Chương 19+20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
việc đi Ỷ Nguyệt lâu kiểm chứng."

"... Ngươi rốt cục đã thừa nhận." Tần Tâm Dật thở ra một hơi thật dài, quay đầu vui vẻ kêu lên một tiếng, "Lôi đại ca, ta thành công!"

"Chúc mừng ngươi, tiểu Dật." Lôi Ngọc mỉm cười.

"A di đà Phật." Trí Thiện hơi hơi ra hiệu, Trí Chân và chúng đệ tử Đạt Ma đường lập tức tản ra thành hình bán nguyệt, phong trụ đường lui của La gia phụ tử.

"Ngươi, các ngươi có ý gì?!" La Chính lo sợ không yên, miệng hùm gan sứa quát.

"Ta nói cho ngươi biết vậy." Lôi Ngọc đi từ trong đám người ra, sang sảng lên tiếng, "Mới vừa rồi tiểu Dật bảo 'đêm hôm đó'. Xin hỏi chư vị, các ngươi có biết là buổi tối nào không?"

??!!!!

Thoáng chốc, mọi người trở nên minh bạch.

"Tần thiếu hiệp căn bản không hề đề cập thời gian cụ thể, tại sao La công tử lại rõ ràng như vậy?" Liên Diễm ngữ điệu cực chậm, ánh mắt nhìn La Chính tràn ngập oán độc và cừu hận.

"La Chính nói không sai, má phải của ta đích xác không bị thương." Tần Tâm Dật đưa tay xé băng, lộ ra gương mặt không tỳ vết, "Các vị, hiện giờ mọi người hiểu được vì sao hắn biết trên mặt ta không có vết thương chưa?"

Đương nhiên.

Bạch Ngọc Sơn bừng bừng phẫn nộ gấp mấy lần người khác, nhớ tới lời nói và hành động ngu xuẩn vừa rồi của mình, hắn chỉ hận không thể cắn đứt đầu lưỡi: "Tên dâm ma độc ác nhà ngươi! Trả mạng cho đệ đệ ta!!" Hắn bi thống khó nén, tràn đầy thù hận.

"La Chính!" Dư Phong Phi ngửa mặt lên trời thét dài, trong mắt mang lệ, "Còn nhớ rõ nữ nhi của Dư mỗ không? Nàng mới mười ba tuổi... Ngươi...lại có thể hạ thủ..."

"Mai Diệc Tình! Đồ cầm thú!!"

"Ác tặc!! Lưới trời lồng lộng, ta xem ngươi lúc này còn chạy đi đâu?!"

"Tỷ tỷ! Tiểu đệ hôm nay nhất định sẽ báo thù rửa hận..."

Trong khoảng thời gian ngắn, quần chúng xúc động phẫn nộ, ầm ỹ kêu gào, trên đỉnh núi truyền ra trận trận chửi rủa, lên án mạnh mẽ. Mặt vàng như nghệ, thân thể run lập cập, trong lòng La Chính biết không thể cứu vãn, thất kinh không tự chủ đưa mắt cầu cứu cha mình.

"Tên nghiệt tử này!!" Hãm sâu trong kinh ngạc, La Thương Kính trầm mặc đã lâu rốt cục phục hồi tinh thần. Hắn râu tóc dựng đứng, tức giận đến run người. "Cha thường ngày dạy ngươi thế nào?! Không nghĩ tới... ngươi lại có thể làm chuyện nhân thần công phẫn, không thể tha thứ sau lưng ta như vậy!! Ngươi..."

"Cha..." La Chính biến sắc, hiển nhiên chưa từng lường đến ở thời khắc mấu chốt cha sẽ bỏ mặc mình như vậy. Chốc lát, trong mắt hắn dần hiện ra vẻ tuyệt vọng và oán độc, cắn răng nói, "Ta..."

"Chứng cớ vô cùng xác thực, ngươi không cần tiếp tục ngụy biện!" La Thương Kính ra vẻ bi thương, hắn hít sâu một hơi, lạnh lùng nói, "Chính nhi, cha là minh chủ bạch đạo, nhất định phải giữ công đạo cho anh hùng thiên hạ!! Ngươi... đừng trách cha vô tình..."

Sang.

Hồ Lạc Mai kêu lên sợ hãi.

Phong mang cực nhanh, một kiếm xuyên hầu.

La Chính ngửa mặt ngã xuống đất, trố mắt mà chết. Vô luận ai nấy đều thấy, hắn vĩnh viễn không thể đứng lên, không thể mở miệng nói một câu gì nữa. Giờ khắc này, hắn đã chân chân chính chính, triệt triệt để để hóa thành một cái xác.

Tiếng động rầm rĩ trên đỉnh núi trong nháy mắt ngưng bặt.

Gió núi vi vu. Cái lạnh thẩm thấu qua áo quần, chạy vào đáy lòng. Không biết tại sao, nhìn thấy hành động chính trực nghiêm túc, quân pháp bất vị thân của La Thương Kính, lại khiến người ta sống lưng phát lạnh, không rét mà run.

Chống trường kiếm, La Thương Kính La đại hiệp luôn luôn hào khí can vân, khí độ phi phàm lập tức dường như già đi rất nhiều, hắn biểu cảm đờ đẫn, ánh mắt trống rỗng, cả người chìm trong nỗi đau tang con.

Ba, ba, ba.

"Chiêu thức mất hết tính người, bản lĩnh giết người diệt khẩu của La lão gia tử thực làm cho tại hạ mở rộng tầm mắt, mặc cảm tự ti." Lôi Ngọc vỗ tay hoan nghênh cảm thán, "Ta mặc dù được xưng 'độc thủ', bụng dạ so ra vẫn không độc ác như vậy."

"Đúng a," Tô Phóng đồng ý, "Tiểu Ngọc Nhi, không bằng ngươi đem ngoại hiệu tặng cho hắn đi, ta thấy La lão gia tử mới chân chính xứng đáng làm 'độc thủ'."

"Các ngươi..." La Thương Kính lộ vẻ giận dữ, "Chẳng lẽ lão phu quân pháp bất vị thân là sai sao?! Chính nhi... là con độc nhất của lão phu... nếu không phải hắn phạm vào tội ác tày trời, lão phu sao nhẫn tâm..." La Thương Kính hiện giờ hoàn toàn là bộ dáng hữu khí vô lực, đúng hình tượng lão nhân tuổi già xế chiều tâm đau muốn chết, nhắm trúng vào lòng đồng tình của mọi người vây xem, trong mắt bọn họ lại tràn đầy vẻ không đành lòng.

"Chư vị," Tô Phóng xoay chuyển mục quang, quét mắt bốn phía, "Không biết mọi người trước kia có từng đoán được, La thiếu hiệp làm người chính trực, khiêm tốn nhã nhặn, hiệp nghĩa can đảm lại là hái hoa đạo tặc Mai Diệc Tình không?"

"Này... không có." Bạch Ngọc Sơn thành thật trả lời, "Nằm mơ ta cũng không nghĩ tới..."

"Một khi đã vậy," Lôi Ngọc hỏi lại, "Các vị có thể xác định minh chủ bạch đạoLa Thương Kính La lão gia tử đứng đầu quần anh, hạo nhiên chính khí tuyệt không phải là thủ lĩnh tổ chức Ám Sát?"

"..."

Mọi người ngươi ngó ta ta ngó ngươi, nhớ đến vẻ ngoan độc tàn nhẫn của La Thương Kính khi huy kiếm chém con, trong lòng đều có chút sợ hãi, vài người đứng bên cạnh La Thương Kính lại càng cẩn thận lui về sau hai ba bước.

"Các ngươi bôi nhọ lão phu như vậy, rốt cục có ý đồ gì?!" La Thương Kính không giận mà cười, thần sắc âm lãnh.

"Thế này sao có thể xem như 'bôi nhọ'?" Tô Phóng đúng lý hợp tình nói, "Chúng ta có chứng cớ."

"Nga?" Trong mắt La Thương Kính tinh quang đại thịnh, "Không ngại lấy ra nhìn một cái?"

"Hảo. Ta đây có một người, thỉnh La lão gia tử nhìn xem hắn là ai?" Lôi Ngọc mỉm cười, thiếu niên vẫn nấp kín sau lưng đám người Tuyệt Tâm Cốc chậm rãi gỡ nón, thong thả tiến lên.

"Ngươi..." Đồng tử La Thương Kính chợt co rút, vẻ bối rối cấp tốc xẹt qua giữa mi gian, tức khắc biến mất không bóng dáng. "Ta không biết hắn." Hắn bình tĩnh nói.

"Ngươi không biết hắn," Lôi Ngọc nhàn nhã, "Hắn lại nhận ra ngươi. Linh," Y chuyển mâu nhìn thiếu niên gương mặt trẻ con, vẻ mặt lãnh đạm, màu da tái nhợt, "Ngươi cẩn thận nhìn ánh mắt vị La minh chủ này, có giống như đúc với 'hắn'?"

"Có." Thiếu niên ngẩng đầu, ngữ khí kiên định.

"Linh, ngươi không nhận sai chứ?" Tô Phóng lo lắng hỏi.

"Tuyệt đối sẽ không." Thiếu niên đối diện với La Thương Kính thật lâu, đột nhiên cúi người hành lễ, "Đệ tử ra mắt thủ lĩnh."

"Ngươi là ai?" La Thương Kính nghi hoặc, "Vì sao xưng là 'đệ tử'?"

"Y không phải sát thủ số một của Ám Sát sao?" Tô Phóng vạn phần kinh ngạc, "Sách sách, mới nửa tháng ngắn ngủi không gặp, thủ lĩnh như ngươi lại quên đệ tử của mình, trí nhớ kém quá đó."

"Lời vô căn cứ!" La Thương Kính chẳng thèm ngó tới, "Sát thủ số một ở đâu? Xin hỏi các vị, các ngươi có ai nhận ra người này? Biết được danh hào của y?"

Đích xác. Không ai nhận ra thiếu niên tướng mạo đáng yêu này, cho dù y nói sự thật, cũng rất khó trở thành căn cứ chính xác.

"A di đà Phật." Tỉ mỉ nhìn kỹ thiếu niên, Trí Thiện chau lại hai hàng lông mày dài trắng, "Tuy rằng lão nạp chưa bao giờ thấy qua vị... Linh thí chủ này, bất quá, cảm giác y tựa hồ có chút quen thuộc..."

"A!!" Dư Phong Phi thình lình quát to một tiếng, khiến người chung quanh sợ tới mức ba hồn bảy vía thiếu chút bay lên trời. Hắn nhanh bước xông tới trước mặt Linh, vẻ hưng phấn kích động không sao diễn tả. "Ngươi có phải họ Vương hay không?!!"

"Vương? Đúng rồi!" Vừa được lời ấy nhắc nhở, Trí Thiện nhất thời nhớ lại, "Diện mạo Linh thí chủ cực kì giống với mưu gia tông chủ của Lạc Dương Vương gia "Truy mộng đao" Vương Chẩm Kiều ngày trước..."

"Vương Chẩm Kiều??" Linh mờ mịt lặp lại.

"Không sai!" Dư Phong Phi ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn trái nhìn phải, đánh giá không ngừng từ trên xuống dưới người Linh, đến mức Nam Cung nhị thiếu trong lòng đại giận, hỏa ý cuồng đốt, xoa tay chuẩn bị xông lên đánh người, không ngờ bị Tô, Lôi một trái một phải kẹp lại, dùng sức giãy dụa cũng không rời được nửa bước.

"Mặt của ta có gì không đúng sao?" Linh chạm nhẹ vào chuôi kiếm bên thắt lưng, con ngươi lãnh đạm nổi lên nộ ý.

"Không phải... Ngươi đừng hiểu lầm." Dư Phong Phi vội vàng xua tay, "Chẩm Kiều huynh khi còn sống và Dư mỗ vốn là hảo hữu chí giao, mặt của ngươi... quả thực giống như đúc với Chẩm Kiều huynh... Ngươi... ngươi đến tột cùng họ gì?"

"Ta không có họ." Linh lạnh lùng nói, tay trên chuôi kiếm nhẹ nhàng rút về. "Ta là cô nhi."

"Kia... ngươi năm nay bao nhiêu tuổi?"

"Không biết." Linh nghĩ ngợi, "Có lẽ mười sáu, có lẽ mười bảy."

"Ngô..." Dư Phong Phi ngẫm nghĩ một lát, bỗng nhiên hai mắt tỏa sáng, vội vàng hỏi, "Mông ngươi có phải có một cái bớt bát giác màu hồng đúng không?"

"Làm sao ngươi biết?!" Nam Cung Mẫn giận không kềm được, lớn tiếng mắng, "Ngươi nhìn lén lúc nào??!!"

"Mẫn!!" Thoáng chốc, cả khuôn mặt Linh hoàn toàn đỏ lựng, y hung hăng trừng Nam Cung Mẫn, "Ngươi câm miệng!!"

Dưới ánh mắt giết người của thiếu niên, Nam Cung nhị thiếu ủy ủy khuất khuất ngừng lên tiếng.

"Nói như vậy... ngươi quả thật là nhi tử của Chẩm Kiều huynh!!" Dư Phong Phi căn bản không rảnh để ý này nọ, chỉ không ngừng chìm trong hưng phấn vui sướng, "Ta còn nhớ rõ, mười sáu năm trước, ngươi vừa mới đầy một tuổi..."

"Cái gì?" Linh không dám tin nhìn Dư Phong Phi, "Ngươi nói ta là... nhi tử... của ai?"

"A di đà phật." Trí Thiện nói, "Nguyên lai Linh thí chủ lại là con của Lạc Dương Vương gia..."

"Cả nhà Lạc Dương Vương gia không phải đã sớm bị hủy sao?!" Thiếu niên rõ ràng kích động hẳn lên, sắc mặt hàn bạch, vẻ mặt nóng nảy, "Các ngươi nói ta là con của Lạc Dương Vương gia, có chứng cớ gì?!"

"Chứng cớ là vết bớt bát giác trên người ngươi." Ngữ khí Dư Phong Phi cực kì khẳng định, "Phụ thân ngươi cũng có một cái, nhưng ở vị trí khác, của hắn ở trên cánh tay phải, mà của ngươi lại ở giữa mông trái. Lúc trước, ngày ngươi đầy một tuổi, ta còn ôm qua ngươi..." Ánh mắt hắn xa xăm, như nhìn về mười sáu năm trước, "Khi đó ta vừa mới kết hôn, Chẩm Kiều huynh và ta ước định, nếu ta sinh con trai, cho các ngươi kết làm huynh đệ, nếu là con gái, liền kết làm vợ chồng. Chỉ tiếc tiểu nữ bạc mệnh, bị ác tặc Mai Diệc Tình kia..." Hắn nghẹn ngào, khó nén bi thương.

"May mắn..." Rốt cục thoát khỏi gọng kềm của Tô, Lôi hai người, Nam Cung nhị thiếu đứng bên người nào đó thì thào tự nói.

"Ngươi nói cái gì?!!" Dư Phong Phi nộ bất khả át.

"A?!" Nam Cung Mẫn cuống quít che cái miệng rộng gây rắc rối của mình, ấp úng giải thích, "Không... Ta là nói... May mắn Linh còn sống..."

"Hừ..." Dư Phong Phi giận còn chưa tiêu lườm hắn một cái, quay sang nhìn Linh lại hóa thành thân thiết đầy mặt, "Năm đó nhà ngươi chịu khổ diệt môn, ta từng phái môn hạ đệ tử thẩm tra manh mối xung quanh, lại trước sau không thu hoạch được gì. Hôm nay có thể gặp lại Vương hiền điệt, quả nhiên ông trời có mắt..."

"Vương hiền điệt?" Nam Cung Mẫn đờ đẫn, "Hắn gọi ngươi sao?"

Không phải ta còn ai? Linh ngẩng đầu cho hắn một cái nguýt.

"Ngô... 'Vương Linh'..." Nam Cung Mẫn nhíu mày, "Tên này sao càng nghe càng thấy giống 'Vong linh'... Không bằng như vậy," Trong đầu hắn linh quang vừa hiện, phi mi sắc vũ đề nghị, "Ngươi theo họ Nam Cung của ta đi. Nam Cung Linh, tên không tồi chứ?"

"Xú tiểu tử!" Dư Phong Phi nghe không lọt tai, "'Vương' là họ của tổ tông, sao có thể nói bỏ là bỏ?! Hơn nữa tên y vốn cũng không phải 'Vương Linh'..."

"Vậy tên của y ban đầu là gì?" Nam Cung Mẫn tò mò.

"Vương Minh Duệ, thông minh cơ trí, có gì không tốt?" Dư Phong Phi cẩn thận quan sát Nam Cung Mẫn, "Ngươi là gì của Vương hiền điệt? Có quyền gì bắt hắn theo họ ngươi?!"

"Ta là..." Nam Cung nhị thiếu vừa định lên giọng cùng đối phương nói cho rõ ràng đã bị Linh đá cho một cước, đau đến nhe răng trợn mắt, lại không dám kêu ra tiếng, chỉ đành nghiến răng nuốt vào bụng, tâm không cam tình không nguyện ngậm miệng.

"Ta thích tên 'Vương Linh' này." Con ngươi đen óng của thiếu niên nhìn thẳng về phía La Thương Kính, quang mang trong đồng tử giống như kiếm sắc ra khỏi vỏ. "Vong linh dưới kiếm – thủ lĩnh, ngươi nghĩ thế nào?"

"Khụ khụ," La Thương Kính ho khan hai tiếng, "Vị tiểu ca này, lão phu và ngươi không quen biết, coi như ngươi thật sự là con của Vương gia, lão phu vẫn hoàn toàn không biết gì về chuyện của ngươi cả."

"Hoàn toàn không biết gì?" Tiếng nói của Linh giống như miếng băng mỏng trong mùa đông lạnh, "Ngươi sát hại cả nhà Vương gia, đem ta huấn luyện thành quân cờ giết người. Việc này ngươi đều đã quên nhất càn nhị tịnh?"

"Vương hiền điệt," Dư Phong Phi kinh nghi bất định, "Lời này là thực?"

"Tiểu huynh đệ," La Thương Kính cười khổ, "Ngươi đã khăng khăng nhận định lão phu là thủ lĩnh Ám Sát, nhất định phải có bằng chứng, chẳng biết có thể lấy ra để anh hùng thiên hạ đánh giá?"

"Ta không có bằng chứng." Linh lẳng lặng lắc đầu.

"Không có?? Ha ha ha ha..." La Thương Kính bỗng nhiên cười to, "Không có bằng chứng, chẳng phải nực cười sao?!"

"Y không có bằng chứng," Một nam nhân cao cao gầy teo thong thả bước từng bước đến trước mặt La Thương Kính, "Ta có."

La Thương Kính rốt cục tái mặt.

"Ngươi??!!"

"La thế bá," Trong ngữ điệu âm trầm mơ hồ lộ ra hận ý thấu xương, Lưu Phúc Toàn ánh mắt lạnh như băng, "Ngươi không phải đã nói muốn thay tiểu chất chủ trì công đạo? Mạng của cha ta, thỉnh ngươi lấy thân trả lại đi."

Lời vừa nói ra, đám đông ồ lên.

"Này, này, này rốt cục là xảy ra chuyện gì??!!" Bạch Ngọc Sơn há to miệng, hồi lâu không thể khép lại.

"Hơn một tháng trước hung thủ hạ độc hại chết cha ta không phải ai khác," Lưu Phúc Toàn gằn từng tiếng chậm rãi nói, " Chính là vị đại anh hùng, đại hào kiệt nhiệt tình vì lợi ích chung, kiếm pháp trác tuyệt, nhân phẩm xuất chúng, cương trực công chính, La, Thương, Kính." Ba chữ sau cùng từ trong kẽ răng không khoan nhượng đi ra.

!!!!!!

"Lưu thế chất," La Thương Kính miễn cưỡng cười, "Trên giang hồ ai cũng biết rõ lão phu và Ứng Thiên huynh là sinh tử chi giao, há lại hạ độc thủ như vậy?"

"Tiên phụ cả đời ngay thẳng, chưa từng nói dối nửa câu." Lưu Phúc Toàn ngữ điệu đau thương, "Ai ngờ... vì báo đáp ân cứu mạng đuổi đi 'Thập tam hắc y đạo năm đó' mà từng bước phạm sai lầm, cuối cùng khí tiết tuổi già khó giữ..."

"Lưu công tử," Dư Phong Phi sắc mặt ngưng trọng, "Nghe ngụ ý của ngươi, ngày đó Lưu lão gia tử chứng minh Tuyệt Tâm Cốc là hung thủ trước mắt bao người, kỳ thực không phải chân ngôn?"

"Không sai. Sự tình phát sinh đêm đó, ta thấy phụ thân thở ngắn than dài, mặt ủ mày chau liền hỏi nguyên do, mới biết tất cả đều do La đại hiệp âm thầm sai khiến." Lưu Phúc Toàn chìm trong hồi ức, "Tiên phụ vì đáp tạ La đại hiệp năm đó trượng nghĩa cứu giúp, mới..." Hắn đột nhiên ngẩng đầu nhìn La Thương Kính, cắn răng nói, "La đại hiệp, ngươi nhất định không ngờ rằng ta sớm đã biết toàn bộ chân tướng?"

...

Trầm mặc.

Thật lâu sau.

"Thật sự ta không ngờ." La Thương Kính thở dài, hai tròng mắt lợi hại dần híp lại thành một khe hở hẹp. "Nếu không, ngươi đâu còn mạng đến hôm nay?"

"... Ngươi không muốn giải thích?" Lưu Phúc Toàn không chút sợ hãi nghênh thị ánh mắt hắn, trầm giọng trả lời.

"Chuyện tới nước này," La Thương Kính cười cười, giống như một con rắn ngủ đông vừa tỉnh lại, "Biện giải có ích lợi gì? Chỉ tổ tốn nước miếng. Bất quá," Hắn tỏ vẻ kỳ lạ, "Bản thân ta thực sự không nghĩ ra vì sao ngươi lại biết chân tướng sự thật." Hắn chăm chú hồi tưởng, "Ngày ấy cha ngươi buộc tội Tuyệt Tâm Cốc, suốt đêm đó, ta cùng phụ tử các ngươi ngồi uống rượu hàn huyên, căn bản không cho các ngươi có cơ hội ở một mình. Trong lúc đó, cha ngươi cũng chưa từng nói nửa câu đáng nghi. Rồi hôm sau, lão phu cố ý mang ngươi ra khỏi thành bái phỏng Lăng trang chủ Truy Nguyệt sơn trang, ở lại đó ngủ một đêm, sáng sớm hôm sau mới trở về. Khi ấy, phụ thân ngươi đã chết. Hơn nữa ta cũng xác định, hắn không lưu lại lời nào cho bất cứ ai."

"Không sai." Lưu Phúc Toàn đỏ vành mắt, "Ta vừa phát hiện cha ta bị giết bằng thuốc độc, liền biết hung thủ đích thị do ngươi phái đến, vì ta sớm đã biết nguyên do." Hắn dừng một chút, rồi nói tiếp, "Tiên phụ từ lúc tàn tật tới nay, cực kì thích tìm đọc thư tịch về thủ ngữ, vì nghiên cứu lâu ngày nên học được thành thạo, ngay cả ta đi theo cũng biết một phần." Trong giọng nói của hắn không phải không có châm chọc, "Lúc trước ta còn cho rằng tiên phụ phí phạm thời gian, học chi vô dụng, ai ngờ..."

"Chẳng trách đêm ấy lúc hắn nói chuyện lại vung vẩy tay chân nhiều như vậy," La Thương Kính vô cùng hối hận, "Lão phu còn tưởng rằng do uống nhiều rượu, không để trong lòng... Quả nhiên là cẩn thận mấy cũng có sai sót." Hắn nhìn chằm chằm Lưu Phúc Toàn, "Sau, ngươi lại có thể một phen nước mắt nước mũi khẩn cầu lão phu ra mặt thay ngươi đòi nợ máu. Kỹ xảo diễn của ngươi quả thực xuất thần nhập hóa, lão phu đã nhìn sai rồi."

"La lão gia tử," Lôi Ngọc cười híp mắt ngắt lời, "Ngươi đã quên biệt hiệu của Lưu công tử rồi sao?"

"Linh lỵ quải" – thông minh lanh lợi, cơ trí thiện biến – người như vậy, há lại dễ dàng mắc mưu, bị người nắm mũi dắt đi?

"... Nguyên lai... La lão gia tử... Không, La..." Bạch Ngọc Sơn nhất thời không biết xưng hô thế nào, chỉ lắp bắp nói, "Quả nhiên là tổ chức Ám Sát..."

"Không sai." Ánh mắt La Thương Kính thay đổi thật nhanh, lệ mâu sinh uy. Thoáng chốc, mọi người chung quanh bất tri bất giác lùi về phía sau vài bước.

"A đi đà phật." Trí Thiện thốt dài một tiếng phật hiệu, "Lão nạp không rõ La môn chủ vì sao phải làm ra hành vi hung tàn ngay cả lão nhược phụ nhụ đều không buông tha như thế? Đồ hại sinh linh, ắt gặp quả báo."

"Cái gì gọi là quả báo?!" La Thương Kính ngửa mặt lên trời cuồng tiếu, "Người muốn thành đại sự, đều phải hy sinh hoặc nhiều hoặc ít! Tánh mạng người khác trong mắt lão phu, chẳng khác gì con kiến!!"

"... Kể cả con trai ruột của ngươi?" Lôi Ngọc rảnh rỗi ném tới một câu.

"Hừ!" La Thương Kính đột nhiên ngừng cười, sắc mặt xanh mét, vẻ mặt dữ tợn, "Cho tới nay có thể làm võ lâm đệ nhất nhân chính là giấc mộng của lão phu!! Ai bảo Kim Đao môn muốn chắn đường của ta? Ngô Phương Chính là cái thá gì?! Dám chạy đến tranh đoạt vị trí minh chủ với lão phu ..."

"Cho nên, ngươi giết cả nhà hắn." Tô Phóng thay hắn nói tiếp, "Sau đó Lạc Dương Vương gia, Hồ Nam Trung Thành đường đều vì nguyên nhân này mà bị giết?"

"Hiện thời, đến phiên Triêu Mộ Lâu và Tuyệt Tâm Cốc làm La minh chủ gai mắt." Lôi Ngọc nhất châm kiến huyết, "Ngươi diệt cả nhà Tần phủ, đơn giản muốn giá họa cho Tuyệt Tâm Cốc, một khi khiến cho giang hồ công phẫn, cho dù là Tuyệt Tâm Cốc cũng khó chống lại truy kích của cả võ lâm."

"Kế tiếp Triêu Mộ Lâu đương nhiên là một cây làm chẳng nên non..." Tô Phóng ung dung, "La đại minh chủ, tính toán của ngươi thật hoàn mỹ."

La Thương Kính mặt trầm như nước, không nói một lời.

"La đại minh chủ còn chờ cái gì?" Lôi Ngọc nhãn châu xoay động, "Trông cậy người ngươi phái đi tấn công tổng đàn Tuyệt Tâm Cốc ngàn dặm trở về cứu ngươi?"

"..." La Thương Kính trong mắt nửa kinh nửa nộ, sát khí hiện ra.

"Không dối gạt La lão gia tử, tệ cốc trừ mấy tên cốc chủ không ra gì này ra, còn có hai vị chủ nhân mắt lanh tay lẹ, tâm ngoan thủ lạt tọa trong cốc chuẩn bị đóng cửa đánh chó..." Lôi Ngọc vẻ mặt tiếc hận, "Kế hoạch hoàn mỹ của ngươi chỉ sợ tan thành bong bóng rồi."

"Nói láo!" La Thương Kính cười nhạo một tiếng, "Còn ai có bản lĩnh lớn như vậy?!" Chưa từng nghe nói mưu gia ở Tuyệt Tâm Cốc trừ 3 vị trước mắt còn có người nào khác.

"Đương nhiên là sư phụ của Đình tử và Đại Võ, cũng chính là cha mẹ của tại hạ." Lôi Ngọc hồ hởi trả lời.

!!!!

"... Không biết song thân của Lôi cốc chủ... cao tính đại danh là gì?" Lòng hiếu kì của Liên Diễm tăng đến cực

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net