Chương 271 - 276

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
toàn không có ấn tượng với lửa nóng triền miên đêm qua, cô vẫn cho rằng đó là di chứng sau say rượu, trong lòng còn âm thầm thề, về sau không uống rượu, thật khó chịu!

Còn nữa, rốt cuộc tối hôm qua cô trở về như thế nào? Sao không có chút ấn tượng nào? Mở mắt liếc nhìn trần nhà, phát hiện khác thường xa lạ, vốn không phải căn phòng của cô, kêu thảm trở mình, lại không ngờ chạm vào người đàn ông trần trụi ở sau lưng, bị sợ đến giật cả mình, ngón tay cầm góc chăn lên, hơi híp mắt xem xét bên trong, phát hiện mình và người đàn ông kia đều không một mảnh vải, trần trụi nằm chung trên một chiếc giường.

Cô cắn môi cẩn thận nhớ lại chuyện phát sinh đêm hôm qua, lại phát hiện đầu óc trống rỗng, nhớ mang máng sau khi mình uống say, la hét đòi đi nhà vệ sinh, sau đó xảy ra chuyện gì, cô thật sự không có ấn tượng. Thật ra thì cô đã biết trước đẳng cấp uống rượu của mình không được tốt, sau khi uống say mình dã man hào phóng hơn bình thường, sẽ nói một số lời bình thường không dám nói làm một số chuyện bình thường không dám làm, thật là...

Nhìn chung quanh căn phòng một vòng, rất rõ ràng là khách sạn, chẳng lẽ tối qua mình và người nào đó xảy ra tình một đêm?

OMG! Ba mươi sáu kế chạy là thượng sách, cô vén chăn lên chuẩn bị rời giường, lại phát hiện hai chân như nhũn ra, nhất là giữa hai đùi, giống như bị nghiền, có thể thấy tối qua kịch liệt đến cỡ nào, trong lòng cô hoàn toàn thê lương, có chút mê hoặc tối hôm qua là ai chủ động, sao cô có thể lên giường với một người xa lạ đây?

Chân còn chưa chạm đất, eo liền bị người đằng sau ôm lấy, cả người ngã nhào lên giường lần nữa, trên người còn bị một người đè lên, hai cặp mắt đối diện trong nháy mắt, "Nai con, em quên tối hôm qua đã làm gì anh sao?"

Giọng nói của Đằng Cận Tư mang theo giọng mũi nồng đậm, nói rất hài hước, anh vừa mở mắt đã nhìn thấy nai con cúi lưng chuẩn bị vụng trộm chạy trốn, không khỏi tức giận đưa tay vớt cô vào trong lòng mình, anh đã sớm nghĩ kỹ, không thể hoàn toàn nói thật chuyện tối hôm qua với cô, chỉ có thể lựa chọn một phương thức khác, đánh đòn phủ đầu.

Anh dự đoán không sai, Lương Chân Chân lương thiện đơn thuần vẫn bị anh lừa dối, ngây ngốc nhìn anh, "Tôi... tối hôm qua tôi làm gì vậy?" Thật ra thì khi cô thấy rõ ràng người đàn ông trước mắt là Đằng Cận Tư thì trong lòng thở phào nhẹ nhõm không giải thích được, thậm chí còn âm thầm cảm thấy hơi may mắn, nếu là người đàn ông khác, cô thật sự không biết mình sẽ như thế nào.

"Em cảm thấy thế nào?" Đằng Cận Tư chống người dậy nhìn xuống cô, khóe môi nhếch lên lộ ra nụ cười quyến rũ mờ ám.

Lương Chân Chân hơi e lệ với tư thế ở khoảng cách gần như vậy, nhíu mày cố gắng nhớ lại chuyện tối ngày hôm qua, Hợp Hợp gọi điện cho cô nói ngày mai phải về Hongkong, buổi tối mọi người tụ tập một chỗ ăn bữa cơm, cô đồng ý, địa điểm liền xác định tại khách sạn Đế Hào tư, trong lúc ăn mọi người đều trêu chọc cô, còn mời rượu cô, rốt cuộc cô đã uống bao nhiêu, cô hoàn toàn không nhớ rồi, quả nhiên là tác dụng chậm của rượu đỏ rất lớn, về sau cô hoàn toàn mơ hồ, đầu choáng váng không tỉnh táo.

Đột nhiên, cô mở to mắt nhìn về phía người đàn ông đang chống trên người mình, "Không đúng! Anh gạt tôi! Là anh... nhất định là do anh sắp xếp! Cho dù tôi uống say, Giai Ny cũng sẽ đưa tôi về nhà, sao có khả năng ở cùng với anh! Cho nên, là anh cố ý đúng không? Anh tên khốn kiếp này!" Cô càng nghĩ càng cảm thấy mình đúng, quai hàm phình lên, trong con ngươi trong suốt như nước nhuộm lên một tầng oán hận.

Khuôn mặt Đằng Cận Tư hơi xúc động, quả nhiên là nai con rất thông minh, nhưng anh cũng không phải ngồi không, sắc mặt bình thường, biểu hiện vô cùng bình tĩnh, khóe môi từ từ nhếch lên, khóe mắt liếc về phía dấu răng màu đỏ tím cùng vết hôn trên cổ mình, "Ừ, chính em nhìn đi, còn có trên lưng, có muốn anh xoay sang chỗ khác để em nhìn một chút không."

Trời ạ! Dấu răng sâu như vậy và vết hôn, trong lòng Lương Chân Chân hoàn toàn tan vỡ rồi, vốn không có can đảm nhìn lưng của anh, rốt cuộc tối hôm qua mình phóng khoáng đến cỡ nào đây? Chẳng lẽ cô chủ động bổ nhào lên anh? Không thể nào! Rõ ràng bản thân mình đã không còn thương anh, sao có thể làm ra chuyện đó?

Cô tức giận cắn môi, vẫn cảm thấy hơi không đáng tin, nhất định là người đàn ông này đã bày ra mưu kế gì để lừa dối mình rồi, liếc mắt nhìn vết hôn xanh tím đầy trên người mình, rõ ràng nhiều hơn trên người anh! Nói đi nói lại mình đều thua thiệt, chắc chắn đã sớm bị anh ăn sạch sành sanh, Puck~die/endaa nleequ uyd,oonn không khỏi tức giận trừng mắt nhìn anh, "Khốn kiếp! Anh nhìn trên người tôi xem, rõ ràng còn kinh khủng hơn anh! Ma háo sắc! Biến thái!"

Vừa mắng vừa uốn éo thân thể muốn chống lại anh, lại không ngờ sức lực nam nữ chênh nhau quá lớn, hơn nữa mình bị đặt ở phía dưới, dù thế nào cũng không lay chuyển được chút gì, ngược lại khiến cho da thịt hai người ma sát, nổi lên từng dòng điện.

Đằng Cận Tư hít một hơi khí lạnh, buổi sáng khi rời giường đàn ông rất khó kiềm chế nổi, hơn nữa còn bị người phụ nữ mình yêu mến trêu chọc, nhưng anh phải nhịn, nếu không, chỉ biết sẽ làm hỏng chuyện sắp nước chảy thành sông.

"Nai con, anh là người đàn ông thân thể khỏe mạnh, hơn nữa trong lòng vẫn yêu em, sau khi bị em đụng ngã lại hôn lại cắn, em cảm thấy anh nhẫn nhịn được sao? Nói thật, anh rất thích dáng vẻ dã man lại phóng túng của em tối hôm qua, anh đều thích từng câu từng chữ em nói, cũng cho anh thấy một mặt mà em không muốn người ta biết..." Anh không cứng rắn với cô, ngược lại đổi thành dịu dàng, kết quả còn chưa nói xong liền bị cắt ngang.

"Câm miệng!" Lương Chân Chân thẹn quá thành giận, hai gò má tức giận đến đỏ bừng.

Nhưng Đằng Cận Tư lại cố tình không nghe theo, "Anh thích vẻ quyến rũ xinh đẹp của em tối hôm qua, thích em chủ động, thích..."

"Câm miệng! Tôi bảo anh câm miệng anh không nghe thấy sao?" Lương Chân Chân tức giận đến mức đưa tay che miệng anh, tên khốn kiếp này nói lời quá sắc. Chuyện này, cô nghe được mà mặt đỏ tới mang tai. Vốn tưởng rằng che miệng của anh thì anh sẽ đàng hoàng, ai ngờ đôi môi của anh không thành thật chút nào, chậm rãi ngọ nguậy trong lòng bàn tay cô, ngứa, cô vừa định buông tay, nhưng không ngờ người nào đó nhanh chân hơn cô một bước, bắt lấy tay cô hôn tinh tế lên từng ngón tay của cô.

"Buông ra, tôi nói anh buông ra! Đồ háo sắc!" Lương Chân Chân bị anh hôn đến cả người tê dại, hơn nữa vật cứng đang chống đỡ tại chỗ mềm mại của mình, giống như càng lúc càng trở nên lớn rồi, xấu hổ khiến cô đỏ mặt tới tận mang tai.

"Không buông, nai con, anh biết em vẫn còn có cảm giác với anh, nếu không tại sao sau khi uống rượu say tối hôm qua em không bổ nhào vào người khác, mà lại cố tình chọn anh? Đièu này nói rõ trong tiềm thức của em vẫn còn yêu anh đấy, cho dù em thừa nhận hay không thừa nhận, đêm qua vẫn là đêm tuyệt mĩ." Lúc Đằng Cận Tư nói lời này xong vẫn không dừng hôn ngón tay cô, thâm tình nơi khóe mắt đuôi mày khiến trong lòng Lương Chân Chân giật thót, ngón tay bị anh liếm ướt nhèm nhẹp, hình như có dòng điện xuyên qua đầu ngón tay truyền vào tứ chi bách hài trong cơ thể, khiến cho cô run rẩy không thôi.

Từng câu từng chữ của anh giống như chuông báo động thức tỉnh lòng cô, tiết lộ ra ngoài bí mật cô giấu sâu tận đáy lòng không muốn thừa nhận, sắc mặt từ xanh thành trắng, từ trắng qua hồng, giờ phút này cô chỉ có một suy nghĩ: đó là thoát khỏi nơi đây, một phút cũng không muốn ở chung một chỗ với người đàn ông này, anh ta quá ghê tởm! Lại có thể đoán được lòng cô, nói từng câu từng chữ đều muốn ăn cô đến sít sao.

Đằng Cận Tư đã sớm nhìn thấu tâm tư của cô, đương nhiên sẽ không để cho cô chạy như vậy, chuyện này đã thành công một nửa, còn một nửa phải không ngừng cố gắng, thừa dịp cháy nhà hôi của, một phát nắm chặt lấy tinh thần đang hoảng hốt của nai con!

"Cho dù... tối hôm qua sau khi say rượu tôi đụng ngã anh, nhưng người thua thiệt vẫn là tôi, anh làm ầm ĩ cái gì, chúng ta đều là người trưởng thành, coi như tối hôm qua là ... tình một đêm là được rồi, cũng không ai nợ ai! Anh nhanh chóng thả tôi ra, tôi phải về nhà." Lương Chân Chân nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có tình một đêm là lý do từ chối tốt nhất, dù thế nào đi nữa bọn họ đã từng có rất nhiều lần rồi, nhiều thêm một lần cũng không có quan hệ gì.

"Cái gì? Tình một đêm?" Tròng mắt đen nguy hiểm của Đằng Cận Tư nheo lại, nai con chết tiệt! Cô biết mình đang nói gì sao? Cô thật sự không quan tâm tới chuyện xảy ra tối hôm qua?

Dưới ánh mắt soi mói tĩnh mịch lạnh thấu xương của anh, Lương Chân Chân hơi khiếp sợ, nhưng nghĩ lại, tại sao mình phải sợ! Người chiếm tiện nghi là anh có phải không! Anh còn lộ ra ánh mắt bi thương như vậy, thật đáng ghét! Càng nghĩ trong lòng cô càng không cam lòng, đấu tranh dữ dội, muốn rời khỏi nơi này.

Đằng Cận Tư bị cô uốn éo đến mức dục hỏa bốc cháy, dieendaanleequyydonn đôi nắm lấy bàn tay nhỏ bé đang lộn xộn của cô, muốn để cho cô yên tĩnh một chút, nhưng cô cũng không phải đèn đã cạn dầu, nhấc một chân định đá anh.

Ngoài ý muốn, chính là phát sinh ở đây sao ——

Vật nào đó ở phía dưới vốn chống đỡ ở chỗ mềm mại của cô sẵn sàng tấn công, còn thiếu một cơ hội tiến vào như vậy, vừa lúc cô tách hai chân ra muốn đá anh, vì vậy, nó rất tự nhiên tiến vào.

Cảm giác bỗng nhiên được bao trùm ấm áp khiến đầu Đằng Cận Tư choáng váng, toàn thân giống như bị bắt lửa, bốc cháy đùng đùng lên, anh hơi khó nhịn than nhẹ ra tiếng, ngoài ý muốn này, thật sự quá tốt!

Lương Chân Chân cũng trợn tròn mắt, qua một lúc lâu mới hồi phục tinh thần, gương mặt nóng bỏng như tôm hùm lớn, chuyện này này... sao lại trùng hợp đến vậy?  

  Chương 274. Nai con, buông lỏng một chút... (khụ... đặc sắc ~)

Editor: Puck – Diễn đàn Lê Quý Đôn

Cô cảm thấy rõ ràng anh đang tồn tại trong cơ thể mình, mỗi một lần mạch máu của anh đập nhịp nhàng đều khiến cho cô không nhịn được mà phát run, mỗi lần hô hấp, anh sẽ phấn chấn sau đó nhẹ nhàng khẽ động, thân thể của cô nhanh chóng xụi lơ xuống, không còn chút hơi sức nào chống lại anh, chân định đạp anh cũng chậm rãi cong lên, có một rung động khó nhịn.

"Đi ra ngoài, đi ra ngoài nhanh lên một chút..." Giọng của cô hơi run rẩy, không nên như vậy, không thể như vậy.

"Nai con, anh đã tiến vào, em cam lòng để cho anh ra ngoài sao?" Ngón tay thô ráp của Đằng Cận Tư dịu dàng vuốt ve phần cuối bắp đùi của cô, vẽ vòng tròn trêu chọc ở đó, lúc phỏng đoán không sai lắm, thân thể đột nhiên đẩy lên phía trước, đẩy đến mức Lương Chân Chân chịu hết nổi thốt tiếng ngâm khẽ, ngước cổ "A..." một tiếng, uyển chuyển mà mềm mại đáng yêu.

"Anh... không biết xấu hổ..." Giọng Lương Chân Chân đứt quãng, bị anh kích thích đến tim gan cũng rung động rồi, người đàn ông hư này, nhất định là anh cố ý! ~~~~(>_<)~~~~

Đằng Cận Tư dịu dàng rung động, ngón tay chậm rãi lướt từng tấc trên người cô, dấy lên ngọn lửa nho nhỏ lốm đốm, bùng nổ, dần dần có xu thế lửa cháy lan ra đồng cỏ, khiến hai thân thể đang dán chặt ở một chỗ cháy sạch nóng bỏng.

"Nai con, trong ba năm em rời đi, giờ phút nào anh cũng nhớ em, trong thời gian này anh chưa từng đụng vào bất kỳ người phụ nữ nào, anh không phải là Liễu Hạ Huệ, anh là đàn ông bình thường, em cảm nhận được không? Nó chỉ thích em, có cảm giác với em, cả đời này, cũng chỉ muốn em." Anh thở hổn hển nỉ non bên tai cô, động tác dưới người vẫn không dừng, lúc động nhẹ nhàng, lúc lại nặng nề, khiến trong cổ họng Lương Chân Chân không ngừng phát ra tiếng rên vỡ vụn.

Cô xấu hổ thẹn thùng, kẻ xấu xa này! Vừa làm chuyện xấu với mình như vậy, vừa nói lời tâm tình trắng trợn bên tai mình, còn cố ý mấy cạn một sâu trêu chọc mình chơi, uất ức trong lòng chồng chất, trong tròng mắt đen như phủ đầy sương mù mơ hồ, ngón tay mạnh mẽ véo hông của anh, giọng nói vỡ vụn, "Người... xấu..."

"Ngoan, đây là anh cưng chiều em, tin tưởng anh, em sẽ thích, anh đã nhịn lâu như vậy, cho anh.... Có được không?" Đằng Cận Tư hôn nóng bỏng lên khóe mắt, gương mặt, đôi môi cô, nuốt toàn bộ âm thanh a nũng nịu của cô vào trong miệng.

Lời nói dịu dàng của anh khiến Lương Chân Chân hơi mềm lòng, quả đúng như lời anh nói, bản thân mình không hề ghét cảm giác này chút nào, cảm giác vui thích trong cơ thể đợt sau mạnh hơn đợt trước, trong lòng cô vẫn còn thương anh, cho nên không từ chối hôn môi và vuốt ve của anh, cũng không bài xích chuyện thân mật nhất mà anh làm với cô, mặc dù tình cảm mãnh liệt tối hôm qua là do mình uống rượu say, nhưng còn bây giờ thì sao? Cô hoàn toàn giả bộ từ chối theo anh, nhưng lại cho anh một... cơ hội đúng lúc!

Ngẫm lại cũng cảm thấy vô cùng e lệ, đột nhiên, người đàn ông phía trên dùng sức xông tới va chạm với cô, cô không nhịn nổi kêu ra tiếng, hai chân cũng không kiềm chế mà vòng lên eo của anh, ngón tay vạch ra từng vết một trên lưng anh, vết thương mới thêm vào vết thương cũ, thật sự vô cùng chấn động tới cõi lòng người.

Anh dừng lại, nhẹ nhàng hôn mút cổ của cô, nói mơ hồ: "Thật chết người, nai con, buông lỏng một chút..."

Mặc dù tối hôm qua đã làm nhiều lần, nhưng hiện giờ cô vẫn chặt căng khiến cho anh có cảm giác kích thích quá mức mãnh liệt, anh thở hổn hển trong giây lát, thở chậm lại, rời ra một chút xíu, rồi lại dùng lực đâm mạnh vào, cô há mồm kêu một tiếng, quyến rũ đến mức xương cũng yếu mềm rồi.

"Đau... nhẹ... nhẹ một chút." Hô hấp của cô hơi rối loạn, nói chuyện cũng đứt quãng.

"Ngoan, buông lỏng một chút, thưởng thức thật tốt, anh thật sự không nhịn được..." Dường như anh vẫn chịu đựng cực kỳ vất vả, nhưng lại không muốn nhìn thấy nai con khó chịu, dịu dàng hôn lên gương mặt cô, đầu lưỡi ướt át phớt qua môi cô, lại nhẹ nhàng ngậm mút, làm trơn cánh môi lạnh thành màu đỏ ửng đẹp đẽ lạ thường, hoàn toàn kiều diễm bịn rịn. Trong lòng Lương Chân Chân có cảm giác khó nói nên lời, vừa phiền lo vừa ngọt ngào, mặc dù lúc anh lên tới đỉnh có chút đau, nhưng đồng thời kèm theo đó là vui thích khoái cảm, cô cảm giác mình hoàn toàn sa vào, đắm chìm trong sự mềm mại cùng tiến công mạnh mẽ phía dưới của anh.

Nghe cô mất kiểm soát than nhẹ, thỏa mãn trong lòng Đằng Cận Tư khó có thể diễn tả bằng lời, dục vọng của anh bị mềm mại của cô bao vây chặt chẽ lấy, ấm áp, trơn bóng như vậy, còn không ngừng co rút lại, giống như đang nhẹ nhàng hút mút lấy, khoái cảm trong cơ thể nhanh chóng quét tới, anh hôn cổ duyên dáng của cô chuyển động điên cuồng, Lương Chân Chân hơi không kiềm chế được, lại cũng không thể tiếp tục dồn nén suy nghĩ chân thực của mình, khiến cho từng tiếng êm ái lại quyến rũ trực tiếp tiến nhanh chóng vào đáy lòng người nào đó, mạnh mẽ chạy nước rút vài cái, hai người đồng thời trèo lên đỉnh núi sung sướng, giống như cảnh sắc mùa xuân tươi đẹp sáng lạn nở rộ, sáng đến mức tận cùng.

"Ừ..." Lương Chân Chân mệt mỏi, sức lực toàn thân đều bị hút khô rồi, nhắm mắt lại mềm nhũn hừ hừ, công việc dùng thể lực này thật sự không phải là người làm, quá mệt mỏi!

Còn vẻ mặt Đằng Cận Tư thỏa mãn, ôm người phụ nữ trong ngực vào phòng tắm rửa ráy đơn giản một chút, đổi tấm ra giường, tiếp tục trở lại giường ngủ, ghé vào dáng vẻ đang nhắm mắt ngủ say hôn lên môi: Nai con, em là của anh, chỉ có thể là của anh đấy.

Giấc ngủ này hơi dài, đợi sau khi hai người tỉnh lại lần nữa đã là màn đêm buông xuống rồi, Lương Chân Chân lười biếng lật người, đầu càng không tỉnh táo, rốt cuộc cô ngủ bao lâu? Chóng mặt hoa mắt, trên người đau nhức muốn chết, cả người mềm nhũn không có tí sức lực nào, đây là cô sinh bệnh sao?

"Bảo bối, đã tỉnh rồi hả?" Bên tai đột nhiên vang lên một giọng nam, cô ngẩng đầu nhìn sang, trong nháy mắt, trí nhớ như thủy triều lao tới, cô nghĩ lại, tối hôm qua hai người kích tình cả đêm, buổi trưa sau đó cô tỉnh lại bị anh lăn lăn chọc chọc một lần, sau khi xong việc thì cô liền ngủ mất.

Bây giờ suy nghĩ lại một chút, cô thật sự váng đầu, tối hôm qua có thể đổ cho là say rượu mất lý trí, nhưng hôm nay thì sao? Hoàn toàn trong trạng thái tỉnh táo xảy ra quan hệ với anh, vốn giải thích không thông, xong đời, xong đời rồi!

"Tôi... tôi phải đi." Cô cúi đầu nhấc chăn lên chuẩn bị đi.

"Đi đâu? Bảo bối không đói bụng sao? Chúng ta đã trải qua một ngày chưa ăn cơm rồi." Đằng Cận Tư quỷ quái vểnh môi, cố ý đọc hai chữ "Một ngày" thật nặng.

Nói chưa dứt lời, vừa nói đói bụng thì đúng là đói bụng rồi, một ngày chưa ăn cơm cũng đồng nghĩa với việc hai người ở trên giường một ngày, 囧, tốt thật囧! Cô lại có thể làm ra chuyện hoang đường như vậy?

"Tôi có tên tuổi." Cô không vui nhíu mày, người đàn ông này sao thích đặt biệt danh cho mình vậy, gọi nai con là được, sao cứ phải gọi mình là bảo bối buồn nôn như vậy? Cô nghe mà nổi da gà đầy đất.

"Bảo bối, em xấu hổ?" Đằng Cận Tư không nhúc nhích chút nào, anh chính là cố ý, anh biết mình đã thắng lợi trong tầm mắt, nai con còn muốn né tránh khỏi lòng bàn tay anh tuyệt đối không dễ dàng như vậy rồi.

"Tôi đói rồi, muốn ăn cơm." Lương Chân Chân dứt khoát nói sang chuyện khác, quan hệ của bọn họ đã đến mức này, thật sự bỏ không xong quan tâm còn loạn, càng ngày càng phức tạp.

Đằng Cận Tư đứng dậy, ôm ngang người cô đi tới phòng thay đồ, gặp phải sự kháng lại của cô: "Thả tôi xuống, tôi có thể tự đi, anh... đừng nghĩ chuyện gì không đứng đắn."

"Ngoan, cho dù anh nghĩ, cũng là có lòng mà không có sức, không vội, về sau chúng ta còn nhiều thời gian." Anh cười đến tự tin, tâm tình thật tốt.

Lương Chân Chân nhổ anh một phát, "Ma quỷ còn nhiều thời gian với anh! Không biết xấu hổ!"

Nghe cô tức giận mắng, Đằng Cận Tư cũng không giận, ngược lại cười đến vui vẻ hơn, cúi đầu khẽ chạm miệng lên người đang hờn dỗi, kết quả bị cô mãnh liệt nhìn chằm chằm, trả lại ra sức đập vài cái chấm đỏ nhỏ trước ngực anh, hoàn toàn đề phòng nhìn anh, anh cũng không làm gì, bình tĩnh tự nhiên đi vào phòng thay đồ, chọn một chiếc áo ngực có viền tơ màu hồng phấn trong một đống áo ngực, đáng yêu mà không mất đi sự hấp dẫn.

"Bảo bối, anh cảm thấy cái này rất thích hợp với em." Anh cười đến mập mờ.

"Khốn kiếp!" Lương Chân Chân chặn ngang đoạt lại, rống giận, trong lòng vô cùng khó chịu.

Đằng Cận Tư cắn lỗ tai của cô nói đôi câu, sau đó đặt cô xuống, đi chỗ khác chọn quần áo cho mình, nếu tiếp tục giỡn nữa, nhất định là nai con sẽ tức giận, nói giỡn cũng có mức độ, chỉ cần nắm chắc mức độ đó, tất cả đều dễ nói chuyện.

Quả thật là Lương Chân Chân tức giận không ít, vừa mặc quần áo vừa mắng Đằng Cận Tư là thằng khốn khốn kiếp trong lòng, dùng tất cả các từ ngữ mắng chửi người dồn hết lên người anh, tức giận trong ngực rất mạnh mẽ, không biết giận bản thân bị anh bắt làm tù binh cả về thể xác và tinh thần hay giận anh trêu tức mình, nói ngắn gọn, bây giờ trong đầu cô vô cùng loạn, mọi chuyện giống như đã thoát khỏi quỹ đạo dự đoán trước, chênh lệch quá xa với suy nghĩ lúc trước của cô, rõ ràng không phải là như vậy, nhưng kể từ sau khi trở về nước, hình như mỗi một bước đều sai, sai vô cùng.

"Sao vậy?" Sau khi Đằng Cận Tư mặc quần áo chỉnh tề liền thấy nai con đang đứng ngẩn người ở đó, trong lòng không khỏi nổi lên thương tiếc, từ tối hôm qua cho tới hôm nay, là mình quá vội vã, nhưng nếu không làm như vậy thì không thể ép nai con nhìn rõ trái tim mình, anh cũng là bất đắc dĩ mà thôi.

"Không sao." Lương Chân Chân dẩu môi, nói nhẹ như nước chảy mây trôi, nhưng Đằng Cận Tư vẫn nghe ra uất ức trong lời nói của cô, xoay ngược người cô lại, để cho cô nhìn mình.  

  Chương 275. Thừa nhận nỗi lòng

Editor: Puck – Diễn đàn Lê Quý Đôn

"Nai con, tin tưởng anh được không? Anh sẽ chăm sóc tốt cho em, thương em, yêu em cả đời, sẽ không để cho bất kỳ ai bắt nạt em." Kiên định và thâm tình chân thành trong tròng mắt đen của anh khiến lòng Lương Chân Chân rung động, nơi trái tim cũng không kiềm chế được mà đập loạn, một âm thanh đang nói: tin tưởng anh ấy, tin tưởng anh ấy đi! Khó mà gặp được một người đàn ông thâm tình với mình như vậy, cho dù

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net