé ngốc, vừa rồi là anh không đúng. Mẹ làm phẫu thành công, mau trở lại.

******

Đường lớn phồn hoa náo nhiệt không bởi vì người nào bi thương mà dừng lại, Lương Chân Chân thút thít lau nước mắt trên mặt, hít mũi đứng dậy, đầu có chút choáng váng, cô biết mình thiếu máu, ngồi một lúc lâu sẽ chóng mặt.

Lảo đảo bước về phía trước, bây giờ cô đã không còn nhà để về, bệnh viện, cô cũng không còn mặt mũi quay lại nữa rồi, nơi duy nhất có thể đến chỉ có trường học.

Trên ngã tư đường, đèn đỏ sáng, có một chiếc xe đang dừng lại.

Đằng Cận Tư không nhịn được giơ tay lên nhìn đồng hồ, anh đang vội tham gia một hội nghị thương mại, còn mười phút, anh không muốn đến trễ.

"Đằng thiếu, anh xem người ở đối diện kia không phải là Lương tiểu thư sao? Sao mà thấy. . . . . . thê thảm như vậy." Nam Cung Thần tinh mắt nhìn thấy Lương Chân Chân đang đi qua đường, sao mới vài giờ không thấy, lại có bộ dạng này?

Vốn là Đằng Cận Tư không muốn nhìn , nhưng ánh mắt vẫn không tự chủ được liếc qua, mi tâm nhíu chặt, trong tròng mắt đen lóe lên ánh sáng không rõ, cô gái này đang giở trò quỷ gì?

Cặp mắt sưng lên giống như là hai quả đào lớn, sắc mặt trắng bệch, đôi môi bầm tím, đi bộ thì lung lay, tinh thần hoảng hốt đi theo đám người, giống như là —— Một người không có linh hồn.

Nam Cung Thần cẩn thận nhìn biểu tình của cậu chủ, lại nhìn cô gái đang hoảng hốt trên đường, trong lòng bỗng dưng lóe lên một suy nghĩ. "Đằng thiếu, hay là tôi đến mời Lương tiểu thư tới đây ngồi một chút?"

Chương 12: Gặp thoáng qua

❤ Editor: ChiMy ❤

Đằng Cận Tư lạnh lùng liếc người nào đó một cái, nhắm mắt lại không nói thêm gì nữa, yên ổn tựa vào ghế ngồi, giống như mọi chuyện vừa xảy ra không tồn tại.

Cũng trong lúc đó, đèn xanh sáng, tài xế lái xe rời đi, Nam Cung Thần mất mặt sờ lỗ mũi, trong lòng buồn bực: vừa rồi rõ ràng ánh mắt cậu chủ nhìn Lương tiểu thư lộ ra chút quan tâm mà!

Bằng nhãn lực của bản thân, không có khả năng đoán sai! Chẳng lẽ. . . . . . Anh liếc nhìn người nào đó đang nhắm mắt dưỡng thần, lại nhìn bóng lưng mỏng manh dần dần đi xa, mày nhăn lại, trầm tư.

"Tối nay tìm cho tôi một người phụ nữ." Trong buồng xe yên tĩnh, Đằng Cận Tư thình lình thốt lên một câu, làm Nam Cung Thần sợ tới mức giật mình một cái, kinh ngạc ngẩng đầu, "Tìm phụ nữ làm gì?"

Hoàn toàn chưa suy nghĩ đã thốt ra khiến Nam Cung Thần thật muốn cắn lưỡi tự sát, tìm phụ nữ còn có

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net