Chương 73 - 78

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 73: Thích lau chỗ nào? (3000)

Editor: Overdose

Uống canh! Tên đại ác ma khốn kiếp, nhất định là anh cố ý, để tôi đói bụng còn anh thì hết ăn lại uống, thật quá đáng! Trong lòng Lương Chân Chân hung hăng mắng.

Đúng là Đằng Cận Tư cố ý, nhìn dáng vẻ cô tức giận giơ nanh múa vuốt rất thú vị, vốn nghĩ anh ăn xong là thôi, đương nhiên con mèo hoang nhỏ bên cạnh không cho anh ăn đàng hoàng, động tác vừa thô lỗ lại bất lịch sự, khiến anh ăn cực kì khó chịu, còn hại anh nấc cục, hừ! Không uống canh sao mà tiêu hóa được?

Dám đấu với anh? Còn non lắm!

"Hay là uống canh gà hầm măng với táo đỏ được không? Bổ máu." Ánh mắt Lương Chân Chân lướt một vòng qua bàn ăn, cuối cùng dừng lại ở chén canh xen lẫn trắng trắng hồng hồng, tốt bụng đề nghị.

Buổi sáng, một quyền kia đánh đến long trời lở đất, bàn trà bằng thủy tinh bị khuyết mất một góc lớn, toàn bộ vỡ vụn thành từng mảnh, chất lỏng màu đỏ cứ như vậy theo lòng bàn tay anh chảy xuống, nhìn thấy mà ghê.

Sau đó anh cứ thế mang cánh tay nhỏ máu đi, lúc trở lại thì đã băng bó thành cái bánh chưng, chắc là rất nghiêm trọng.

Lúc cô có ý tốt, Đằng Cận Tư lại cho rằng cô cố ý chế nhạo mình, anh đường đường là nam nhi sức dài vai rộng, thân thể cường tráng, chảy chút máu đã là gì?

Bổ máu? Nói không chừng người khác nghe được lại cười đến rụng răng mất! Đúng là cô bé đáng chết!

"Không uống!" Con ngươi anh nheo lại thành một đường hẹp dài, trong con ngươi u ám bắn ra tia sáng lạnh thấu xương, giọng nói càng thêm băng giá như sương.

Lương Chân Chân có chút khó hiểu tại sao anh lại phản ứng khác thường như thế, cô có nói gì không nên nói sao? Lòng tốt lại bị coi là gan lừa, không uống thì không uống, . . . . hung hăng cái gì! Thật không lý giải nổi!

"Vậy thì uống canh khoai hầm xương với ngô nhé?"

Đằng Cận Tư trầm mặc không nói gì, hôm nay đầu bếp làm thức ăn rất không hợp khẩu vị của anh, khi nào bảo Nam Cung Thần tìm thêm một người nữa, nước canh ngon như vậy, cho thêm dược liệu vào làm gì?

Đúng là vẽ chân cho rắn!

Lương Chân Chân thấy ác ma mặt lạnh không cự tuyệt, liền múc một chén canh nhỏ, dùng cái muỗng khuấy lên, múc một muỗng nhẹ nhàng thổi nguội, bây giờ cô phải tập trung tinh thần tranh thủ phục vụ ác ma chu đáo, cô sẽ được giài thoát.

Hu hu hu. . . . . Cái bụng đáng thương của cô đói meo, ngực cũng dán vào lưng luôn rồi a!

"Ách. . . . . Há miệng." Cô múc một muỗng canh đầy đưa tới bên miệng người nào đó, nhận ra ánh mắt anh sáng rực nhìn cô, ưm. . . . . . Đây là tình huống gì?

"Miệng đau." Người nào đó không đỏ mặt không thở gấp phun ra một câu, bộ dạng cao cao tại thượng như bậc quân vương ngày xưa, còn cố tình tỏ ra bình tĩnh tự nhiên, đúng là càng nhìn càng làm cho người ta muốn nổi điên một trận.

"Vậy sao anh còn kêu gào muốn ăn canh?" Lương Chân Chân thật muốn dội chén canh lên đầu anh, dù sao lợn chết cũng không sợ phỏng nước sôi!

"Tôi nghẹn rồi."

→__→∣∣∣

Tay Lương Chân Chân run kịch liệt, đây là cái logic gì vậy, một lát thì miệng đau, một lát lại nghẹn, vậy tóm lại là muốn thế nào?

"Vậy. . . . . Rốt cuộc anh muốn sao?" Cô cực kì cố gắng kiềm chế mình kích động muốn ném bát đi, ổn định hơi thở hỏi.

"Đều tại em làm hại, vừa nãy đút cơm cho tôi dùng muỗng hơi quá sức rồi, chọc cho miệng tôi đau đến bây giờ." Giọng nói này chính là sự kết hợp giữa oán trách và nũng nịu, có lẽ phát ra từ miệng Đằng Cận Tư thì mùi vị càng trở nên đặc biệt rồi.

(thử tưởng tượng một chút, dáng vẻ đại thiếu lãnh khốc làm nũng, khụ. . . . .)

Trên trán Lương Chân Chân trượt đầy hắc tuyến, khóe miệng không nhịn được giật mấy lần, cái gì mà đều là lỗi của cô! Trên đời này còn thiên lý hay không!

Còn nữa, tên ác ma này còn oán trách cô sao? Đúng là khó mà phục vụ kiêu ngạo đại nhân!

Chén canh trong tay cô cầm không cân bằng nên bị dao động mạnh, tay chân Lương Chân Chân luống cuống muốn giữ yên nó, mà bất đắc dĩ vừa rồi ác ma làm cho cảm xúc của cô quá mãnh liệt, có chút không khống chế được sức lực.

Thế cho nên____

"Chết tiệt! Em làm cái gì vậy!" Đằng Cận Tư đen mặt quát, cô bé này nhất định cố ý, không chỉ có vẻ mặt phong phú, ngay cả hành động cũng chả thua kém, cư nhiên vẩy nước nóng lên quần của anh.

"Tôi. . . . . Tôi thật sự không cố ý." Lương Chân Chân vội vàng đặt nửa chén canh còn lại lên bàn, nhỏ giọng nói xin lỗi.

Thật ra trong lòng cô vui như nở hoa, ai bảo hành vi của anh xấu xa, bị phỏng là đáng đời! Nhưng khi cô vừa nhìn thấy vị trí cụ thể bị ướt thì trong lòng lập tức nổi trống liên hồi, trời ạ! Sao lại trùng hợp như vậy!

"Em cố ý muốn tôi bị phỏng thì có!" Đằng Cận Tư nghiêm mặt lạnh lẽo hừ nói, anh còn không biết cô bé này nhỏ mọn, ngoài mặt khéo léo nghe lời, kì thực sau lưng cất giữ ý xấu đối phó anh.

Mấy ngày qua cũng thông minh hơn không ít, cứ giả bộ hư hư thật thật với anh, hừ!

"Thật sự tôi không cố ý, tôi đi lấy khăn giấy." Lương Chân Chân sợ hãi xoay người đi tìm khăn giấy, không phải canh đó rất nóng đấy chứ? Cầu trời phù hộ cho cái kia không xảy ra chuyện gì, nếu không mình lại gặp nạn, vừa nghĩ tới anh đã từng bắt mình liếm chỗ đó, cô chỉ cảm thấy ghê tởm, ngàn vạn lần đừng lặp lại một lần nữa.

Thật may là canh ở trên bàn một thời gian đã nguội đi nhiều, không nóng lắm, bằng không thì! Xảy ra chuyện lớn rồi!

Lương Chân Chân cầm một xấp khăn giấy vội vã trở lại, ngồi xổm xuống lau địa phương ướt át kia đi, một lòng cầu nguyện không gặp phải chuyện xấu, đừng có chuyện gì a!

"Dừng lại!" Giọng Đằng Cận Tư khàn khàn yêu mị đột nhiên vang lên bên tai Lương Chân Chân, cô khó hiểu ngẩng đầu lên nhìn anh, bàn tay dừng lại đặt trên nơi nào đó, hiển nhiên không ý thức được điều gì____

"Hả?. . . . ." Cô nghi ngờ há miệng nhìn anh, hai cánh môi mềm mại hiện ra đường cong khiêu gợi hoàn mỹ, đôi mắt nai con đen láy trong suốt đầy mê man và không hiểu, cô còn chưa lau khô mà.

"Nói, có phải em cố ý không!" Đằng Cận Tư nắm thật chặt cằm của Lương Chân Chân, cả người tản ra hơi thở tàn bạo khiến người ta sợ hãi.

"Ưm. . . . . . . Tôi không có." Lương Chân Chân đau đến nhíu mày.

"Rất thích lau chỗ đó à?" Giọng Đằng Cận Tư hơi cao lên một chút, có một loại yêu mị quyến rũ người.

Mê hoặc.

Có lẽ lời của anh quá mức hữu tình. Ý vị sắc màu, Lương Chân Chân nhạy cảm cảm giác dưới tay mình có thứ gì đó thay đổi, vừa cứng rắn lại nóng bỏng.

"Đánh rắm! Tôi mới không có!" Dưới tình thế cấp bách, Lương Chân Chân nóng lòng nói tục, cô thật sự cảm thấy mình bị oan uổng, hơn nữa gần đây ác ma không có hành động gì quá đáng với cô, cho nên không khống chế được mặt bất nhã của mình.

Đằng Cận Tư bị lời nói của cô làm cho kinh sợ, quả nhiên là con mèo hoang nhỏ này đủ thâm sâu, không chỉ biết la lối om sòm mà còn biết nói tục nữa, chẳng lẽ đây mới là bản chất thật của cô?

"Tôi. . . . . Tôi. . . . . Anh nói oan cho tôi rồi." Lương Chân Chân "tôi" cả nửa ngày cũng không nói nên lời, cuối cùng chỉ có thể cắn môi cực kì uất ức.

"Sự thật ngay trước mắt, tôi nói oan cho em cái gì?" Đằng Cận Tư mặt lạnh nhìn quần mình bị ướt một mảng, giọng nói đầy uy quyền.

Bây giờ anh cực kì khó chịu, trong cơ thể có một làn sóng nhiệt chạy tán loạn tứ phía, bên dưới bị con mèo hoang nhỏ gián tiếp vuốt ve trở nên cương cứng, kêu gào muốn làm chuyện xấu.

Lương Chân Chân uất ức cắn môi, nhỏ giọng lầm bầm nói, "Người ta không cẩn thận vảy nước canh lên quần anh, đương nhiên là muốn giúp lau khô rồi, chỉ là trùng hợp. . . . . Vị trí rất đặc biệt thôi mà."

"Không cẩn thận? Sao tôi lại nhìn giống như là em cố ý?" Từng câu từng chữ Đằng Cận Tư gằn cực kì rõ ràng, thấm vào tai của Lương Chân Chân.

Cô đỏ mặt lên nói, "Anh. . . . . . Nói không có đạo ký!"

"Đạo lý?"

Đằng Cận Tư lạnh lùng liếc cô một cái, đứng lên bắt đầu chủ động gỡ dây thắt lưng, nước canh dầu mỡ đã thấm vào trong quần lót, giờ phút này đang ướt nhẹp dính trên da anh, vô cùng không thoải mái.

"Này! Anh làm gì thế?" Lương Chân Chân bị hành động bất ngờ của anh dọa cho sợ, kinh hãi trợn mắt.

"Bây giờ cả người tôi dính dầu mỡ nhầy nhụa, em thấy tôi nên làm gì?"

"Muốn tắm thì vào phòng tắm mà cởi quần áo, ở đây hơi. . . . ." (lộ liễu quá) mấy chữ sau Lương Chân Chân không có dũng khí nói ra khỏi miệng.

"Đi lấy áo choàng tắm cho tôi." Đằng Cận Tư không phải loại người hào phóng chỗ nào cũng có thể khỏa thân không kiêng nể ai, cho nên anh cởi quần là vì rất không thoải mái, từ nhỏ sống trong nhung lụa không thể nào chịu nổi cái cảm giác dầu mỡ dính vào da một khắc nào.

Ngừng một chút lại nói, "Trừ em ra, bất luận là ai cũng không được phép tới gần nơi này."

Anh không phải đồ điên, cũng không muốn thân thể mình bị những người phụ nữ khác nhìn thấy, nếu không phải những nữ giúp việc kia là người mà bà nội chọn từ Đằng gia tới, căn bản anh cũng không muốn.

Vậy mà Lương Chân Chân lại hiểu lầm ý của anh, cho là anh muốn là loại chuyện đó với mình, vừa đi vừa nhỏ giọng mắng: tên cuồng biến thái! Sắc ma! Chỉ biết suy nghĩ bằng nửa người dưới, khốn kiếp!

Cô đến phòng tắm đúng lúc nhìn thấy một nữ giúp việc đang lau rửa phòng tắm, liền nảy ra ý hay, giả vờ ôm bụng, "Ai ôi! Tôi đau bụng quá, cô giúp tôi mang áo choàng tắm đến phòng ăn được không, chủ nhân nhà cô đang chờ ở đó, tôi sợ kéo dài thời gian,. . . . . . Đau quá. . . . ."

Mỗi lần dì cả tới là cô đau đến chết đi sống lại, từng có nhiều năm kinh nghiệm như vậy, giả vờ đau bụng với cô mà nói giống như một bữa ăn sáng, quá đơn giản.

Nữ giúp việc kia nhìn bộ dạng cô quả thật không giống đang giả vờ, liền quan tâm hỏi, "Lương tiểu thư, cô không sao chứ?"

"Tôi không sao, cô mau mang áo choàng tắm đến phòng ăn đi." Giọng Lương Chân Chân yếu đuối y như bệnh nhân, trong mắt tràn đầy mong đợi.

Chương 74: Ừm, mạnh hơn chút nữa. (3000)

Editor: Overdose

"Ừ, nhưng cô. . . . . Thật sự không có chuyện gì chứ?" Cô giúp việc không yên tâm hỏi lại một lần nữa.

Tôi rất khỏe, cô mau đi đi! Trong lòng Lương Chân Chân thầm nói, nhưng khóe miệng lại cố nặn ra một nụ cười yếu đuối, "Không sao, tôi chịu đựng được."

Cuối cùng cô giúp việc đó nhìn cô một cái rồi mới cầm áo choàng tắm đi.

Thấy bóng lưng cô giúp việc đã đi xa, Lương Chân Chân vui vẻ đứng lên, bộ dạng lười biếng vươn vai, cực kì hài lòng với mưu kế của mình, cô nghĩ: ngoài cô ra, Đằng Cận Tư còn có rất nhiều người phụ nữ khác, cho nên cô không biết cách làm của mình có gì bất thường, hơn nữa nữ giúp việc với thiếu gia của nhà có tiền được mấy người trong sạch?

Hừ! Không phải trong phim truyền hình cũng diễn như vậy sao? Overdose_Diễn đàn Lê Quý Đôn

Vì vậy, kiểu gài bẫy như trong phim truyền hình, sau này Lương Chân Chân mới hiểu được.

Cô đang tưởng tượng ác ma và cô giúp việc đó hô mưa gọi gió ở trong phòng, kích tình bắn ra bốn phía. . . . . Sau đó, tối nay mình sẽ được giải thoát, nói không chừng qua chiều nay tên ác ma đó lại vui vẻ với người mới mà quên đi "niềm vui cũ" là cô, thật là tốt biết bao!

Nhưng, mộng đẹp vẫn chỉ là mộng đẹp.

Bên trong phòng ăn truyền đến một tiếng gầm "Cút!" thật to lôi cô về hiện thực, cô sợ đến run bắn cả người, trời ạ! Xảy ra chuyện gì vậy?

"Lương Chân Chân!" Đây là lần đầu tiên Đằng Cận Tư gọi cả họ tên cô, lại còn mang theo ý giận ngút trời, âm thanh kia giống như cơn sóng Hoàng Hà mãnh liệt ập đến, cực kì đáng sợ.

Cô cuống quít chạy tới, chỉ nhìn thấy cô giúp việc cầm áo choàng tắm, hai mắt đẫm nước nằm trên mặt đất run lẩy bẩy, còn người nào đó ăn mặc thật là tức cười, áo sơ mi đen mở hai cúc trước ngực, quần dài đã cởi ra, chỉ còn lại quần đùi màu đen bên trong.

Nhưng cả người tản ra khí lạnh u ám khiến người ta không rét mà run, con ngươi sắc bén lạnh thấu xương như chim ưng nhuộm một tầng sương mù, sắc mặt âm trầm đến dọa người, âm thầm báo trước một trận mưa to gió lớn đang đến gần.

"Sao. . . . ." (sao vậy?) Lương Chân Chân bị bộ dạng của anh làm cho sợ đến mức tim đập mạnh, nuốt luôn chữ sau vào bụng.

"Cút ra ngoài!" Đằng Cận Tư giận dữ quát, cô bé này to gan quá rồi! Bỏ ngoài tai lời anh nói? Còn dám sai người giúp việc đưa áo choàng tắm cho anh?

Cô giúp việc nằm dưới đất hốt hoảng chạy ra ngoài, trước khi đi vẫn không quên oán hận trừng mắt liếc Lương Chân Chân, giận cô trêu đùa mình, khiến mình bị hại thảm như vậy!

Trừng tôi thì sao? Tôi chỉ tốt bụng tặng cô một cơ hội đổi đời thôi mà, chính cô không nắm bắt cơ hội còn trách tôi? Có thiên lý hay không hả! Đối với người không biết chân tướng như Lương Chân Chân mà nói, đúng là rất khó có thể hiểu được rốt cuộc là chuyện gì?Overdose[Lê Quý Đôn]

Trong một căn phòng, khi áp suất quá thấp vượt qua khả năng chịu đựng của con người, giống như chiến trường giữa hai đội quân đang đối chọi nhạu, khẩn trương mà khắc nghiệt, rõ ràng Lương Chân Chân đang ở bên yếu nhất.

Đằng Cận Tư tiến lên hai bước, ngón tay dùng sức nâng cằm Lương Chân Chân lên, bên môi treo lên nụ cười lạnh ngắt vô tình khiến người ta rét buốt, "Không nghe lời?"

"Không có." Lương Chân Chân lắc đầu như lắc trống.

"Không có?" Ngón tay anh tăng thêm sức lực, dường như chỉ cần dùng sức thêm một chút nữa thì cằm của cô gãy ra mất, đôi mắt đen âm u làm người khác sợ hãi đến điên cuồng.

"Tôi. . . . . Vừa nãy. . . . Đau bụng, cho nên, nhờ. . . . . Cô giúp việc. . . . . . Một chuyện." Lương Chân Chân thấy cằm đau như sắp trật khớp, đau đến mức cô nói chuyện không lưu loát.

"Đau bụng? Hừ?!" Trong lòng Đằng Cận Tư có một sự tức giận không rõ ràng, tại sao cô bé này không thể ngoan ngoãn nghe lời anh nói, cứ ngây ngốc, luôn luôn khiêu khích ranh giới cuối cùng của anh.

Nhất là ban nãy! Cô không biết anh ghét đàn bà sao? Còn cố ý giả vờ đau bụng sai giúp việc mang áo choàng tắm cho anh, muốn chạy trốn? Không có cửa đâu! Kiếp này anh phải giữ cô thật kĩ. Giam cầm cô bên cạnh mình! Đợi công việc của anh ổn thỏa, anh sẽ mang cô tới hòn đảo thuộc quyền sử hữu của anh, để cô thực sự hiểu: cô chỉ có thể làm người phụ nữ của anh!

(Lương Chân Chân oan ức khóc lóc kể lể: tôi không biết, tôi thật sự không biết anh ghét phụ nữ, ai biết anh còn có sở thích đặc biệt kì lạ này chứ! Tôi bị oan mà! Ngay cả cơ hội giải thích cũng không có đã lập tức quy tội cho tôi rồi, không chơi ăn hiếp người khác như vậy a!)

"Ừ." Lương Chân Chân gật đầu lia lịa, bây giờ không đau bụng cũng phải cố gắng mà giả vờ thôi.

"Nếu như em dám lừa tôi. . . . . . ." Đằng Cận Tư phun ra mấy chữ đằng đằng sát khí, ngón tay thon dài chầm chậm nhẹ nhàng vuốt ve da mặt mịn màng của Lương Chân Chân, cả động tác lẫn ánh mắt kia đủ giết chết cô một vạn lần.

"Không dám." Lương Chân Chân sợ đến nỗi đôi môi cũng run run, ai nói cho cô biết đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Cho dù tên ác ma này thấy cô giúp việc kia chướng mắt cũng không cần nổi giận đến thế chứ?

Cô có làm chuyện gì tội ác tày trời đâu? Chỉ là___

"Hừ! Đi chuẩn bị nước tắm, không được nóng quá cũng không được lạnh quá, ngoan ngoãn một chút, biết chưa?" Ngón tay Đằng Cận Tư nhẹ nhàng vuốt ve đôi môi run rẩy của cô, lạnh giọng uy hiếp.

Trong lòng Lương Chân Chân biết chuyện vừa rồi chọc giận anh, lúc này mình đã không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời anh, qua mấy ngày va chạm, cô nhận ra không thể cứng rắn với tên ác ma này được, chủ yếu là đừng làm trái ý hắn, hắn sẽ không nảy sinh ý xấu với mình.

*****

Trong phòng tắm, cô pha nước vừa đủ ấm, đang chuẩn bị đi gọi ác ma, vừa xoay người trong nháy mắt, suýt chút nữa bị hù dọa phát bệnh tim, có phải người đàn ông này có khuynh hướng bị điên không! Lại có thể lột sạch đồ của mình trong nháy mắt, mặc dù dáng người của anh rất được, lồng ngực cường tráng màu mật ong không dư một chút thịt nào, cơ bụng sáu múi hiện ra rất rõ ràng, nhưng mà___

Thứ đồ chơi phía dưới của anh đúng là to khủng khiếp! Mặc dù đã lĩnh hội "sâu sắc", nhưng tính chất hoàn toàn khác nhau, lúc trước bị lệnh phải liếm qua một lần, nhưng lúc đó nó mềm nhũn như con chi chi, không mang lại cảm giác mãnh liệt đập vào thị giác như bây giờ.

Giờ phút này, nó giống như kình thiên lôi trụ, làm cô sợ đến cuống quít che mặt lại, trong lòng cực kì buồn bã: tiêu rồi tiêu rồi! Cô sắp bị đau mắt hột rồi!

Đằng Cận Tư không để ý tới nét mặt khiếp sợ khoa trương của cô, thản nhiên sải bước đi qua cô rồi nhảy vào bồn tắm, hài lòng nằm ngửa bên trong bồn, "Lại đây".

Lương Chân Chân xoay người như cái máy, bước tới, cầm khăn lông lên, ép mình nhìn thẳng, bắt đầu lau, cả đời cô đây là lần đầu tiên hầu hạ người khác tắm, lại còn là đàn ông!

Nhất định kiếp trước cô làm rất nhiều chuyện xấu, nên ông trời cố ý trừng phạt cô, đầu tiên là mẹ bị bệnh qua đời, tiếp theo là mẹ Diệp ngã bệnh nằm viện, sau đó lại gặp ác ma, từ đó liên tục gặp ác mộng. Overdose-DĐLQĐ

Sương mù bốc hơi trong phòng tắm, thiếu nữ nửa quỳ bên ngoài bồn tắm cầm khăn lông kỳ lưng cho người đàn ông, tay cô mỏi nhừ ê ẩm cả rồi, mồ hôi trên trán không ngừng chảy xuống, thấm ướt bộ đồ mỏng manh của cô, dán chặt trên da cô dinh dính.

"Nhẹ một chút! Em đang kỳ lưng đấy à?" Đằng Cận Tư cau mày nén sự tức giận, cô bé này cố ý! Ngay từ khi mới bắt đầu đã không muốn ngoan ngoãn phục vụ anh, cái gì mà người hầu nữ thân cận đắc lực! Phục vụ khiến anh cực kì không thoải mái.

"Được, thiếu gia, như thế này được không?" Lương Chân Chân đầy một bụng oán khí nhưng trên mặt vẫn cười như một đóa hoa, giả vờ thật sự rất vất vả.

"Ừ, mạnh hơn chút nữa." Lúc này người nào đó mới hài lòng.

Lúc thì nhẹ, lúc thì mạnh, đồ thiếu gia khó hầu hạ! Lương Chân Chân cố gắng khống chế sức lực trong tay mình, bảo đảm ác ma đừng kén cá chọn canh nữa.

Tắm, tắm, đột nhiên cô cảm giác một cơn đau bụng nóng quen thuộc chảy qua, kèm theo những đợt đau bụng rất nhỏ, cô nhíu mày thầm nghĩ: hả! Bị báo ứng rồi, vừa nãy cô còn giả vờ đau bụng kia mà, bây giờ lại đau thật, đã tính ngày tháng rồi, cô còn một vòng nữa mới đến dì cả mẹ a! Không biết tại sao lại đau không báo trước thế này?

"Phía dưới cũng muốn tắm." Đằng Cận Tư nhìn người nào đó hình như là vừa kỳ xong phần thân trên rồi, đôi mắt lạnh lùng quét về phía cô, trong sương mù mờ mịt, giống như một đôi bảo thạch màu đen sáng ngời, lấp lánh chói mắt.

"Tôi. . . . . Tôi đau bụng." Trên trán Lương Chân Chân bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, hòa vào một khối mồ hôi hột chảy xuống, không khí trong này quá bức bối, cô không thở nổi nữa rồi, bụng dưới co rút từng đợt từng đợt. Đau như cuộn lại khiến cô không đứng thẳng lên được, xem ra, dì cả mẹ đến thật rồi.

Dì cả mẹ thân mến, rốt cuộc là ngươi vẫn không thích ta phải không! Cố tình chọn lúc này, hu hu hu. . . . . .

"Đau bụng? Hừ! Diễn lại trò đã diễn một lần còn hay ho nữa sao?" Đằng Cận Tư cho là cô đang lấy cớ, giọng nói bỗng nhiên sắc bén hơn mấy lần, cùng sương mù trong phòng tắm lượn quanh tạo sự chênh lệch rõ ràng.Overdose-DĐLQĐ

"Không có, tôi. . . . . Đau bụng thật." Lương Chân Chân cảm thấy có một chất lỏng nóng rực theo bắp đùi chảy xuống, cô khép hai chân lại, rất muốn đi toilet. . . . .

"Không cho phép kiếm cớ, tắm!" Đằng Cận Tư căn bản không thấy rõ nét mặt khổ sỏ của cô, chỉ cho rằng cô đang lừa dối mình, giọng nói càng thêm lạnh lùng bức người.

Vì mặc váy nên Lương Chân Chân cảm thấy khí lạnh vù vù giữa hai chân, hơn nữa có vẻ như lần này dì cả mẹ tới dào dạt, nhất định là vì mấy ngày trước cô ăn đồ cay đồ lạnh rồi, xong đời!

Chương 75: Tôi. . . . . Tôi tự làm được

Editor: Overdose

Đằng Cận Tư thấy cô ngồi yên như tượng gỗ liền nổi giận, không khách khí kéo tay cô lôi vào bồn tắm.

Một tiếng "Soạt" vang lên, nước trong bồn tắm văng ra bốn phía, Lương Chân Chân bị sức lực mạnh mẽ của anh kéo làm cho đứng không vững, chân lại trơn, thân thể nghiêng về trước, vừa

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net