Chương 355 - 360

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Chương 355: Thăm bệnh

Editor: Puck

Hình như bác sỹ điều trị chính không ngờ trong lúc vô tình mình đã lôi ra chuyện cũ đã được che dấu rất lâu, ánh mắt kinh ngạc nhìn bọn họ một vòng, không phải bình thường, ông tránh đi trước thì tốt hơn.

"Cái đó, tôi nhớ tôi còn có bệnh nhân đang đợi, đi trước." Ông vội vã chạy đi như trốn, ánh mắt Đằng thiếu quá lạnh, đủ để cho ông đông thành băng.

Hạ Đông cũng biết điều lui ra ngoài, tiện tay đóng kỹ cửa.

"Bà nội, cháu..." Lương Chân Chân vừa mới chuẩn bị nói gì lại bị Đằng lão phu nhân cắt đứt.

"Chân Chân cháu đừng nói gì cả, nhất định là do thằng nhóc thúi a Tư này làm sai! Còn không mau thành khẩn khai báo cho bà?" Giọng nói và vẻ mặt của Đằng lão phu nhân đều nghiêm khắc nhìn cháu nội.

Lương Chân Chân bất đắc dĩ liếc nhìn anh, giống như đang nói: em đã cố hết sức.

Đằng Cận Tư chỉ cảm thấy có một trận gió lạnh gào thét qua người, "Bà nội, chuyện này bắt nguồn từ hiểu lầm ba năm trước đây, cháu không biết nai con có thai, đều tại cháu lúc ấy tức giận váng đầu, còn nói không ít lời làm tổn thương nai con, dưới sự tức giận đuổi cô ấy đi, khi đó cô ấy rất đau lòng, vừa khóc vừa chạy ra ngoài, lúc băng qua đường suýt chút nữa bị xe đụng, may mà Quý Phạm Tây đi qua đưa cô ấy đến bệnh viện... Khi đó, cháu vẫn còn trong cơn phẫn nộ, hoàn toàn không hay biết nai con xảy ra chuyện gì, đến lúc cháu biết chuyện, đã là ba năm sau rồi."

"Cháu! Thằng nhóc thúi này! Thấy bà không dạy dỗ cháu! Lại có thể làm ra chuyện khốn kiếp như vậy!" Đằng lão phu nhân dieendaanleequuydonn tiến lên nhéo tai cháu nội, không hề quan tâm khỉ gió gì giờ cháu mình đã là người đàn ông trưởng thành rồi.

"Bà nội..." Lương Chân Chân thấy mà thổn thức không thôi, ở trước mặt bà nội, a Tư mãi mãi là một "Đứa nhỏ".

"Cháu dâu, cháu đừng xin tha cho nó, nếu không phải do thằng cháu láo toét này, chắt nội của bà đã hơn ba tuổi, không chỉ có thể chạy nhảy khắp nơi, còn có thể gọi bà là cụ, tức chết bà rồi!" Đằng lão phu nhân thật sự tức giận! Cho đến bây giờ bà mới biết chuyện này.

"Bà nội, cháu lo lắng cho thân thể của bà, hơn nữa chuyện đã qua lâu như vậy, nói ra chẳng phải để cho bà đau lòng sao, cho nên... Mới muốn giấu bà." Giọng Đằng Cận Tư chân thành.

"Hừ! Đừng cho rằng lừa được bà già ta, hôm nay nể mặt Chân Chân tha thứ cho cháu một lần, phạt cháu phục vụ tốt hai mẹ con con bé, không có bất kỳ sơ suất nào." Thái độ của Đằng lão phu nhân hơn dịu đi.

"Dạ, tuân lệnh." Đằng Cận Tư thở phào nhẹ nhõm trong lòng, bà nội là hoàng thái hậu trong nhà, lời nói ra chính là thánh chỉ!

Có Đằng lão phu nhân ở cùng Lương Chân Chân, cô bảo Đằng Cận Tư trở về công ty, mình không có việc gì, không cần tất cả mọi người trông chừng ở đây.

Gần tới trưa, Thẩm Bác Sinh và Diệp Lan một trước một sau xách hộp giữ ấm tới, hai người mang theo món ăn và canh Chân Chân thích ăn nhất, còn đều tự mình làm, đáng thương thay lòng cha mẹ trong thiên hạ!

Lương Chân Chân không ngờ Thẩm Bác Sinh còn có thể nấu cơm, mặc dù thoạt nhìn không đẹp đẽ, nhưng cô vẫn nếm thử, "Cha, ăn thật ngon."

"Có thật không? Vậy thì ăn nhiều một chút, bây giờ con là hai người, khẩu vị lớn hơn bình thường." Thẩm Bác Sinh hơi kích động, đã nhiều năm ông không xuống bếp, hôm nay vì con gái và cháu ngoại phá lệ một lần.

"Ọe..." Lương Chân Chân vừa mới gắp một miếng thịt bò kho bỏ vào miệng, lại cảm thấy dạ dày quay cuồng khó chịu, vội vàng bỏ đũa xuống che miệng chạy vào trong phòng vệ sinh.

Diệp Lan đi theo bên cạnh, tiện thể chăm sóc con gái, Thẩm Bác Sinh đứng bên cạnh hơi ngây ngẩn, ông chưa từng thấy dáng vẻ Lương Vũ mang thai, lại càng không quan tâm vợ mình, chỉ nhớ mang máng bà ấy ăn được ngủ được, vô cùng tốt.

"Chân Chân con bé... Sao vậy? Do thức ăn tôi làm không tốt sao?" Ông không hiểu hỏi Đằng lão phu nhân.

"Đây là phản ứng bình thường lúc có thai, phụ nữ mang thai thời kỳ đầu sẽ xuất hiện hiện tượng nôn nghén, ăn cái gì ói cái đó, nhất là đồ dầu mỡ thức ăn mặn, một chút cũng không được, Chân Chân đang trong giai đoạn này, cho nên thường xuyên ăn gì ói sạch sẽ đó, ôi..." Đằng lão phu nhân thở dài nói.

"Không có cách gì chữa trị sao? Tiếp tục như vậy sao thân thể chịu nổi?" Thẩm Bác Sinh không nhịn được cau mày, tiểu Vũ lúc đó cũng như vậy sao? Mang thai Chân Chân, không người bên cạnh, ăn không ngon ngủ không yên, cô ấy... Chỉ sợ trong lòng cực kỳ hận mình.

"Cũng không kéo dài lâu, đoán chừng đến tháng sau sẽ tốt hơn chút." Đằng lão phu nhân kiên nhẫn giải thích, đàn ông bây giờ đều không hiểu những thứ này.

Trong phòng vệ sinh, Lương Chân Chân cúi đầu trong bồn rửa tay ói long trời lở đất, tất cả vừa ăn đều nôn ra, ói đến mức nước mắt cũng chảy ra, cuối cùng trong dạ dày không còn cái gì, còn nôn khan ở đó.

Diệp Lan đau lòng vỗ lưng con gái, "Lấy chút nước sạch cho con súc miệng nhé?"

"Vâng." Lương Chân Chân yếu đuối đáp một tiếng, đứa nhỏ của cô thật đúng làm khó cô, nói không chừng là một tên nhóc nghịch ngợm.

Hạ Đông ở bên cạnh đã sớm chuẩn bị xong nước ấm, đưa tới trên tay cô, cô nhận lấy súc miệng, ra sức đứng lên, sắc mặt tái nhợt không còn chút máu, Diệp Lan đỡ lấy con gái đi tới bên giường.

"Nếu không kêu bác sỹ tới kiểm tra xem?" Thẩm Bác Sinh đề nghị, thấy con gái khổ cực như vậy, ông khó tránh khỏi hơi đau lòng.

"Bà thấy cũng đúng, Chân Chân, có cảm thấy chỗ nào không thoải mái không, cháu ăn gì ói nấy, một chút dinh dưỡng ddlqd cũng không hấp thu được, thân thể sao điều dưỡng tốt được?" Đằng lão phu nhân nhìn sắc mặt cháu dâu thật sự quá trắng bệch.

"Đúng vậy! Trước kia lúc mẹ mang thai tiểu Huân mặc dù có ói, nhưng không nghiêm trọng thế này." Diệp Lan theo tiếp lời.

Vì vậy, dưới yêu cầu mãnh liệt của ba người cha, mẹ Diệp, bà nội, bác sỹ điều trị chính được gọi tới lần nữa, kiểm tra rất nghiêm túc thân thể Lương Chân Chân, cũng đưa ra đề nghị chuyên nghiệp rất đúng trọng tâm, còn kêu y tá truyền cho cô một bình dịch dinh dưỡng, bổ sung thể lực.

Lúc truyền dịch, Lương Chân Chân lấy điện thoại di động ra nhắn tin cho ông xã: Ông xã, bây giờ em đã thành "Động vật" bảo vệ cấp một của cả nhà rồi, bà nội, mẹ Diệp, còn có cả cha nữa, bọn họ đều rất nhiệt tình, em có áp lực lớn đó!

Treo ngược điểm tích thời điểm, Lương Chân Chân lấy điện thoại di động ra cho lão công

Đang phê duyệt văn kiện, Đằng Cận Tư nhìn thấy tin nhắn không nhịn được cười "Xì" một tiếng, nhắn lại: Bảo bối, em là quốc bảo của chúng ta, còn hiếm thấy hơn gấu trúc, ngoan, bọn họ chỉ lo lắng cho em.

Ưmh... Được rồi, sau khi quốc bảo ăn cơm xong đi tản bộ cùng nhân vật quan trọng, nằm trên giường cả ngày, bọn họ không để cho em xuống giường đi lại, nói thân thể em yếu ớt, hu hu...

Bảo bối ngoan, chờ anh hết giờ làm trở về tản bộ với em.

Ông xã, chụt chụt chụt ~~ (phía sau còn bổ sung thêm mấy trái tim hồng)

Thấy những lời này, khóe môi Đằng Cận Tư không nhịn được nhếch lên rất cao, tâm tình vô cùng vui vẻ, ngay cả Nam Cung Thần cầm bản thiết kế vào cũng cảm thấy được.

"Cậu chủ, đây là bản kế hoạch mở mang thành phố A, cần phương án xác định cuối cùng của ngài."

"Ừ, để bên cạnh." Đằng Cận Tư day huyệt thái dương, vốn định nghỉ ngơi mấy ngày chăm sóc nai con, nhưng chuyện của công ty lại quá nhiều, không rảnh để phân thân.

--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----

Trong trường đại học F, giảng đường khoa Anh ngữ cộng đồng xếp theo hình bậc thang, Kiều Tuyết Nghiên chống cằm ngẩn người, tối hôm qua sau khi thấy Đằng đại ca ôm chị Lương rời đi, cô cố tình tìm một nữ sinh cùng làm nhân viên phục vụ hỏi rõ tình huống khi đó, thì ra có mấy tiểu thư danh môn muốn hại chị Lương nhưng thất bại, còn cố ý đạp váy chị ấy hại chị ấy té ngã.

Thật sự quá đáng! Mấy người này hoàn toàn không được dạy dỗ, thiên kim tiểu thư địa vị cao quý lại có thể làm ra chuyện thấp kém như vậy, hỏng bét! Chị Lương đang mang thai, chị ấy... Chẳng lẽ xảy ra chuyện gì?

Không trách được sắc mặt Đằng đại ca kinh khủng như vậy, chắc anh ấy rất thích chị Lương, hai người bọn họ thật hạnh phúc!

Nghĩ đến đây, cô không quan tâm giờ này còn đi học, cúi lưng len lén chạy ra ngoài từ cửa sau, lấy điện thoại dieenda anleequ uydonn ra chuẩn bị gọi điện cho Lương Chân Chân, nhưng nghĩ mình lơ mơ đến trước có thể không được tốt, nên tìm số của Cát Xuyến.

Cát Xuyến đang đi làm không ngờ cô bé đã từng gặp một lần trong sân trường đại học F sẽ gọi điện thoại cho mình, cô bé đó không phải bạn của Chân phi sao?

"Xin chào, là chị Cát Xuyến sao?" Kiều Tuyết Nghiên là đứa bé ngoan rất lễ phép.

【Đúng vậy! Em là Tuyết Nghiên hả? Có chuyện gì sao?】 Giọng Cát Xuyến đĩnh đạc.

"À... Là như vậy, hôm nay chị sẽ đi thăm chị Lương sao?" Em muốn đi cùng chị." Kiều Tuyết Nghiên đơn giản tỏ ý của mình.

【Đợi chút, sao em nói càng khiến chị hồ đồ?】 Cát Xuyến nhíu mày hỏi.

Kiều Tuyết Nghiên nói qua chuyện xảy ra tối hôm qua một lần, "Lúc em nhìn thấy chị Lương, cả người chị ấy vùi trong tay Đằng đại ca, cho nên em không rõ sắc mặt của chị ấy, không biết rốt cuộc tình hình của chị ấy có nghiêm trọng không?"

Cát Xuyến hít vào một hơi, âm lượng cất lên cao, cảm xúc rất kích động.

【Chắc chắn rất nghiêm trọng! Thể chất Chân phi kém như vậy, đứa bé chưa đầy ba tháng rất dễ sinh non, trời ạ! Một đám người khốn kiếp cặn bã! Nếu lúc đó chị ở đấy, chắc chắn sẽ hung hăng trút giận cho Chân phi!】

"Vậy xế chiều chúng ta đi thăm chị Lương đi, chắc trong lòng chị ấy rất khổ sở." Kiều Tuyết Nghiên đề nghị.

【Ừ, bây giờ chị gọi điện thoại cho chị ấy, thời gian cụ thể chị sẽ trả lời điện thoại cho em biết.】

  Chương 356: Sóng gợn nổi lên trong lòng


Editor: Puck – Diễn đàn Lê Quý Đôn

Lúc Cát Xuyến gọi điện qua chỉ sợ chạm phải bãi mìn, Chân phi đã từng mất đứa bé, cho nên đặc biệt chờ đợi đứa nhỏ này, nếu như xảy ra chuyện đứa nhỏ này không còn, cô rất khó tưởng tượng Chân phi có thể chống đỡ được không.

Ai ngờ đầu điện thoại bên kia nói một câu: Tớ rất khỏe! Đứa bé cũng rất tốt, cậu muốn thăm tớ cứ nói thẳng! Quanh co lòng vòng hoàn toàn không giống phong cách làm việc của Cát gia cậu.

Nghe bạn tốt dí dỏm đáng yêu một lúc, trong lòng Cát Xuyến thở phào nhẹ nhõm thật lớn, may mà ông trời phù hộ! Mẹ tròn con vuông không thể nghi ngờ là tin tức tốt nhất!

"Làm tớ sợ muốn chết, không có việc gì là tốt rồi! Ở phòng số mấy tầng mấy khu nào khoa nội trú bệnh viện nhân dân thành phố?"

【"Phòng 510 tầng năm khu A, cậu đến thẳng là được.】

Trong lòng Lương Chân Chân hiểu rõ sở dĩ Cát gia nói một đống lảm nhảm bảy quẹo tám rẽ hoàn toàn vì lo lắng cho cô, sợ đứa bé của cô không còn, không chịu nổi, bởi vì cô ấy hiểu rõ thân thể cô, O(∩_∩)O~

"OK! Gặp lại sau." Nói xong Cát Xuyến cúp điện thoại, lại gọi điện cho Kiều Tuyết Nghiên, hẹn cô ấy buổi chiều gặp nhau tại cửa bệnh viện nhân dân thành phố.

Cầm điện thoại di động, Lương Chân Chân đột nhiên nghĩ đến một vấn đề, sao Cát gia biết chuyện cô nằm viện? Cho tới bây giờ, cô vẫn chưa nói cho bất kỳ người bạn nào, trừ Quý đại ca ở hiện trường biết, cô không nói cho những người khác, chẳng lẽ tối hôm qua ở đó có ai là bạn Cát gia, hay cô ấy nghe nói tới trong lúc vô tình?

Thôi, mặc kệ vì sao cô ấy biết, đợi tới không phải sẽ rõ sao!

Sự thật chứng minh, cô nên hỏi trước một câu, bởi vì cô không ngờ người nói cho Cát Xuyến lại là Kiều Tuyết Nghiên, mặc dù ấn tượng về cô ấy với cô không tệ lắm, nhưng dù sao thân phận của cô ấy đặc biệt, cô còn chưa nghĩ ra nên giải quyết chuyện này như thế nào, cho nên không hy vọng cô ấy xuất hiện trước mặt a Tư và bà nội nhanh như thế, lỡ như gây ra sự kiện gì sẽ không tốt, bây giờ cô là một thành viên của nhà họ Đằng, cô phải giữ gìn gia đình này.

Bốn giờ chiều, sau giờ học Kiều Tuyết Nghiên chạy ra trạm xe buýt, sau khi lên xe gửi tin nhắn cho Cát Xuyến, nói cho cô ấy biết mình đang trên đường, khoảng nửa giờ sau đến.

--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----

Cửa bệnh viện, sau khi Kiều Tuyết Nghiên tới được năm phút, Cát Xuyến mới đến, hai người xách theo giỏ hoa và trái cây cùng tiến vào, đi thẳng tới phòng 510 tầng năm khu A.

Bởi vì công ty có chút việc nên Thẩm Bác Sinh đi trước, Diệp Lan trở về cũng không có việc gì, nên ở lại cùng Đằng lão phu nhân chăm sóc Lương Chân Chân, bà chất phác hiền hậu ngược lại khiến Đằng lão phu nhân rất thích, không bởi vì con gái nuôi gặp được cha ruột có tiền mà nịnh bợ, càng không bởi vì con gái nuôi gả cho nhà có tiền mà nịnh nọt lấy lòng.

Tất cả chú ý của Diệp Lan đều tập trung trên người con gái, có thể thấy được bà coi Chân Chân là con gái ruột thịt mà thương yêu, tình yêu thương toát ra từ đuôi mắt chân mày không cách nào lừa gạt người, có lẽ, chính bởi vì phong cách đạm bạc tĩnh mịch trên người mới nuôi dưỡng được một cô con gái lương thiện hồn nhiên.

"Chân Chân, cháu có hai người mẹ tốt." Đằng lão phu nhân tán thưởng từ tận đáy lòng, ở phương diện này, Chân Chân hạnh phúc hơn a Tư, từ nhỏ đến lớn cô không thiếu sót tình thương của mẹ, mà a Tư, từ nhỏ đến lớn lại không được nhận một chút xíu tình thương của mẹ.

"Đúng vậy! Cháu vẫn cảm thấy mình may mắn, gặp được người mẹ tốt như mẹ Diệp." Lương Chân Chân diee ndaanl eequ uydo onn tự hào nói, nếu ban đầu không có mẹ Diệp có lòng tốt nhận nuôi, nói không chừng cô đã trở thành cô gái hư tính tình cô độc quái dị, hoàn toàn không có khả năng gặp được a Tư, cuộc sống cũng hoàn toàn khác.

Diệp Lan trìu mến vuốt tóc cô, "Con bé ngốc, từ nhỏ đến lớn, con cũng mang đến cho mẹ Diệp không ít vui vẻ! Tất cả yêu thương và được yêu đều qua lại với nhau, con vĩnh viễn là áo bông nhỏ tri kỉ thân thiết của mẹ Diệp."

Tiếng gõ cửa đột ngột phá tan không khí ôn hòa trong phòng, Lương Chân Chân xem chừng là bạn tốt tới, lại không ngờ có hai người đi vào: Cát Xuyến và Kiều Tuyết Nghiên.

Cô hơi ngây người, theo bản năng liếc về phía bà nội, phát hiện sắc mặt bà như thường, hiền hòa dễ dần, bỗng cảm thấy có phải mình quá lo lắng không, bà nội còn không biết chuyện này, bà nhìn thấy Kiều Tuyết Nghiên cũng sẽ không cảm thấy khác thường gì, ngay cả Kiều Tuyết Nghiên lớn lên giống mẹ, thoáng cái đã nhiều năm như vậy, bà nội không thể nhớ rõ ràng như vậy.

Nhiệm vụ quan trọng trước mắt chính là không thể để cho a Tư gặp mặt cô ấy, không biết rằng tối hôm qua lúc vội vã rời đi bọn họ đã chạm mặt một lần, chỉ có điều khi đó Đằng Cận Tư tập trung tinh thần trên người bà xã, hoàn toàn không bận tâm đến việc khác, còn tưởng rằng mình xuất hiện ảo giác, hơn nữa công việc của anh bận rộn, thiếu chút nữa quên mất vụ này.

"Bà nội, mẹ Diệp, người này là bạn thân của cháu Cát Xuyến, người này là Tuyết Nghiên bạn mới biết khi đi du lịch ở nước ngoài với a Tư, trùng hợp đúng lúc cô ấy tới làm sinh viên trao đổi ở đại học F, cho nên chúng cháu gặp lại lần nữa." Lương Chân Chân giới thiệu bọn họ một lần cho hai người.

"Vậy đã nói rõ các cháu rất có duyên phận!" Đằng lão phu nhân cười ha hả.

Lương Chân Chân mím môi cười một tiếng, từ chối cho ý kiến, trong lòng vẫn đang suy nghĩ: đâu chỉ có duyên, quả thật chính là rất có duyên! Cơ hội một phần vạn cũng bị bọn họ gặp được, quả thật chính là không khéo không thành sách *!

(*) Nguyên văn: 无巧不成书 (vô xảo bất thành thư): chỉ sự việc vô cùng đúng lúc, vừa vặn.

"Chân phi, nhìn thấy dáng vẻ thoải mái của cậu tớ yên tâm rồi! Cậu đã đồng ý với tớ, đứa nhỏ của chúng ta phải ra đời cùng ngày cùng tháng cùng năm, cậu không được phép ăn quỵt." Cát Xuyến liếc nhìn bạn mình, mặc dù sắc mặt hơi trắng bệch, nhưng tinh thần rất tốt, như vậy là đủ rồi.

"Yên tâm đi, từ trước đến nay tớ đều nói lời giữ lời, nếu không chúng ta ngoắc tay?" Lương Chân Chân dí dỏm ddlequydon đưa ngón út ra, hai người phụ nữ sắp làm mẹ giống như con nít chơi trò chơi ngoéo tay khi còn bé.

"Chị Lương, chị nhất định phải chăm sóc thân thể cho tốt, chị còn gầy hơn lúc trước em gặp chị." Giọng Kiều Tuyết Nghiên chân thành, nếu thoát khỏi tầng quan hệ kia, Lương Chân Chân nhất định sẽ thành bạn rất thân với cô ấy, nhưng bây giờ, cô thật sự không dám đoán trước tương lai sẽ thế nào.

Nói đi nói lại, tất cả quyết định đều bởi vì mẹ a Tư và Kiều Tuyết Nghiên, bọn họ đều vô tội, chỉ sợ cô ấy không biết mẹ mình cưới hai lần, cũng sẽ không biết rằng trên đời này mình còn có người anh cùng mẹ khác cha, số mạng đúng là thích trêu cợt người!

"Ừ, chị biết rồi, cám ơn em, Tuyết Nghiên."

╮(╯▽╰)╭Tại sao cô ấy lại là em gái cùng mẹ khác cha với a Tư? Làm mẹ, thái độ với con trai và con gái lại khác nhau một trời một vực, rốt cuộc bà đã kiên quyết hạ quyết tâm như thế nào? Chẳng lẽ nhiều năm qua bà chưa từng hối hận sao? Chưa từng nghĩ tới con trai bị bà vứt bỏ ư?

Lần này trở về, bà định lấy mục đích gì?

Đằng lão phu nhân và Diệp Lan rất hoan nghênh hai người bạn đến thăm Chân Chân, còn nói chuyện rất cởi mở với hai người, từ nhỏ Kiều Tuyết Nghiên đã không có bà nội, nhìn thấy Đằng lão phu nhân hòa ái dễ gần khó tránh khỏi sẽ sinh ra ý vui thích, mở miệng gọi một tiếng "Bà nội" cực kỳ thân thiện.

Mặc dù Lương Chân Chân biết miệng cô ấy ngọt, thấy ai cũng vui mừng gọi, nhưng trong lòng vẫn không tiếp nhận được việc cô ấy gọi "Bà nội" một cách thân mật như vậy, nhưng không thể biểu hiện ra, trong lòng vội vàng nghĩ đối sách, cô ấy sẽ không rời đi, a Tư sẽ tan việc, nếu chạm mặt, a Tư là người không biết giấu cảm xúc, lấy sự khôn khéo của bà nội, bà nhất định sẽ nhìn ra gì đó.

Đến lúc đó, mọi chuyện sẽ lộ.

Cô đột nhiên đưa tay xoa nhẹ đầu, mặt lộ vẻ khổ sở, sắc mặt không tốt, chỉ cầm thành tâm định giả vờ, vậy chắc chắn sẽ giả bộ đặc biệt giống, như bây giờ, cô đã lừa gạt thành công mấy người trong phòng.

"Thiếu phu nhân, làm sao vậy?" Hạ Đông dieendaanleequuydonn ở bên cạnh phát hiện cô có gì không đúng trước, những người khác còn đang nói chuyện phiếm, lực chú ý khó tránh khỏi sẽ bị phân tán.

"Tôi... Bỗng nhiên tôi cảm thấy đầu hơi choáng váng, mọi người không cần để ý đến đâu, tôi nằm một lát là được rồi." Môi cô nhếch lên lộ ra một nụ cười yếu ớt "Tôi không sao", càng như vậy, càng khiến mọi người động lòng trắc ẩn.

"Cũng khó trách con sẽ choáng váng đầu, đồ ăn buổi sáng và buổi trưa đều ói sạch, đến bây giờ, trừ chút nước lọc, con còn chưa ăn bất kỳ cái gì, có thể chịu được sao? Thân thể vốn yếu ớt, bác sỹ nói phải tĩnh dưỡng." Diệp Lan thở dài.

"Chân phi, thật đáng thương, ngoan ngoãn ngủ một lát, cho dù như thế nào, vẫn phải ăn một chút gì đó, cẩn thận bé con nhà cậu không đầy đủ dinh dưỡng, chúng tớ đi trước, ngày khác tới thăm cậu." Cát Xuyến đứng dậy kéo Kiều Tuyết Nghiên cùng đi.

Bên trong phòng bệnh khôi phục yên tĩnh, Lương Chân Chân khép hờ mắt giả vờ ngủ say trên giường, trong lòng hơi áy náy: Tuyết Nghiên, em là cô gái tốt, mà chị cũng không có cách nào nói ra thân phận của em, vốn a Tư cũng quyết buông tay quá khứ, sống thật tốt, nhưng em và mẹ em đột nhiên trở lại, mặc kệ mẹ em có mục đích gì, chị sẽ không cho bà có thêm bất cứ cơ hội làm tổn thương a Tư.

--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----

Hôm nay Đằng Cận Tư tan làm hơi sớm, anh vội vã đến bệnh viện thăm bà xã và đứa bé, nghe nói hôm nay nai con đã phun cả mật đắng ra rồi, trong lòng đau đớn không thôi, anh có thể dễ dàng quản lý công ty lớn như vậy, nhưng không có cách nào với phản ứng nôn nghén của người phụ nữ của mình, thật khổ sở!

Xe dừng trước cửa bệnh viện, anh đang chuẩn bị xuống xe, chuông điện thoại vang lên "Reng reng reng", là tam đệ Nam Hoa Cẩn.

【Đại ca, áo cưới của chị dâu nhỏ đã hoàn thành, em lập tức mang qua bằng máy bay cho anh.】

"Thong thả đã, nai con đang nằm viện, vừa đúng lúc để cậu kiểm tra cẩn thận từng chi tiết nhỏ." Đằng Cận Tư đã thông báo bên nước Anh kéo dài thời hạn hôn lễ, bây giờ thân thể nai con quả thật không thích hợp cử hành hôn lễ, ít nhất còn phải

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net